TÂM TƯ YÊU NGƯỜI TÀI
Hoa Linh nghe Lưu Lăng nói như vậy, biết Vương gia đã nổi lên tâm tư yêu người tài. Lưu Lăng sai người chế tạo ra "thiên lý nhãn", trên tay mỗi người tướng quân bọn họ đều cầm một cái, mọi chuyện xảy ra trên tường thành Hoài Châu đều thấy rõ rành mạch. Cái tên Giáo Úy nho nhỏ kia, bất quá chỉ là một tiểu nhân vật tòng bát phẩm, không cần nói đến việc so sánh với đám đại tướng Triệu Nhị, bé nhỏ đến không đáng kể, ngay cả so sánh với Hoài Châu Quận Thủ Âu Dương Huy, Quận Thừa Quý Phi cũng rất là nhỏ bé đến nổi không đáng kể. Nhưng chính một tên nhân vật nhỏ như vậy, trong chiến tranh lại gây nên sức ảnh hưởng quan trọng.
Dưới sự ủng hộ khích lệ của người kia, lúc đầu bọn lính Chu quân vốn đã đánh mất ý chí chiến đấu bắt đầu cầm lấy vũ khí phản kích, tuy rằng phản kích như vậy cũng không có tạo thành trở ngại quá lớn cho quân Hán, nhưng Chu quân trên sĩ khí đã bắt đầu sống lại. Nhất là người kia suất lĩnh mấy trăm tên cung tiễn thủ tụ tập ở gần thành môn lầu, chĩa hướng đả kích đối với binh lính quân Hán đang triển khai thúc đẩy chùy công thành, cho nên khiến cho quân Hán thúc đẩy chùy công thành tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Một người có thể xoay chuyển chiến cuộc, mặc kệ địa vị của hắn hèn mọn cỡ nào, hắn đều là một người anh hùng. Hoa Linh theo lời nói của Lưu Lăng nghiền ngẫm ra tính toán của Lưu Lăng, cho nên hắn tính toán phái thân binh đi nói cho Triệu Nhị biết, sau khi thành phá phải giữ mạng sống của tên Giáo Úy kia. Tuy rằng Chu quân bắt đầu phản kháng, nhưng Hoa Linh không cho rằng Hoài Châu có thể thủ bao lâu. Đây là một loại tự tin hùng mạnh, nguồn gốc đến từ thực lực hùng mạnh của quân Hán.
Hắn vừa kêu thân binh của mình tới, còn chưa kịp dặn dò xuống thì nghe thấy Vương gia gọi mình. Hoa Linh lên tiếng, bước nhanh đi tới bên cạnh Lưu Lăng hỏi:
- Vương gia có gì dặn dò ạ.
Lưu Lăng chỉ vào tên Giáo Úy trên tường thành đang một mũi lại một mũi tên không ngừng bắn tới quân Hán nói: - Người này bản lĩnh không tầm thường, ta đếm một chút, trong thời gian chốc lát, hắn đã liên phát hai mươi lăm tiễn, quả thật cánh tay tốt thiệt! Cung kia mặc dù là cung cứng hai thạch bình thường, nhưng có thể liên phát mười lăm tiễn sau đó còn có dư lực nữa, đã là không dễ dàng rồi.
Hoa Linh là chuyên gia bắn cung, tự nhiên biết một người phải liên tục phát cung hai mươi lăm lần, thậm chí nhiều hơn, điều này cần rất nhiều sức lực cánh tay. Bình thường cung tiễn thủ có thể liên phát mười tiễn đã xem như thật tốt rồi. Trong rất nhiều bộ phim điện ảnh truyền hình, cung tiễn thủ đều có thể không gián đoạn liên tục bắn tên mà một chút cũng không mệt nhọc, thuần túy là nói dóc. Mặc dù là cung cứng hai thạch, liên tục phát ra năm lần cần có sức lực mà không phải người bình thường nào cũng có thể phát tới. Người chưa có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cơ bắp trên cánh tay không cách nào chịu đựng nổi cường độ vận động này.
Liên phát hai mươi lăm tiễn, cơ bắp trên cánh tay sẽ sưng lên đau đớn đến cỡ nào đây?
Nhưng nhìn Giáo Úy kia, vẫn còn dư sức tiếp tục bắn tên! Bởi vậy có thể thấy được, công sức người này bỏ trên khổ luyện bắn cung vượt xa người bình thường khó có thể sánh bằng. Không có bất kỳ một loại thành công nào là vô duyên vô cớ cả, không trả giá, cũng sẽ không có thu hoạch. Hoa Linh trên tài bắn cung có được thành tựu như ngày hôm nay, đó là do hắn từ nhỏ bắt đầu đến hiện tại hai mươi năm mưa gió không ngừng huấn luyện mới có kết quả này. Đương nhiên, còn phải có một chút thiên phú trời cho.
Thiên phú trời cho này có chút hư vô mờ mịt, ai cũng nói không rõ, nhưng thật sự có phần quan trọng. Có người có thể nhớ kỹ từ đầu tới đuôi một bài văn khi chỉ xem qua một lần, một chữ cũng sẽ không nhớ lầm, mà chúng ta đa số người lại chỉ có thể nhớ kỹ một phần phấn khích nhất, đây là cái gọi thiên phú trời cho. Ví dụ thêm, Tiêu Phong trong Thiên Long Bát Bộ, bất luận một loại công phu nào dùng trong tay hắn đều có vẻ cực khí thế. Thái tổ trường quyền bình thường nhất, khi vào trong tay hắn cũng trở nên hống hách cực kỳ. Đây cũng là thiên phú trời cho. Ví dụ nữa như đá banh, một đám người mỗi ngày nhận huấn luyện giống nhau, lại luôn luôn chỉ có một hai người nổi tiếng. Đây cũng là thiên phú trời cho. Nhưng, có một điều có thể khẳng định, mặc dù ngươi có thiên phú trời cho, nếu không có cố gắng rèn luyện cũng sẽ chỉ như phù dung sớm nở tối tàn vậy, nhanh chóng rời rạc tan tác.
Từ trong giọng nói của Lưu Lăng, Hoa Linh nghe được thoang thoảng vẻ thưởng thức. Hắn biết cái tên Giáo Úy nho nhỏ kia đã khiến cho Vương gia chú ý rồi, nói không chừng, người này Vương gia là muốn chiêu dụ đấy.
- Có cần thuộc hạ đi báo cho Nhị Lang hay không, nói cho hắn biết sau khi thành phá để lại tính mạng người nọ?
Hoa Linh dò hỏi.
Câu trả lời của Lưu Lăng, lại khác xa dự đoán của Hoa Linh.
Lưu Lăng hỏi Hoa Lăng : - Có nắm chắc một mũi tên bắn hạ hắn không?
Hoa Linh sửng sốt, lập tức tự tin đáp : - Tường thành Hoài Châu không cao lắm, thuộc hạ cưỡi ngựa đến trước trận, trong vòng hai trăm bước có mười phần nắm chắc bắn hạ người này.
Lưu Lăng gật gật đầu, sau đó thản nhiên nói: - Vậy đi đi.
Hoa Linh vốn tưởng rằng Vương gia nổi lên tâm tư yêu người tài, lại không ngờ rằng Vương gia gọi mình đến đây, là chỉ bảo phải bắn chết người này. Kỳ thật, Hoa Linh thấy nhân tài bắn cung cũng nổi lên sự thông cảm lẫn nhau, nếu có thể đem người này chiêu dụ đến dưới trướng hắn làm việc, đó cũng là một sự việc thật tốt đấy.
Đương nhiên, Hoa Linh sẽ không do dự. Trước trận hai quân, sinh tử tàn sát, không chấp nhận được mềm lòng đối với kẻ địch. Hắn là người có kinh nghiệm trên sa trường, tự nhiên hiểu được đạo lý này. Hắn cũng hiểu được dụng ý của Vương gia, biết Vương gia làm như vậy nhất định là lựa chọn chính xác. Nếu thật sự bởi vì yêu quý nhân tài bắn cung và nghị lực mà mềm lòng, cũng không biết sẽ có bao nhiêu binh lính quân Hán chết ở tay của người kia. Vương gia trên chiến trường là một người bình tĩnh đến làm người ta sợ hãi, ngay cả nổi lên tâm tư tiếc tài cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến quyết định chiến cuộc. Giết người nọ, sĩ khí Chu quân mới cổ vũ lên liền sẽ lập tức bị dập xuống, đối với quân Hán công thành có trợ giúp cực lớn. Nếu là dung túng người nọ tiếp tục cổ vũ khí thế của Chu quân, tuy rằng phá thành là chuyện tất nhiên, nhưng trả giá thương vong không thể nghi ngờ sẽ gia tăng mấy phần.
Hoa Linh đi theo Lưu Lăng nhiều năm, đối với tính tình Lưu Lăng có chút hiểu rõ. Đối đãi kẻ thù, mặc dù bởi vì đối phương là một nhân vật anh hùng mà sinh lòng yêu quý, Lưu Lăng cũng sẽ không nhân từ nương tay. Ví như khi ở Diệu Châu, bất kể là đối với Tạ Tuấn hay là hai mươi mốt tên Hổ Vệ còn sót lại dưới trướng Tạ Tuấn, kỳ thật trong lòng Lưu Lăng là muốn thu phục những người này về cho mình dùng. Nhưng Lưu Lăng biết rõ, Tạ Tuấn và Hổ Vệ dưới trướng hắn, cũng không phải loại người chịu khuất phục dưới người khác. Nếu cưỡng ép để lại tính mạng của họ, không chừng tương lai sẽ phát sinh chuyện gì làm người ta không vui. Nhất là hai mươi mốt tên Hổ Vệ kia, Tạ Tuấn vốn là muốn cầu Lưu Lăng thả bọn họ một con đường sống, nhưng bị Lưu Lăng cự tuyệt. Tạ Tuấn cũng không có trách Lưu Lăng, ngược lại, đối với cách làm của Lưu Lăng có chút cùng nhận thức. Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không để lại mạng sống của Hổ Vệ. Dù sao hai mươi mốt người này là tử sĩ của mình, để lại, tương lai sẽ phiền phức.
Hiện tại cũng là như thế, bởi vì để lại người kia mà gia tăng tổn thất không đáng, Lưu Lăng tuyệt đối sẽ không làm ra quyết định không bình tĩnh không lý trí.
Hoa Linh nhảy lên tọa kỵ của mình, cầm trong tay thiết thai cung nặng nề, phóng ngựa hướng trước trận chạy đi. Một bên phóng ngựa chạy vội, Hoa Linh giơ tay lấy tiễn trong bầu, rút ra một cây phá giáp chùy. Tên lông vũ thông thường, mặc dù có thể bắn ra khoảng cách hai trăm bước, nhưng cũng là nhẹ tênh tênh không còn độ mạnh rồi. Cho nên, muốn ở cự ly xa bắn chết, chọn lựa đầu tiên vẫn là phá giáp chùy nặng nề.
Ngửa bắn so với cúi xuống bắn tới, độ khó khăn lớn hơn. Mượn độ cao tường thành, tầm bắn của cung cứng hai thạch thông thường dễ dàng gia tăng một phần ba. Nhưng ngửa bắn, thì cần lực của cánh tay càng mạnh càng tốt.
Ngoài hai trăm bước, Hoa Linh cũng không dừng ngựa, một bên chạy như bay, một bên cài phá giáp chùy lên trên thiết thai cung thật lớn. Động tác của Hoa Linh và chiến mã phối hợp tới một trình độ gần như rất là tự nhiên, thân thể hắn theo chiến mã lao nhanh mà nhấp nhô lên xuống, nhưng ánh mắt của hắn và cánh tay lại sừng sững bất động. Lúc này thân thể hắn và chiến mã kia giống như đã trở thành một thể, thành thạo mà mượt mà tự nhiên. Hai cánh tay mạnh mẽ kéo ra, thiết thai cung mà đàn ông tầm thường căn bản không thể kéo ra lại bị hắn kéo ra như một vòng trăng tròn!
Băng một tiếng, dây cung vang lên, mũi tên kia như lưu tinh cản nguyệt, ngang ngược càn rỡ!
Mênh mông cuồn cuộn như sao chổi bay nhanh, bạo lực như sơn băng hải tiếu!
Mũi tên kia, mang theo một uy thế không thể đỡ nổi, mang theo tiếng xé gió thẳng đến thành lâu chỗ của tên Giáo Úy Chu quân kia! Ngoài hai trăm bước, một mũi tên này không ngờ bắn ra uy phong nghịch thiên! Giống như có thể tua nhỏ khung màn, giống như có thể mở ra không gian, khí phách nghiêm nghị!
Kỳ thật, Giáo Úy Chu quân kia lúc này đã đến nỏ mạnh hết đà. Hai cánh tay hắn chua chát gần như nâng không nổi nữa, cơ thể đau như sẽ vỡ nát. Hơn nữa, trên tay của hắn còn bị thương. Liên tục phát lực, làm cho miệng vết thương xé rách mở rộng ra, máu chảy ra từ lúc đầu cho đến giờ vẫn không có ngừng lại. Cung còn trong tay hắn, tiễn đặt trong bầu ngay bên chân, nhưng hắn đã vô lực mở ra cung nữa. Hắn biết, nếu mình ráng sức đi mở cung nữa, hai cánh tay này nói không tốt hôm nay sẽ phế luôn ở đây. Hắn mệt mỏi thật sự, mệt đến cực độ.
Tựa vào lỗ châu mai, hắn thở phì phò từng ngụm từng ngụm. Hai cánh tay đau đớn dữ dội hơn so với miệng vết thương bị đinh sắt xuyên thủng trên bàn tay, hắn biết, nếu ráng đấu nữa, mặc dù không thoát lực mà chết cũng sẽ phế bỏ một đôi cánh tay mà mình vẫn lấy làm tự hào. Hắn cần nghỉ ngơi, may mắn chính là, khí thế Chu quân cũng đã dần dần bị hắn ảnh hưởng bắt đầu chuyển động.
Bỗng nhiên, hắn thấy dưới thành có một tướng quân quân Hán cưỡi ngựa đen mà đến, thẳng tắp chạy đến cửa thành lầu bên này. Hắn liếc mắt liền thấy được trong tay tướng quân kia đang giương một cây cung đen thùi thật lớn, lập tức, ánh mắt của hắn liền híp lại thành một khe hở.
Ánh mắt hoảng hốt, khi hắn thấy tướng quân kia kéo ra cây đại cung thật lớn khiến người ta chói mắt, một cảm giác nguy cơ nhanh chóng lan tràn trong lòng hắn, trong nháy mắt hắn liền ngửi thấy được mùi tử vong.
Xuất phát từ bản năng, hắn lách mạnh người né ra bên cạnh, nhưng vẫn là bị chậm nửa phần.
Phù một tiếng, phá giáp chùy phá không mà đến, chính xác bắn trúng trên người Giáo Úy kia. May mắn hắn phát hiện Hoa Linh trước, theo bản năng nên nhúc nhích một cái, một mũi tên hung hăng đâm vào phía ngực bên trái của hắn, chỉ kém mảy may sẽ xuyên thủng trái tim của hắn! Sau khi Giáo Úy này bị một mũi tên bắn trúng, ngửa mặt gục xuống, trước mắt tối sầm, dường như hôn mê. Bên cạnh hắn, binh lính Chu quân thất kinh vội vã kéo hắn sau đó rút lui, ẩn thân ở mặt sau lỗ châu mai.
Hoa Linh ra tay một mũi tên, trong mắt hắn tự nhiên thấy được Giáo Úy kia chợt né tránh, cho nên Hoa Linh lập tức xác định mũi tên này không có trúng trên chỗ hiểm yếu. Chỉ có điều sau khi mũi tên bắn ra, lại không còn có thời cơ bắn thêm. Hoa Linh tiếc nuối hít một tiếng, thúc ngựa quay trở về đại trận quân Hán.
Hoa Linh xuống ngựa sau đó bước nhanh tới trước mặt Lưu Lăng, khom người nói: - Người kia thật là tỉnh táo, không thể một mũi tên giết hắn được.
Tuy rằng Hoa Linh không có bắn chết tên Giáo Úy kia, nhưng Lưu Lăng cũng không cho rằng Hoa Linh trước nói chẳng qua là mạnh miệng. Đối với tài bắn cung của Hoa Linh, Lưu Lăng hiểu rõ nhất. Trước đó hắn dùng thiên lý nhãn thấy được tên Giáo Úy Chu quân kia né tránh một chút, trong lòng đối với tiểu nhân vật này cũng thật sự sinh ra vài phần hứng thú. Hắn lãnh binh tác chiến mười năm, các dạng thanh niên ưu tú gì chưa từng gặp qua? Giáo Úy kia dựa vào một tay bắn cung một thân can đảm thật đúng là không đến mức khiến Lưu Lăng sinh ra tâm tư tiếc tài, nhưng một phần tỉnh táo đó, thật ra khiến Lưu Lăng có chút tán thưởng.
Lưu Lăng cười cười nói: - Không cần lo lắng, sau khi thành phá, nếu tìm được người này liền dẫn hắn tới gặp ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận