Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 383: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
CÂU CHUYỆN ĐẸP MỘT THỜI
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Bùi Chiến gầm một tiếng, tóm lấy vạt áo trước ngực người đưa tin. Người đưa tin kia đã mệt đến không chịu nổi, lại sợ hãi ánh mắt của Bùi Chiến, run rẩy nói: - Mười chín tháng sáu, quân Hán phái gian tế giả làm người đưa tin cầu viện của Vệ Châu đến Hoạt Châu, cầu viện với tướng quân Lý Hoành của Hoạt Châu. Lý Hoành tướng quân sợ Vệ Châu thất thủ, phái một vạn binh cứu viện Vệ Châu. Nửa đường lại trúng mai phục của quân Hán, toàn quân bị diệt. Quân Hán thừa cơ công kích đại doanh Hoạt Châu, Lý Hoành tướng quân cố thủ không ra, lại bị thủy quân quân Hán công phá thủy trại, từ thủy trại xông vào Hoạt Châu. Lý Hoành tướng quân tử trận, Hoạt Châu mất rồi!
- Lý Hoành đáng chết!
Bùi Chiến nổi giận mắng: -Ngày mà Cô lên bắc đã dặn đi dặn lại, bảo ông ta đóng chặt cửa thành không được xuất chiến. Thủy trại vô cùng quan trọng không thể để mất! Đến cuối cùng vẫn bị tên tiểu nhân hèn hạ Lưu Lăng kia công phá thủy trại trước, ông ta đáng chết!
Bùi Chiến một chưởng đẩy người đưa tin kia xuống đất, lớn tiếng gầm lên.
Đại tướng quân Định An Khúc Thắng khuyên giải nói: - Điện hạ bớt giận, Hoạt Châu đã mất rồi, điện hạ tức nữa cũng chỉ hại sức khỏe, càng không tốt. Mạt tướng cho rằng, kế sách hiện nay, chi bằng bỏ qua Ký Châu sớm ngày quay về Khai phong, mang theo bốn mươi vạn hùng binh của đại quân ta một chiêu diệt sạch quân Hán của Lưu Lăng! Nếu còn kéo dài nữa, mạt tướng sợ Khai Phong sẽ mất.
Bùi Chiến hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói với người đưa tin của gã: - Ngươi lui xuống trước đi!
Người đưa tin kia khúm na khúm núm lại không chịu lui ra, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Y quỳ ở đó, trên mặt có vẻ sợ hãi và luống cuống khó lòng che giấu, Bùi Chiến cau mày hỏi: - Còn có tin không tốt gì nữa, nói ra hết luôn đi!
Thân hình người đưa tin kia run lên, lấy ra một phong thư khác từ trong ngực nói: - Tiểu nhân tiểu nhân còn có một lá thư.
- Thư?
Bùi Chiến khoát tay, ra hiệu thân binh đưa lá thư qua: - Là thư của ai?
Người đưa tin không dám trả lời, chỉ dập đầu nói: - Điện hạ vừa xem thì biết.
Trong lòng Bùi Chiến bực bội nói: - Bảo ngươi nói thì nói đi, sao lại lề mà lề mề như thế hả. Dưới trướng quân Định An ta sao lại có hạng nhát gan như chuột thế chứ, trách sao ngươi lại đến đưa thư. Lẽ nào binh lính Hoạt Châu đều chết sạch, chỉ còn ngươi tham sống sợ chết trốn thoát thôi sao!
Người đưa thư kia ra sức dập đầu nói: - Điện hạ oan uổng cho ty chức rồi. Ty chức không phải sợ chết, mà là sau khi kịch chiến bị quân Hán bắt làm tù binh. Hôm đó, ty chức chí ít cũng chém giết bốn năm tên quân Hán. Bọn họ không giết ty chức, chỉ là muốn bảo ty chức đưa lá thư này cho tướng quân. Ty chức cũng từng muốn lấy cái chết để bày tỏ lòng trung thành, nhưng lại sợ điện hạ không biết quân Hán đã chiếm được Hoạt Châu, bị quân Hán chặt đứt đường lui của đại quân, cho nên mới nhẫn nhục mà sống, chỉ để bẩm báo quân tình Hoạt Châu với điện hạ! Lá thư này lá thư này là Hán Vương Lưu Lăng chính tay viết cho điện hạ! Ty chức đã nói hết lời, xin điện hạ tin tưởng, ty chức không phải hạng tham sống sợ chết!
Nói xong, người đưa tin kia ngóc đầu lên nhìn Bùi Chiến một cái, bỗng nhiên rút một chủy thủ bên hông ra, đâm mạnh vào tim mình! Lần này cực kỳ đột ngột, đột ngột đến mức các tướng lĩnh quân Chu trong đại trướng và những thân binh của Bùi Chiến không có chút phản ứng nào! Người đưa tin này vì bày tỏ sự bất mãn đối với việc Bùi Chiến sỉ nhục mình, lại chọn dùng cái chết để phản kháng. Y chỉ muốn nói cho tất cả mọi người biết, y không phải là hạng người tham sống sợ chết!
- Ta... không phải người nhu nhược!
Khóe miệng người đưa tin chảy máu, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Bùi Chiến lẩm bẩm nói. Thân hình y nghiêng sang bên, ngã xuống. Khi các thân binh của Bùi Chiến nhìn thấy người này rút chủy thủ ra, xuất phát từ phản ứng bản năng đều rút hoành đao ra bảo vệ trước người Bùi Chiến. Chỉ là bọn họ mới rút đao ra thì người đưa tin kia đã một đao đâm xuyên qua tim của mình rồi. Người này chết rất quả quyết, dùng cái chết của mình biến thành một bạt tai hung hăng tát lên miệng của Bùi Chiến. Y không phải người nhu nhược, y chỉ là muốn tận trung, chỉ là đối tượng báo đáp đã chọn sai rồi.
Bùi Chiến há miệng thở dốc, cuối cùng vô lực suy sụp ngồi xuống ghế, thật lâu không nói nên lời. Quân sư Bàng Chuẩn của quân Định An nhìn thấy sắc mặt của Bùi Chiến, lại thở dài dặn dò nói: - Khiêng xuống hậu táng đi. Người này dũng khí có thừa, lại lỗ mãng ngu ngốc. Nếu để lại tấm thân hữu dụng ra trận giết địch chứng minh bản thân chẳng phải càng tốt sao? Tại sao lại cứ muốn dùng phương thức cực đoan này chứ? Quan trọng nhất là, y vừa chết thì cũng không còn ai biết được thực hư của quân Hán nữa rồi.
Bùi Chiến nhìn về phía Bàng Chuẩn, hừ lạnh một tiếng.
Các thân binh bước qua, khiêng thi thể của người đưa tin kia ra khỏi đại trướng. Người trong quân đều kính nể nam nhân chân chính, đàn ông chân chính không sợ chết, cho nên, mọi người đều tràn đầy tôn kính đối với người đưa tin còn chưa biết tên này. Y không sợ chết, sở dĩ y không sợ chết là bởi vì y phải mang tình báo của quân Hán nói cho Chu Vương điện hạ biết. Đáng tiếc là, y còn chưa kịp nói ra chút tình hình của quân Hán thì lại không thể không tự sát để bày tỏ ý chí của mình. Bùi Chiến được Bàng Chuẩn nhắc tỉnh, mới nhớ ra người đưa tin này chính là người duy nhất biết được thực hư của quân Hán. Lúc này y chết rồi, cũng mất đi một tư liệu trực quan về quân Hán.
- Hậu táng?
Bùi Chiến hừ lạnh nói: - Y có tư cách gì hưởng vinh hạnh đặc biệt kia chứ! Người đâu, xé y thành tám khối cho chó ăn!
Bàng Chuẩn sửng sốt, không ngờ được hôm nay Bùi Chiến sao lại thất thường như thế. Ông ta vốn là người cực kỳ có trí tuệ, hơi ngẫm nghĩ một chút thì đã hiểu được ý của Bùi Chiến. Ông ta thở dài một hơi, không thể không thửa nhận, trong sách lược ra trận giết địch, mình hơn hẳn Chu Vương một bậc, nhưng nói về âm mưu quỷ kế và thủ đoạn chính trị thì mười người mình cũng không bằng một mình Bùi Chiến. Ông ta cúi đầu, tự mình lẩm bẩm: - Chỉ là oan uổng cho một hảo hán, làm sao nhẫn tâm?
Dường như là xác định suy đoán của ông ta, Bùi Chiến lạnh giọng hạ lệnh: - Chặt lấy thủ cấp treo lên viên môn, dán cáo thị, nói thích khách mà Lưu Lăng phái đến giả làm người đưa tin nói dối quân tình, mưu đồ ám sát Cô, tội không thể tha!
Bùi Chiến ngẫm nghĩ một lát lại nói: - Nói với Hỏa Đầu Doanh, thức ăn đem nay làm ngon một chút, phải có thịt! Nói với các binh lính, tiếp tế của chúng ta đã đến rồi, lương thực nhiều đến nỗi vây khốn Ký Châu thêm nửa năm nữa cũng không ăn hết! Tung tin tức ra, nói tướng quân Vệ Châu Sở Phi Hổ, tướng quân Hoạt Châu Lý Hoành liên thủ đánh bại quân Hán rồi, Hán Vương Lưu lăng thân mang trọng thương chật vật bỏ chạy!
Bàng Chuẩn nhìn những thân binh tay chân luống cuống kia, bọn họ khiêng thi thể người đưa tin mà không biết làm sao cho tốt. Bọn họ chính mắt nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta chua xót vừa rồi, đánh chết bọn họ cũng không tin hán tử nhiệt huyết này, hán tử lấy cái chết bày tỏ chí khí của mình này là gian tế của quân Hán, nhưng lệnh mà Chu Vương điện hạ ban ra, bọn họ lại không dám không nghe. Mấy thân binh liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ không thể tin nổi trong mắt nhau.
Bàng Chuẩn thở dài nói: - Hay là để ta sắp xếp đi.
Bùi Chiến gật đầu nói:
- Cổ Phương đi. Không thể có lòng dạ đàn bà.
Bàng Chuẩn tự là Cổ Phương, nhân sĩ Bác Lăng, tuổi khoảng ba mươi bảy, đọc nhiều sách vở, thông cổ biết nay, mưu trí hơn người, diệu kế chồng chất, là một mưu thần hiếm có. Người này được Bùi Chiến tôn trọng, nhưng Bùi Chiến lại không sao tin tưởng ông ta. Có lẽ, là Bàng Chuẩn quá thông minh mà lại không biết kiêng dè, khiến Bùi Chiến có chút e dè với ông ta.
Lúc trước khi đại quân vây Ký Châu, Bàng Chuẩn từng khuyên ngăn, Ký Châu chắc chắn khó lòng công phá, bốn mươi vạn đại quân Định An, cuối cùng khó tránh khỏi rơi vào cảnh rút lui không công. Khi đó sách lược của Bàng Chuẩn là để lại hai mươi vạn quân tiếp tục vây khốn Ký Châu, sau đó điều một đại tướng dẫn theo năm vạn binh tiếp tục lên bắc, chiếm lĩnh địa khu phía bắc Ký Châu. Còn Bùi Chiến thì phải đích thân dẫn theo mười lăm vạn đại quân lập tức nam hạ, ngăn cản Lưu Lăng. Bởi vì câu nói này, sách lược này, Bùi Chiến càng không thích người này, chỉ là vì trình độ về mặt chiến thuật của người này quả thật kinh người, tuy rằng Bùi Chiến ghen tị nhưng cũng biết được chỗ dùng của người này.
Bàng Chuẩn gật đầu nói: - Điện hạ yên tâm, vi thần biết nên làm như thế nào.
Sau khi Bàng Chuần ra khỏi đại trướng, Bùi Chiến xua tay nói: - Các ngươi tạm giải tán trước đi. Sáng sớm ngày mai toàn lực tiến công Ký Châu, các ngươi đều tự mình chuẩn bị đi, không thể có sai sót. Cổ Phương đi tung tin tức, sĩ khí các binh lính tất nhiên tăng lên, thừa cơ hội này nhất định phải công phá Ký Châu trong mấy ngày ngắn ngủi! Ký Châu không phá, Cô vương làm sao có thể an tâm quay về Khai Phong quyết chiến với Lưu Lăng chứ?
Các tướng lĩnh dưới tay gã đáp lời, khom người lui ra.
Đợi tất cả mọi người đi rồi, Bùi Chiến dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, đợi khi tâm tình gã bình thản được một chút mới cầm lấy lá thư chính tay Lưu Lăng viết lên mở ra. Đập vào mắt trước tiên là nét chữ trên lá thư mạnh mẽ hữu lực, sắc bén mà không mất đi vẻ hùng hậu. Bùi Chiến thầm khen một tiếng, Hán Vương này viết chữ rất đẹp. Từ chữ viết có thể nhìn ra được tính cách của một người. Bùi Chiến phỏng đoán, Lưu Lăng chắc chắn là người tự tin đồng thời tâm trí kiên định. Thể chữ kia đại khí rầm rộ, tự thành một phái, cũng có thể nói rõ, con người Lưu Lăng này tuyệt đối không phải hạng người bảo thủ không chịu thay đổi.
- Tiếc thay, lường trước được, người đưa tin kia hẳn đã gánh danh nhơ mà chết trên tay Chu Vương rồi? Cô thấy đây cũng là một hán tử nhiệt huyết, cố đánh mà không hàng, kết quả là vẫn rơi vào kết quả như vậy, đáng thương, đáng buồn, đáng tiếc.
Câu nói đầu tiên, không phải là Chu Vương kính mến, mấy câu nói thăm hỏi ân cần gì đó, câu nói mở đầu là phỏng đoán kết cuộc của người đưa thư kia. Một mở đầu không theo lệ thường như vậy lại khiến trong lòng Bùi Chiến chấn động mạnh.
- Giết y, từ đó có thể thấy Chu Vương chính là kiêu hùng đương thời, Cô bất an sâu sắc. Cô từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh Chu Vương, thế nhưng vẫn luôn không được gặp, tiếc nuối sâu sắc. Nhưng Cô biết rõ, về sau tất có ngày gặp được Chu Vương, chỉ là ngày sau gặp mặt lại khó tránh đao kiếm giao tranh, không có lúc nâng cốc chúc mừng. Thiên hạ nhà Chu lung lay, Chu Vương dựa vào sức mình một mình chống đỡ thế cục hiểm nguy, Cô kính phục vô cùng.
Tiếp theo đó, Lưu Lăng miêu tả tỉ mỉ lại những thế công của quân Hán trong khoảng thời gian này, bao gồm công phá Hoài Châu, Vệ Châu, Hoạt Châu, bước tiếp theo chuẩn bị tiến quân Ngụy Châu vân vân vân vân. Ngôn từ kể lại tỉ mỉ chi tiết, không khác gì nói cho Bùi Chiến biết toàn bộ động tác tiếp theo của quân Hán, thậm chí ngay cả chuẩn bị tấn công nơi nào, khoảng bao lâu thì có thể công phá đều liệt kê vô cùng chi tiết. Đây quả thực là lá thư nói về kế hoạch tác chiến của quân Hán cho Bùi Chiến xem. Chỉ là, nhìn thấy thư kế hoạch rõ ràng chi tiết này, biết được động tác tiếp theo của quân Hán là gì, Bùi Chiến lại cũng không chút vui mừng gì, ngược lại sắc mặt càng lúc càng tái mét, dáng vẻ này đáng sợ giống như đang muốn ăn thịt người vậy.
Khi thấy câu nói cuối cùng, Bùi Chiến rốt cuộc đã phẫn nộ điên cuồng bạo phát. Gã đạp mạnh cái bàn lăn lông lốc ra ngoài, hung hăng xé nát lá thư này thành mảnh vụn!
- Tiểu tử Lưu Lăng, ngươi khinh người quá đáng! Nếu Cô vương không giết ngươi, thề không làm người!
Câu nói sau cùng trên thư là: - Chu Vương xua quân chinh chiến phía trước, Cô ở phía sau giúp ngài ổn định cục thế. Ngài chiếm một thành, Cô ổn định một thành, bắt tay hợp tác, làm nên câu chuyện đẹp một thời.

Bình Luận

0 Thảo luận