TRIỀU CẦU CA ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ
Da Luật Chân cuối cùng vẫn không kìm nổi, đích thân dẫn một vạn Lang kỵ đuổi theo hướng về phía Triệu Châu. Liên tục đuổi theo hai ngày hai đêm cũng không đuổi kịp bóng dáng của Thiếp Mộc Cầu Ca, nhưng cũng không có nghĩa y không biết Thiếp Mộc Cầu Ca đi đến phương nào. Da Luật Chân thật sự không nghĩ tới, tại sao Thiếp Mộc Cầu Ca thật sự chạy trốn rồi.
Sau khi y đến U Châu không được trọng dụng lúc đó không đi, lúc thủ thành môn bị sỉ nhục phẫn dậy phản kháng không đi, lúc ở bờ hồ vô danh của phía nam Thương Châu bị quân Hán đột kích y không đi, y thân chịu trọng thương cả người đẫm máu trở về đại doanh Khiết Đan, y vẫn không đi. Nhưng tại sao, trong lúc y vừa được Da Luật Cực thừa nhận, vừa được Da Luật Cực trực tiếp thăng tiến thành Hùng Võ tướng quân, và vào lúc tấu thỉnh Da Luật Hùng Cơ bệ hạ phong làm hầu tước rồi đi?
Trên đường suất quân trở về đại doanh, Da Luật Chân đột nhiên hiểu rõ. Cũng hiểu tại sao phản ứng ngày hôm đó của Da Luật Cực lại thất thường như thế, giống như một nữ nhân bị cởi hết xiêm y không còn kiêu hãnh đáng nói. Bởi vì niềm kiêu hãnh của Đại vương, bị cái tên Thiếp Mộc Cầu Ca xé nát thành mảnh vụn.
Lúc ngươi không tin tưởng ta, ta sẽ không rời đi. Ta sẽ dùng hành động của bản thân ta để chứng minh, ta là một người đáng để tín nhiệm. Khi ta không tiếc sinh mạng cứu ngươi, khiến ngươi bắt đầu tín nhiệm ta lúc đó ta lựa chọn rời khỏi. Tại sao? Tại vì... Ta cũng có kiêu hãnh của ta.
Đúng vậy, Thiếp Mộc Cầu Ca, từ đầu đến cuối đều là một người rất kiêu hãnh rất kiêu hãnh.
Y kiêu hãnh tới mức chỉ dùng một ánh mắt lạnh lùng, cởi bỏ khôi giáp trên người để lộ vết thương khắp người, là để những tên Lang kỵ Khiết Đan không dám phản kháng mệnh lệnh của y, sau đó, y dẫn theo năm nghìn Lang kỵ một đường chạy về phía Bắc. Thân binh của Da Luật Cực có người có ý trở về đại doanh Khiết Đan, y không nói không rằng. Cũng chính là những thân binh trở về gặp được Da Luật Chân đang đuổi theo, Da Luật Chân mới biết Thiếp Mộc Cầu Ca thật sự chạy rồi. Y không có đi tới nơi của Nhị điện hạ Da Luật Đức Quang người có ơn tri ngộ với y, mà là một đường hướng về phía Bắc, tiến thẳng đến Thượng Kinh.
Y muốn đi gặp bệ hạ.
Da Luật Chân cười khổ, lẩm bẩm nói: - Thiếp Mộc Cầu Ca, ngươi rốt cuộc là một người như thế nào? Dùng đại công cứu Thái Tử một mạng của mình, đi đổi lấy miễn phạt với lâm trận bỏ chạy của bệ hạ sao? Đại vương ơi... Kết cục này, lại có thể trách ai?
Trong lúc Da Luật Chân trở lại đại doanh Khiết Đan, Thiếp Mộc Cầu Ca dẫn theo hơn ba nghìn Lang kỵ phóng ngựa như bay hướng về phía Thượng Kinh. Y suất lĩnh hơn ba nghìn Lang kỵ này, chỉ dùng nửa tháng từ Thương Châu chạy tới Thượng Kinh. Sau đó y cho ba nghìn kỵ binh đứng đợi ngoài cửa thành, một mình tiến vào thành Thượng Kinh. Sau đó y một mình đến bên ngoài kim trướng của Hoàng Đế Bệ Hạ Đại Liêu, vẻ mặt thản nhiên.
Da Luật Hùng Cơ nghe thấy người bên ngoài bẩm báo, lúc nói Thiếp Mộc Cầu Ca cầu kiến bệ hạ hơi sững người. Phải một chốc lát mới nhớ ra Thiếp Mộc Cầu Ca là ai, sau đó day day lông mày nghĩ lại có chút thương cảm, xem ra mình đúng là đã già rồi, không ngờ phải lâu như vậy mới nhớ ra người đã gặp hai năm trước, tuy nhiên người này trong mắt ông ta, cũng không quan trọng như thế nào. Để hạ nhân gọi Thiếp Mộc Cầu Ca vào trong kim trướng xa hoa huy hoàng, Da Luật Hùng Cơ nhìn chằm chằm vẻ mặt tang thương của nam nhân hỏi.
- Ngươi... Đến đây là muốn báo cho trẫm biết chiến cục của Thương Châu?
- Không phải.
- Đến để cầu viện binh với trẫm?
- Không phải.
- Vậy ngươi trở về Thượng Kinh để làm gì?
- Trở về, sẽ không quay về nữa.
Thiếp Mộc Cầu Ca bình thản nói.
- Hả?
Da Luật Hùng Cơ ngẫm nghĩ một chút hỏi: - Xem ra ngươi ở chỗ Thái Tử dường như không được trọng dụng, nếu không cũng không chạy về Thượng Kinh vào lúc chiến cuộc gian nan. Chỉ là... không lẽ ngươi cảm thấy, trẫm sẽ che chở cho ngươi? Cho dù Thái Tử không ưa ngươi, y nể mặt trẫm đến cùng cũng không dám giết ngươi. Nhưng trẫm sẽ giết ngươi, trừ phi ngươi cho trẫm một giải thích hợp lý.
Thiếp Mộc Cầu Ca nói: - Mọi lời giải thích, so vói thể diện Thiên gia đều không phải giải thích, cho nên, bệ hạ có thể đợi tấu chương của Thái Tử, cũng có thể ngay bây giờ chém đi đầu của mạt tướng.
Da Luật Hùng Cơ cười cười: - Ngươi dường như rất tự tin, trẫm sẽ không giết ngươi.
Thiếp Mộc Cầu Ca nói: - Có tự tin, không chắc chắn, nhưng mạt tướng vẫn phải quay về, cho dù có bị bệ hạ chém đầu, mạt tướng sẽ không hối hận.
- Vì sao?
- Bởi vì mạt tướng, cũng có kiêu hãnh.
Da Luật Hùng Cơ khẽ nhíu mày: - Nói chức quan hiện giờ của ngươi.
- Bốn tháng trước, mạt tướng là một sĩ binh bình thường của cửa thành phía đông U Châu, một tháng rưỡi trước, mạt tướng là đội trưởng thân binh của Thái Tử điện hạ, mười lăm ngày trước, mạt tướng được Thái Tử thăng làm Hùng Võ tướng quân.
Da Luật Hùng Cơ ngẫm nghĩ một chút nói: - Ngươi làm lính hai năm, làm đội trưởng bốn tháng, mười lăm ngày làm Hùng Võ tướng quân, vậy còn một tháng ở giữa ngươi không có nói, vậy trong một tháng đó ngươi là gì?
- Là nửa người chết, trên giường bệnh giãy giụa cầu sống.
- Ngươi lập công lớn?
- Mạt tướng cứu mạng Thái Tử điện hạ.
- Cho nên... ngươi làm hai năm tiểu binh, làm bốn tháng đội trưởng đều không có quay về, sau khi thân thể ngươi bình phục được thăng làm tướng quân liền tức khắc trở về Thượng Kinh, Thiếp Mộc Cầu Ca... Ngươi thật đúng là một người đầy kiêu hãnh!
Da Luật Hùng Cơ đứng lên, có chút xúc động nói: - Thiếp Mộc Cầu Ca, ngươi trở về như thế này, ngươi dùng kiêu hãnh của ngươi đập vỡ niềm kiêu hãnh của nhi tử trẫm, ngươi cho rằng... Trẫm sẽ không giết ngươi đem đầu người của ngươi phóng ngựa dâng đến trước mặt nhi tử trẫm?
- Bệ hạ có thể làm như vậy.
Thiếp Mộc Cầu Ca ngẩng đầu nhìn thoáng qua Da Luật Hùng Cơ, giọng điệu bình thản nói.
- Ngươi dẫn về ba nghìn Lang kỵ?
- Vâng!
- Giết đi bao nhiêu sĩ binh không nghe mệnh lệnh của ngươi?
- Một người cũng không giết.
- Tốt lắm...
Da Luật Hùng Cơ dừng một chút nói: - Trẫm nhớ rõ, hai năm trước, đối với người không phục ngươi, ngươi từ trước đến giờ đều không nhân từ nương tay. Tại sao bây giờ lại không giết người? Không lẽ ngươi làm tiểu binh thủ thành môn hai năm quên đi làm thế nào để giết người sao?
- Mạt tướng hiện tại giết người, nhanh hơn.
- Ha ha!
Da Luật Hùng Cơ lớn tiếng cười nói: - Ngươi muốn dùng công lao của mình để đổi kiêu hãnh của ngươi, rất thông minh. Cho dù trẫm có giết ngươi, ngươi vẫn kiêu hãnh như thế. Ngược lại càng thể hiện lòng dạ hẹp hòi của hai phụ tử trẫm, nếu trẫm giết ngươi, kỳ thật càng làm nên kiêu hãnh của ngươi, đúng không? Cho nên ngươi kết luận trẫm sẽ không giết ngươi, cho nên ngươi không sợ hãi.
- Mạt tướng không dám.
- Bất kể ngươi dám hay không dám, Thiếp Mộc Cầu Ca, ngươi có khí phách của người Khiết Đan, ta thích. Dẫn theo ba nghìn kỵ binh của ngươi ở lại Thượng Kinh, trẫm cho ngươi thời gian ba tháng, sau ba tháng trẫm đi xem kỵ binh của ngươi, nếu có thể đánh thắng một vạn Lang kỵ, trẫm sẽ không giết ngươi.
Sau khi Da Luật Chân trở lại đại doanh Khiết Đan, một chân quỳ gối bên ngoài lều lớn của Da Luật Cực: - Thần Da Luật Chân, biết sai rồi.
Da Luật Cực khoác một bộ y phục từ trong lều lớn bước ra, nhìn đại tướng tâm phúc một thân bụi bặm sắc mặt có chút trắng bệch: - Kỳ thật nói đến thì, ngươi vẫn là tộc huynh của ta, chỉ là hơi xa chút. Đứng lên đi, trong lều lớn còn có rượu, ngươi đi đường xa về nhất định đã đói khát rồi, uống vài chén rượu trước rồi nói sau.
- Thiếp Mộc Cầu Ca đi Tây Kinh?
Da Luật Cực đột nhiên hỏi.
- Không có, đi... Thượng Kinh.
Nghe được trả lời, Da Luật Cực thân mình bỗng nhiên run lên một cái: - Giỏi tính toán, hắn đương nhiên sẽ không đi Tây Kinh. Bất luận ta hay Lão Nhị, đều chẳng qua là thần tử của bệ hạ. Cho dù hắn dựa dẫm Lão Nhị, có thể đổi được cái gì? Vả lại, dựa vào bản tính âm hiểm của Lão Nhị, nói không chừng y sẽ một đao chém đầu của Thiếp Mộc Cầu Ca rồi bỏ vào hộp mang đến cho ta, sau đó lại viết một phần tấu chương về việc từ đầu chí cuối vì sao giết đi Thiếp Mộc Cầu Ca tấu cho bệ hạ biết. Thiếp Mộc Cầu Ca biết, Đại Liêu ai lớn nhất. Cho nên hắn bỏ ta mà đi cũng không chọn Lão Nhị, mà là trực tiếp đi đến Thượng Kinh.
Da Luật Cực bỗng nhiên cười cười: - Ta cuối cùng cũng biết, con người Thiếp Mộc Cầu Ca không chỉ là một dũng sĩ, hắn cũng là một người có tâm cơ rất sâu. Hắn không chỉ là một dũng sĩ đỡ được vạn phu, hắn còn là một tướng tài thật thụ. Như vậy, bệ hạ sẽ không hoài nghi lòng trung thành của hắn.
Nhìn Da Luật Chân không biết nên trả lời như thế nào, Da Luật Cực thở phào nhẹ nhõm nói: - Thay ta viết một phần tấu chương đưa tới Thượng Kinh, đem chuyện này từ đầu đến cuối viết rõ ràng, không được bôi nhọ Thiếp Mộc Cầu Ca, cũng không được thay hắn nói lời hay, việc thật chuyện thật là được, ta đã không thể thua nổi thể diện nữa rồi.
Cùng lúc đó, Lưu Lăng sắp đến Triệu Châu, dưới ánh chiều tà chạng vạng tựa người vào cây đại thụ, cầm lấy một miếng thịt nướng để ăn, mùi vị của thịt nướng không tồi, điều này khiến hắn nhớ tới Vương Tiểu Ngưu.
- Vương Tiểu Ngưu hiện tại đang ở đâu?
Lưu Lăng hỏi Triệu Đại.
Triệu Đại ngẫm nghĩ một chút nói: - Vẫn ở Ứng Châu đảm chức Quận Thừa.
- Phát một quân lệnh, cho hắn tới trong quân, nhớ thịt chim nướng của hắn rồi.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
- Phát thêm một lệnh chỉ rõ điều Tạ Hoán Nhiên đảm nhiệm Hộ Bộ Thượng Thư, đến phòng Quân Cơ, lão Tể Tướng đã ở nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi, Chu Diên Công lại ở Lam Châu, công việc triều đình đều đè lên vai Hầu Thân, một mình hắn vẫn là tinh lực có hạn. Về phần vị trí Quận Thủ còn trống, để Tạ Hoán Nhiên tự thân chọn một người có khả năng rồi báo lên, sau khi phòng Quân Cơ đóng dấu là được. Hầu Thân đem công việc của Hộ Bộ giao cho Tạ Hoán Nhiên cũng có thể thoải mái một chút, còn về phần Lễ Bộ Thượng Thư để hắn chọn một hiền tài là được, Lễ Bộ là một nha môn vừa lặt vặt vừa phiền người, công việc hiện tại của phòng Quân Cơ quá nhiều hắn không có rảnh đi bận tâm những chuyện vặt về y phục mũ miện này nọ. Vị trí Tể tướng tạm thời để trống, cho Chu Diên Công và Hầu Thân thành Đại học sĩ, đảm nhiệm chức quyền Tể tướng.
- Thuộc hạ đi làm ngay.
- Ừ.
Lưu Lăng ừ một tiếng, cẩn thận nhai nuốt miếng thịt xé trong miệng: - Tiểu Triều đã đi đến phương Bắc rồi?
- Đã đi.
Triệu Đại đáp.
Hắn cười cười nói: - Tiểu Triều là một người nhẫn tâm, thật sự không ngờ tới hắn sẽ dùng cách này để tới Thượng Kinh.
- Đích thật là vậy.
Lưu Lăng cười cười: - Hắn là một người nhẫn tâm, mười hai Kim y viện Giám sát, hắn là người duy nhất xuất thân trong quân. Vốn ta không nỡ, ở lại trong quân, thành tựu của hắn không dưới Hoa Linh. Vào viện Giám sát làm Kim y, lại cố tình thủ thành môn U Châu hai năm. Ta cũng có mấy lần không nhịn được muốn điều hắn về đây, vả lại ta cũng hạ lệnh cho hắn trở về, nhưng hắn lại không trở về. Hắn hồi âm lại cho ta nói, cho hắn thời gian ba năm, hắn nhất định sẽ trở thành thân tín bên Da Luật Hùng Cơ.
Triệu Đại thở dài: - Hiện giờ vẫn không đến ba năm, chỉ hơn hai năm sáu tháng.
Triệu Đại nhìn thịt nướng trong tay có chút kính nể nói: - Thuộc hạ biết Tiểu Triều nhẫn tâm, nhưng không nghĩ tới hắn lại ác với bản thân như thế, nhất quyết để Hoa Linh tướng quân bắn hắn mười ba mũi tên, không lẽ hắn không nghĩ tới bản thân có thể không cẩn thận bị bắn chết sao?
Lưu Lăng cười nói: - Nói đến đây, tâm của Hoa Linh cũng thật sự rất ác. Mắt cũng không chớp bắn mười ba mũi tên vào sư đệ mình, ngay cả tay một chút cũng không run rẩy.
Không đợi Triệu Đại trả lời, Lưu Lăng thu lại nụ cười: - Hoa Linh là không dám run, hắn sợ chẳng may mình run tay, Tiểu Triều có lẽ sẽ thật sự bị hắn bắn chết.
Triệu Đại thở dài: - Triều Cầu Ca, thật đúng như năm đó hắn nói bản thân vậy, hắn là Triều Cầu Ca độc nhất vô nhị.
Lưu Lăng gật gật đầu, ánh mắt giương về phía Bắc.
Hắn nhớ rõ, ngày đó, lúc Hoa Linh bắn tên, mặt trắng bệch tới dọa người. Hắn nhớ rõ, sau khi bắn xong rồi mười ba mũi tên, đôi tay của Hoa Linh run rẩy như một người bệnh. Hắn nhớ rõ, Triều Cầu Ca nói với Hoa Linh, bắn ta mười lăm mũi, một mũi cũng không được ít. Cuối cùng Hoa Linh cũng không có làm được, bởi vì khi bắn xong mười ba mũi tên, tay của y cũng không thể giữ vững ổn định.
- Tại sao là mười lăm mũi.
Lưu Lăng hỏi qua Hoa Linh.
Hoa Linh nói: - Lúc nhỏ, lúc chúng thuộc hạ cùng nhau học nghệ, thuộc hạ thay hắn chịu mười lăm lần oan uổng, thay hắn chịu roi da của phụ thân thuộc hạ mười lăm lần.
Lưu Lăng im lặng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận