CÂU CÁ
Trời cuối tháng sáu, gió không còn mát mẻ cho dù thời gian đó là buổi sáng hay buổi tối thì gió cũng mang theo một chút khô nóng. Ve sầu dường như không biết tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, bực bội với tiếng kêu của nó, lại còn ra sức kêu, không biết mệt mỏi. Phía bắc Hoàng Hà khí thế cuộc chiến tranh còn hừng hực, Hoạt Châu vừa mới bị quân Hán công chiếm mà lại có vẻ yên bình đến lạ thường. Dân chúng Hoạt Châu không bị binh lính quân Hán giết hại, cũng không có binh lính nào quấy nhiễu bọn họ. Tuy nhiên bên trong thành vẫn còn một số lượng khá lớn những phần tử ngoan cố chống lại nên không có gì là bất ngờ khi bị chặt đầu ở cổng thành, trong đó còn bao gồm mấy trăm tên thừa dịp loạn lạc mà đả cướp dân chúng, làm nhục con gái nhà lành.
Hoạt Châu gần sông Đại Thanh, thậm chí có một cửa thành mở ngay ở bờ sông Đại Thanh, theo đường thủy thì có thể trực tiếp tiến vào bên trong thành Hoạt Châu, nơi này được gọi là thủy trại. Ngày hôm ấy, quân Hán dẫn đầu đoàn quân phá tan cửa này, tiến vào thành Hoạt Châu. Thời điểm Bùi Chiến rời khỏi Hoạt Châu đã từng giao phó Hoạt Châu cho Thủ quân Lý Hoành, nói cho y biết thủy trại chính là hàng phòng ngự đặc biệt quan trọng, nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt, không thể để có sơ suất. Lý Hoành cũng dựa theo mệnh lệnh của Bùi Chiến mà tiến hành, nhưng điều y không ngờ tới là uy lực của thủy quân quân Hán lại lợi hại như vậy. Tuy rằng lúc đó quân Hán không có chiến hạm khổng lồ, nhưng bọn họ có được những thủy thủ ưu tú nhất. Thủy thủ của quân Hán giống như những con cá linh hoạt, đang ở dưới nước đẩy thuyền cũng có thể vọt tới trước cửa trại, trên thuyền thì chứa mười mấy bao hỏa dược với uy lực lớn.
Cửa thủy trại bị tàn phá vụn nát, thuyền của quân Hán chen chúc nhau vào. Hỏa khí, loại vũ khí này uy lực thật lớn, khiến cho tuyến phòng thủ của Chu quân rung chuyển. Bọn chúng chưa từng chứng kiến loại vũ khí nào có uy lực kinh người như vậy, khi nó phát nổ bốc lên ngọn lửa to cùng tiếng nổ lớn khiến cho bọn chúng sợ tới mức ngây người ra như ngỗng.
Sau khi Hoạt Châu bị chiếm, Chu quân liền rút lui về phía Bắc tương đương với việc bị tịch thu một nửa. Bùi Chiến nếu định dẫn đầu đoàn quân Bắc phạt với ý nghĩ muốn quay trở lại Khai Phong, sẽ phải đi nhiều thêm mấy trăm dặm đường. Mà khi đi qua mấy trăm dặm đường này, nguy cơ bị quân Hán mai phục là rất cao.
Sông Đại Thanh có một nhánh được dẫn vào trong thành Hoạt Châu, được mọi người gọi tên là kênh Phúc Duyên. Kênh Phúc Duyên ở trong thành Hoạt Châu, có một ngã rẽ ở phía đông, chảy vào một cái hồ nhân tạo, hồ có tên là Xuân Phong. Hồ này vào thời điểm mà Chu Thế Tông Sài Vinh tiến Bắc, Quận Thủ Hoạt Châu cố ý triệu tập dân công đào lên. Trước kia hồ Xuân Phong là một cái hồ bị bỏ phế, nước hồ thoạt nhìn có vẻ vẩn đục, nhưng sự vẩn đục của nước hồ lại là điều kiện thuận lợi cho sự sinh trưởng và phát triển của hoa sen. Bên cạnh hồ này có một tòa hành cung được dựng lên, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng phong cách kiến trúc quả thực làm cho người ta ưa thích. Sau khi hồ nước được làm sạch, cảnh sắc của hồ Xuân Phong trở nên đẹp đẽ tuyệt trần, hai bờ sông liễu rủ đón gió khẽ lay, trên thảm cỏ xanh hoa dại nở vô cùng rực rỡ.
Cuối tháng sáu, đúng là khoảng thời gian thời tiết thuận lợi cho trăm hoa đua nở. Mọi người luôn ca ngợi hoa sen là loại hoa sống trong bùn nước mà không hôi tanh mùi bùn, nhưng thực ra mà nói, nếu không có loại bùn nước như thế này thì liệu hoa sen có rực rỡ được như thế kia không?
Cây liễu buông lá xuống ven hồ, có một người mang theo một nón cỏ lớn, ở dướí bóng cây, tựa trên một chiếc ghế nằm nghỉ ngơi. Bên cạnh chiếc ghế là một chiếc cần câu, tại chỗ phao nổi trên mặt nước đang rung rung, hiển nhiên đã sớm có cá cắn câu. Nhưng hình như con người ấy không có chú ý đến mà dựa vào ghế chợp mắt nghỉ ngơi.
Mặc dù cơn gió buổi sáng không mang đi chút nắng nóng, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy có một chút mát mẻ khó được. Trời mùa hè luôn sáng từ rất sớm, mặt trời lúc nào cũng làm hết trách nhiệm trên cương vị của mình. Bởi vì thời tiết nóng nực, quân Hán tại Hoạt Châu cần có thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, sắp tới sẽ không có những trận đánh lớn, cho nên mỗ Lăng sau bốn giờ sáng luyện công xong thì liền tìm một cây cần câu, cho người để dưới gốc cây liễu một chiếc ghế, thảnh thơi nằm câu cá.
Chỉ có điều nhìn dáng vẻ của hắn dường như là không để ý đến việc có câu được cá hay không.
Lưu Lăng sẽ ngủ lại ở bên trong hành cung Hoàng đế ven hồ Xuân Phong, ở chỗ này, dường như là chỗ thích hợp nhất đối với hắn trong thành Hoạt Châu này. Sài Vinh là một vị Hoàng đế trên lưng ngựa, sáu năm tại vị, chinh chiến khắp nơi đã chiếm một nửa thời gian của y rồi. Phạt Hán, phạt Liêu, phạt Đường, phạt Thục, bận tối mắt tối mũi. Hơn nữa có thể nói, mỗi lần y thân chinh là một lần giúp cho Đại Chu mở mang bờ cõi và tiếp thêm lương thực, của cải, ngoại trừ việc phạt Hán. Lần thân chinh cuối cùng trong cuộc đời của y là chinh phạt nước Liêu, có thể nói là bách chiến bách thắng. Nói đi cũng phải nói lại, cũng chính vì căn bệnh của y mà reo xuống mầm tai họa. Phạt Đường, một lần hành động đã chiếm được mười bốn châu của Nam Đường, cứng rắn đem một phần ba diện tích đất đai của Nam Đường thu vào. Phạt Thục, đoạt lấy bốn châu vốn giàu có và đông đúc của Thục quốc. Có thể nói, nếu Sài Vinh sống thêm vài năm... dựa vào tài năng của y và sự cường thịnh cùng vũ lực của Đại Chu thì Lưu Lăng cảm thấy không còn chút cơ hội nào khi tiến hành thực hiện tham vọng của mình.
Kkông thể phủ nhận, bởi vì thực lực của Bắc Hán quá nhỏ yếu, mà Lưu Lăng lúc trước cũng có chỗ cố kỵ, vì nguyên do đó, nếu có thể thống nhất được Trung Nguyên thì cơ hội lớn hơn sẽ thuộc về Sài Vinh. Đương nhiên đây chỉ là giả thiết mà thôi.
Phong cảnh hồ Xuân Phong quả thực không tệ, và tâm tình của Lưu Lăng cũng không tệ.
Tin tức của viện Giám sát từ phương Bắc đã được truyền tới, Bùi Chiến chia làm hai đường, phái đại tướng Khúc Thắng dẫn đầu một trăm nghìn binh lính quay trở về Nam, chuẩn bị quay lại Khai Phong phủ. Tin tức này đối với quân Hán mà nói, tuyệt đối là một tin tức không thể tốt hơn. Bùi Chiến đem bốn trăm nghìn binh mã chia làm hai đường, bản thân gã trực tiếp lãnh đạo đại quân tiếp tục vây đánh Ký Châu, Khúc Thắng quay trở về Khai Phong, nhìn như mọi mặt đều đã có sự chuẩn bị tốt, kỳ thực cũng là, hai mặt đều không được chú ý.
Hộ vệ của viện Giám sát được phân bố ở bốn phía của hồ Xuân Phong, tuy rằng nhìn bên người Lưu Lăng không có lấy một người, nhưng hồ Xuân Phong đã bị không chế chặt chẽ. Bên cạnh hành cung là doanh trại Tu La của Lưu lăng đóng quân, đi ba dặm ra ngoài hành cung lại có một doanh trại quân binh khác, cũng chính là trọng giáp Cuồng Đồ.
Mấy ngày gần đây, hộ vệ của viện Giám sát đã giết không dưới trăm thích khách. Bởi vậy có thể thấy được, lửa giận của Chu vương điện hạ ở phía Bắc kia lớn như thế nào. Từ đầu tới cuối có khoảng ba đợt thích khách lẻn vào hành cung bên hồ Xuân Phong, nhưng là bị hộ vệ của viện Giám sát cố ý dẫn dụ tới đấy. Chó, đánh ở phía sau cửa sẽ có hiệu quả hơn. Đối với loại hành động điên cuồng mà hồ đồ của Bùi Chiến, Lưu Lăng chỉ có cười lắc đầu. Lá thư này của hắn, hẳn là làm cho Chu Vương Bùi Chiến tức điên lên rồi đây. Bùi Chiến phái thích khách đến ám sát hắn, cũng là do không nghĩ ra nổi phương pháp đối phó với Lưu Lăng mà bất đắc dĩ lựa chọn.
Nếu như nói, trong cái thời đại này còn một tổ chức, hoặc là một thế lực mà đào tạo được người có thể tránh được tai mắt của viện Giám sát thì không thể nghi ngờ gì đó chính là Hổ Vệ dưới trướng Vĩnh Hưng Quân Tiết Độ Sứ Tạ Tuấn. Sức chiến đấu của Hổ Vệ Lưu Lăng đã được tận mắt chứng kiến. Có điều Hổ Vệ quân số cũng không nhiều. Thật may là trong trận chiến ở Diệu Châu, toàn quân của Hổ Vệ đều bị tiêu diệt. Tinh binh của Hổ Vệ là do Tạ Tuấn tự mình huấn luyện qua muôn nghìn thử thách, thành thực mà nói có thể lấy một chọi một trăm.
Mà trong tay Bùi Chiến, hiển nhiên là không có lấy một đội ngũ chiến đấu với chiến lực như vậy.
Sở dĩ thích khách có thể đi vào trong phạm vi của hành cung là do có mệnh lệnh của Lưu Lăng. Hắn cảm thấy cũng nên cho người ta một chút hy vọng. Nếu ngay cả hành cung bên hồ Xuân Phong cũng không thể tiếp cận, thì làm gì có đám thích khách nào dám tiếp cận nữa. Phải cho thích khách của Bùi Chiến có cơ hội, như vậy mới có thể giết hết đám này đến đám khác. Cái này người ta gọi là câu dẫn, câu dẫn đến chết.
Thích khách của Tứ xử viện Giám sát không đi tìm Bùi Chiến gây phiền toái mà ngược lại Bùi Chiến lại tìm đến Lưu Lăng gây phiền toái, kỳ thực đây là một việc làm khá ngây thơ, tuy nhiên Bùi Chiến cũng không biết, thực lực của viện Giám sát Đại Hán lớn mạnh như thế nào. Bên người Lưu Lăng có hai người có thực lực mạnh nhất trong mười hai Kim Y của viện Giám sát, đó là huynh đệ Nhiếp thị. Có hai người bọn họ ở bên thì những thích khách do Bùi Chiến phái đến sẽ không có cách nào.
Đương đầu Tứ xử Chu Vân Băng đẩy xe lăn của Triệu Đại đi đến bên cạnh Lưu Lăng, cùng đi còn có Đương đầu Tam xử Trần Tử Ngư.
Sau khi ba người họ hành lễ với Lưu Lăng đang giả vờ ngủ say, thì cung kính đứng một bên. Lưu Lăng lấy chiếc mũ rơm che mặt ra, sau đó chép miệng với Trần Tử Ngư. Mặt Trần Tử Ngư đỏ lên, lập tức đi đến phía sau Lưu Lăng, cúi người xuống, dùng bàn tay trắng nõn, mềm mại đấm bóp bả vai cho hắn.
- Đến đâu rồi?
Thoải mái hừ một tiếng, Lưu lăng nhắm mắt lại hỏi.
Hắn hỏi là đến chỗ nào rồi, cũng không hỏi xem ai đến chỗ nào rồi. Nhưng ba người bọn Triệu Đại biết Vương gia đang hỏi đến người nào, mà một trong những chức trách của viện Giám sát bọn họ chính là tìm hiểu tin tức tình báo. Trên thế giới này, trong thời đại này tuyệt đối không có một tổ chức nào có thể đánh đồng được với viện Giám sát này. Lưu Lăng đối với tình báo vô cùng coi trọng, vượt xa hẳn những người cùng thời đại.
- Đại tướng quân Định An Khúc Thắng hơn mười ngày trước đã xuất quân xuôi nam, hiện tại đã đến Minh Châu.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Còn rất xa, không chừng là cả tháng, quân Định An không đến được bờ bắc sông Hoàng Hà. Vừa đúng lúc để cho các binh sĩ nghỉ ngơi một chút, mấy tháng ròng rã phải hành quân đánh giặc, các binh sĩ cũng mệt mỏi rồi. Còn việc kia, tra đến đâu rồi?
Trần Tử Ngư nói tiếp:
- Mật điệp Tam xử viện Giám sát ẩn núp tại các châu phủ ở phía Bắc Hoàng Hà của Chu quốc cũng không có nhiều người, hơn nữa đại bộ phận còn đang ở Ký Châu. Ký Châu bị bao vây, mật điệp Tam xử cũng không ra được. Mật điệp được phái đi lần này đã bắt đầu tiếp cận với đội ngũ quân Định An quay về nam, chỉ có điều thời gian quá gấp gáp, chưa thể nghe ngóng được những tin tức chính xác hơn. Thuộc hạ đã hạ tử lệnh với mật điệp, trong vòng mười ngày, nhất định phải đem tình hình thực tế của Chu quân tìm hiểu cho rõ ràng.
Lưu lăng ừ một tiếng rồi thuận miệng hỏi: - Phái ai đi vậy?
Trần Tử Ngư dừng lại một chút, sau khi lén nhìn sắc mặt của Lưu Lăng mới dè dặt nói: - Là Tự Tuyền nhi.
Lưu Lăng vẻ mặt tắc nghẽn một chút, lập tức gật đầu nói: - Nàng làm việc tốt lắm!
Chu Vân Băng liền đáp: - Thuộc hạ đã an bài mười tên thích khách ưu tú bảo vệ ở bên người cô ta, lần này chắc chắn sẽ không xảy ra nguy hiểm gì nữa.
Lưu Lăng hỏi: - Vì sao không cần hộ vệ Tứ xử?
Chu Vân Băng hồi đáp: - Lần này hộ vệ Tứ xử chỉ mang đến có sáu mươi tên, mấy ngày nay... thích khách của Chu quân quá càn rỡ, thuộc hạ không dám điều động hộ vệ rời đi. Hành cung ở hồ Xuân Phong tuy rằng không lớn lắm, nhưng cũng lên đến trên trăm mẫu, sáu mươi tên hộ vệ đã rất đơn bạc rồi.
Gã thành thật trả lời.
Lưu Lăng cười nói: - Cho dù là thích khách có xuất hiện ở trước mặt ta, thì cũng không thể làm tổn thương đến ta.
Hắn có thể nói như vậy, nhưng Triệu Đại và Chu Vân Băng tuyệt đối không dám làm như vậy.
- Sự an toàn của hành cung do ngươi phụ trách, thuộc hạ ngươi an bài như thế nào cũng là do ngươi sắp xếp, nhưng có một chuyện, nếu như Tự Tuyền Nhi ở phương Bắc xảy ra chuyện gì thì ta sẽ hỏi tội ngươi.
Lưu Lăng ngồi thẳng người, nhìn con cá cắn câu còn đang ra sức giãy giụa, kéo cần câu lên xuống, làm cách nào đi chăng nữa thì cũng không tránh được cái lưỡi câu kia. Đã mắc câu trong miệng, trừ khi là chết, nếu không thì nó không còn cách nào thoát ra được.
- Các ngươi nói xem, cái móc câu nho nhỏ này cong như vậy, thì con cá mắc câu là cá lớn hay cá nhỏ?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận