Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 264: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
VĂN NHÂN CẦM QUYỀN
Tấn Châu đã mất! Hơn bốn vạn nhân mã Hữu Uy Vệ, chết trận hơn hai vạn. Hữu Uy Vệ Đại Tướng Quân Mông Hổ theo địch, viết thư chiêu hàng bắn vào thành Tấn Châu, đại tướng thủ thành Dương Nghiệp bất đắc dĩ mở cổng hiến thành!
Tin tức này sau khi truyền về Khai Phong lập tức tạo thành sóng to gió lớn!
- Tại sao có thể như vậy? Mông Hổ không phải tướng quân thiện chiến nhất của Đại Chu ta sao? Sao lại bị mấy vạn nhân mã của Bắc Hán đánh bại, còn làm mất Tấn Châu?
Hoàng Môn Thị Lang Bùi Viêm cau mày, đặt mạnh chén trà xuống bàn, nước nóng bắn ra tung tóe.
- Thể diện của Đại Chu đã bị tên Mông Hổ làm mất hết!
Thượng Thư Bộ Lại Hồ Ôn oán hận nói: - Lúc trước tên Mông Hổ này ở trước mặt Bệ Hạ nổ vang trời, nói cái gì mà chỉ cần y còn ở Tấn Châu một ngày, người Hán đừng mơ tưởng có thể Nam tiến tiếp. Nói cái gì mà cho y thời gian ba năm, y sẽ huấn luyện Hữu Uy Vệ thành một đội quân sắt thép bách chiến bách thắng, công phá Thái Nguyên, tiêu diệt Bắc Hán, để báo đáp công ơn Bệ Hạ đã trọng dụng y. Hiện giờ ba năm đã qua, không thấy y Bắc phạt thêm được bước nào lại còn làm mất Tấn Châu!
Môn Hạ Tỉnh Thị Trung Dương Chiêu cũng cả giận nói: - Lúc trước ta cũng đã nói, Mông Hổ người này bảo thủ, ngạo mạn vô lễ, ta vốn đã tính tấu xin Bệ Hạ cho Uy Viễn Tướng Quân Dương Nghiệp thay thế y, thống lĩnh Hữu Uy Vệ trấn thủ Tấn Châu. Bây giờ thì sao, tấu chương ta vừa mới viết xong, Tấn Châu lại đã mất! Không thể trọng dụng! Không thể trọng dụng!
Bùi Viêm nói: - Còn nói tới Dương Nghiệp! Người này thụ hoàng ân sâu đậm của Bệ Hạ, chưa đầy bốn năm từ một đội trưởng nho nhỏ liên tiếp tăng cấp lên tới Uy Viễn Tướng Quân tòng tam phẩm, thân cận với Hoàng thượng vô cùng! Không ngờ y cũng hàng, chẳng phải phụ tấm lòng của Bệ Hạ đối với y hay sao?
Dương Chiêu nói: - Kỳ thật trong việc này trách nhiệm của Dương Nghiệp rất nhỏ, ta nghe nói ở dưới thành Tấn Châu, Mông Hổ và Hán Trung Vương Lưu Lăng nâng chén tung hô, còn tự tay viết thư chiêu hàng Dương Nghiệp. Hữu Uy Vệ đều là người của Mông Hổ, Dương Nghiệp mới đến chưa được một năm, binh lính đều đã hàng, một mình tướng quân như y thủ thành thế nào được? Theo ta, vẫn là cái tên Mông Hổ kia đáng chết! Thân là chính tam phẩm Hữu Uy Vệ Đại Tướng Quân, đã sắp là quan tước cực phẩm của võ tướng rồi, không ngờ lại đi theo địch, còn ở trước trận uống rượu mua vui với tướng địch, loại cặn bã như thế sao lúc trước lại có thể trà trộn vào trong quân!
Bùi Viêm lúc này mới nhớ tới, lúc trước khi Dương Nghiệp nhận được long ân ngập trời, Môn Hạ Tỉnh Thị Trung Dương Chiêu đã vội vàng nhận Dương Nghiệp làm cháu trai, còn nói đó là đồng tộc đồng nguyên. Hiện tại chính mình nói Dương Nghiệp không tốt, Dương Chiêu tất nhiên sẽ cãi lại, bằng không chuyện lúc trước hắn ta nhận Dương Nghiệp làm cháu có thể bị người khác đem ra bắt chẹt.
- Tướng quân Dương Nghiệp, ôi, khốn thủ cô thành, dưới tay vô binh, quả thật khó khăn!
Bùi Viêm giả vờ giả vịt than một câu, trong lòng lại đang cười lạnh.
- Đủ rồi!
Trung Thư Lệnh Từ Trung Hòa đặt chén trà xuống lạnh lùng nói.
Người này chính là đại nhân vật được Sài Vinh tín nhiệm nhất, hiện giờ Sài Vinh bệnh nặng, chỉ ngẫu nhiên triệu lão ta vào cung báo cáo chuyện triều chính. Hiện giờ Đại Chu đã thối nát không chịu nổi, nhưng Sài Vinh vẫn không biết, y còn tưởng vẫn như hai năm trước, Đại Chu dân an, quân dung cường thịnh. Mà khiến Hoàng Đế Bệ Hạ vẫn sống trong quá khứ tươi đẹp, công lao của Từ Trung Hòa không thể bỏ qua. Không riêng gì lão ta, hiện nay các đại thần trong triều đều sợ Sài Vinh phát hiện chuyện xấu xa của mình, từng bước từng bước liên hợp lại, vẽ ra một khung cảnh Đại Chu tươi đẹp, vây khốn Sài Vinh vào trong đó.
- Bất kể là oan uổng ủy khuất hay vô năng không làm tròn bổn phận, bại chính là bại, Mông Hổ hàng, Dương Nghiệp cũng hàng, các ngươi nói đi nói lại, hai người bọn chúng có gì khác nhau? Thành Tấn Châu hiện đã ở trong tay tên tiểu tử Lưu Lăng, các ngươi nên nghĩ cách làm sao ăn nói với Bệ Hạ đi!
Từ Trung Hòa hừ lạnh một tiếng, hai đầu lông mày nhíu chặt.
Thấy Từ Trung Hòa tức giận, vài tên đại nhân vật vội vàng chắp tay thi lễ nói: - Cầu đại nhân chỉ điểm.
Đại Chu không đặt ra Tể Tướng nhưng Từ Trung Hòa này cũng gần như là Tể Tướng vậy. Sau khi Sài Vinh bệnh nặng chỉ tin mình lão ta, hết thảy công việc trong triều đình gần như đều giao cho lão xử lý. May là Sài Vinh vẫn còn một chút tỉnh táo, biết người này không có tài năng trên lĩnh vực quân sự, bằng không cũng đã giao hơn trăm vạn đại quân Đại Chu cho người này chỉ huy. Đương nhiên trong lòng Sài Vinh vẫn cảm thấy quân quyền thì nên nắm trong tay mình mới thực tế. Y đến bây giờ vẫn còn không biết, các vị Đại Tướng Quân của mười hai Vệ quân được mình tín nhiệm sớm đã tự lập làm Vương thành sơn tặc, cắt đất cai trị. Đã từng là trăm vạn hùng binh, hiện giờ số lượng mà trong cung có thể điều động được có lẽ chỉ là ba vạn lục quân bảo hộ thiên tử mà thôi.
Từ Trung Hòa thấy mọi người cung kính với mình như vậy, trong lòng lấy làm đắc ý. Hiện giờ Đại Chu này vốn đã không gọi là Đại Chu của Sài gia mà phải nói là của Từ gia mới đúng. Sài Vinh bệnh lâu ngày bị nhốt trong thâm cung, ý chỉ gì cũng đều do lão ta truyền ra thay. Lão ta nói gì cũng là thánh chỉ, trong triều đình này còn ai có thể đứng trên lão? Lúc trước Hoàng Môn Thị Lang Bùi Viêm được sủng ái, đi vào hoàng cung vài lần, còn không phải bị lão chỉnh cho gần như mất hết quan chức. Sau đó lão ta lại giả vờ giả vịt ban ơn, cầu xin Bệ Hạ giữ lại chức quan cho Bùi Viêm. Hiện giờ triều đình này có lẽ có người âm thầm bất kính với Sài Vinh, nhưng mặc kệ âm thầm hay công khai, tuyệt đối không có ai dám bất kính với Từ Trung Hòa.
Từ Trung Hòa uống một hớp trà, thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, trong lòng thư sướng nói:
- Chư vị đại nhân, bệnh của Bệ Hạ cấm không được phép tức giận.
Từ Trung Hòa thở dài.
Bùi Viêm từng bị Từ Trung Hòa đả kích, biết người này có lực ảnh hưởng thế nào với Hoàng Đế Bệ Hạ. Lúc trước nếu y đi đến được một bước kia thì tối thiểu đã có thể ngang hàng với Từ Trung Hòa, nhưng không thể tưởng được ở chỗ Bệ Hạ, con đường của y lại bị một thủ đoạn nhỏ của Từ Trung Hòa hủy diệt. Từ đó về sau, y chẳng những không oán hận Từ Trung Hòa, ngược lại càng ngày càng tôn kính người này.
- Ý của Từ đại nhân là? Chuyện này... Chúng ta không thể tấu với Bệ Hạ?
Bùi Viêm thật cẩn thận hỏi một câu.
Từ Trung Hòa híp mắt, không trả lời Bùi Viêm mà chỉ vào địa đồ Đại Chu cực lớn trên vách tường nói: - Tấn Châu tuy được gọi là cánh cổng phương bắc của Đại Chu nhưng kỳ thật chỉ là một châu phủ bình thường mà thôi. Còn nữa, tên Lưu Lăng kia tuy dẫn theo sáu vạn nhân mã nhưng vẫn không bằng thế lực của bọn giặc cỏ Tiêu Phá Quân, Từ Thắng Trị. Ta thấy hắn chỉ là đục nước béo cò, dựa vào sáu vạn người thì làm được đại sự gì?
Dương Chiêu hai mắt tỏa sáng, nhìn ngón tay của Từ Trung Hòa lướt trên địa đồ, trong lòng như mơ hồ đoán được điều gì: - Ý của đại nhân là, trước tiên chúng ta tạm nén chuyện này xuống, sau đó cử một viên Đại tướng suất quân đánh đuổi Lưu Lăng, sau đó...
Thượng Thư Bộ Lại Hồ Ôn vỗ tay nói: - Sau đó, lại là một trận đại thắng!
Từ Trung Hòa trừng mắt nhìn Hồ Ôn một cái, dường như cảm thấy câu nói của người này cực kỳ đại nghịch bất đạo nên rất phẫn nộ.
- Hồ đại nhân, có những câu không được nói lung tung!
Từ Trung Hòa gõ ngón tay lên bàn, lạnh nhạt nói, nhưng hàn ý trong câu nói lại khiến cho Hồ Ôn phải rùng mình một cái. Y rất hiểu thủ đoạn của Từ Trung Hòa, những người đối nghịch với lão ta trong triều đình và một số kẻ đui mù bị Từ Trung Hòa chỉnh đến cửa nát nhà tan không phải số ít.
- Đại nhân, hạ quan lỡ lời, hạ quan lỡ lời.
Bùi Viêm thật cẩn thận nói: - Tả Uy Vệ, Tả Úy Vệ, Hữu Úy Vệ đều đang diệt phỉ, Tiêu Phá Quân, Từ Thắng Trị, Lưu Sát Lang mấy tên giặc này dưới tay đều có hơn mười vạn phản tặc, binh mã của tam vệ trước mắt đều bị kiềm chế. Nếu muốn điều binh thì chỉ có thể điều từ nơi khác.
Từ Trung Hòa cười rồi lại cười: - Tả Võ Vệ Đại Tướng Quân Hàn Bố Y là con trai cả của Hàn Canh, Bệ Hạ hết sức tin tưởng người này. Ta nghe nói tiểu Hàn tướng quân so với phụ thân từ dùng binh thao lược đến lâm trận xung phong đều chỉ có hơn chứ không kém. Nếu tiểu Hàn tướng quân đồng ý lãnh binh tới Tấn Châu chống đỡ tin rằng chỉ ít ngày nữa là có thể bình định phương Bắc.
Khóe miệng Bùi Viêm giật giật, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn cung kính như cũ: - Tiểu Hàn tướng quân hiện giờ đang ở Thân Châu giao chiến với đại phỉ Dương Nhất Sơn, có vẻ như không thể phân thân...
- Ta nhớ nửa tháng trước tiểu Hàn tướng quân vừa mới truyền tin chiến thắng về, Dương Nhất Sơn không phải đã bị đánh tan sao? Một tên tiểu mao tặc bị đại quân triều đình đánh đập chạy trối chết mà thôi, ta thấy lúc trước các ngươi điều tiểu Hàn tướng quân đi tiêu diệt y chính là chuyện bé xé ra to. Một nội tặc mà thôi, chẳng lẽ còn đáng căm giận hơn so với kẻ ngoại xâm Lưu Lăng?
- Đại nhân giáo huấn chỉ phải! Là hạ quan đã lỗ mãng.
Đám người Bùi Viêm khom người nói.
Từ Trung Hòa cười cười nói: - Chư vị đại nhân cũng là vì Bệ Hạ mà suy nghĩ, vì giang sơn xã tắc Đại Chu mà suy nghĩ, cũng không sai, chẳng qua sự tình cần phải phân biệt nặng nhẹ. Dương Nhất Sơn chỉ là tiểu nhân vật, hiện giờ đã bị tiểu Hàn tướng quân đánh cho đại bại, không phải chỉ đem theo năm ba ngàn người chạy trốn sao? Như vậy đi, lệnh cho Quận Thừa Thân Châu tiếp tục truy bắt. Thân Châu còn có năm nghìn quận binh, dư sức bắt một tiểu mao tặc. Triệu tiểu Hàn tướng quân Bắc thượng, cho anh ta một thời hạn đuổi Lưu Lăng ra khỏi biên giới, như vậy trước mặt Bệ Hạ ta và các ngươi cũng dễ nói chuyện.
Thượng Thư Bộ Binh Lục Cơ Thủy vẫn không nói gì, thấy quân quốc đại sự bị vài văn nhân không hiểu quân sự như Từ Trung Hòa quyết định như trò đùa trong lòng rất cay đắng, nhưng vì ngại Từ Trung Hòa quyền bính ngập trời, ông ta cũng không nói ngược lại lời của vị đại nhân này, đành phải ở bên cạnh nhắc nhở: - Tả Võ Vệ sau khi trải qua đại chiến luân phiên, hiện giờ nhân mã chỉ còn chưa đầy ba vạn, có phải hơi ít một chút không?
Từ Trung Hòa cau mày liếc mắt nhìn Lục Cơ Thủy, tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng lão ta dù sao cũng biết quân quốc đại sự không thể khinh suất, nhìn lướt qua địa đồ nói: - Vậy lại điều thêm Phong Châu Tả Uy Vệ, Tống Châu Hữu Võ Vệ xuất phát, giao cho tiểu Hàn tướng quân đảm nhiệm Bình Bắc Đại Tướng Quân, thống soái binh mã tam vệ!
- Đại nhân!
Lục Cơ Thủy đuổi theo bước chân Từ Trung Hòa nói: - Tiểu Hàn tướng quân dường như uy vọng vẫn còn thiếu? Bất kể là Tả Uy Vệ Đại Tướng Quân Dư Tề, hay Hữu Võ Vệ Đại Tướng Quân Lưu Cơ, uy vọng trong quân đều so với tiểu Hàn tướng quân cao hơn không ít. Vả lại luận về binh lực mà nói, Tả Uy Vệ và Hữu Võ Vệ sau khi mở rộng binh lực đều có được bốn vạn người ngựa, mà tiểu Hàn tướng quân hiện giờ chỉ có hai vạn hai nghìn nhân mã, chủ tướng nhược mà phó tướng cường, chỉ sợ sẽ bất lợi đối với chiến sự.
Từ Trung Hòa dừng bước, cười lạnh một tiếng hỏi: - Lục đại nhân, ý của ngươi là nói bản quan không hiểu quân sự, chỉ huy lung tung?
Lục Cơ Thủy tâm thần run lên bần bật, cúi đầu thật sâu: - Hạ quan không dám, vậy cứ theo đại nhân quyết định.
- Lục đại nhân, ngươi ở Bộ Binh cũng được mười mấy năm rồi phải không?
Giọng điệu Từ Trung Hòa bỗng nhiên trở nên thân thiết, lại làm cho Lục Cơ Thủy cảm thấy một luồng khí lạnh buốt thấu xương từ trong lòng trào ra, dần dần đông cứng cả thân thể ông ta, cứng ngắc mà lạnh như băng.
- Nghe nói ngươi mới có được một đứa cháu trai khỏe mạnh, Lục đại nhân à, có thời gian thì nên ôm ấp đứa nhỏ nhiều một chút, để tránh cho tương lai nếu đứa nhỏ không còn thấy ông nội nữa thì chẳng phải đáng buồn sao?
Từ Trung Hòa cười nói, vẻ mặt hiền lành.
Chỉ có điều không biết vì sao, Lục Cơ Thủy lại dường như nhìn thấy trong miệng Từ Trung Hòa có hai răng nanh rắn độc? Vì sao sau lưng của lão ta lại có một cái đuôi bò cạp đang ve vẩy?

Bình Luận

0 Thảo luận