Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 203: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:38:52
LỄ TANG?
- Nếu vẫn còn muốn khiến nước Hán giống con cừu nằm sấp dưới chân của Đại Liêu, vậy tên Hán Trung Vương Lưu Lăng đó nhất định phải diệt trừ! Đầu của tên này giảo hoạt giống hồ ly, mà răng nanh lại sắc bén giống một con sói!
Hàn Tri Cổ cau mày nói.
Da Luật Cực bị quân Càn Ninh của Triệu Thiết Quải truy sát trên vai đã trúng một mũi tên, may là áo giáp của y đủ cứng dày nặng, mặc dù mũi tên phá giáp xé rách giáp sắt, nhưng xuyên vào thịt cũng không sâu. Chỉ là mũi tên ba cạnh gây nên vết thương khó xử lí. Mặc dù đã đắp thuốc cỏ bên ngoài vết thương, nhưng trên vai vẫn sưng nhô lên.
Da Luật Cực chỉ mặc một bộ quần áo khoan khoái, cũng không có dây thắt lưng, dựa nghiêng trên chiếc giường rộng lớn, trên mình còn đắp một lớp chăn mỏng, sắc mặt của y không tốt, rất không tốt, là một loại khí sắc trắng bệch khiến người ta sợ hãi. Do nguyên nhân miệng vết thương có chút nhiễm trùng, y còn hơi phát sốt, khí hậu tháng sáu đã không còn trong lành mát mẻ, nhưng trên người y vẫn đắp chăn, cơ thể còn hơi run run.
- Tri Cổ huynh, ngươi có cách gì hay không?
Da Luật Cực đang nhắm mắt, bên cạnh giường đặt một ly rượu ngon Tây Vực mà y thích uống nhất, chỉ là lúc này y lại một chút ham muốn uống rượu đều không có. Trên miệng vết thương vừa đau vừa ngứa, giống như có vô số con kiến đang không ngừng gặm nhấm vậy. Độ lực mũi tên này của Triệu Thiết Quải đủ lớn, nếu không phải thị vệ kịp thời đẩy y ra thì mũi tên này không phải bắn lên vai mà là ở cổ họng y. Chỉ là không biết tại sao, trong lòng Da Luật Cực lại không có hận nhiều Triệu Thiết Quải, người y hận, là Lưu Lăng.
Đưa tay sờ nhẹ vào vị trí vết thương, một cơn đau đớn như kim châm muối xát truyền đến, lông mày của Da Luật Cực lập tức chau lại giống như một đường triền núi. Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn y bị thương, miệng vết thương đau đớn khiến y có chút chịu không nổi, điều này cũng làm cho y có chút tự ti, nguyên do của tự ti là đệ đệ của y Da Luật Đức Quang từ nhỏ thượng võ thường xuyên bị thương, lần trước cưỡi ngựa té gãy xương chân, đệ đệ y Da Luật Đức Quang vẫn miệng lớn ăn thịt, uống rượu chén lớn, ngay cả một chút chau mày cũng không có. Bản thân chưa từng bị thương cho nên Da Luật Cực luôn cho rằng biểu hiện lúc đó của đệ đệ có chút ra vẻ, bây giờ bản thân y bị thương rồi mới hiểu được, hóa ra muốn giả vờ bộ dạng một chút không ngờ khó đến vậy.
Hô... Ta là người muốn làm Hoàng đế, Hoàng đế cho dù ngự giá thân chinh cũng sẽ không xung phong vào trận địa mà xông lên trước nhất, càng không bị kẻ khác truy sát mười mấy dặm ở phía sau. Còn như đệ đệ Da Luật Đức Quang, hắn đã không sợ chết không sợ đau, vậy là làm một đại tướng được rồi. Đương nhiên, nếu mình đăng cơ, Da Luật Đức Quang có lẽ ngay cả loan đao cũng không có cơ hội để chạm vào.
- Lưu Lăng nhất định phải diệt trừ, tên này là cột chống của nước Hán. Nếu không có lời của hắn, nước Hán căn bản không dám đánh Đại Liêu, càng không dám mưu kế với Vương gia. Quân đội nước Hán hiện giờ đều nghe theo sự chỉ huy của Lưu Lăng, tướng lĩnh của các doanh đều tuyệt đối phục tùng hắn. Bởi vì có sự tồn tại của tên này, quân đội nước Hán từ trên xuống dưới đều đông tụ lại với nhau, giống như một quả đấm cường tráng, Lưu Lăng chỉ hướng chỗ nào quân đội sẽ không chút do dự đánh về chỗ đó.
Hàn Tri Cổ nói: - Về phần Hoàng đế nước Hán không giỏi lĩnh binh, thậm chí có thể nói dốt đặc cán mai về chuyện quân sự. Trong quân đội nước Hán, dưới Lưu Lăng lại không có đại tướng nào chân chính có thể độc lập tác chiến. Nếu sau khi Lưu Lăng chết, quân đội nước Hán thể nào cũng hỗn loạn, chúng vốn là một bầy cừu không hề có ý chí chiến đấu, là con sói đầu đàn Lưu Lăng này đem bầy cừu ngụy trang thành bầy sói, nếu con sói đầu đàn chết đi, bầy sói đó lập tức sẽ trở lại thành cừu!
Da Luật Cực ừ một tiếng, cố gắng để bản thân thích nghi với cảm giác của đau đớn.
- Muốn trừ khử Lưu Lăng chỉ có thể âm thầm hạ thủ, mặc dù quỷ kế của hắn trên chiến trường ta và ngươi đều thấy rõ, nhưng lại chỉ không ra hắn làm sai cái gì. Có thể nhất cử đoạt lại Hùng Châu và Mạc Châu, nếu không có Lưu Lăng đánh lén quân Chu cũng không thể có chiến quả như vậy. Nếu công khai hạ thủ, cũng tìm không ra lý do thỏa đáng.
Da Luật Cực ngẫm nghĩ một chút nói.
Hàn Tri Cổ nói: - Dạ, Vương gia nói không sai, nếu ra mặt chẳng những không thể nói hắn có hành động nào bất thiện, ngược lại còn tán thưởng lớn hơn. Người chúng ta bố trí ở Thái Nguyên Phủ đưa tin về báo, mười mấy ngày nữa là ngày đại hôn của Lưu Lăng, Vương gia tốt nhất là tặng một phần hậu lễ, nể mặt hắn, làm đủ tình người.
Da Luật Cực ánh mắt sáng lên, bởi vì có chuyện nghĩ đến cũng đủ vui mừng, sự đau đớn trên miệng vết thương cũng trở nên nhẹ đi rất nhiều.
- Đại hôn sao? Được, bổn vương tự nhiên muốn tặng hắn hậu lễ, còn muốn tặng hắn hai phần! Tri Cổ huynh, ngươi sắp xếp một chút, phần thứ nhất quà mừng cần phải thật phong phú. Phải cử người đắc lực làm sứ thần tham gia hôn lễ của hắn, phải cư xử long trọng, căn cứ vào sự đối xử của Hoàng tộc Đại Liêu để sắp xếp. Vàng năm ngàn lượng, bạc ba vạn lượng, hồi trước người bên dưới tặng bổn vương hai bộ lông tuyết hồ, cũng tặng luôn. Còn tặng hai con ngựa tốt thượng đẳng, về những thứ khác Tri Cổ huynh ngươi xem rồi thu xếp một chút.
Hàn Tri Cổ kinh ngạc nói: - Lễ vật này cũng quá phong phú rồi? Cho dù để bày tỏ sự trịnh trọng, Vương gia cử sứ thần cũng đã quá nể mặt hắn rồi.
Da Luật Cực khẽ cười nói: - Tri Cổ huynh hà tất hẹp hòi như vậy, phần quà thứ nhất mặc dù có nặng chút, nhưng lại có hai ý nghĩa. Hơn nữa, phần quà thứ hai, bổn vương chính là muốn tặng hắn một thanh loan đao sắc bén, loan đao để treo trên cổ, ha ha.
- Hai ý nghĩa?
Thấy Da Luật Cực có chút đắc ý vênh váo, Hàn Cổ Tri cố ý hỏi lại một câu.
- Đúng vậy, vừa là lễ mừng, vừa là lễ tang.
Da Luật Cực cao hứng, theo ý thức vươn tay ra muốn bưng lên chén rượu ngon Tây Vực chỗ không xa mà nhấm nháp, vô tình ảnh hưởng đến miệng vết thương, y đau lập tức liền nhếch mép. Hí! Da Luật Cực đau đớn hít vào một hơi lãnh khí, nhưng lại không ảo não, hình như cái đau từ miệng vết thương căn bản không khó chịu, mà trở thành một loại hưởng thụ.
Hàn Tri Cổ nói: - Còn món quà thứ hai, cần kiếm mấy tên nhân thủ đắc lực mới được. Thân binh thủ hạ của Lưu Lăng đều là những lão binh có kinh nghiệm sa trường, nghe nói thân thủ không hề yếu. Hơn nữa Hoàng đế nước Hán cực kì xem trọng hắn, còn tuyển chọn không ít cao thủ bảo vệ Lưu Lăng từ trong Hoàng cung. Dũng sĩ Đại Liêu của chúng ta mặc dù không kém hơn người Hán, nhưng người đi nhiều sợ sẽ bị hoài nghi, nếu người đi ít thì không được thuận lợi.
Da Luật Cực ừ một tiếng nói: - Phái Yến Vân Thập Bát Kỵ đi đi, có bọn họ, ngay cả trong nghìn quân vạn mã lấy tính mạng Lưu Lăng cũng không phải chuyện khó.
Hàn Tri Cổ nói: - Mười tám kỵ binh Yến Vân quả thực đều là lấy dũng khí một địch trăm, nhưng sở trường của bọn họ là chém giết chiến trường, ám khí lại cũng không thành thạo. Vương gia... Chi bằng?
- Được được được, biết ngay ngươi sẽ đánh chủ ý lên tám tên thị vệ đó của ta, thôi thôi, lần này trên chiến trường bọn chúng bảo vệ bổn vương không chu toàn bị Triệu Thiết Quải lợi dụng sơ hở, thì để bọn chúng đi lập công chuộc tội được rồi.
- Kiếm Nhất, vào đây!
Da Luật Cực hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng, lập tức một người mặc trang phục thị vệ màu xám đen đẩy cửa bước vào, người này dáng người bậc trung, tướng mạo cũng không đặc biệt, nếu hắn bước đi trên đường, căn bản sẽ không thu hút sự chú ý của bất kì người nào.
- Thuộc hạ bái kiến Vương gia.
Nam nhân được Da Luật Cực gọi là Kiếm Nhất cúi đầu nói.
- Ừ, mang theo người của ngươi cùng Trung Thư Lệnh đại nhân đi làm một việc, còn làm cái gì, làm như thế nào sẽ do Trung Thư Lệnh đại nhân sắp xếp, các ngươi chỉ cần phục tùng là được, bổn vương chỉ nói một câu ngươi phải nhớ, nếu nhiệm vụ lần này các ngươi làm không tốt, tám người các ngươi tự kết liễu, không cần trở về gặp ta!
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Kiếm Nhất không hỏi Da Luật Cực cụ thể muốn chấp hành nhiệm vụ gì, chỉ cúi đầu đồng ý một tiếng. Đối với thái độ như vậy của hắn Da Luật Cực rất hài lòng, y mỉm cười nói: - Tám người các ngươi là người Bệ hạ ban cho ta, chức trách của các ngươi đó là bảo vệ sự an toàn của ta. Lần trước trong nghìn quân vạn mã trên chiến trận, các ngươi không bảo vệ được ta, nhiệm vụ lần này coi như là một lần cứu vãn thất trách của các ngươi, nếu làm tốt, ta sẽ cho thứ các ngươi muốn nhất.
Kiếm Nhất ánh mắt sáng lên, nhưng rất nhanh tiêu tan.
- Thuộc hạ thề chết thành tâm cống hiến sức lực cho Vương gia!
- Rất tốt, bổn vương mệt rồi, các ngươi đều lui xuống đi.
Da Luật Cực thản nhiên nói.
Hàn Tri Cổ đứng dậy cáo từ, Kiếm Nhất cũng bước theo sau Hàn Tri Cổ. Mặt của hắn khôi phục trước sau như một, sóng lớn không sợ, không có chút cảm tình, chỉ là trong thế giới nội tâm của hắn, sớm đã sóng lớn trào dâng. Tám sư huynh đệ bọn chúng thứ muốn nhất là gì? Đáp án ở trong lòng của Kiếm Nhất, vẫn đang theo đuổi, đó chính là... tự do!
Tiên Duyên Nhân Gian Thái Nguyên Phủ
- Tiểu thư, Hưng Khánh Phủ đưa thư đến rồi.
Lý Diên Phúc cúi người, từ trong ngực lấy ra một bức thư, hai tay cầm đưa cho Trần Tử Ngư. - Cửu gia gia vất vả rồi, trước tiên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Trần Tử Như cười nói, nàng xé bức thư vẫn còn gói kín, lấy ra mới xem một chút lập tức đứng mạnh dậy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng trắng bệch. Tay nàng đang cầm bức thư run lên dữ dội, lá thư trong tay nàng giống như một chiếc thuyền nhỏ khó mà tự lái trong dòng nước xiết.
Trần Tử Ngư không dám tiếp tục xem, nhưng lại đang kỳ vọng trong thư sẽ cất giấu kỳ tích nào đó ở mặt sau bức thư, nàng cắn môi, run rẩy cầm chắc thư, mở to hai mắt nhìn xuống từng câu từng chữ.
Phong thư đọc xong, Trần Tử Ngư suy sụp ngồi ngã trên ghế, mặt không chút máu. Nhẹ buông tay, phong thư đó giống như chiếc lá khô rời cành phiêu rơi trên mặt đất.
- Tiểu thư... Sao vậy?
Gia Nhi bị bộ dạng của Trần Tử Ngư dọa cho hết hồn, nàng ngồi xổm nhặt lá thư từ dưới đất lên, nàng cũng đọc, sắc mặt Gia Nhi cũng trở nên càng ngày càng kém, đến đoạn cuối bởi vì kinh ngạc, miệng mở lớn đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.
- Tại sao lại như vậy?
Gia Nhi lẩm bẩm tự hỏi.
Lý Diên Phúc còng lưng cười cười, rất hiền từ, chỉ là cái phần hiền từ này trên sắc mặt ông ta suy diễn ra, lại hiện rõ vẻ dữ tợn kinh khủng: - Tiểu thư, ta biết con khó xử, chuyện này giao cho ta đi làm. Bên lão gia cũng đã hạ mệnh lệnh cho ta, là mệnh lệnh chết. Lão gia nói rồi, muốn biến hôn lễ của Lưu Lăng thành tang lễ.

Bình Luận

0 Thảo luận