THUỐC NÀY RẤT ĐỘC
Lưu Lăng vừa xuống xe là thấy Triệu Đại đi tới bên ngoài xe ngựa, y đưa 1 phần báo cáo mới của Viện Giám Sát cho Lưu Lăng. Lưu Lăng cầm qua nhìn, khóe miệng nhếch lên 1 nụ cười yên lòng.
Người của Viện Giám Sát báo cáo, Trần Tử Ngư đã an toàn lên thuyền lớn của Từ Thắng.
Thuyền men theo kênh Phúc Duyên đi về hướng tây nam, thuận buồm xuôi gió tới được Ngụy Châu. Điều duy nhất lo lắng là Bùi Chiến có nhảy ra gây rối không. Nhưng với thực lực của Bùi Chiến hiện giờ chỉ sợ y còn không dám làm ra chuyện chọc giận Lưu Lăng. Còn các tiểu thảo khấu như sơn phỉ lộ bá, có Đề Kỵ của Viện Giám Sát ở đó, chúng chỉ cần thấy những kỵ binh được vũ trang đầy đủ là đã vọt xa rồi. Còn nữa chính là, lá cờ Hỏa Long của Đại Hán tung bay trong gió, cũng là 1 tượng trưng của thân phận, Hoàng Hà từ bắc vào nam, tới bây giờ, những người có năng lực gây khó dễ cho Lưu Lăng cơ hồ như không phải bị hắn đánh chết thì là bị hắn đánh sợ mất mật.
Ngược lại với cảnh tượng náo nhiệt của Quân Thành Đức, cách cả khu rừng rồi vẫn nghe thấy tiếng hoan hô vì cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm của các binh sĩ, thì bên Tu La Doanh trông có vẻ rất yên tĩnh trầm lặng, một chút âm thanh dư thừa cũng không có. Kỵ binh của Tu La Doanh xuống ngựa, chặt gỗ, nhóm lửa nấu cơm, giống như 1 đám người máy công nghệ cao, tĩnh lặng tới rợn cả người.
Thắng Đồ Dã Hồ đi tới nói 1 cách bình tĩnh:
- Thuộc hạ lập cảnh báo ở phía Quân Thành Đức rồi.
Lưu Lăng lắc lắc đầu:
- Rút về đi, khoảng cách này có lập cảnh báo cũng không mấy tác dụng. Vả lại, không lẽ ngươi không đủ tự tin là có thể diệt sạch 20 ngàn Quân Thành Đức với 6000 Tu La sao?
Thắng Đồ Dã Hồ vẫn nói 1 cách bình lặng:
- Nếu Vương gia hạ lệnh, chỉ cần 1 canh giờ khu rừng bên kia sẽ không còn người nào sống sót.
Lưu lăng cười cười:
- Ta thích sự tự tin này của ngươi.
Hắn quay sang hỏi Triệu Đại:
- Do thám phái đi rồi à?
Triệu Đại trả lời:
- 60 Đề Kỵ ở lại phái ra hết, trong vòng bán kính 30 dặm nếu có động tĩnh gì thì lập tức phát tín hiệu.
Lưu Lăng uhm 1 tiếng, nhìn những kỵ binh của Tu La Doanh đang tụ tập lại và những chiến mã khủng khiếp đầy mùi máu tanh, Lưu Lăng thở dài:
- Ta tạo ra 1 đội thiết quân sắt thép, cũng tạo ra 1 đàn quái vật, hi vọng mấy năm sau khi chiến tranh kết thúc, bọn họ thoái ngũ có thể sống cuộc sống của người bình thường.
Thắng Đồ Dã Hồ không ngờ Lưu Lăng lại nói tới vấn đề này, y trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Kỵ binh của Tu La Doanh đều là bộ hạ trung thành nhất của Vương gia. Lúc Vương gia cần họ phi ngựa giương đao, thì họ sẽ là vũ khí giết người lợi hại khủng khiếp nhất thế gian. Nói ra thì giương đao giết người không có bất cứ đội quân nào có thể sánh ngang với Tu La Doanh được, cho dù là Tinh kỵ Hổ Bí của la Húc cũng không. Nếu Vương gia cần họ đi trồng ruộng, thuộc hạ nghĩ, tay họ từ cầm đao chuyển sang cầm cày, cũng không kém hơn người khác. Bọn họ, đều là xuất sắc nhất.
Lưu Lăng gật gật đầu:
- Bọn họ đều là xuất sắc nhất.
- Nếu không phải chiến mã bị đào thải quá nhiều, nếu không phải điều kiện chọn kỵ binh quá hà khắc, nói không chừng Tu La Doanh bây giờ đã là đội quân hơn 10 ngàn người rồi.
Thắng Đồ Dã Hồ nói:
- Nếu Tu La Doanh vượt quá 10 ngàn kỵ binh, thuộc hạ sẽ dám đối đầu chính diện phát động tấn công 300 ngàn đại quân của người Khiết Đan, sau đó cắt người Khiết Đan ra làm 2 như cắt đậu hủ vậy.
Lưu Lăng nói:
- Tình trạng ngươi nói sẽ không xảy ra, Tu La Doanh sở dĩ trở thành đội kỵ binh sắc bén nhất thiên hạ, chính vì bọn họ đều là xuất sắc nhất, bất luận là người hay ngựa, nếu tốt xấu lẫn lộn như thế, Tu La Doanh sẽ không còn là Tu La Doanh nữa.
Thắng Đồ Dã Hồ gật đầu:
- Thuộc hạ biết, chỉ là thường không nhịn nổi nghĩ như vậy thôi.
Y nhìn Triệu Đại 1 cái rồi nói:
- Nếu Vương gia chịu sát nhập 3000 Đề Kỵ của Viện Giám Sát vào Tu La Doanh của tôi, tôi nhất định sẽ vô cùng cảm kích Vương gia.
Triệu Đại nói:
- Ta sẽ không hận Vương gia, nhưng ta sẽ hận ngươi.
Thắng Đồ Dã Hồ cười cười 1 cách hiếm có:
- Nếu Vương gia thật sự chịu sát nhập Đề Kỵ vào Tu La Doanh. Ta sẽ không ngại gì ngươi hận ta đâu, cho dù hận cả đời cũng không sao, bởi dù ngươi có hận ta tới đâu, ngươi cũng hận không chết ta.
Lưu Lăng cười nói:
- Bỏ cái ý nghĩ này đi, Đề Kỵ ta sẽ không điều qua cho ngươi đâu, chuyện trong Viện không thể thiếu Đề Kỵ, nếu không có Đề Kỵ uy lực của Viện Giám Sát sẽ giảm mất 1 nửa. Tu La Doanh và Viện Giám Sát đều là 2 thanh đao trong tay của ta, không lý nào ta vì muốn mài 1 trong 2 thanh sắc nhọn vô địch mà để thanh còn lại thành đao cùn chứ?
Triệu Đại mỉm cười khom người:
- Vương gia anh minh.
Thắng Đồ Dã Hồ nói:
- Lúc này đây trên vấn đề này đây, ta tuyệt đối sẽ không nói 4 chữ Vương gia anh minh. Đương nhiên, nếu ta nói rồi, ngươi cũng nhất định sẽ nói không ra. Cũng như Vương gia nói, không có Đề Kỵ thì Viện Giám Sát chỉ là 1 thanh đao rỉ sét, mà đối với Triệu Chỉ huy sứ mà nói, không có Đề Kỵ, đồng nghĩa với việc ngươi mất 2 cánh tay, tai mắt có linh hoạt tới đâu cũng không còn đe dọa được ai nữa.
Triệu Đại bĩu môi:
- Vương gia, thuộc hạ thỉnh chỉ trừng trị Thắng Đồ tướng quân tội bất kính thượng cấp.
Lưu Lăng ha ha cười:
- Chuẩn, cho 2 ngươi công bằng quyết đấu, ta không ngại làm trọng tài đâu.
Tới lượt Thắng Đồ Dã Hồ bĩu môi:
- Đấu tay đôi? Đây là cái thuộc hạ không ưa nhất, chủ yếu là vì... tới giờ vẫn chưa tìm ra người có thể thắng thuộc hạ trên lưng ngựa.
Lưu Lăng chỉ chỉ Nhiếp Niếp đang tựa lưng nghỉ ngơi dưới 1 cái cây không xa:
- Lời này của ngươi đừng để tên đó nghe thấy, hắn nhỏ mọn lắm.
Thắng Đồ Dã Hồ nhìn Nhiếp Niếp 1 cái:
- Ý thuộc hạ là không người nào có thể thắng thuộc hạ trên lưng ngựa, hắn không phải là người.
Lần này quan điểm của Triệu Đại và Thắng Đồ Dã Hồ đồng nhất 1 cách hiếm thấy.
- Cho các binh giáp tháo giáp xuống đi, tối nay ngủ 1 giấc cho khỏe.
Lưu Lăng hạ lệnh.
- Tháo giáp ra?
Triệu Đại và Thắng Đồ Dã Hồ dị khẩu đồng thanh hỏi, sau đó ánh mắt cả 2 tự nhiên cũng nhìn về phía trại của Quân Thành Đức.
Lưu Lăng cười nói:
- Không sao, nếu Chu Tam Thất còn chưa muốn chết, hắn sẽ không làm ra chuyện gì khiến người ta kinh ngạc đâu. Trừ phi hắn cảm thấy bản thân có thể sống sót dưới sự báo phục điên cuồng của trăm vạn Quân Hán dưới trướng ta, nếu không hắn sẽ không làm chuyện ngốc đâu. Người có thể ngàn dặm bôn ba sau đó nắm toàn bộ Quân Thành Đức trong tay, thế nào cũng không thể là đồ ngốc. Mà biểu hiện của hắn ở Ký Châu đã có thể nói lên tất cả, người này không phải loại mãng phu dùng thân mình chịu ngàn nhát chém để kéo Hoàng đế xuống ngựa.
Cơm tối rất nhanh là làm xong, chẳng qua là nấu lương khô đem theo ra thành cháo, sau đó ăn 1 chút thịt khô. Kỵ binh của Tu La Doanh cần được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, vì thế thịt nhất định phải có. Muốn mặc trên mình 1 bộ giáp nặng gần 50 cân chạy ngược chạy xuôi, không có đủ nhiệt lượng cần thiết thì tuyệt đối không thể làm được.
Lưu Lăng biết Mẫn Tuệ mặt non dễ xấu hổ, vì thế cũng không kêu người gọi Mẫn Tuệ xuống ăn cơm, mà tự ăn no rồi mới đem ít thức ăn quay về xe ngựa. Để Vương gia đích thân đưa cơm cho mình, Mẫn Tuệ có chút khủng hoảng đúng như dự đoán. Vả lại, ánh mắt của nàng không được tập trung, giống như 1 bé thỏ bị dọa cho kinh hãi vậy. Lưu Lăng không phát hiện 1 tia hoảng sợ không giấu nổi trong ánh mắt của Mẫn Tuệ. Cho dù có nhìn thấy, Lưu Lăng cũng sẽ không ngờ Mẫn Tuệ bỏ thuốc vào trong nước trà nấu cho hắn.
- Trong lúc hành quân, thức ăn khó tránh không được tốt, nàng ăn tạm đi.
Lưu Lăng đặt hộp thức ăn cạnh Mẫn Tuệ, sau đó ngồi tựa vào cái bàn làm việc nho nhỏ, lấy quyển sách hồi chiều mới xem được 1 nửa ra xem tiếp. Nói thật là, cả buổi chiều trong đầu Lưu Lăng chốc chốc cứ hiện ra cặp mông trắng trẻo tròn trịa đó, "nhan như ngọc" trong sách cũng không thể cứu hắn giúp hắn hạ lửa. Hắn chỉ đành tiếp tục xây "hoàng kim ốc" trong sách thôi. Bản thân Lưu Lăng cũng thắc mắc, Trần Tử Ngư mới đi có mấy ngày, sao dục vọng của hắn lại mạnh tới mức này?
- Đây là loại hương gì thế?
Lưu Lăng nhìn cái lư hương thanh đồng nho nhỏ trên bàn lượn lờ bay ra từng gợn khói thơm, hỏi.
Cả người Mẫn Tuệ run lên 1 cách thầm kín, thiếu chút là cắn phải lưỡi mình rồi:
- Thưa... là Đàn hương.
Lưu Lăng uhm 1 tiếng rồi tiếp tục đọc sách:
- Mùi thơm này rất đặc biệt, hình như không giống với mùi Đàn hương hồi trước hay dùng.
Mẫn Tuệ không dám trả lời, mở miệng lại không biết nói gì, mặt thì đỏ rực như đóa hoa hồng nở rộ. Bộ dạng mím môi của nàng, lại có vẻ quyến rũ của sự thuần khiết khó tả. Cũng không biết tại sao, trong mắt nàng như phủ 1 lớp hơi nước, trông rất đẹp, rất mê người.
- Vương gia mời uống trà.
Mẫn Tuệ nửa quỳ nửa ngồi di chuyển tới, 2 tay bưng 1 chén trà thơm dâng cho Lưu Lăng,có lẽ vì trà quá nóng, tay của nàng hơi hơi run rẩy.
Lưu Lăng uhm 1 tiếng, kiềm chế cảm giác khô khát không rõ nguyên nhân trong người, cầm chén trà 1 hơi uống cạn, trà không nóng, độ ấm vừa phải.
- Lá trà của ngày hôm nay, dường như có chút khác trước.
Lưu Lăng hỏi bâng quơ 1 câu, cũng không nhìn cơ thể của Mẫn Tuệ lập tức run lên 1 cái. Mẫn Tuệ quay về ăn tiếp cơm với khuôn mặt đỏ ửng, Chỉ là, chén cháo nhỏ nàng ăn rất lâu mà vẫn không vơi đi bao nhiêu. Nàng nửa quỳ ngồi đó, tay cầm chén, dùng đũa gắp từng hột gạo vào trong miệng. Mắt của nàng chốc chốc lại lén nhìn Lưu Lăng 1 cái, rồi lập tức chuyển sang hướng khác, giống hệt như 1 tên trộm sợ bị người khác phát hiện, thấp thỏm lo âu.
Lưu Lăng dường như cũng phát hiện ra sự không thoải mái của Mẫn Tuệ, hắn ngẩng đầu cười hỏi:
- Hôm nay sao rồi, hình như có chút khác thì phải?
- Hả? Chỗ nào... chỗ nào khác?
- Mẫn Tuệ.
- Vâng?
- Hôm nay trông nàng đẹp lắm, bộ y phục màu vàng nhạt này dường như chưa thấy nàng mặc qua thì phải? Hợp với nàng lắm, như thế khiến cho eo của nàng trông có cảm giác thon hơn. Vòng eo thon thả, chính là như thế.
Lời của Lưu Lăng hiển nhiên là có ý trêu ghẹo, nói xong, bản thân Lưu Lăng cũng thấy ngạc nhiên, đối với Mẫn Tuệ, Lưu Lăng chưa từng nói năng tùy tiện như vậy.
- Vương gia, eo của nô tỳ... Vương gia phải ôm qua, mới biết thon tới cỡ nào.
Mẫn Tuệ cắn môi, ngẩng đầu, mặt đỏ ửng, mắt long lanh quyến rũ, nàng ta... có bao giờ to gan như vậy qua?
Cũng không biết tại sao, Lưu Lăng nghe câu nói này của Mẫn Tuệ xong, 1 ngọn lửa cháy bừng lên phía dưới bụng hắn, cảm giác khô khát trong lòng hắn càng mãnh liệt hơn. Hắn cảm thấy trong cái xe này nóng vô cùng, còn nóng hơn cả mấy ngày "tam phục thiên" trong năm, nóng tới mức môi hắn có chút khô rát, cổ họng cũng khô rát, nhìn đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ của Mẫn Tuệ, hắn chỉ muốn qua đó thưởng thức sự ngọt ngào bên trong miệng của nàng để giải khát.
- Được, để ta xem, eo của Tuệ Nhi rốt cuộc thon tới mức nào.
Lưu Lăng từ từ bò qua đó, rất tự nhiên, 1 cánh tay ôm trọn vòng eo thon của Mẫn Tuệ, ánh mắt của 2 người đan xen với nhau, 1 loại không khí gọi là ngọt ngào và nóng bỏng bắt đầu lan dần ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận