CẮT ĐƯA ĐI
Lý Hổ Nô hít sâu, lặng lẽ rút hoành đao ra:
- Phu nhân, Hán vương sai ty chức mời phu nhân đi qua.
Hoa Đóa Đóa đến cửa, mặt đỏ hồng, lòng ngọt như ăn mật đường. Nhưng Hoa Đóa Đóa đi tới cửa chợt ngừng bước, biểu tình nghi hoặc.
Binh sĩ canh giữ gần lều Hoa Đóa Đóa nhìn nhau, vẻ mặt nghi ngờ.
- Ngươi! Đứng im không được nhúc nhích!
Một đội trưởng Hán quân mang theo hai binh sĩ đi tới, nhìn Lý Hổ Nô chằm chằm, quát hỏi:
- Đứng lại! Ngươi là người của quân nhu doanh, đến hậu doanh làm gì?
Lý Hổ Nô biến sắc mặt, gã cúi đầu nhìn, chợt nhận ra quân phục của Hán quân không hoàn toàn giống nhau.
Hoa Đóa Đóa nghe tiếng la bên ngoài thì lùi lại mấy bước.
Lúc này Lý Hổ Nô cắn răng rút hoành đao ra đâm vào cái bóng yểu điệu chiếu trên lều. Vừa lúc Hoa Đóa Đóa thụt lùi một bước, mũi đao cực hiểm suýt đâm trúng bụng nàng. Hoa Đóa Đóa kinh kêu, sợ hãi run rẩy.
Rất nhanh thiếu nữ bình tĩnh lại, cắn răng mắng:
- Còn có thích khách chưa chết hết? Làm ta sợ chết, cô nãi nãi giết ngươi!
Hoa Đóa Đóa nói xong quay vào trong lều tháo bảo kiếm treo một bên xuống, lao ra phía ngoài.
Gã đội trưởng thấy binh sĩ quân nhu doanh đó rút đao đâm vào lều thì kinh kêu rồi rút đao vọt tới. Hai binh sĩ sau lưng gã đội trưởng rút hoành đao ra, một trái một phải bọc đánh. Lý Hổ Nô đâm ra, không cảm giác hoành đao gặp lực cản liền biết nhát đao không làm nữ nhân trong lều bị thương. Lý Hổ Nô gầm lên, tiếng rống như con sói hoang bị thương.
- Lưu Lăng, ngươi cướp đi nữ nhân của ta thì ta sẽ giết nữ nhân của ngươi!
Lý Hổ Nô vung hoành đao lên trên, rạch lều lao vào trong.
Lý Hổ Nô vọt vào đúng lúc Hoa Đóa Đóa quát to giơ kiếm vén mành ra khỏi lều.
Lý Hổ Nô giật nảy mình ngây người, trong lều không có ai.
Hoa Đóa Đóa ngẩn ra, bên ngoài chỉ có ba binh sĩ kêu la chạy tới.
Gã đội trưởng hét to che chở Hoa Đóa Đóa sau lưng mình:
- Có thích khách!
Hai binh sĩ Hán quân khác huơ đao xông vào, không lâu sau trong lều truyền ra tiếng đánh rầm rầm. Một tiếng hét to, binh sĩ đang trực phía xa cùng xông lên. Lại xa hơn, một bóng người lao ra khỏi đại trướng của Lư Ngọc Châu, cái bóng như chim to lướt tới đây. Có nhiều Giám Sát Vệ mặc trường bào hoa sen màu đen viện Giám Sát lao ra từ trong chỗ tối, bao vây lều của Hoa Đóa Đóa kín không kẽ hở.
Thật ra tại vì Lý Hổ Nô mặc đồng phục quân Hán ngang nhiên đi vào, nếu gã lén lút lẻn vào thì đã bị phát hiện từ lâu. Người viện Giám Sát quá thả lỏng, mới giết hết thích khách ai ngờ có kẻ gan to bằng trời đến ám sát. Quan trọng nhất là đúng lúc Giám Sát Vệ bên cạnh Lư Ngọc Châu bị huynh đệ Nhiếp thị tập kết lại giao quyền chỉ huy, sau này bọn họ sẽ nghe theo Tức Tự Ngôn. Chính lúc này Lý Hổ Nô đến.
Lý Hổ Nô rất bực bội, cực kỳ bực mình.
Lý Hổ Nô không tiếc dùng thân phận phó đốc chủ Nhất Phẩm Đường vận động hầu hết gian tế Tây Hạ tập kích chỗ đội xe Lưu Lăng cư trú. Có nội quỷ của viện Giám Sát làm nội ứng, Lý Hổ Nô dẫn dắt thuộc hạ lao thẳng tới doanh địa của Lưu Lăng. Không ngờ Lý Hổ Nô vừa xuất hiện đã bị đại đội trọng giáp kỵ binh bao vây đánh tan tác. Dường như thân vệ của Lưu Lăng đã chuẩn bị từ trước, chém giết qua đi người của Lý Hổ Nô tử thương gần hết.
Mãi đến bây giờ Lý Hổ Nô vẫn không biết Lưu Lăng đã biết trước, gã hận Tôn Địch Vệ, cứ tưởng bị Tôn Địch Vệ bán đứng.
Tất cả thuộc hạ chết hết, còn mỗi mình Lý Hổ Nô sống sót nhưng gã không còn đường về.
Dù Lý Hổ Nô ra khỏi nơi quân Hán trú đóng thì gã còn có thể trở về Tây Hạ không? Lý Hổ Nô chôn vùi một nửa Nhất Phẩm Đường, Ngôi Danh Nẵng Tiêu sẽ dễ dàng tha thứ cho gã sao? Lý Hổ Nô cầu Ngôi Danh Nẵng Tiêu đến Tấn Châu vì hòa đàm liên minh với Đại Hán, nhiệm vụ của gã là tìm hiểu giới hạn của Hán quốc để khi đàm phán Tây Hạ sẽ chiếm quyền chủ động. Ngôi Danh Nẵng Tiêu vốn không định phái Lý Hổ Nô đến, là gã van nài mãi Ngôi Danh Nẵng Tiêu mới đồng ý, với điều kiện là gã không được gặp Trần Tử Ngư.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu rất chú trọng cuộc liên minh hòa đàm này, nếu Đại Hạ và Hán quốc liên minh thì người Khiết Đan hay Hồi Hột đều sẽ bị chèn ép hoàn toàn.
Mấy năm nay Lưu Lăng liên tục bay vọt, Ngôi Danh Nẵng Tiêu luôn chú ý theo dõi. Nói thật là ngày xưa Ngôi Danh Nẵng Tiêu xem trọng Lưu Lăng, kết thành huynh đệ nhưng lúc ấy gã đơn thuần cảm thấy hai người hợp ý nhau, bây giờ gã ngày càng khâm phục nghĩa đệ của mình.
Lý Hổ Nô hận Ngôi Danh Nẵng Tiêu nói câu kia, không được gặp Trần Tử Ngư.
Vì ích lợi của Đại Hạ, quốc chủ không muốn chọc giận Lưu Lăng trong khi hòa đàm.
Lý Hổ Nô đã điên rồi, gã bất chấp Đại Hạ, quốc chủ, liên minh gì đó.
Nhưng hiện thực lần nữa vô tình đả kích Lý Hổ Nô, gã không tiếc mọi giá phát động cuộc tập kích nhưng chẳng tạo ra chút ảnh hưởng nào với Lưu Lăng. Cảm giác thất bại thê thảm khiến Lý Hổ Nô càng điên cuồng hơn, gã ẩn núp trên xe lương thảo lâu như vậy chỉ vì giết nữ nhân của Lưu Lăng.
Lý Hổ Nô không biết rằng Lưu Lăng đã trở lại đội xe trú đóng, nếu gã biết thì đã đặt mục tiêu nhắm ngay Lưu Lăng.
Lý Hổ Nô một đao chém rách lều xông vào, đúng dịp Hoa Đóa Đóa vén màn cửa xông ra ngoài.
Hai binh sĩ quân Hán chạy theo Lý Hổ Nô vào lều. Lý Hổ Nô điên cuồng không tìm thấy nữ nhân của Lưu Lăng thì ngửa đầu gầm rống, huơ đao chém vào một binh sĩ quân Hán. Binh sĩ kia giơ đao đỡ, Lý Hổ Nô một cước đạp binh sĩ văng ra ngoài. Hoành đao chặn lại binh sĩ khác chém đao xuống, hoành đao quét ngang cắt đứt cổ họng binh sĩ quân Hán. Máu phun ra từ cổ binh sĩ như suối bắn đầy mặt, người Lý Hổ Nô.
Lý Hổ Nô giơ đao che trước mặt xông ra ngoài, dữ tợn cuồng rống.
Lúc này rất nhiều binh sĩ quân Hán, hộ vệ Giám Sát Vệ đã bao vây lều của Hoa Đóa Đóa. Cái bóng như chim to lao tới chính là Tức Tự Ngôn, huynh đệ Nhiếp thị canh giữ phía xa bảo vệ Lư Ngọc Châu.
Tức Tự Ngôn xoay trường kiếm để sau lưng, lạnh lùng nói:
- Bắt lấy!
Mấy Giám Sát Vệ vung đao lao lên, đao qua kiếm lại với Lý Hổ Nô.
Lý Hổ Nô là hổ tướng của Tây Hạ, bộ dạng điên khùng mạnh mẽ chém từng nhát đao, không hề dùng chiêu thức phòng ngự. Cách đánh liều mạng của Lý Hổ Nô làm mấy Giám Sát Vệ tuy thực lực không tầm thường nhưng trong một lúc khó thể đến gần. Một Giám Sát Vệ né chậm bị Lý Hổ Nô chém trúng cánh tay, hoành đao sắt bén như cắt miếng đậu hủ chặt cánh tay Giám Sát Vệ bay lên cao.
Thừa dịp Giám Sát Vệ đó bị thương, Lý Hổ Nô lao lên cắt cổ Giám Sát Vệ. Lý Hổ Nô gồng mạnh làm hoành đao xẹt qua cổ Giám Sát Vệ, đầu bay lên cao. Giám Sát Vệ mất đầu cổ phun suối máu, toàn thân Lý Hổ Nô nhuộm đầy máu, trông như lệ quỷ mới chui ra từ ao máu địa ngục.
Tức Tự Ngôn nhíu mày huơ trường kiếm che trước mặt một Giám Sát Vệ, kiếm đâm ngực Lý Hổ Nô.
Lý Hổ Nô giơ đao trước ngực, trường kiếm của Tức Tự Ngôn đụng vào hoành đao phát ra tiếng kim loại trong trẻo. Lý Hổ Nô không ngờ nữ nhân trước mắt nhìn như yếu đuối nhưng lực lượng va chạm hoành đao cực mạnh. Lý Hổ Nô bị đẩy lùi mấy bước mới định thân hình, chưa kịp phản kích thì kiếm của Tức Tự Ngôn lại đâm vào gã.
Tuy Lý Hổ Nô là hổ tướng đương thời nhưng không giỏi đánh xáp lá cà kiểu này, cộng thêm thân pháp của Tức Tự Ngôn mơ mơ hồ hồ, kiếm pháp nhẹ nhàng. Lý Hổ Nô bị đánh liên tục thụt lùi, không có sức đánh trả.
Tức Tự Ngôn dồn ép làm đao pháp của Lý Hổ Nô ngày càng rối loạn.
Phập!
Vai Lý Hổ Nô bị trường kiếm đâm thủng, Tức Tự Ngôn kéo ngang kiếm. Xoẹt một tiếng, xương quai xanh cánh tay phải của Lý Hổ Nô bị chặt đứt, cánh tay mất sức, hoành đao rơi xuống đất.
Tức Tự Ngôn lật cổ tay, mũi trường kiếm dí vào cổ họng Lý Hổ Nô.
Tức Tự Ngôn lạnh lùng nói:
- Còn nhúc nhích sẽ chết!
Mày cong dựng thẳng, khuôn mặt Tức Tự Ngôn đầy sát khí.
Lý Hổ Nô hét to một tiếng:
- Lưu Lăng! Ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!
Một thanh âm lạnh nhạt vang lên gần đó:
- Chúng ta có quen nhau sao?
Lý Hổ Nô xoay lại nhìn chằm chằm hướng đó.
Lưu Lăng chắp tay sau lưng đứng cạnh Hoa Đóa Đóa, vẻ mặt thản nhiên nhìn Lý Hổ Nô.
- Ngươi là Lưu Lăng? Mối hận cướp thê không đội trời chung! Lưu Lăng, tuy hôm nay không thể giết ngươi, cũng không giết được nữ nhân của ngươi nhưng ngươi đừng đắc ý! Dù ta có chết cũng sẽ hóa thành lệ quỷ đến giết ngươi!
Lưu Lăng cười nói:
- Chỉ có kẻ hèn yếu nhất mới nói câu đó, biến quỷ? Ngươi khẳng định . . . trên đời này có quỷ sao?
Lưu Lăng nhìn Lý Hổ Nô, thản nhiên nói:
- Quỷ ở trong lòng người, không tại âm tào địa phủ.
Lý Hổ Nô rống to:
- Đừng làm bộ dáng người thắng đó trước mặt ta! Lưu Lăng, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ không chết tốt!
Lưu Lăng mỉm cười nói:
- Nếu nguyền rủa có thể giết người thì ta đã chết mấy trăm, mấy ngàn lần. Ngươi nói ta cướp thê tử của ngươi, vậy chắc ngươi là người Đảng Hạng đêm qua tập kích doanh địa. Vậy . . . ngươi là Vạn Hộ Hầu quan quân của Tây Hạ, đại tướng quân Lý Hổ Nô?
Lưu Lăng không đợi Lý Hổ Nô trả lời, tiếp tục bảo:
- Nói là mối thù cướp thê . . . ngươi thật biết lừa mình dối người, không thấy chán sao?
- Ta và Tử Ngư là thanh mai trúc mã . . .
- Câm miệng!
Lưu Lăng lạnh lùng ngắt lời Lý Hổ Nô:
- Ngươi không thấy mình giống tên hề sao?
- Ngươi . . . !
Lý Hổ Nô tức hộc máu, không nói nên lời.
Lưu Lăng lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Đây không phải chuyện được làm vua thua làm giặc. Ngươi cho rằng mình là kẻ thất bại trong chuyện tình cảm, nên ngươi hận ta, nên ngươi tự ti, nên ngươi phát điên. Nếu Ngôi Danh Nẵng Tiêu trông thấy bộ dạng này của ngươi chắc chắn hối hận đã phái ngươi đến Đại Hán của ta. Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, giống như ngày xưa Tử Ngư rời khỏi phủ Hưng Khánh, ngươi nhìn bóng lưng nàng như xem trò cười. Vào lúc đó ngươi có từng nghĩ đến hôm nay?
Lưu Lăng nhìn thẳng đôi mắt Lý Hổ Nô, từng chữ thấu tim:
- Ta phải đa tạ ngươi, vì ngươi ngu ngốc nên Tây Hạ lần này tổn thất rất nhiều thứ. Vì ngươi định ám sát ta, ta rất tức giận nên khoảng hai mươi ngày sau, hùng binh của Đại Hán ta sẽ tấn công ba châu Ngân, Tuy. Hãy để Ngôi Danh Nẵng Tiêu trả giá đắt vì hành động ngu xuẩn của ngươi đi.
Lưu Lăng nhìn mặt Lý Hổ Nô thộn ra, hắn cười nói:
- Ta nói mấy câu này với ngươi vì . . .
Lưu Lăng tiến lên vài bước, đứng gần trước mặt Lý Hổ Nô:
- Cho ngươi đau lòng nhiều thêm trước khi chết.
Lưu Lăng nói xong xoay người đi, lạnh lùng ra lệnh:
- Cắt đầu hắn xuống, suốt đêm đưa đi Tấn châu, để Chu Diên Công mang theo lúc đến Phủ châu.
Tức Tự Ngôn vung trường kiếm vạch đường cong thê mê.
Đầu người rơi, máu tung tóe.
Lưu Lăng trở về bên cạnh Hoa Đóa Đóa, hỏi:
- Có bị sợ không?
Hoa Đóa Đóa đỏ mặt, cúi đầu nói:
- Không . . .
Lưu Lăng khẽ ừ:
- Đêm nay Đóa Đóa hãy nghỉ ngơi trong đại trướng của vương phi, ngày mai ta sai người cho nàng cái lều khác.
Lưu Lăng đỏ mặt ậm ừ, mãi khi Lưu Lăng rời đi vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Lưu Lăng vừa đi vừa suy tư. Bên Tây Hạ, Ngôi Danh Nẵng Tiêu xây dựng cơ cấu đặc vụ đã cường đại đến mức này, không chừng có gián điệp Tây Hạ lẻn vào viện rồi. viện Giám Sát không hiểu gì về cơ cấu đặc vụ của Tây Hạ, đã mất tiên cơ, phải làm sao giành lại đây?
Lưu Lăng không suy nghĩ nhiều về Lý Hổ Nô, vì ở trong mắt hắn loại người như Lý Hổ Nô dù là trên chiến trường hay tình trường đều không đáng để hắn chú trọng.
Lưu Lăng chưa bao giờ có lòng thương hại đối với kẻ địch.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận