NHÀ CÓ VỢ HIỀN
Cánh tay cường tráng của Lưu Lăng vòng ôm ngang eo, Mẫn Tuệ không kìm nổi lòng rên lên một tiếng. Mặt nàng đỏ hồng, hơi nước trong ánh mắt cũng càng ngày càng đậm. Thân thể mềm nhũn của nàng ngả vào lòng Lưu Lăng. Dường như khí lực trong người đều theo cái ôm này của Lưu Lăng mà biến mất tăm mất tích luôn rồi.
Lưu Lăng cúi đầu nhìn ánh mắt mê loạn của cô gái nhỏ, ngón tay tự nhiên cũng nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo không chút mỡ thừa. Hôm nay, Mẫn Tuệ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, rõ ràng là một loại trang phục ngày hè, quần áo rất mỏng và rất nhẹ. Ngón tay chạm lên quần áo nàng thật giống như trực tiếp chạm lên da thịt của nàng vậy. Da thịt nơi bờ eo nàng rất mềm. Ngón tay Lưu Lăng lưu luyến vuốt ve, nhẹ nhàng vẽ vài vòng, tựa hồ như muốn cởi ra khối y phục này vậy.
Nhiệt huyết nơi bụng dưới càng lúc càng mãnh liệt. Lưu Lăng nhìn bờ môi đỏ mọng như lửa của Mẫn Tuệ, rốt cục cũng không kìm được ngọn lửa đang bốc lên trong lòng, cúi đầu hôn lên đó.
Lúc cánh môi hai người tiếp xúc nhau, thân thể Mẫn Tuệ không thể kìm chế khẽ run lên. Cánh tay của nàng duỗi ra nhưng như không có lực lại buông thõng xuống, cuối cùng là bao quanh đằng sau tấm lưng rắn chắc của Lưu Lăng. Càng lúc càng gấp. Sau khi hai người chạm môi nhau, Lưu Lăng như chuồn chuồn đạp nước lại tách ra. Nhìn ánh mắt làm người ta muốn cuồng mị kia của Mẫn Tuệ, thần trí Lưu Lăng dần dần cũng bị một loại dục vọng nguyên thủy thay thế.
Cúi đầu, lại hôn thêm một lần nữa. Nụ hôn này cứ nhiệt liệt triền miên như thế. Sau khi hai người chạm môi nhau, đầu lưỡi Lưu Lăng cực kỳ hống hách tách cái miệng nhỏ nhắn của Mẫn Tuệ ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng thăm dò hương vị ngọt ngào trong khuôn miệng anh đào . Lúc đầu, chiếc lưỡi đinh hương của Mẫn Tuệ giống như con vật nhỏ sợ hãi né tránh đầu lưỡi của Lưu Lăng, nhưng theo thế không ngừng thăm dò của Lưu Lăng, cái lưỡi đinh hương kia cũng dần dần biến thành một con linh xà, cùng với Lưu Lăng dây dưa quấn quýt, triền miên lưu luyến, liều chết không muốn chia lìa.
Chiếc hôn này kéo dài bao lâu?
Vĩnh viễn sánh cùng trời đất như vậy.
Lúc làn môi Lưu Lăng rời khỏi môi Mẫn Tuệ, thân thể nhỏ nhắn trong ngực hắn đã mềm nhũn như thể không có xương vậy. Nàng thở dốc, ánh mắt quyến rũ như tơ. Làn môi đo đỏ bị Lưu Lăng hôn đã có chút sưng lên, khóe môi hơi mở, tỏa ra một làn hương khí khiến cho thần hồn người ta điên đảo. Đó là một loại hương khí làm cho người ta trầm luân mà không muốn tỉnh lại. Đó là một loại hương vị kiêu hãnh chỉ có ở trên người thiếu nữ.
Lưu Lăng nhìn bờ môi đỏ mọng hơi mở ra kia lại một lần nữa cúi xuống hôn. Lúc đầu lưỡi hắn rời khỏi khuôn miệng anh đào ngọt ngào đang khẽ mở kia, một đám sợi tơ trong suốt nối liền giữa đầu lưỡi hai người.
- Vương gia...
Mẫn Tuệ kêu lên một tiếng, nhưng lại không có đoạn sau.
Một tiếng Vương gia này thật giống như trống trận thúc giục dũng sĩ chiến đấu. Tuy là nhẹ giọng nói khẽ nhưng so với trống trận ầm vang còn lớn hơn rất nhiều. Một tiếng kêu nỉ non này đủ để khiến cho người ta phấn đấu quên mình. Lưu Lăng cúi đầu, tùy tiện hôn lên chiếc cổ còn mang chút trẻ con trắng như tuyết của Mẫn Tuệ, đầu lưỡi lưu lại trên da thịt mềm mại của nàng từng chút từng chút dấu vết có hơi chói lọi.
Vòng tay ôm quanh eo Mẫn Tuệ dần dần bắt đầu dùng sức, mãnh liệt ôm lấy khiến cho Mẫn Tuệ có chút hít thở không thông. Cách lớp quần áo mỏng manh, khuôn ngực mềm mại đã dán thật chặt vào lòng Lưu Lăng. Có lẽ cảm nhận được cảm giác dịu dàng truyền đến trước ngực, cánh tay ôm Mẫn Tuệ của Lưu Lăng buông lỏng một chút. Không đợi Mẫn Tuệ thở gấp một hơi, nàng bỗng nhiên cúi đầu, một tiếng kinh hô từ chiếc miệng nhỏ của nàng phát ra.
Bàn tay kia của Lưu Lăng như ma quỷ đã lặng lẽ trèo lên ngọn núi cao nhất. Cách một lớp áo mỏng phong phanh, ngón tay Lưu Lăng rõ ràng truyền đến cảm giác co dãn mười phần mềm mại đặc trưng của người thiếu nữ. Theo bản năng, ngón tay Lưu Lăng tăng thêm một chút lực.
- Ưm... Vương gia. Nhẹ chút.
Mẫn Tuệ nỉ non, cánh ngực phập phồng.
Cánh tay Lưu Lăng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tiến vào khe hở bên trong lớp quần áo. Tay hắn cứ như vậy chuẩn xác kéo áo ngực của Mẫn Tuệ xuống phía dưới, sau đó lại chuẩn xác nắm lấy một nơi mềm mại. Trong lòng bàn tay kia, một thứ nho nhỏ đỏ tươi bất ngờ run rẩy cao ngất lên. Dáng vẻ giống như một người tình một lòng một dạ vậy. Nơi mềm mại kia bị Lưu Lăng vuốt ve, đè ép thành các loại hình dạng khác nhau. Mẫn Tuệ bắt đầu hô hấp dồn dập, cánh môi nàng mở ra, gian nan thở hổn hển.
Cuối cùng, ngón cái và nón trỏ của Lưu Lăng đã bắt được nụ hoa nhỏ kia, bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động.
Trong xe ngựa hương thơm lượn lờ, xuân ý vô biên.
Thời gian dần qua, theo động tác của đôi tay ma mị kia của Lưu Lăng, một khối thân thể trong suốt như tuyết trắng hiện ra trước mắt hắn. Là một thân thể hoàn mĩ trắng ngần làm cho người ta si mê. Đôi môi mềm mại thế nào cũng không thể lấp đầy nơi đầy đặn nhưng cũng tràn đầy mỹ cảm độc đáo của người thiếu nữ. Nụ hoa đỏ sẫm kia còn e lệ nấp mình rụt lại ở bên trong, dường như đang đợi hắn khiêu khích mới có thể nở rộ ra. Chiếc cổ cao như tuyết trắng còn lưu lại chút dấu vết của hắn. Và rất nhanh, Lưu Lăng sẽ đem những dấu vết này lưu lại trên hai tòa kiêu ngạo đang nhô lên kia.
Đầu lưỡi vòng qua một đóa hoa đứng thẳng, từng chút từng chút trêu chọc.
Bụng nàng bằng phẳng mà nhẵn bóng, không hề có vết sẹo lồi mà cũng không hề có chút mỡ thừa nào. Thoáng qua cũng có thể nhìn thấy dấu vết của mấy chiếc xương sườn. Thuận theo cơ bụng trơn nhẵn xuống dưới không ngờ vẫn là một khối mềm nhẵn như cũ. Một khối nhô lên ở phía bụng dưới, không ngờ cũng nhẵn nhụi không có chút cây cỏ sắc xuân nào.
Ánh mắt Lưu Lăng lập tức bị một ngọn lửa bao phủ. Tầm mắt khó có thể rời khỏi nơi nhô lên trơn bóng kia. Mẫn Tuệ đã mười bảy tuổi, thật không ngờ... Lại vẫn còn sạch sẽ như thế, đến một cây cỏ cũng đều không có.
Bàn tay Lưu Lăng không tự chủ tìm tới, ở nơi nào đó lưu luyến mà quên về. Chạm vào bóng loáng tuyệt không có cảm giác đâm vào tay, trơn trượt như một khối ngọc hoàn mỹ nhất. Đây quả là kiệt tác tinh xảo nhất trong trời đất. Ngoài lên trời ra, ai cũng không chế tác ra được một khối nhuyễn ngọc ôn hương hoàn mỹ như vậy.
Ngón tay Lưu Lăng thâm nhập vào khe hở ẩm ướt kia. Thời điểm chạm đến nơi kiêu ngạo thẳng tắp đó, thân thể Mẫn Tuệ lập tức run lên bần bật, liên tục co rút. Thân thể nàng giống như điện giật, căng ra cũng quá chặt chẽ đó.
Lưu Lăng cũng không còn chịu nổi nữa rồi. Hắn gần như xé rách hết quần áo của mình cởi ra. Sau đó đặt đôi chân tinh xảo của Mẫn Tuệ lên giường, Lưu Lăng tự mang thứ nhiệt huyết của mình nhắm ngay vào cửa động đào nguyên nước chảy róc rách kia. Giao long ở trước động nhẹ nhàng vuốt ve, dường như là đang cảm thụ nhiệt độ của nước chảy và sự trắng mịn của nơi ấy.
- Vương gia.
Mẫn Tuệ lần thứ hai cất tiếng nỉ non.
Lưu Lăng cúi đầu, ở bên tai nàng nhẹ nhàng thổi khí: - Nhẫn nại một chút. Sẽ có chút đau.
Mẫn Tuệ còn chưa kịp gật đầu, thân dưới bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức tê liệt.
Xe ngựa của Chỉ huy sứ Giám sát viện vô cùng rộng rãi. Tuy thoạt nhìn không mấy hoa lệ nhưng chắc chắn, ổn định. Bánh xe ngựa đã từng lắp lại cho nên dọc đường đi cũng không quá tròng trành, xóc nảy. Nhưng không biết vì sao, chiếc xe ngựa vững vàng kia rõ ràng đậu ở đó không hề động đậy nhưng lại tự mình nhẹ nhàng run rẩy bắt đầu chuyển động. Sự rung động kia giống như theo một quy luật nào đó, từng chút từng chút. Rất có phách nhịp.
Bên trong chiếc xe ngựa này đều là bí mật. Rất nhiều văn kiện cơ mật của Giám sát viện đều ở trong xe. Và lúc thuộc hạ ước hẹn với người ở trong xe ngựa chắc sẽ nói rất nhiều chuyện bí mật nên kiến tạo của xe ngựa có hiệu quả cách âm vô cùng tốt. Cho dù có hô lên thì người ở bên ngoài không cẩn thận mà nghe thì một chút cũng không nghe được. Không có người nào nhàn rỗi mà nhìn chăm chú vào cỗ xe ngựa kia của Lưu Lăng, cũng không ai ngớ ngẩn mà lắng tai nghe có phải từng đợt từng đợt tiếng rên rỉ nho nhỏ mất hồn phát ra từ trong xe ngựa hay không?
Nhiếp Niếp tuyệt sẽ không vô vị như thế. Hắn ngồi xổm bên thuộc hạ nhìn mấy con kiến đang đánh nhau.
Mỗi lần hắn nhìn con kiến đánh nhau thì trong lòng đều rất bình tĩnh. Dụng tâm quan sát những con vật nhỏ kia giống như nhân loại vì tìm kiếm thức ăn mà tự tàn sát lẫn nhau vậy. Nhưng mà hôm nay, trong lòng Nhiếp Niếp lại không bình tĩnh được. Tuy ánh mắt của hắn đang nhìn mấy con kiến đánh nhau nhưng trong lỗ tai thì toàn nghe ra thanh âm của đôi nam nữ đang vật lộn trong kia.
Là yêu tinh đang đánh nhau.
Nhiếp Niếp ừ một tiếng. Đúng vậy. Là một nam yêu tinh và một nữ yêu tinh.
Triệu Đại cầm tin tức bảo mật do bồ câu mới đưa đến đi về hướng xe ngựa. Lúc còn cách cỗ xe cỡ chừng hơn mười mét thì bỗng nhiên bị Nhiếp Niếp gọi lại. Hắn có chút kinh ngạc, bởi vì vị Nhiếp công tử thiên hạ vô song kia lần đầu tiên chủ động gọi hắn. Triệu Đại tuy cũng không đến mức sinh ra cảm giác thụ sủng nhược kinh nhưng vẫn cười cười lễ phép, gật đầu chào hỏi.
Nhìn bước chân Triệu Đại vẫn tiếp tục tiến về hướng chiếc xe ngựa. Nhiếp Niếp nhíu mày nói:
- Ngươi tốt nhất bây giờ không cần phải lên xe.
- Vì sao?
Triệu Đại dừng bước hỏi.
Nhiếp Niếp cúi đầu tiếp tục nghiên cứu mấy con kiến đang đánh nhau: - Bởi vì bên trong đang diễn ra một trận chém giết rất nguy hiểm. Hiện tại chính là lúc thắng bại bất phân. Nếu ngươi đi lên cỗ xe ngựa kia mà nói... ta thật không dám cam đoan ngươi có bị một người nào đó giận dữ đánh ngươi mấy gậy hay không?
Triệu Đại hơi sửng sốt, ước chừng cũng phải mười lăm giây mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Nhiếp Niếp.
Hắn cười cười, đi về phía Nhiếp Niếp: - Nhiếp công tử, người đang ở đây làm gì?
- Ta đang nhìn đàn kiến đang đánh nhau, còn có thể nghe được tiếng chém giết.
Nhiếp Niếp nghiêm trang nói.
Triệu Đại cười to rồi cũng ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn hai đạo quân kiến to lớn đang chém giết say sưa dưới tàng cây, hỏi: - Người đoán thử xem, bên nào sẽ thắng?
Nhiếp Niếp liếc mắt nhìn Triệu Đại, giọng điệu bình thản hỏi: - Ngươi hỏi kiến hay là hỏi người?
Triệu Đại cười nham hiểm nói: - Tất nhiên là đang nói con kiến.
Nhiếp Niếp ừ một tiếng, chỉ con kiến từ trong cái ổ dưới tàng cây vừa mới lao ra, nói: - Ta đoán chúng nó sẽ thắng.
- Vì sao?
- Bởi vì chúng nó đang chống cự kẻ thù từ bên ngoài đến xâm lấn.
Triệu Đại hơi sửng sốt nhìn đàn kiến đen ngòm nghìn nghịt con, nói: - Được rồi. Ta cũng tin rằng bọn chúng sẽ thắng.
Hai người đều không nói chuyện nữa, chỉ là lúc đang nhìn một bầy kiến xám xịt giống nhau từ nơi khác đến, hai người không hẹn mà cùng đứng lên, không ngừng giẫm giẫm vào đám quân xâm lược kia. Tử thi lan tràn mặt đất.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng thở dốc trong xe ngựa mới dần dần lắng xuống. Và dưới chân Triệu Đại và Nhiếp Niếp chỉ còn lại xác kiến vung vãi đầy trên mặt đất.
Lưu Lăng dựa vào giường, ôm bờ vai trơn nhẵn của Mẫn Tuệ, cúi đầu ra vẻ tức giận nói: - Dám bỏ xuân dược hại Vương gia nhà ngươi. Nói! Ai cho nàng lá gan lớn như vậy?
- Vương gia. Không nói có được hay không?
Lưu Lăng đưa tay vỗ nhẹ một cái lên mông Mẫn Tuệ: - Cứ theo sự thật mà nói!
- A... Là... Tử Ngư tỉ tỉ dạy nô tì.
- Hả?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận