TA BẮN NGƯƠI CHẮN
Người Khiết Đan cũng không có giả vờ tiến công, mà từ lúc mới bắt đầu liền phát động ra thế công quyết tuyệt như dời non lấp biển vậy. Ly Yêu Na Nhan ủng hộ sĩ khí nói rất đơn giản, chỉ có một câu. Chiếm Triệu Châu bắt lấy Hán Vương Lưu Lăng, lập tức khải hoàn về nhà.
Người Khiết Đan mặc dù ham chiến, tuy rằng dã tính, tuy rằng thích đoạt lấy, nhưng bọn họ cũng có lúc ghét chiến tranh. Nhất là khi đã trải qua ba năm chiến tranh với người Đảng Hạng, bọn lính đã hết sức mệt mỏi rồi. Liên tục vài năm đều không ngừng chiến tranh, mà bọn họ lại không có được khen thưởng tương ứng, loại cảm giác này không thể nghi ngờ là rất làm cho người ta thất vọng đấy, cho nên đối với lần này xuôi nam tiến công Trung Nguyên bọn lính Khiết Đan tuy rằng không phản đối vả lại ngay từ đầu có vẻ cao hứng phấn chấn, nhưng bị người Hán kéo ở Triệu Châu hơn hai tháng sau hưng chí cướp tiền đoạt lương thực đoạt thổ địa đoạt phụ nữ lúc trước xuôi nam đã sớm tiêu tan sạch sẽ.
Mắt thấy đã đến mùa đông, nếu là trận đánh này vẫn không thể mau chóng chấm dứt, bọn họ có lẽ sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh ăn ngủ dã ngoại thiếu lương thực. Cho dù là người có thể chịu được, chiến mã cũng chịu không nổi hoàn cảnh mùa đông không đủ lương thảo này. Mà chiến tranh cho tới hiện tại, các tướng quân đã hứa hẹn tiền vàng mỹ nữ cho bọn họ một thứ cũng không có được, nhiệt tình đã sớm trở nên lãnh đạm. Hiện tại bọn hắn chỉ muốn ở trong nhà lều trướng ấm áp, còn có thể nướng đùi dê vàng óng ánh xốp giòn nữa.
Cho nên khi Ly Yêu Na Nhan tuyên bố, mệnh lệnh chỉ cần sau khi đánh hạ Triệu Châu bắt sống Hán Vương Lưu Lăng liền lập tức trở về nhà, bọn lính Khiết Đan đều trở nên điên cuồng. Bởi vì bọn họ thấy được hy vọng chiến tranh chấm dứt, chỉ cần bọn họ đồng ý liều mạng, có lẽ ngày mai sẽ có thể đem đàn ông trong thành Triệu Châu giết sạch, tiền bạc và phụ nữ đều cướp hết mang về trên thảo nguyên. Cái này rất giống một người đi bộ đi đường khi đã đến tình trạng kiệt sức, chợt phát hiện đi vài mét xa liền đến điểm cuối rồi, người đã mệt nhọc không chịu nổi vẫn có thể áp bức ra tiềm lực thân thể chạy băng băng. Hiện giờ bọn lính Khiết Đan chính là loại tâm tính này, bọn họ thấy được mục đích chỉ trong gang tấc, chỉ cần bọn họ đồng ý toàn lực ứng phó có lẽ rất nhanh có thể chấm dứt trận chiến tranh chết tiệt này.
Ai cũng không muốn chết, nhất là không muốn uất ức chết đi.
Ly Yêu Na Nhan tướng quân nói, chỉ cần vào thành, bất kể là ai, bất kể là tướng quân hay là binh lính, bọn họ cướp được gì đó chính là tài sản của bọn họ, không cần hiến, cũng không cần lo lắng quan chỉ huy thượng cấp cướp đoạt chiến quả của bọn họ. Ly Yêu Na Nhan tướng quân nói, mặc kệ cướp được cái gì, đều chính là của bọn họ.
Ở trong mắt người Khiết Đan, người Hán đều rất giàu có. Cho dù là trong gia đình bần cùng, cũng sẽ có nồi sắt, vật dụng đồ sứ. Mà mấy thứ này, là trên thảo nguyên thiếu thốn nhất đấy. Ở trên thảo nguyên, một nồi sắt hoàn hảo không tổn hao gì là tốt nhất, được cho là sính lễ rất quý báu. So với những loại vật dụng bằng sắt và các loại bình bình lọ lọ bằng sứ có thể chứa đồ vật mà nói, bất kể là ngọc khí, hay vàng bạc châu báu vô giá ngược lại là thứ yếu. Mỗi một võ sĩ Khiết Đan đều biết rằng, nếu là mình chiến xong về nhà đưa cho thê tử một chuỗi châu báu trang sức, thê tử sẽ bày ra một nụ cười ôn nhu. Mà nếu ngươi đưa cho nàng một cái nồi sắt hoàn hảo không tổn hao gì, nàng sẽ ở trên mặt của ngươi hung hăng hôn một cái sau đó cao hứng vui sướng hoa chân múa tay.
Tuy rằng từ sau khi người Khiết Đan chiếm cứ vùng U Châu hiện tượng này đã đổi mới rất lớn, nhưng còn trên thảo nguyên sinh hoạt mọi người vẫn không có biến hóa lớn. Lúc ban đầu, vật dụng bằng sắt của người trong thảo nguyên đều là dùng da, ngựa tốt các loại hàng hóa cùng người Hán trao đổi lấy, trên thảo nguyên không khai thác quặng sắt, cũng không có công nghệ luyện sắt, cho nên người trong thảo nguyên đối với vật dụng bằng sắt nhu cầu hết sức bức thiết. Không hề nghi ngờ, thép thiên thạch thu nhặt trên thảo nguyên có thể tạo ra binh khí tốt nhất. Tương tự điều không hề nghi ngờ chính là, thép thiên thạch không phải khắp nơi đều có.
Về nhà và cướp đoạt, hai cái điều kiện này thúc đẩy và hấp dẫn, bọn lính Khiết Đan đều điên rồi.
Bọn họ thật giống như con kiến phát hiện một khối pho mát lớn vậy, đạo nghĩa không cho phép chùn bước xông tới. Vì để về nhà, bọn họ không nhìn đến trên tường thành quân coi giữ người Hán bắn xuống mũi tên lông vũ dày đặc. Không nhìn thấy lang nha phách đáng sợ từ trên tường thành nện xuống, không nhìn thấy một nồi lại một nồi nước phân tạt xuống dưới, thậm chí không nhìn đồng bạn của mình đơn giản như vậy mà chết đi. Một người ngã xuống, rất nhanh liền biến thành đá đặt chân cho đồng bạn.
Từ buổi tối bắt đầu, trận tiến công đầu tiên người Khiết Đan liền nhập vào không dưới ba mươi ngàn binh lính, sau khi thời gian trôi qua hai canh giờ, dưới tường thành thi thể người Khiết Đan đã chất đống lên đến chừng vài mét. Mà tại đây ngắn ngủn trong hai canh giờ, thủ thành quân Hán tổn thất cũng là thật lớn. Nhóm quân coi giữ đầu tiên lên thành là mười ngàn người, thủ vững hai canh giờ sau đó tổn thất đã vượt qua sáu phần. Ban đêm phát động thế công đối với người Khiết Đan mà nói có ưu thế nhất định, bởi vì trên tường thành cung tiễn thủ căn bản là không thể nhắm chính xác. Hơn nữa, cũng không thể phát hiện tất cả thang đáp tựa vào tường thành. May mắn, vũ khí trang bị tồn kho vẫn là đầy đủ, Lưu Mậu lần này tới Triệu Châu gần như đem hết kho quân giới của quân Thành Đức ở Ký Châu dọn tới đây, chỉ mỗi mũi tên lông vũ số lượng đã vượt qua năm trăm ngàn cây.
Tới đêm khuya rồi, binh lính thủ thành đã trở nên cực kỳ mệt mỏi, không ít binh lính Khiết Đan nhân cơ hội đi lên đầu thành chiếm cứ một miếng đất, nhưng rất nhanh đã bị đội dự bị quân Hán xông lại chém giết bọn họ. Sau đó thi thể bọn họ biến thành cây lăn lôi thạch của quân coi giữ, từ trên tường thành đẩy xuống đập trúng đồng bạn bọn họ. Tiến công từ lúc vừa mới bắt đầu liền tiến vào gay cấn, khi nhóm quân coi giữ đầu tiên tổn thất vượt qua bảy ngàn người, đội quân tiến công đầu tiên của người Khiết Đan cũng thay đổi xuống, nhóm quân thứ hai đầy đủ sức lực nhanh chóng tiếp nhận lên, đối với thủ thành quân Hán thực hiện áp lực lớn hơn nữa.
Chu Tam Thất một đao chém xuống binh lính Khiết Đan vừa mới từ trên tường thành lộ ra mặt, sau đó ra sức dùng bả vai đẩy mạnh cái thang khiêng ra. Bởi vì cánh tay không đủ dài, thang tuy rằng bị đẩy đi ra nhưng không có ngã xuống. Ở giữa không trung động tác chậm sau đó dừng lại một chút, thang lại nằng nặng tựa vào trên tường thành. Nhưng là vì chấn động, binh lính Khiết Đan trên thang có mấy tên bị chấn động té xuống. Chu Tam Thất há miệng thở phì phò, đã liên tục chém giết thời gian gần một ngày, thể lực hắn đã gần như tới cực hạn rồi. Từ đêm đến rạng sáng, người Khiết Đan chết ở dưới đao của hắn đã vô số kể. Mà trên người Chu Tam Thất ít nhất có sáu vết thương, trong đó một đao chém vào trên đùi hắn là nặng nhất. May mắn không có chém trúng động mạch, bằng không Chu Tam Thất đã sớm đổ máu chết rồi.
Chỉ kịp đơn giản băng bó một chút trên vết thương còn rướm máu, toàn thân không có một chỗ không đau. Nhưng Chu Tam Thất bây giờ không có thời gian đi cảm thụ đau đớn, cũng không dám đi cảm thụ đau đớn, hắn sợ mình bởi vì đau đớn mà mất đi khí lực, hiện tại hắn thiếu nhất chính là khí lực.
Giãy giụa tựa vào trên lỗ châu mai mồm to thở phì phò, Chu Tam Thất nhìn dưới thành rậm rạp người Khiết Đan mà cau chặt mày. Tuy rằng đã làm tốt chuẩn bị ứng phó kẻ thù cường công, nhưng kẻ thù như quên cả sống chết vậy đi công kích khiến cho hắn giật mình kinh hãi. Hắn không thể tưởng được, người trong thảo nguyên này làm sao hung hãn thế, chẳng lẽ bọn họ tuyệt không sợ hãi tử vong sao?
Chu Tam Thất mượn thời gian khó có được thở dốc, hồn nhiên không có chú ý tới ở nơi cách chỗ hắn không xa, lại có một trận thang gác lên trên tường thành. Một gã võ sĩ Khiết Đan miệng cắn loan đao nhảy lên đầu thành, vừa mới nhìn thấy Chu Tam Thất dựa vào lỗ châu mai nghỉ ngơi. Gã võ sĩ Khiết Đan thứ nhất xông lên từ miệng lấy loan đao xuống, sau đó không nói một lời hướng tới sau lưng Chu Tam Thất chém xuống.
Có lẽ là Chu Tam Thất vận may thật tốt, khi một đao kia mắt thấy sẽ chém vào phần gáy hắn, một cây mũi tên lông vũ phù một tiếng trúng ngay trên cổ họng của tên võ sĩ Khiết Đan kia. Võ sĩ Khiết Đan lúc chết tiếng rên rỉ khiến Chu Tam Thất cảnh giác, hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một gã cung tiễn thủ quân Hán đang mỉm cười với hắn. Chu Tam Thất quay đầu lại nhìn thì thấy thi thể người Khiết Đan dưới chân mình, sau đó cảm kích nhìn về phía tên cung tiễn thủ quân Hán kia.
- Cẩn thận!
Nụ cười của Chu Tam Thất trong lúc đó biến mất, hắn hướng tới cung tiễn thủ quân Hán kia lớn tiếng gào thét. Đáng tiếc, tiếng la của hắn tuy rằng nhắc nhở tên cung tiễn thủ quân Hán kia, nhưng cung tiễn thủ vẫn không kịp rút ra đoản đao của mình đã bị một gã võ sĩ Khiết Đan bò lên trên tường thành chém đứt đầu. Loan đao theo trên cổ trảm tới, đầu bay xuống tường thành. Nhiệt huyết như suối phun rơi, tên võ sĩ Khiết Đan kia gào thét xông tới phía Chu Tam Thất.
Chu Tam Thất hét lên như hổ gầm, nện bước chân bị thương tiếp đón. Đao của hắn đi sau mà tới trước, khi loan đao của võ sĩ Khiết Đan kia còn ở không trung giơ lên cao, hắn đã dùng hết khí lực đem hoành đao chém vào trên cổ người Khiết Đan này. Một đao có độ mạnh lớn như thế, chuẩn xác như thế không ngờ không có khiến cho người Khiết Đan kia đầu cắt đứt xuống, loan đao của Chu Tam Thất vẫn cắm ở trong cổ của võ sĩ Khiết Đan kia. Tên võ sĩ Khiết Đan kia đầu nghiêng hướng một bên, miệng phun đầy máu hoảng sợ nhìn Chu Tam Thất, há mồm muốn nói cái gì, nhưng khi há miệng là một mụn một mụn máu chảy ra.
Chu Tam Thất ra sức lấy hoành đao của mình từ trong cổ của người Khiết Đan rút về, âm thanh ma sát của đao thép trên xương cốt có thể rõ ràng nghe thấy. Đao ở trên xương cốt khi ma sát có thể cảm giác được, cũng từ thân đao truyền đến trong lòng bàn tay của Chu Tam Thất. Chu Tam Thất rút đao ra nhìn nhìn, lại phát hiện hoành đao mình đã biến thành một cái cưa. Trên lưỡi đao đều là lỗ hổng, nhiều đến đếm không xuể.
Đem hoành đao vứt bỏ, Chu Tam Thất cúi người nhặt lên thanh loan đao mà gã Khiết Đan đó đánh rơi trên mặt đất còn vương đầy máu ấm.
Lau máu che khuất tầm mắt, Chu Tam Thất chợt phát hiện toàn bộ thế giới đều biến thành màu đỏ. Khắp nơi đều là màu đỏ, người là đỏ đấy, tường thành là đỏ đấy, binh khí cũng là đỏ đấy.
Lúc này, người Khiết Đan bò lên trên tường thành hợp thành một tiểu đội năm người, hướng tới Chu Tam Thất giết tới. Loan đao trong tay bọn họ dưới ánh trăng có vẻ rét lạnh như vậy, đã gần như cầm không nổi đao nữa Chu Tam Thất cười khổ một cái, trong lòng tự nói mình cuối cùng đã thành một người anh hùng.
Hắn tuy rằng đã biết được tử vong sắp xảy ra, nhưng hắn là loại người sẽ không dễ dàng chấp nhận tử vong.
Cho nên hắn cắn răng, đem loan đao giơ lên. Lúc này ý nghĩ trong lòng Chu Tam Thất rất đơn giản, là trước khi mình chết, phải đem cái tên người Khiết Đan trước mắt xông lên phía trước nhất giết chết, hoặc là đồng quy vu tận.
Vù, vù, vù, vù, vù!
Hàng loạt ngũ tiễn, theo sát thân mình Chu Tam Thất bắn tới. Năm cây phá giáp chùy tinh chuẩn đến làm người ta líu lưỡi, hướng tới võ sĩ Khiết Đan xông lại gần Chu Tam Thất đồng thời bắn chết. Chu Tam Thất vừa quay đầu lại muốn đi xem là ai cứu mình, lại sợ nhìn thấy cảnh tượng giống như trước đó.
Lưu Lăng ngồi ở một chiếc xe lăn lâm thời chế tạo nên, trong tay vác một cây cung cứng, ở bên cạnh của hắn bày đặt mười mấy ống tên.
Lưu Lăng cười cười nói với Chu Tam Thất: - Ngươi có thể đến bên cạnh ta đây, nếu có người hiện lên tường thành ta liền bắn chết hắn. Nếu có người tới gần bên cạnh ta, ngươi liền chém chết hắn, như thế nào đây?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận