GIẾT TA
Nhiếp Niếp cười khổ nói: - Ngươi có thể cho rằng ta là một người điên.
Y cầm lấy chén trà đẹp đẽ, có chút bi thương: - Bởi vì ta vốn chính là một người điên.
- Những lời này, ngươi là người thứ hai nghe ta nói đấy. Người đầu tiên là cha ta, đó là lúc trước đây ta còn nhỏ, mỗi một lần xuất hiện ảo giác đầu ta đều đau đớn muốn nứt, phụ thân ta kiếm rất nhiều danh y đương thời chữa bệnh cho ta, chỉ có điều những diệu thủ có thể cứu sống bạch cốt này lại đối với bệnh của ta bó tay không biện pháp. Ngươi là người thứ hai, đương nhiên, ngươi cũng có thể xem ta như một bệnh nhân.
Nhiếp Niếp cười cười, chua xót.
Nội tâm Lưu Lăng rung động sớm đã đến tột đỉnh, trong lòng của hắn lúc này như sông cuộn biển gầm, lần đầu tiên bị một con người một sự việc tác động khiến hắn kinh sợ hoảng lên như vậy. Nếu trên thế giới này chỉ có một người biết mỗi một sự kiện theo như ảo giác của Nhiếp Niếp đều là chuyện thật sự sẽ phát sinh, vậy người này tất nhiên chính là Lưu Lăng. Chỉ có hắn, chỉ có hắn mới biết những sự kiện thảm thiết trong ảo giác của Nhiếp Niếp đều là sự thật. Hắn không thể giải thích vì sao Nhiếp Niếp lại có ảo giác như vậy, chính như hắn cũng không thể giải thích tại sao mình lại xuyên việt đến thời đại này vậy. Có lẽ, trong tối tăm vẫn có một chút sự việc không có gì có thể giải thích được, huyền diệu khó giải thích.
Khi Nhiếp Niếp nói, ngươi cũng có thể xem ta như một bệnh nhân, Lưu Lăng mới từ trong lúc khiếp sợ hơi khôi phục một ít thần trí. Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Nhiếp Niếp trong ánh mắt hiện lên một tia bi thương. Đúng rồi, trên thế giới này, không ai sẽ tin tưởng mình đã thấy những chuyện kia, tất cả mọi người đều xem ta thành một người điên, một bệnh nhân. Cô đơn mà cô độc, Nhiếp Niếp sống rất không sung sướng, ảo giác máu chảy đầm đìa này, khiến y đêm không thể say giấc.
- Ta tin ngươi!
Nhiếp Niếp mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Lăng, sau đó, y ở trên mặt Lưu Lăng thấy được một loại chân thành làm y cảm động.
Lưu Lăng nói: - Ta tin ngươi!
- Có lẽ, chỉ có ta biết, những chuyện kia ngươi đã thấy đều là sự thật.
Lưu Lăng cũng cười khổ một cái: - Ta cùng ngươi giống nhau, đều là người lạc loài. Hơn nữa, từ ý nghĩa nào đó nói đến, ta so với ngươi còn lạc loài hơn. Câu chuyện của ngươi nói ra còn có ta tin tưởng ngươi, nếu là câu chuyện của ta nói ra, chỉ sợ ngay cả ngươi cũng sẽ không tin ta đó.
Hắn uống một ngụm trà: - Nói một chút đi, vì sao ngươi cảm thấy ta có thể khiến cho dân chúng hạnh phúc, cũng là ngươi thấy được sao?
Nhiếp Niếp gật gật đầu: - Có lẽ, đây là từ lúc chào đời tới nay ta nhìn thấy đấy, một sự việc làm người ta vui vẻ. Ta thấy được một thế giới đại thống, một thế giới dân chúng giàu có, thiên hạ thái bình. Ta nhìn thấy, ở đỉnh núi Thái Sơn, ngươi... Lưu Lăng, đã làm một việc đại sự ảnh hưởng thiên hạ này! Ta biết ta sẽ không nhìn lầm, ngươi sẽ thay đổi thiên hạ.
- Ồ.
Lưu Lăng nghe đến đây hưng trí: - Ta ở Thái Sơn làm cái gì?
Nhiếp Niếp cười cười: - Ta không nên nói nữa, bởi vì đó là chuyện tương lai ngươi sẽ đi làm, nếu ta bây giờ nói ra sẽ có vẻ không thú vị rồi. Tóm lại, là một đại sự, là một sự kiện làm cho người ta không tưởng tượng được, có lẽ đối với ngươi mà nói không phải là cái gì cả, nhưng đối với toàn bộ thiên hạ mà nói, rất quan trọng đó.
Y dừng một chút hỏi:
- Có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi nói mình so với ta còn lạc loài hơn.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút nói: - Ta tưởng ngươi đã thấy chứ.
Nhiếp Niếp cười khẽ: - Ta nếu là có thể cả ngày chỉ thấy chằm chằm một mình ngươi, có lẽ cũng là một chuyện tốt.
Lưu Lăng hít một hơi thật sâu, trên mặt thay một bộ thần sắc trịnh trọng : - Nếu ta nói, ta đến từ một chỗ khác. Ý của ta là, ta không phải người của thế giới này, mà là đến từ một thế giới khác, ngươi có tin không?
Nhiếp Niếp sửng sốt, một lát sau, y trịnh trọng gật gật đầu:
- Ta tin, kỳ thật có khi, ta luôn luôn suy nghĩ, ta có phải người của thế giới này hay không?
Lưu Lăng cười cười nói: - Nếu có người nghe được nội dung hai người chúng ta đang nói, chỉ sợ sẽ chấn động thôi. Một Nhiếp công tử danh khắp thiên hạ, một Hán Vương chinh chiến Cửu Châu, hoá ra đều là kẻ điên.
Nhiếp Niếp trừng mắt nhìn, cười nói: - Nếu quả có ai nghe được lời nói này, đem tin tức này bán đi, có thể được một số tiền nhỏ đấy.
Lưu Lăng: - Ngươi là kẻ săn tin!
Nhiếp Niếp sửng sốt, khó hiểu nói: - Cái gì là kẻ săn tin?
Lưu Lăng cười nói: - Một loại ca ngợi, ca ngợi rất chân thành.
Nhiếp Niếp nói: - Được rồi, như vậy, ngươi cũng là kẻ săn tin.
Lưu Lăng: - ... .
Nhiếp Niếp gian xảo cười cười, như xuân phong hóa tuyết: - Thật lâu không có rộng mở nói chuyện với ai như vậy, có mười năm? Mười lăm năm? Hay là, ta từ nhỏ đến lớn đều không có cùng người khác không hề kềm giữ mà nói chuyện với nhau như vậy? Nhớ không được, nhưng ta rất thích loại cảm giác này. Rốt cục gặp được một người có thể nghe hiểu được ta nói cái gì rồi, một người cùng ta có loại cảm giác giống nhau, tốt lắm. Có đôi khi, cô độc có thể giết chết người đấy.
Lưu Lăng gật gật đầu: - Cô độc có thể giết chết người.
Nhiếp Niếp hỏi: - Những ảo giác trong nội tâm của ta, thật sự đều sẽ phát sinh?
Khi y hỏi cái này, Lưu Lăng từ trong ánh mắt của y thấy được một vẻ khẩn trương.
- Ừ, đúng đấy! Đều là thật sự sẽ phát sinh.
- Ngươi vì sao chắc chắc như vậy?
- Bởi vì ta đến từ tương lai.
- ...Có biện pháp nào không, tránh cho những chuyện kia phát sinh?
- Có lẽ... Không thể.
Nhiếp Niếp thất vọng cười cười: - Có lẽ ta đã sớm biết đáp án này, có một số việc, không cách nào có thể thay đổi.
Từ khi Lưu Lăng đi đến thời đại này cho tới nay, một thời gian dài như vậy, lần đầu tiên không đề phòng cùng người nói chuyện với nhau. Tuy rằng, hắn và Nhiếp Niếp là lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên nói chuyện với nhau, nhưng Lưu Lăng biết, đây là một người có thể tin được. Nhiếp Niếp là cô độc, y trách trời thương dân, lòng y nhớ mong thiên hạ, nhưng y bất lực. Có lẽ, theo ý nào đó đã nói, Lưu Lăng cũng là cô độc. Tuy rằng hắn hiện tại đã có những người phụ nữ mình yêu thích, có mấy trăm ngàn đại quân, bộ hạ đắc lực, nhưng ở sâu trong nội tâm của hắn, những hoài niệm kiếp trước khiến hắn cô độc mà bất lực.
Nhiếp Niếp đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ: - Ta phải đi đây, có thời gian ta sẽ lại đi tìm ngươi nói chuyện phiếm. Nói cho Nhiếp Phúc Nhiếp Lộc biết, ta cho bọn họ quang minh chính đại sống sót. Đi theo bên cạnh ngươi, hai người bọn họ cũng coi như có một phần tương lai thật tốt. Đương nhiên, nếu có một ngày ta mà biết được huynh đệ bọn họ làm ra việc gì vi phạm đạo nghĩa, ta sẽ giết.
Lưu Lăng hỏi: - Vì sao đi gấp vậy?
Nhiếp Niếp cười cười: - Rất may mắn, ta có thể tỉnh táo với ngươi nói chuyện phiếm. Bởi vì nguyên nhân ảo giác, mỗi ngày ta đều sẽ phát điên một thời gian ngắn. Gần đây càng ngày càng thường xuyên hơn, có lẽ qua ít ngày nữa, lúc ngươi lại nhìn thấy ta, ta đã là một gã cả ngày điên điên khùng khùng, nói chuyện mê sảng, một kẻ điên có hành vi điên cuồng.
Y bước đi ra Thính Vân Các, ở cửa ngừng một chút nhưng không có xoay người:
- Nếu ngày nào đó sẽ đến, hãy giết ta đi.
Lưu Lăng im lặng, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy thương cảm. Hắn chợt phát hiện nội tâm của mình, không ngờ lần đầu tiên gần một người như thế. Nhiếp Niếp, đây là một con người như thế nào? Thế giới của Nhiếp Niếp u ám mù mịt, không có một tia ánh sáng. Lưu Lăng bỗng nhiên sinh ra một loại kích động, hắn muốn cứu vớt người này, nhưng, lại không thể bắt tay vào làm. Giết y? Đó là một loại giải thoát sao?
Cuối cùng Nhiếp Niếp xoay người nhìn về phía Lưu Lăng: - Ta là một người cô độc, dường như trong tối tăm có một loại lực lượng đang khống chế vận mệnh của ta. Từ lúc mới còn nhỏ ta biết ngay, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ bị chính mình ép điên. Đây là kết cục sao? Ta chu du thiên hạ năm năm, đang tìm kiếm đáp án. Tuy nhiên, mặc kệ lực lượng kia hùng mạnh như thế nào, ta đều sẽ không từ bỏ.
Y cười cười, chợt như phát cuồng: - Mệnh của ta là do ta không do trời, con đường của ta, tự ta chọn lựa.
Lưu Lăng đứng lên, nhìn bóng lưng Nhiếp Niếp, thế giới nội tâm trống rỗng.
Khi Nhiếp Niếp đi rồi, Trần Tử Ngư và Mẫn Tuệ hai người đi vào Thính Vân Các, các nàng lần đầu tiên phát hiện Lưu Lăng, hình tượng vĩnh viễn kiên nghị tự tin ở trong lòng các nàng, thoạt nhìn giống như rất mệt mỏi. Lưu Lăng ngồi ở trên ghế, trên thân thể không có một tia khí lực. Trần Tử Ngư yên lặng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn, hai tay đặt ở trên vai Lưu Lăng, nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp. Mẫn Tuệ đứng ở bên người Lưu Lăng, nhìn thấy bộ dạng Vương gia mệt mỏi, trong lòng sợ muốn chết. Nàng muốn khóc, lại ráng tự nhịn xuống.
Lưu Lăng giơ tay lên nắm lấy tay của Trần Tử Ngư, nhìn nàng cười cười: - Yên tâm, ta không sao, chỉ có điều đột nhiên cảm giác mệt chết đi. Một chốc lát trở về ngủ ngay một giấc là tốt thôi.
Mẫn Tuệ đôi mắt đỏ đỏ nói: - Sau khi trở về nô tì cho Vương gia một phương thuốc an thần, Vương gia nghỉ ngơi thật tốt vài ngày đi.
Lưu Lăng giơ tay, ở trên mũi Mẫn Tuệ vuốt một cái nói: - Không cần thuốc, chỉ có điều nghe chuyện nên nhập thần, lập tức tốt thôi.
Hắn cười cười: - Người vừa rồi thật là một người kể chuyện rất hay, nếu có cơ hội, ta sẽ nói cho hai người nghe một chút câu chuyện của hắn. Chỉ có điều, bây giờ còn không thể nói cho các nàng nghe được.
Nhìn thấy Lưu Lăng mệt mỏi, Trần Tử Ngư và Mẫn Tuệ cũng không có tâm tình đi dạo phố, cùng Lưu Lăng về tới đại doanh. Kỳ thật Lưu Lăng chỉ là bởi vì rung động quá mức, một khi lơi lỏng xuống dưới khó tránh khỏi sẽ cảm giác rất mệt mỏi. Loại mệt mỏi này, thật giống như ở trong thiên quân vạn mã qua lại xung phong liều chết tiêu hao hết thể lực vậy. Hắn biết có những lời không thể nói với Trần Tử Ngư các nàng nghe, bởi vì nói xong, sẽ chỉ làm các nàng sợ hãi thôi. Lưu Lăng nằm ở trên giường, tuy rằng mệt nhọc lại thật lâu không thể đi vào giấc ngủ. Cuối cùng là ngồi dậy, gọi huynh đệ Nhiếp thị vào.
- Vương gia có cái gì chỉ bảo ạ?
Nhiếp Nhân Địch, thì ra theo như lời Nhiếp Niếp nói là Nhiếp Phúc. Nhiếp Nhân Vương tên cũ kêu là Nhiếp Lộc. Hai người là tiểu thư đồng của Nhiếp Niếp, sau này trộm được kiếm phổ Nhiếp gia nên chạy trốn.
- Về sau huynh đệ các ngươi không cần phải né tránh nữa.
Lưu Lăng tựa vào trên ghế, nhìn huynh đệ Nhiếp thị nói: - Hôm nay ta đã gặp Nhiếp Niếp.
Hắn không thèm để ý huynh đệ Nhiếp thị bất chợt bộc phát ra sự đề phòng, cũng không thèm để ý vẻ rung động kinh hoảng trên khuôn mặt hai huynh đệ: - Hắn đồng ý về sau sẽ không truy cứu chuyện cũ của huynh đệ các ngươi nữa... Nói cho ta nghe một chút, Nhiếp công tử, là con người như thế nào?
Nắm tay siết chặt của Nhiếp Nhân Địch rất nhanh buông ra, một giây đồng hồ này, hắn không ngờ mồ hôi ướt đẫm. Cùng hắn, Nhiếp Nhân Vương cũng là tâm thần rung mạnh, như bị hút hết sức sống vậy.
- Công tử hắn, tu vi thiên hạ vô song.
- Huynh đệ các ngươi liên kết thì sao?
- Một trời một vực.
- Mười hai Kim y cùng xuất?
- Công tử chỉ cần một kiếm.
Lưu Lăng mỉm cười, ánh mắt sáng ngời. Nhiếp Niếp, có lẽ, chúng ta nhất định là bạn bè đấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận