CƠM LÀ CƠM, PHÂN LÀ PHÂN.
Vốn Mẫn Tuệ cũng ít khi xuống xe. Bởi vì người nào đó... mà nàng lại càng không có sức xuống xe đi lại. Lưu Lăng cũng không phải là lần đầu tiên chiếu cố phá hủy thân thể thiếu nữ. Thật là có chút thuần thục.
Lúc đi ngang qua một huyện thành nhỏ khó khăn lắm mới có thể vào tiệm thuốc mà mua được mấy loại thuốc bổ huyết như đương quy, đại táo. Lưu Lăng tự tay nấu một chén canh, tuy rằng tay nghề thật sự mà nói cũng không mấy cao minh, nhưng đặc biệt ở chỗ tự tay mình làm ra, hương vị tự nhiên cũng mang theo một chút ý vị khiến cho Mẫn Tuệ cảm thấy ấm áp trong lòng. Đại táo năm nay mới hái xuống, tuy rằng vẫn chưa đặc biệt phơi nắng nhưng khi ăn vào mang theo một chút cảm giác ngọt thanh.
Cẩn thận thổi nước canh trong bát, Lưu Lăng tự tay đút cho Mẫn Tuệ uống. Mẫn Tuệ là một cô gái tốt hiếm có cho nên sau khi nuốt ngụm canh nàng chỉ hơi hơi nhíu mày. Kỳ thật hương vị nước canh, nói thật sự thì cũng không dám khen tặng.
- Dễ uống chứ?
- Dễ uống!
Lưu Lăng cười ha hả nói: - Đồ ngốc. Nàng sao lại không ăn ngay nói thật chứ?
- Nô tỳ nói dễ uống chính là dễ uống mà.
Mẫn Tuệ cong môi, dáng vẻ đáng yêu vô cùng: - Vương gia, canh này gọi là gì vậy?
Lưu Lăng có chút tự hào hếch cằm nói: - Canh này là ta tự mình nghiên chế làm đồ uống tẩm bổ. Nàng là người đầu tiên uống nó đó. Canh này có một cái tên rất hay. Gọi là... Nước cho vợ yêu uống!
Mẫn Tuệ hơi sửng sốt, cười khanh khách. Lưu Lăng biết nàng đang cười hai chữ "vợ yêu" này. Chỉ có điều là hắn lại không giải thích gì cả. Cô gái nhỏ này nếu như cho là mình đã chiếm được tiện nghi, vậy thì hãy để cho nàng ta tranh thủ vui vẻ đi thôi. Lưu Lăng mang nước canh bỏ qua một bên nói: - Không dễ uống thì không nên uống. Dù sao thì cũng không phải là thánh phẩm bổ dưỡng gì. Lần sau nếu như có thể mua được một con gà thì ta sẽ cho nàng thêm một nồi canh gà uống là tốt hơn rồi.
- Không cần. Nô tỳ muốn uống hết.
Lưu Lăng nhìn đôi chân mày yêu kiều của tiểu mỹ nhân, yêu thương hôn lên trán nàng, nói: - Thật ra ta biết thứ này khó uống muốn chết. Chỉ có điều là ta không còn nghĩ ra là có thể làm cái gì nữa. Tuệ Nhi, thật sự rất xin lỗi.
Khuôn mặt Mẫn Tuệ đỏ hồng lên: - Vương gia. Ngàn vạn lần đừng nói như thế. Tuệ Nhi nguyện ý mà.
Lưu Lăng búng lên chóp mũi Mẫn Tuệ một cái, nói: - Nói cũng đúng. Chờ thân thể nàng tốt hơn rồi ta sẽ trừng phạt tội lớn của nàng, dám cho bổn vương gia uống xuân dược.
Hắn liếc mắt nhìn xuống dưới chăn: - Đánh đòn... việc này nhất định phải làm!
Lưu Lăng đưa tay vào trong chăn mò tìm, Mẫn Tuệ có một chút không thích ứng, liền rụt người lại, nói: - Mông không thể đánh được. Vương gia chưa từng đánh mông của các tỉ tỉ, vì sao lại cứ muốn đánh Tuệ Nhi chứ?
- Đó là nàng chưa biết đấy thôi. Trở về nàng đi hỏi thử mà xem. Liễu Mi Nhi, Ngọc Châu và còn cả Ngư tỉ tỉ mà nàng tin tưởng kia nữa, ai mà không từng bị ta đánh vào mông? Đây là gia pháp trong Hán vương phủ. Gia pháp là một việc rất nghiêm túc.
Mẫn Tuệ vừa nghĩ tới việc hóa ra mấy vị tỉ tỉ kia đều đã bị Vương gia đánh vào mông, trong lòng liền không nhịn được có chút gợn sóng bi thương. Tính đi tính lại, trong số các nữ nhân trong Vương phủ thì nàng là người cuối cùng được Vương gia... Chỉ là rất nhanh, sự ích kỷ trong lòng nàng liền trỗi dậy. Bây giờ không phải là đang cùng người đàn ông yêu dấu này ở bên nhau sao? Hơn nữa, cảm giác hạnh phúc của Mẫn Tuệ chính là đến cả Vương phi cũng chưa từng độc chiếm Vương gia lâu ngày đến như vậy. Vương gia ở phương Bắc tính ra còn một đoạn thời gian nữa. Mình so với Vương phi, Mi Nhi, Gia Nhi, Huân Nhi bọn họ còn may mắn hơn nhiều.
Lưu Lăng không chịu được ánh mắt của Mẫn Tuệ, đành phải mang bát canh đến cho nàng uống. Sau đó cẩn thận đắp chăn cho nàng.
- Nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài xem một chút!
Lưu Lăng vừa cười vừa nói. Ý cười trên mặt dưới mắt Mẫn Tuệ mang bao nhiêu là ấm áp, dịu dàng khiến cho lòng người an tĩnh và bình yên. Nỗi lo không thể trở thành người phụ nữ của Vương gia trước kia dường như cũng theo tầng cảm xúc kia mà tan vỡ đi không còn sót lại chút gì. Hiện tại, tất cả thứ mà nàng có là cảm giác hạnh phúc của một cô gái nhỏ. Ngoan ngoãn gật đầu, vươn người hôn lên cổ Lưu Lăng một cái rồi xấu hổ chui vào trong chăn. Lưu Lăng bị điệu bộ đáng yêu của nàng chọc cười, giơ tay vỗ nhẹ lên đường cong nhếch lên ở trong chăn kia một cái.
Xuống xe ngựa, Lưu Lăng nhìn ánh sao trời trong bóng đêm, bỗng nhiên muốn nói một tiếng cảm ơn với ông trời.
Có được sinh mệnh lần thứ hai hơn nữa còn trải qua quá trình sinh mệnh lần thứ hai không sao nói rõ này cho đến hiện tại vẫn cứ tốt đẹp như vậy. Quyền lợi, nữ nhân, địa vị, thứ nên có hết thảy đều có cả rồi. Lưu Lăng vốn không phải là một người hay oán trời trách người. Nói thật lòng, hắn cảm thấy những điều này là thứ mà ông trời đã bồi thường lại cho mình sau mười năm bệnh tật rối ren nằm trên giường trước đây. Ông trời không phải là ông trời của một mình hắn. Nếu ông trời cho hắn một vị trí tốt như vậy, hắn cảm thấy chính mình thật sự muốn đem phần ân huệ của ông trời dựa vào hai tay của mình mà ban phát khắp trong thiên hạ.
Đống lửa cháy ở nơi xa vô cùng mãnh liệt. Ngọn lửa bốc lên chiếu sáng khuôn mặt và nội tâm của mọi người.
Lưu Lăng chợt nghĩ tới một câu nói: Chỉ cần một tia lửa có thể thành đám cháy.
Nếu như mình là đốm lửa này mà nói... thì việc cháy lan tràn khắp thiên hạ chính là trách nhiệm của hắn.
Nhìn người nam tử áo trắng có chút bóng dáng cô đơn ở phía đống lửa xa xa, Lưu Lăng cười cười. Hắn từng bước đi tới. Ở bên đống lửa kia dường như vĩnh viễn sẽ không nhiễm phải chút bụi bặm nào thế mà lại có một công tử vô song lòng không nhuốm phàm trần thế tục ngồi ở trên chiếu, nhặt lên hai chạc cây đã được chặt đứt ném vào trong đống lửa làm lóe lên vài đốm lửa hồng.
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Lưu Lăng nghiêng đầu hỏi Nhiếp Niếp.
Nhiếp Niếp nhìn đống lửa đang cháy sáng rừng rực, nói: - Ánh lửa này có thể chiếu sáng đêm tối nhưng lại chỉ có thể chiếu sáng đến một phạm vi nào đó. Nếu lòng người như lửa vậy thì cần đến bao nhiêu người tài thì mới có thể chiếu sáng thế giới hắc ám này?
Lưu Lăng lập tức đau đầu: - Nhiếp công tử, ngươi nhân lúc không có chuyện gì làm trong đầu luôn nghĩ đến những vấn đề khiến người ta đau đầu này sao?
Nhiếp Niếp nhìn Lưu Lăng một cái nói: - Ta cho rằng ngươi sẽ cho ta một đáp án thâm trầm giống như vậy.
Lưu Lăng suy nghĩ một chút nói: - Đáp án thâm trầm thì có hơn nữa nghe ra khẳng định còn rất khí phách nữa. Tuy nhiên chuyện như vậy vẫn là làm ra tương đối tốt thôi, chỉ là có hay không người có chí hướng mới có thể mỗi ngày cùng với người khác bày tỏ chí hướng của mình. Có câu nói nói thế này, người không có chí hướng thì thường lập chí, người có chí hướng thường lập chí lâu dài. Nhưng nếu ngươi đã hỏi, ta đây sẽ nói cho ngươi biết. Thật ra, nếu lòng người như lửa mà nói thì chiếu sáng khắp thế giới này cũng không cần tới bao nhiêu người cả.
Hắn tự tin cười cười: - Lòng ta như lửa, có một mình ta là đủ rồi.
Nhiếp Niếp lại không cười, trái lại rất nghiêm túc gật đầu, sau đó ôm quyền, nói: - Hy vọng ngọn lửa trong lòng ngươi đủ sức cháy nồng đượm hơn chút nữa để đốt sạch sẽ hết thảy những bất công trên thế gian này, giữ lại một xã hội trong sạch, thanh thản, người người đều tự tại.
Lưu Lăng liếc mắt nhìn Nhiếp Niếp: - Đừng xem ta là một thánh nhân. Ta làm không được và cũng không đủ sức để làm thánh nhân gì đó. Ta sở dĩ nói như vậy và làm như vậy chẳng qua chỉ là xuất phát từ lòng tư lợi nhiều hơn mà thôi. Ta không có kiểu giác ngộ thiên hạ bách tính đều là áo cơm cha mẹ của ta. Ta không phải là người theo chủ nghĩa xã hội và càng không phải là người theo chủ nghĩa cộng sản. Có lẽ ta có thể thay đổi vận mệnh của thế giới này nhưng không thể thay đổi được lòng tham lam của con người. Hơn nữa, chính bản thân ta cũng tham lam. Ta đánh chiếm thiên hạ làm của riêng ta, người dân đều là của ta, đất đai là của ta, cái gì cũng là của ta hết. Ta coi trọng thiên hạ này thì liền đoạt lấy. Có người không cho ta chiếm đoạt thì ta liền đánh hắn. Có người đến chiếm đoạt của ta thì ta đánh hắn. Ta có thể làm được những việc đó có lẽ cũng chỉ là để cho dân ta sinh sống tốt hơn một chút. Ít nhất là có nhà có ruộng có áo mặc có tiền tiêu.
Hắn dang tay ra: - Nữ nhân đều muốn gả cho nam nhân mà mình muốn gả. Nam nhân đều... Bỏ đi. Chế độ một vợ một chồng, loại việc này chính ta cũng không vui.
Hắn nhìn Nhiếp Niếp, chờ y đưa ra bình luận của mình.
Nhiếp công tử ôn tồn lễ độ khẽ cười như phả vào gió xuân, nói sáu chữ cực kỳ tao nhã.
- Đã khoác lác quá rồi.
Lưu Lăng cười khanh khách.
Nhiếp Niếp cười ha hả nói: - Ta phát hiện ở cạnh ngươi một thời gian không ngờ lại lây nhiễm tính nết của bọn thổ phỉ. Nếu như trở về Kiếm Sơn mà phụ thân biết được không biết là ông ấy nên cười hay nên khóc nữa.
Lưu Lăng cười nói: - Ta nghĩ lão gia sẽ khua chiêng gióng trống đưa tới cho ta một tấm biển vàng dùng để cảm tạ ta đã trị được sự áp lực và bi thương trong tâm hồn Nhiếp công tử.
Nhiếp Niếp nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Tấm biển đề chữ gì? Lòng hoài thiên hạ sao?
Lưu Lăng nói rất chân thành: - Lương y như từ mẫu.
Nhiếp Niếp ngẩn ngơ, lập tức nói: - Thật không biết ngươi là một con người đáng ghét và vô sỉ như thế. Sao lại có thể có được thành tựu như ngày hôm nay vậy chứ?
Lưu Lăng nói: - Có người tên là Tăng Quốc Phiên từng nói: Phàm có được thành tựu lớn thì thiên nhân chiếm một nửa.
- Có đạo lý. Cái người Tăng Quốc Phiên kia là người như thế nào? Có thể nói ra những lời như vậy xem ra cũng là một nhân vật hiếm có.
- Ngươi nói Tăng ca hả? Đó chính người được xưng tụng cùng với Hoàn Xuân Ca là hai người đàn ông khí phách nhất đương thời.
- Ý tứ trong câu nói này không nghe ra chút khí phách gì cả. Có một chút nhỏ nhen a.
Nhiếp Niếp hất cằm nhìn lên khoảng không trên trời nói: - Thành tựu của ta chính là của ta đấy. Thành công của ta là vì ta đã trải qua sự cố gắng, tranh đấu, mệt mỏi, đổ máu. Có liên hệ rắm gì với ông trời không có mắt kia?
- Dạy ngươi một câu chớ kiêu ngạo mà thôi, sao lại để ngươi cảm khái đến như vậy chứ?
Lưu Lăng cười nói.
Nhiếp Niếp giơ tay lên chỉ vào không trung nói: - Lão tặc thiên thật không có mắt. Chỉ làm cho kẻ xấu lộng quyền, người tốt không thể sống. Người lương thiện thì bị ức hiếp. Kẻ ác thì đến cả thần phật đều chẳng sợ. Còn gì là trời xanh có mắt, thanh thiên bạch nhật, chẳng qua chỉ là đám dân chúng không tìm được một vị quan vì dân làm chủ nên đem hết cảm tình ký thác vào trời cao hư vô mờ mịt mà thôi. Dân chúng không hề ngu muội mà chính là yếu đuối, thành toàn cho dục vọng dơ bẩn của đám người ác độc. Và ông trời kia còn là đồng lõa lớn nhất, dung túng cho tội ác. Nếu như lưỡi kiếm sắc bén trong tay ta có thể quét tới ba nghìn trượng thanh phong kia, ta sẽ đâm lão tặc thiên kia vài lỗ thủng, xem thử nó có thể làm sét đánh chết ta không?
Lưu Lăng trong lòng chấn động, có chút thư thái nói: - Ta nghĩ, ta rốt cuộc cũng biết ngươi bị bệnh ở chỗ nào rồi!
Nhiếp Niếp không ngờ rằng Lưu Lăng sẽ lại nói ra câu nói như vậy, y có chút nghi hoặc nhìn Lưu Lăng hỏi: - Ý của ngươi là?
- Tấm lòng hoài bão thiên hạ của ngươi là thật nhưng lại hận sai đối tượng rồi.
Lưu Lăng chỉ vào không trung nói: - Ngươi nói không sai. Ông trời không có mắt. Nó không nhìn thấy nỗi đau của nhân gian, nhân gian có quá nhiều chuyện bất bình. Nhưng ngươi cũng nên biết rằng, trời không những không có mắt mà còn vô tri, vô giác, vô tư, vô tình. Ngươi cho rằng trời có quyết đoán, cho rằng ông trời nắm giữ nhân gian vạn vật, kỳ thật thì ngươi đã sai rồi. Trời, thứ đồ vật này không hề mơ hồ như vậy. Bầu trời cũng không có các loại thần tiên Phật tổ sống mãi không già. Nó bất quá chỉ vốn là một thứ đồ vật tồn tại mà thôi. Sao lại giải thích với ngươi chứ?
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một lát, nói ra một hơi rất có triết lý: - Trời là trời, nước chính là nước, núi là núi, cây cối là cây cối, hoa cỏ chính là hoa cỏ, cơm là cơm, phân là phân. Nó hợp lý là vì nó tồn tại. Nó tồn tại nhưng nó cũng chỉ là một vật bài trí mà thôi. Tối thiểu, ở thời đại này, nó chính là thứ để bài trí vậy thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận