LẬP UY
Xe ngựa chạy trên trục đường chính của Tấn Châu, trước sau mỗi một trăm thị vệ mặc áo đen gió mưa không thấu bảo vệ cho xe ngựa. Người đi bộ trên đường theo quán tính tránh cho xe ngựa, trong tư tưởng nhận thức của họ, có thể có được nhiều hộ vệ như vậy, đương nhiên là một đại nhân vật có thân phận to đến cỡ nào. Bọn họ đoán đúng rồi, người trong xe quả thực là một đại nhân vật, một người có quyền lực kinh khủng trong quân đội Nam chinh.
- Đại nhân, người đã bị khống chế từ tối qua, binh lính trong doanh trại Tấn Châu còn chưa biết hắn bị chúng ta moi tin tức, nhưng bên phía quân nhu doanh đã tới thúc giục mấy lần nhưng cửa đóng nên chúng cũng không dám xông vào.
- Phản kháng sao?
- Phản động rồi ạ! Hộ vệ trong nhà riêng hắn không ít, thân thủ cũng rất được, giết hết ba mươi mấy tên, nhân thủ trong viện tổn thất mất hai người.
- Đem đi hậu táng đi.
Hắn nắm thật chặt chiếc áo lông chồn màu đen khoác trên cổ, lúc cúi đầu nhìn xuống vừa hay nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt thêu trên áo choàng đen. Về việc tại sao lại sử dụng hình ảnh như thế này làm biểu tượng cho Giám sát vệ, Triệu Đại vẫn luôn không hiểu được. Vương gia đã chọn biểu tượng này ắt có thâm ý của người. Hắn ta đâu biết Lưu Lăng lúc đó chợt nghĩ đến câu nói, một ngọn lửa nhỏ có thể thành một đám cháy to.
Thân hắn hiện giờ mệt mỏi vô cùng, thậm chí đi lại còn hết sức khó khăn. Nói theo cách của Ngô Bổn thần y thì hắn dù có thể bảo toàn được tính mạng nhưng nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, trong năm năm rất khó hồi phục. Nguyên khí cái thứ này rất khó giải thích, nhưng thần y đã nói vậy thì hắn chỉ biết nghe vậy. Khi liếc mắt nhìn vào góc xe có chiếc xe lăn của vương gia đặc biệt sai người làm cho hắn, hắn cười gượng gạo, bản thân ta hiện giờ đúng là một nửa phế nhân, rất may, lại là một nửa phế nhân hùng mạnh.
Hắn chỉ không rõ sao Vương gia thông minh như vậy? Không chỉ có khả năng thiên phú khiến người ta ngưỡng mộ trong quân sự, mà ở nhiều phương diện khác cũng có trí tuệ vượt quá tưởng tượng. Ví như, dáng váy đang thịnh hành mấy ngày nay cũng là do Vương gia rảnh rỗi vẽ đại rồi sai người tiệm may may ra tặng cho Vương phi. Lại thêm ví dụ, cái xe gọi là xe lăn này có thể đẩy phát ra tiếng lốc cốc, chắc chắn không phải là công cụ đi lại tầm thường. Trên chiếc xe lăn này lắp đặt ít nhất mười ba cơ quan, có thể phóng ra ít nhất hơn một trăm mũi tên, ám khí.
Hắn đương nhiên không biết, Lưu Lăng khi thiết kế cái xe lăn này thì không ngoài dự tính nhớ đến công tử Vô Tình. Nói thật ra, kiếp trước Lưu Lăng cũng là người chỉ có thể di chuyển bằng xe lăn, hắn quá quen thuộc với chiếc xe lăn này rồi. Còn nữa, về chiếc xe lăn có thể vô tình vô hình giết người, hắn đã mong muốn từ lâu. Thế nhưng kiếp này hắn là người khỏe mạnh, không còn cơ hội ngồi xe lăn, vừa may, Triệu Đại cần nó.
Vì vậy, Triệu Đại đã rất vinh dự thử nghiệm phiên bản ghế dùng gia đình sang trọng do chính tay Lưu Lăng thiết kế.
- Đến thẳng đại doanh Tấn Châu, kêu người đưa cả Phùng Phục Ba đi đến doanh trại luôn, là cái xác cũng lôi đi.
Triệu Đại khoát tay áo ra hiệu cho Giáo úy Giám sát vệ đến hồi báo xuống xe:
- Phái người đến đại doanh Tấn Châu thông báo trước, cho Đỗ Nghĩa đứng chờ ngoài viên môn.
Đợi viên Giáo úy xuống xe, Triệu Đại tự cười một cái, biểu cảm trên khuôn mặt có một phần đắc ý, hai phần chua xót và bảy phần thoải mái.
- Vương gia, người đã muốn thuộc hạ làm việc đàng hoàng, vậy thuộc hạ sẽ đàng hoàng. Vương gia muốn thuộc hạ làm một vị cô thần sao? Đúng vậy, trở thành cô thần được cung kính từ xa. Vì vậy, việc mà thuộc hạ phải làm là đắc tội với người ta, không được lôi kéo quan hệ với bất kì người nào, là vậy phải không?
Hắn cười cười, vẻ mặt trở nên sung sướng: - Vương gia có lẽ không biết, những gì người muốn chính là những điều thuộc hạ muốn làm đấy.
Mười mấy con ngựa cao to xông thẳng đến ngoài cửa đại doanh Tấn Châu, một loạt đại hán áo đen cùng nhảy phóc xuống ngựa, Giám sát vệ Giáo úy dẫn đầu đi vội vài bước tới cửa nói với lính giữ cửa: - Thông báo một tiếng, Giám sát viện Chỉ huy sứ Triệu đại nhân đã vào thành Tấn Châu, kêu Đỗ Nghĩa tướng quân đứng ở cửa nghênh đón!
- Giám sát viện Chỉ huy sứ?
Thủ vệ kia sửng sốt.
Giám sát vệ Giáo úy thở dài nói: - Cứ thông báo lại theo lời ta, Đỗ Nghĩa tướng quân sẽ biết ai đến.
Giám sát vệ Giáo úy đưa quan điệp cho thủ binh đó, rồi đứng ngoài viên môn đợi. Tên thủ binh đó vốn thấy có người tiếp cận đại doanh thì định dạy cho một bài học, nhưng lại bị Giám sát vệ Giáo úy làm cho ngú ngớ ra, nhìn mấy người khí thế ngút trời kia, hắn cũng không dám trì hoãn thêm nữa bèn nhanh chóng đi vào trong doanh trại.
Đỗ Nghĩa biết Giám sát viện là như thế nào, mà cái người Giám sát viện Chỉ huy sứ kia là chính nhị phẩm nên y không thể không bỏ đi tự trọng mà ra ngoài nghênh đón.
Dẫn theo mười mấy tướng lính, Đỗ Nghĩa đứng nghênh đoán Triệu Đại giá đáo. Trong lòng y cũng không có oán trách gì, về cái đại nhân vật ở đâu rớt xuống này, trong thư của Lưu Lăng đã có giới thiệu chi tiết. Hơn nữa, trong thư Lưu Lăng có nói với y, Triệu Đại đến Tấn Châu là để bắt người. Trong lòng Đỗ Nghĩa không có manh mối nào, cũng không biết người Vương gia kêu Giám sát vệ bắt đi là ai, nên trong lòng cũng có chút thấp thỏm.
Y là bộ hạ cũ của Lưu Lăng, mơ hồ còn nhớ đến con người tên là Triệu Đại này. Y còn nhớ lúc ở Ngọc Châu, bên cạnh Vương gia có một tên thân binh hung hãn không sợ chết.
Nhớ đến những việc Triệu Đại mấy năm nay đã làm trong thư của Vương gia, trong lòng Đỗ Nghĩa cũng có mấy phần kính nể. Thử đổi vị trí mà suy nghĩ, y thấy mình không đủ sự kiên nhẫn và tàn nhẫn để làm tốt việc này, hơn nữa còn phải trong vài năm ngắn ngủi bố trí điệp viên khắp Đại Chu, việc này thực sự là cần có mắt quan sát đại cục, tinh tế và bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tâm lí bị kẻ thù bắt giữ tra khảo đánh đập sau đó giết chết.
Ở bên ngoài đợi đúng gần nửa canh giờ, chiếc xe ngựa dưới sự bảo vệ của đoàn hắc y nhân mới bắt đầu tiến đến. Đỗ Nghĩa dẫn đoàn lính tướng ra nghênh đón, chỉ thấy sau khi chiếc xe ngựa dừng lại, hai Giám sát vệ lại chỗ xe khiêng xuống một chiếc ghế hình thù kì quái, sau đó lại đỡ một người nam nhân yếu như cây sậy xuống xe.
Hai người đó đỡ Triệu Đại ngồi lên xe lăn, một Giám sát vệ mặc áo thêu chỉ vàng trên cổ và tay áo đẩy xe lăn từ từ vào đám đông.
- Thật thất lễ quá, sức khỏe quá yếu ớt, khiến Đỗ tướng quân phải chờ lâu.
Mặc dù trên mặt Đỗ Nghĩa không có biểu hiện phiền hà gì nhưng mấy tên tướng quân sau lưng y lại tỏ ra vẻ khó chịu. Đúng đó, đã biết sẽ đến muộn như vậy sao còn bắt người ta ra chờ từ sớm? Giám sát viện, chẳng phải cũng chỉ là con chó bên cạnh Vương gia thôi sao? Có gì ghê gớm chứ!
Đỗ Nghĩa hành lễ theo quân lễ, nói: - Tấn Châu Thông thủ Đỗ Nghĩa, bái kiến Chỉ huy sứ đại nhân!
Triệu Đại mỉm cười nhìn mấy tướng quân biểu cảm thờ ơ phía sau Đỗ Nghĩa nói: - Các vị tướng quân chắc là không biết ta, ta tên Triệu Đại, Giám sát viện Chỉ huy sứ. Như các vị tướng quân đã nghĩ, con người ta, kì thực chính là một con chó bên cạnh Vương gia, con chó trung thành, có răng nanh, có móng vuốt, có thể cắn người, còn biết giết người.
Đỗ Nghĩa sắc mặt biến đổi, quay lưng trách mắng: - Còn quy củ gì nữa không vậy! Sao không hành lễ!
Mấy tên tướng quân sau khi nghe thấy câu nói của Triệu Đại, trong lòng có chút biến đổi. Người thông minh nghe ra ý nghĩa sâu xa không bình thường trong lời nói của Triệu Đại, còn người ngu dốt lại cho rằng con người Triệu Đại này cũng chỉ có vậy, là một tên tiểu nhân có được cái thế. Nhưng còn Đỗ Nghĩa, ý nghĩa lạnh băng trong lời nói đó y hiểu rõ mồn một.
Các tướng quân không thể không hành lễ, Triệu Đại vẫn cười cười như không có gì, cứ như chẳng thèm để ý mấy tên này đang đánh phủ đầu mình, bởi vì, hắn có đòn phủ đầu còn ghê gớm hơn cho bọn họ.
- Chỉ Huy Sứ đại nhân mời tới trước lều lớn nghỉ ngơi một chút.
Đỗ Nghĩa dùng tay làm dấu mời.
Triệu Đại lắc đầu nói: - Chờ ở đây trước đi, có người này muốn đem đến cho tướng quân xem xem.
Đỗ Nghĩa chột dạ, hỏi một cách yên ắng: - Ai vậy ạ?
Khuôn mặt trắng có chút ghê người của Triệu Đại nở nụ cười độc như rắn: - Một bộ hạ cũ dưới trướng của tướng quân, người quen, Chấn Uy tướng quân Phùng Phục Ba.
Mí mắt Đỗ Nghĩa giật giật, đè nén ngọn lửa giận sôi lên trong lòng, cố điều chỉnh cho giọng nói bình thường hỏi lại: - Trong thư Vương gia nói Chỉ huy sứ đến đây bắt người, và người cần bắt là Phùng Phục Ba? Chỉ là không rõ, Phùng Phục Ba tướng quân đã phạm phải tội gì?
Y nhấn mạnh ở cuối câu nói, và rất phối hợp, mấy tên tướng quân sau y đồng loạt tiến lên một bước. Tay đều đặt trên chuôi đao, rục rịch động đậy.
Ánh mắt Triệu Đại như có như không quét qua đám tướng lính, như cười như không.
- Đỗ tướng quân mà không hỏi, mấy lời khẩu dụ của Vương gia ta lại quên mà nuốt hết vào bụng mất, không chừng cả đời cũng không nói được. Nhưng Đỗ tướng quân đã hỏi đến, thì ta sẽ truyền đạt lại khẩu dụ của Vương gia cho ngươi trước đã.
- Đỗ Nghĩa!
Triệu Đại lạnh lùng kêu một tiếng: - Vương gia khẩu dụ!
Đỗ Nghĩa trên mặt biến sắc, khom người thi lễ: - Mạt tướng cung nghe.
- Đỗ Nghĩa, Chấn Uy tướng quân Phùng Phục ba dưới trướng ngươi tham ô của công, lợi dụng chức quyền bao che trộm cắp bốn phương hoành hành, trộm lượng lớn quân lương, đủ để nuôi hàng vạn quân phỉ! Ngươi thân là Tấn Châu Thông Thủ, lại không phát giác ra, biết tội chưa?
Tâm lí đề phòng của Đỗ Nghĩa bỗng chốc sụp đổ, toàn thân y bắt đầu run rẩy, ngẩng đầu nhìn Triệu Đại như muốn tìm ra chút điểm nghi vấn trên mặt Triệu Đại. Chỉ là, y chỉ có nước thất vọng thôi. Một bản sổ sách dày cộp bị vứt dưới chân Đỗ Nghĩa, Triệu Đại cười nói: - Đây là sổ sách mà Giám sát vệ của ta liều chết trộm về, từ tháng hai Đại Hán Đại Thống năm thứ hai, Phùng Phục ba ăn bớt trong sổ sách quân lương, từng đồng từng cắt đều được ghi chép lại. Đỗ tướng quân nếu như không tin, tự mình coi cho kĩ càng.
Đỗ Nghĩa muốn bắt lấy cuốn sổ nhưng cuối cùng tay mất hết sức lực lại buông thõng xuống.
- Vương gia khẩu dụ, Đỗ Nghĩa quản thuộc hạ không nghiêm, phụ lòng tín nhiệm, nay cắt chức Tấn Châu Thông Thủ, ngày khác sẽ sắp xếp lại quân đội, trước ngày 15 tháng 5 buộc phải đến Giáng Châu tập kết.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Lúc này, phía xa xa có một tiếng động, mọi người đưa mắt nhìn mới thấy, là một đội Giám sát vệ mặc áo đen đang áp giải Phùng Phục Ba toàn thân máu me đến.
Đỗ Nghĩa nhìn gương mặt tuyệt vọng của Phùng Phục Ba, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Triệu Đại biết Đỗ Nghĩa thực sự không biết Phùng Phục Ba sau lưng mình làm những chuyện xấu xa đó, nếu không thực sự hắn cũng không dám chỉ đem hai trăm Giám sát vệ đến Tấn Châu. Vì vậy biểu hiện của Đỗ Nghĩa hắn đã phần nào đoán được, hắn là muốn xem coi, mấy tướng khác thái độ thế nào.
Bất chợt, một tên lang tướng hùng hổ rút đao ở eo ra, bổ một đao xuống phía Triệu Đại.
- Ta thay Vương gia giết chết tên tiểu nhân nhà ngươi.
Tên lang tướng đó hét lớn, ánh đao dày đặc.
Soạt! Một màu đen từ sau lưng Triệu Đại bay vụt ra, trong chớp mắt đã đứng trước tên lang tướng, hắc y nhân túm lấy tay tên lang tướng, túy ý vặn vài cái, răng rắc vài tiếng, xương cổ tay tên lang tướng liền tan tành vô số mảnh. Tay hắc y nhân khẽ rung lên, cánh tay tên lang tướng liền mềm nhũn ra như bún. Hắc y nhân đạp vào bụng tên lang tướng, hắn liền bay đi xa tít như diều đứt mất dây.
Triệu Đại híp mắt lẩm bẩm: - Cứ muốn mất cả chì lẫn chài, hà tất như vậy?
Hắn giang tay ra với Phùng Phục Ba giờ chẳng còn ra dáng người nói: - Ngươi không khai ra hắn hắn lại tự bước ra, ngươi cũng đã tận tình tận nghĩa rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận