Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 489: -.1: Tất cả đều vì...

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
- Hóa ra là Tạ Đại học sĩ... Là đến đưa mẹ con chúng ta đi đấy sao?
Tô Tiên Lê giơ tay đem tiểu Hoàng đế Lưu Lập bảo vệ ở sau người mình, một khắc cửa mở này, tiểu Hoàng đế Lưu Lập thân hình run rẩy một chút, nước mắt còn vương trên khuôn mặt một mảnh trắng bệch. Giờ khắc này, sự hoảng sợ của nó thoạt nhìn thật sự chân thật, chân thật nhất chính là một đứa bé. Giờ khắc này, thân hình nhỏ gầy lúc trước cố ý giả vờ ngất sớm đã không còn sót lại chút gì.
- Tham kiến Thái hậu, tham kiến Bệ hạ.
Tạ Hoán Nhiên khom người nói.
Y chậm rãi đứng thẳng người, nhìn Tô Tiên Lê, sâu trong ánh mắt là lãnh ý còn lạnh hơn khí trời phương bắc.
- Còn cần gì phải ra vẻ giả vờ giả vịt với ta? Thái hậu? Bệ hạ? Xưng hô như vậy hay là thu lại đi.
Tô Tiên Lê cười lạnh, thật giống như con nhím dựng lên phòng ngự sắc bén.
- Bây giờ bất quá mẹ con chúng ta chỉ là hai kẻ tù nhân, Tạ Đại học sĩ, là Lưu Lăng phái ngươi đến tuyên bố " tội trạng" của chúng ta hay sao? Ta vậy nhưng thật muốn nghe xem, Lưu Lăng định cho mẹ con chúng ta tội gì đây? Không biết quân muốn giết thần, có tính mưu nghịch không?
Tạ Hoán Nhiên nói: - Vương gia đang trên đường xuôi nam, phải đến Thư Châu xử lý việc đại sự quốc gia. Thái hậu nên biết, đại quân đã trở về nam, ít ngày nữa sẽ phát động tấn công Nam Đường. Vương gia phải ở lại Thư Châu để bố trí đại cục, chuyện ở Tấn Châu... Vương gia đã để vi thần toàn quyền phụ trách.
- Hả?
Tô Tiên Lê lạnh lùng nói: - Nói như vậy, trước tiên ta phải chúc mừng thiên hạ của Hán Vương, lại lớn thêm vài phần rồi!
Tạ Hoán Nhiên thở dài: - Thái hậu... Nói như thế, xem như là nói lời trái với lương tâm sao? Vương gia đối với Thái hậu như thế nào, đối với Bệ hạ như thế nào, chẳng lẽ đến bây giờ Thái hậu đã quên? Người đời thường nói thù hận có thể che mắt con người, khiến cho lương tâm rơi vào một tầng tro bụi không hề tươi sáng. Nhưng, thật sự vi thần nghĩ không ra, hận thù của Thái hậu từ đâu mà đến.
Tô Tiên Lê ngơ ngẩn, lập tức nói: - Tạ Đại học sĩ, hận? Ta là nhất quốc chi mẫu, muốn giết một thần tử, chẳng lẽ còn cần phải hận? Cần giải thích lý do hay sao? Cho dù công lao của hắn cái thế, cho dù hắn quyền cao chức trọng, chẳng lẽ ta không thể giết được?
Ta Hoán Nhiên nói: - Thái hậu giết được, thiên hạ này nếu như Thái hậu không thích ai, đều có thể giết được. Nhưng vì sao Thái hậu không tuyên rõ án chỉ hành vi phạm tội của Vương gia? Vì sao không phái khâm sai đi tập nã Hán Vương? Nếu Thái hậu cảm thấy mình giết người không cần lý do, nếu Thái hậu thân là nhất quốc chi mẫu, vì sao không dám danh chính ngôn thuận đi làm?
- Ngươi!
Tô Tiên Lê há miệng thở dốc, cuối cùng không biết phải phản bác lời của Tạ Hoán Nhiên như thế nào.
Tạ Hoán Nhiên thở dài: - Thái hậu, lòng người bị long đong, đừng nhờ người khác lau chùi, chỉ có dựa vào chính mình. Giống như vậy, lòng người thông suốt, sao có thế làm cho sự tình đến mức âm u như thế?
Tô Tiên Lê cười lạnh nói: - Người thắng luôn nói như thế, hôm nay mẹ con chúng ta là kẻ thua, lại cũng không cần một kẻ tiểu nhân vật như ngươi đến châm chọc. Ngươi nói lòng người thông suốt thì sẽ không làm những chuyện âm u, ta đây hỏi ngươi, vì sao Lưu Lăng không dám tự mình đến hỏi ta? Không dám tự mình xử lý mẹ con chúng ta? Hắn để cho ngươi làm, còn không phải là sợ thiên cổ bêu danh sao? Tạ Đại học sĩ, chỉ sợ ngươi giết hai mẹ con chúng ta, sau đó Lưu Lăng sẽ đến giết ngươi, sau đó giả vờ giả vịt nói cái gì hắn cũng đều không biết. Tạ Đại học sĩ, ngươi đã nghĩ đến điều này chưa?
Tạ Hoán Nhiên lắc đầu cười khổ: - Thái hậu... Bởi vì lòng người đen tối, cho nên làm chuyện gì cũng đều đen tối đấy. Trong lòng người không có một chút trong sáng, hơn nữa cũng không chấp nhận được trong lòng người có một tia trong sáng. Ở trong mắt người như vậy, bất kể ai làm chuyện gì cũng đều có mục đích âm mưu cả. Khi nhìn bọn họ như vậy, ánh mặt trời chiếu sáng đại địa, không phải vô tư kính dâng mà là quyến luyến vị trí cao cao tại thượng kia. Ánh trăng chiếu sáng trong đêm tối, không phải là dùng chút ánh sáng yếu ớt xua đi sự sợ hãi của mọi người đối với bóng đêm, mà là muốn cùng mặt trời tranh giành chiếu sáng.
- Lòng người đen tối, người khác đối với họ thật tốt, họ cũng nghĩ rằng người đó đương nhiên là có mưu đồ.
- Cho nên, người như vậy sẽ rất thống khổ, rất thống khổ. Bởi vì họ sẽ còn phát hiện ra là, toàn bộ thế giới đều không có một ai là người tốt, toàn bộ mọi người trên thế giới đều nhằm vào họ. Toàn bộ mọi người trên thế giới đối với họ đều có mưu đồ, toàn bộ mọi người trên thế giới đều hận không thể giết chết họ. Họ thống khổ phát hiện, hóa ra họ là người cô độc. Mà cô độc không phải bởi vì họ đen tối, mà là vì thế giới tươi sáng.
Tạ Hoán Nhiên nhìn Tô Tiên Lê nói: - Thái hậu đã từng giống như mặt trời, đáng tiếc...
Tô Tiên Lê lạnh lùng nhìn Tạ Hoán Nhiên: - Ngươi nói đủ chưa? Ngay cả ta bị đánh bại, ta cũng là Thái hậu Đại Hán. Bệ hạ ngay cả khi bị đánh bại cũng là Thiên tử Đại Hán. Không tới phiên một tên tiểu tử như ngươi đến nói xấu này nọ! Ngươi không có tư cách ở trước mặt ta thuyết giáo. Muốn làm ác, lại còn muốn trước đó có một lý do danh chính ngôn thuận để làm ác. Lưu Lăng đây là muốn làm cái gì? Trở thành kỹ nữ, còn muốn lập một đền thờ trinh tiết? Không cần phiền toái như vậy, Tạ Đại học sĩ, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, Lưu Lăng cho ngươi xử lý mẹ con chúng ta như thế nào? Rượu độc? Lụa trắng? Đoản đao? Chẳng lẽ lại còn có thể là hình phạt cao nhất? Chẳng lẽ lại còn có thể là lăng trì xử tử?
Tô Tiên Lê ưỡn ngực nói: - Coi như mẹ con chúng ta không sợ bị chặt đầu ở ngoài cửa thành, Lưu Lăng hắn dám sao?
Tạ Hoán Nhiên lắc lắc đầu: - Vi thần không phải là muốn thuyết giáo điều gì, mà là thầm nghĩ cho Thái hậu... Người nghĩ... Đều sai rồi.
Y chậm rãi tiêu sái bước đến trước cửa sổ Thừa Minh Điện, nghe tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ nói: - Thái hậu, nếu như người tinh thần bình ổn, chẳng lẽ không đoán được vì sao Vương gia phái ta đến xử lý việc này sao?
Tô Tiên Lê ngơ ngẩn, lập tức biến sắc.
Nàng không còn giống như một con gà chọi cao ngạo đối chọi nhau gay gắt nữa, mà rơi vào trầm tư. Ở thời đại này, nữ tử có thể sánh được với trí tuệ của Tô Tiên Lê cũng không nhiều. Có thể làm ra những chuyện phía trước bừa bộn như vậy, tâm trí của nàng so với nam tử bình thường còn thâm trầm hơn. Chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ một lát, Tô Tiên Lê sẽ hiểu ý tứ của Tạ Hoán Nhiên.
- Ngươi... Ngươi nói là... Lưu Lăng không giết mẹ con chúng ta?
Giọng Tô Tiên Lê run rẩy hỏi.
Tạ Hoán Nhiên thở dài: - Nếu như Hán vương có ý này, cũng không cần đợi đến bây giờ?
Tay Tô Tiên Lê càng run mạnh hơn, nàng ôm đầu tiểu Hoàng đế Lưu Lập nói, nước mắt không kìm nổi từ khóe mắt chảy xuống: - Hắn... Thật sự đồng ý bỏ qua cho chúng ta?

Bình Luận

0 Thảo luận