Người Khiết Đan là kiêu ngạo, có uy danh đại quốc đệ nhất thiên hạ, kỵ binh sắc bén thiên hạ, và người Khiết Đan từ khi mới bắt đầu lập quốc bách chiến bách thắng chính là vốn liếng kiêu ngạo của bọn họ. Tuy rằng từ khi dân tộc Đảng Hạng ra một thế hệ vua có tài trí mưu lược kiệt xuất - Ngôi Danh Nẵng Tiêu, quầng sáng trên đỉnh đầu người Khiết Đan đã bị người Đảng Hạng chia đi một bộ phận, nhưng bọn họ vẫn kiêu ngạo như cũ. Hiện giờ, người Khiết Đan có đại đế Da Luật Hùng Cơ của bọn họ, người Đảng Hạng có đại đế Ngôi Danh Nẵng Tiêu của bọn họ, mà thiên hạ người Hán vẫn loạn như cũ, người Hán không đoàn kết, làm theo ý mình, cho nên người Khiết Đan ở trước mặt người Hán càng thêm kiêu ngạo hơn.
Bọn họ có tư cách kiêu ngạo, bởi vì từ thật lâu về trước người Khiết Đan vẫn là lấy thân phận cường nhân đứng ở trước mặt người Hán đấy.
Có triết nhân nói qua, một người đứng ở độ cao khác nhau, thấy phong cảnh cũng khác nhau. Cùng một thân cây, ở trong mắt mỗi người đều là không đồng dạng.
Tương tự như vậy, cùng là người Hán, dưới sự lãnh đạo của người khác nhau, còn có thể giống nhau sao?
Triệu Châu đã thảm thiết thật lâu, tối nay không thể nghi ngờ là thảm thiết nhất.
Trước tảng sáng hắc ám là dày đặc nhất, trước tảng sáng chiến đấu là tử vong tàn khốc nhất.
Khi gà trống báo sáng, trời vẫn còn chưa mở ra ánh sáng. Soi sáng trong hắc ám chính là những ngọn đuốc như hải dương vậy, nhuộm hồng cả đại địa chính là máu tươi như hải dương. Trên tường thành máu như dòng suối nhỏ chảy xuống dưới tụ lại thành một mảnh đầm lầy, đống thi thể chồng chất lên kia chính là ngọn núi cao chằng chịt không dứt trên đầm lầy. Đầm lầy là màu đỏ, núi non là màu đỏ, nhân tâm là màu đỏ, trong ánh mắt chiến sĩ chém giết cũng là màu đỏ.
Nhìn từ góc độ nào đó mà nói, một trận chiến này ý nghĩa có lẽ cũng không trọng đại. Quân Hán nếu là bị đánh bại, đánh mất Triệu Châu, chẳng qua là tổn thất một tòa thành trì mà thôi, đại đội nhân mã quân Hán đã tới rồi, Ly Yêu Na Nhan chắc chắn lui bước, Triệu Châu còn có thể mất mà được lại. Người Khiết Đan nếu là bị đánh bại, bọn họ nhiều lắm là lao động mà vô công chật vật rút về phương bắc. Tuy rằng đã đánh mất mấy vạn cỗ thi thể nhưng đối với Đại Liêu thực lực hùng hậu mà nói tổn thất cũng không tính thật lớn, mặt mũi tuy rằng mất rồi, nhưng trong đó vẫn là phong phú đấy.
Nhìn từ góc độ nào đó mà nói, một trận chiến này ý nghĩa là trọng đại đấy. Nguyên nhân chỉ có một, Hán Vương Lưu Lăng ở Triệu Châu.
Nếu như nói Lưu Lăng ở mấy tháng trước là danh hiệu Hán Vương, đại biểu cho hàm nghĩa là Vương của Hán quốc, như vậy sau mấy tháng, khi hắn đứng ở trên tường thành Thương Châu và Triệu Châu đem Lang kỵ Khiết Đan gắt gao ngăn ở ngoài tường thành, hàm nghĩa đại biểu của hai chữ Hán Vương này đã lặng yên thay đổi. Bất kể là trong suy nghĩ của các nghĩa quân từ các nơi chạy tới, hay là trong suy nghĩ của dân chúng cả vùng đất phương bắc ngàn vạn người, Hán Vương hai chữ này đại biểu cho ý nghĩa là... vua người Hán.
Rất lâu trước đây Lưu Lăng đã từng nói, người ở ngoài đều nói người Hán ta là dê, mà bọn họ là sói, sói là nhất định ăn dê đấy, mà dê là nhất định bị sói ăn luôn. Kỳ thật ai ăn ai loại việc này không có gì định luận, nếu dê cũng đủ cường tráng mà nói, nếu sừng dê cũng đủ sắc bén mà nói, đâm mở ngực bể bụng của sói cũng không phải việc khó gì. Nếu là trên miệng dê gắn thêm hai cái nanh, cho dê ăn cỏ biến thành dê ăn thịt, nói không chừng trong lòng dê vị ngon nhất cũng không phải là cỏ dại xanh mượt rồi, mà là thịt sói.
Ở bất cứ lúc nào bất luận địa vực gì, một quốc gia cường đại có thể cam đoan một phương đó trăm họ an ổn. Nếu là một dân tộc hùng mạnh, có thể cam đoan chính là khi bọn họ không muốn bị người khi dễ tuyệt đối không ai dám ức hiếp bọn họ, khi bọn họ muốn ức hiếp người khác tuyệt đối không ai dám không cho bọn họ ức hiếp.
Luận về người, Lưu Lăng là một ác nhân, hắn kiên trì cho rằng nếu một người cũng đủ hung ác mà nói, nói không chừng sẽ độ hóa Phật Tổ để tóc mọc râu, ngậm lấy điếu thuốc mang kính râm lần lượt đi đùa giỡn thần tiên tỷ tỷ muội muội, sau đó đi thu phí bảo hộ với thần Phật đầy trời. Ác nhân trong lời nói của hắn kỳ thật cũng không phải như trên thuật văn chữ nghĩa vậy, theo hắn, cái gọi là ác nhân, đối đãi người nhà phải khoan dung cùng với yêu thương, nhưng không được có người vi phạm mệnh lệnh của hắn, nếu có bất kể là huynh đệ hay là tỷ muội đều phải kéo qua đánh mông một trận. Còn đối với người ngoài, phải ác độc. Không phục tùng, đánh, không phục tùng nữa, giết. Giết cho tới khi nhắc tới tên ác nhân, người trong nhà sẽ thấy kính sợ, người ngoài sẽ toàn thân run rẩy ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lưu Lăng là một người ích kỷ, là hắn chính là của hắn, ai cũng đừng nghĩ sẽ cướp đi. Đối đãi thân nhân bằng hữu huynh đệ tỷ muội, hắn khoan dung từ bi. Khi hắn không đi ức hiếp người là do hắn lười đấy, khi hắn muốn ức hiếp người thì ai cũng đừng nghĩ chạy thoát.
Đây có lẽ là do kiếp trước Lưu Lăng bệnh lâu trên giường sau đó sinh ra một loại tâm lý có chút biến thái, hắn khát vọng đứng lên, khát vọng đi ra ngoài, khát vọng trở thành cường nhân, hắn muốn cho tất cả kẻ thù phủ phục run sợ dưới chân của hắn.
Khi hắn chân chính buông tay buông chân không có trói buộc, loại tư tưởng này bắt đầu chủ đạo hắn. Có lẽ căn bản mà nói, hắn vẫn là một người tục lười biếng chỉ muốn cùng người nhà của mình tìm một địa phương non xanh nước biếc ẩn cư. Nhưng, khi hắn ý thức được nếu muốn đạt được cái loại lý tưởng cuộc sống này nhất định phải đem tất cả người trở ngại đến hắn đều giết chết, hắn sẽ không để ý cũng sẽ không do dự cầm lấy dao mổ giết ra một thiên hạ thái bình.
Thánh nhân nói lấy bạo chế bạo là không đúng, phải lấy nhân tâm đãi thiên hạ mới có thể ổn định và hoà bình lâu dài. Lưu Lăng nói ta không phải thánh nhân, chờ ta sau khi giết sạch những kẻ đáng chết, và người của đời sau đứng ở trên mảnh đất bị huyết tẩm bổ phì nhiêu nhàn nhã sinh hoạt, mới đi làm cái việc nhân tâm đãi thiên hạ.
Chỉ có điều, ai có thể xác định, đằng sau trái tim đại sát đó không phải là một trái tim nhân từ?
Lấy giết vì nhân, đại sát tứ phương có phải nhân từ tứ phương hay không?
Khi phương đông rốt cục phát ra một chút ánh sáng, mười mấy ống tên bên người Lưu Lăng cũng đã trống rỗng. Hắn nắm lấy một cây phá giáp chùy cuối cùng, nhìn kẻ đang dựa vào ở bên cạnh mình trên tường thành há mồm thở dốc như một yêu nghiệt mới từ trong quan tài bò ra vậy là Chu Tam Thất cười cười, sau đó rõ ràng còn có tâm tư đếm trên người Chu Tam Thất có mấy đạo vết thương.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận