CHỈ CÒN LẠI.
Chu Diên Công lãnh đạm nói:
- Hán Vương có phải thiên hạ vô địch hay không, đợi ngày hùng binh Đại Hán ta thổi quét Liệt Hỏa Vương ngài tự nhiên sẽ biết. Ngân Châu tam địa, Đại Hạ dù gì cũng có mấy vạn hùng binh trấn thủ, tuy nhiên ngay cả một tháng cũng không chống đỡ được, đã bị hùng binh Đại Hán ta đánh tan. Không dám nói là vô địch thiên hạ, nhưng chiến thắng quân đội Hạ quốc các người cũng không phải việc gì khó. Dù là Khiết Đan lang kỵ danh xưng thiên hạ nhạy bén nhất, cũng không phải đều bị chủ nhân của ta là Hán Vương đánh đến tơi bời chật vật mà chạy đi sao?
Y nhìn nhìn Lý Thủ đang nổi giận, giơ tay vẫy vẫy nói:
- Liệt Hỏa Vương đừng vội tức giận, lời của ta còn chưa nói hết.
Y nhìn Lý Thủ mà nói:
- Những người bị chặt đầu này, tại sao lại bị chặt đầu, tin chắc trong lòng Liệt Hỏa Vương điện hạ cũng biết rõ. Những người này là quan nhất phẩm của Hạ Quốc các người, có vài người mưu đồ gây rối ở vùng Tấn Châu của Đại Hán ta, bị quan binh Đại Hán ta bắt được, trong đó còn có một số người! Ở Lộ Dương lại dám hiên ngang tập kích xe ngựa của Hán Vương chủ ta, Đại Hán ta tổn thất mấy trăm binh sĩ tinh nhuệ, mới đem những người này bắt được, Liệt Hỏa Vương... Ta quả thật muốn hỏi xem, đây là do Chủ Hán Vương ta khinh người quá đáng hùng hổ gây sự, hay là do Ngôi Danh Nẵng Tiêu bệ hạ?
Y chỉ xuống những xác chết dưới đất nói:
- Cái chết của những người này, lỗi đều do Hạ Quốc các ngươi!
Lý Thủ hung hăng phất tay áo một cái:
- Đủ rồi! Chu đại học sĩ, nếu hôm nay đi đến cục diện như thế này, ngươi ta cũng không cần bàn thêm gì nữa. Hán Vương chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng, Đại Hạ ta cần cùng Hán Quốc kết thành đồng minh mới được sao? Chớ nói Đại Hạ ta binh tinh lương đủ, trăm vạn cung thủ, có ngàn viên hổ tướng vạn người không địch lại, đương thời khó ai địch nổi, vốn không cần cùng người khác kết minh. Cho dù cần kết minh, chẳng lẽ không thể chọn người khác?
Chu Diên Công nói:
- Tất nhiên là có thể, theo ta được biết, ngày trước Liệt Hỏa Vương cùng sứ giả của người Khiết Đan âm thầm làm những chuyện mờ ám.
Y chỉ chỉ Tây Hạ phó sứ bên cạnh Lý thủ nói:
- Đường đường là Đại Vu Việt Da Luật Mạc Ca của Liêu Quốc, là một nhân vật lớn dưới một người trên vạn người, sao lại giả làm một phó sứ đàm phán của Hạ Quốc, trừ phi... Hoàng đế Liêu Quốc Da Luật Hùng Cơ đã xưng thần với Ngôi Danh Nẵng Tiêu rồi sao?
Da Luật Mạc Ca đứng lên, trừng Chu Diên Công nói:
- Chẳng lẽ người Hán đều là hạng người miệng lưỡi bén nhọn? Đại Liêu ta cùng Đại Hạ kết minh đã trở thành kết cục đã định, ngày tận của Hán Quốc, sắp đến rồi!
Nói xong, y vẫn không quên hung hăng trừng Lý Thủ một cái.
Lý Thủ đương nhiên biết ánh mắt này của Da Luật Mạc Ca có ý gì, hôm trước y lừa Da Luật Mạc Ca rất nhiều chuyện. Bây giờ bị Chu Diên Công vạch trần, trong lòng Da Luật Mạc Ca lúc này, chỉ sợ hận ý đối với y cũng không kém hận ý đối với người Hán là bao. Nhưng cục diện bây giờ đã như vậy, Lý Thủ cũng không lo lắng Da Luật Mạc Ca không tuân thủ minh ước. Sứ giả Hán Quốc Chu Diên Công sỉ nhục y, cũng hung hăng đắc tội với người Khiết Đan rồi. Cục diện này đã định, người Khiết Đan tuyệt đối đứng về phía mình.
Y nói với Da Luật Mạc Ca:
- Đại Vu Việt, sau này ta sẽ tạ lỗi với ngài, bây giờ vẫn là nên giải quyết cái người trước mắt rồi hãy nói. Ngày sau Đại Hạ ta cùng Đại Liêu hợp binh cùng một chỗ, cưỡi ngựa đạp Trung Nguyên.
Da Luật Mạc Ca nói:
- Ngươi yên tâm, nếu đã cùng ngươi định minh ước rồi, ta sẽ không đổi ý.
Chu Diên Công cười nói:
- Hai vị là muốn giết ta? Đợi ta đem ba món lễ vật của Hán Vương tặng cho Liệt Hỏa Vương rồi cũng chưa muộn, chỉ còn một món, cũng không tốn bao nhiêu thời gian đâu.
Y mạnh mẽ chỉ vào Da Luật Mạc Ca nói:
- Lễ vật thứ ba của Hán Vương chính là! Giết y đi!
Giết y đi, ba chữ này vừa nói ra, Ninh Hoan sau lưng đeo một hộp gỗ lớn bỗng nhiên hành động. Y như một con chim to vỗ cánh mà bay lên, lao thẳng đến chỗ Da Luật Mạc Ca! Xuân Kinh Lôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào Ninh Hoan cũng lập tức hành động, y rút loan đao ở thắt lưng ra, vẽ ra một ánh đao sáng như tuyết hướng về phía Ninh Hoan.
Da Luật Mạc Ca thấy Ninh Hoan động thủ bị Xuân Kinh Lôi ngăn lại, y chỉ vào Chu Diên Công nói:
- Muốn giết ta? Hay là ngươi chết trước đi! Người đâu, đem tên đó giết chết cho ta!
Võ sĩ Khiết Đan giả làm quan viên Tây Hạ lập tức xông qua, bọn họ rút loan đao giấu trong áo bào ra, hướng đến Chu Diên Công mà giết. Những người này đều là thân vệ của Da Luật Mạc Ca, thân thủ của mỗi người đều rất cao. Chu Diên Công cười lạnh nói:
- Chỉ có ngươi biết dùng thị vệ giả làm quan viên sao?
Trong lúc nói chuyện, thị vệ giả làm quan viên Đại Hán cũng rút ra hoành đao được giấu kỹ, đón những võ sĩ Khiết Đan đang giết đến, nhân lực hai bên tương đương nhau, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại. Võ sĩ Khiết Đan đều là những cao thủ trải qua trăm trận, thị vệ của Chu Diên Công cũng là tinh anh trong quân đội. Chém tới chém lui, người Khiết Đan tấn công mạnh, thị vệ Đại Hán bảo vệ Chu Diên Công, mặc dù là thủ thế, nhưng những người Khiết Đan kia cũng không thể công phá được.
Xuân Kinh Lôi một đao chém đến bả vai của Ninh Hoan, ngăn cản con đường phía trước của Ninh Hoan. Ninh Hoan xoay người, sau khi tránh được nhát đao này giơ hai ngón tay phải điểm ở yết hầu của Xuân Kinh Lôi. Chiêu này tốc độ cực kì nhanh, chỉ thoáng qua một cái, đã đến trước Xuân Kinh Lôi. Tay trái của Xuân Kinh Lôi che trước yết hầu, tay phải một đao từ dưới ngực của Ninh Hoan bổ lên. Ninh Hoan điểm một cái lên tay trái của Xuân Kinh Lôi, thì một đao ấy cũng chém đến, y chỉ có thể lui về sau, khó khăn lắm mới tránh khỏi một đao cực kì sắc bén này.
Ninh Hoan lui về sau hai bước, lại xoay người xông về phía Da Luật Mạc Ca.
Trên tay trái của Xuân Kinh Lôi truyền đến một trận đau đớn, y vội càng nhìn qua một cái, thì phát hiện tay trái của mình bị Ninh Hoan điểm ra một lỗ máu! Tay trái ngăn trước yết hầu, lòng bàn tay trước sau xuất hiện một lỗ thủng thông thấu. Xuân Kinh Thiên trong lòng cả kinh, không ngờ ngón tay của tên người Hán này có lực mạnh như vậy.
Nhìn Ninh Hoan lần nữa xông tới Da Luật Mạc Ca, Xuân Kinh Lôi điểm nhẹ dưới chân, phóng cây đao hướng về phía ngực của Ninh Hoan. Bởi vì khinh địch bị Ninh Hoan nhất chỉ làm thương tay trái, Xuân Kinh Lôi không nương tay nữa, một đao nhanh như sấm chớp, trong giây lát đã đến trước ngực Ninh Hoan! Lúc này thân ảnh của Ninh Hoan vẫn còn bay nhanh về phía trước, giống như bản thân đang đụng vào một đao kia vậy. Mắt nhìn một đao kia phóng đến ngực Ninh Hoan, Ninh Hoan đã muốn tránh cũng tránh không được đột nhiên búng ngón tay vào thanh loan đao kia, "đinh" một tiếng vang lên, loan đao rung lên nghiêng đi một chút, Ninh Hoan nghiêng người tránh qua một bên.
Xuân Kinh Lôi ngăn Ninh Hoan lại, vì trước đó chịu thiệt, lòng háo thắng của y nổi lên, một đao tiếp một đao nhanh như điện không ngừng chém về phía Ninh Hoán. Trong trận tiến công như cuồng phong mưa bão này, Ninh Hoán giống như một chiếc thuyền con phiêu đãng trên dòng nước xiết, tuy rằng mưa lũ mãnh liệt, nhưng y vẫn luôn ở thời khắc mấu chốt khéo léo tránh đi. Hai người trong khoảnh khắc giao đấu vài chục lần, Ninh Hoan bị đao pháp tựa như sông vỡ đê liên miên không dứt của Xuân Kinh Lôi bức tới liên tiếp lùi lại.
Lúc này, nhìn trên bình đài đã bị đánh tới tan tát. Ba ngàn binh sĩ của Tây Hạ và Đại Hán ở hai bên bình đài đều xông lên cứu viện, song phương đều là binh sĩ tinh nhuệ được lựa chọn kĩ càng, vừa nghênh chiến đã triển khai chém giết máu tanh tàn khốc. Hai quân nhân số tương đương, giết thành một đoàn.
Da Luật Mạc Ca đứng bên cạnh Lý Thủ nói:
- Không nghĩ rằng tên người Hán kia cũng có phòng bị, chuyện hôm nay chỉ sợ khó có thể thành, vẫn là trước tiên rời khỏi chỗ này, đợi đại quân đến, giết tiếp cũng chưa muộn, thuận thế đánh hạ Phủ Châu, cũng coi như báo được mối thù vừa rồi bị tên người Hán kia sỉ nhục.
Lý Thủ cũng có ý này, y gật đầu nói:
- Đại Vu Việt yên tâm, Đại Hạ ta mười vạn hùng binh đang ở ngoài năm mươi dặm. Trước khi hội minh, ta đã phái người thông báo cho Trần lão tướng quân, lệnh ông ta lập tức suất quân tiến lên. Đại Hạ ta tinh kỵ nhuệ lợi vô song, chớp mắt là tới, tất nhiên có thể bảo hộ Đại Vu Việt an toàn.
Da Luật Mạc Ca nói:
- Tình cảnh này mà cũng dọa được ta sao? Liệt Hỏa Vương, ngươi xem thường ta rồi.
Lý Thủ cười nói:
- Đại Vu Việt đừng trách, lại quên là Đại Vu Việt cũng là danh tướng của Đại Liêu. Đại Vu Việt cả đời chém giết, tất nhiên không bị tình cảnh này dọa sợ. Đi thôi, đi cùng Trần lão tướng quân hội hòa trước.
Da Luật Mạc Ca gật đầu, hai người liền rời khỏi nơi này.
Đi đến bậc thềm, Lý Thủ nhớ tới cục tức trong lòng bị Chu Diên Công sỉ nhục lúc nãy, y đứng ở bậc thềm hét lên với Chu Diên Công:
- Đại học sĩ, cục diện hôm nay cũng là do ngươi tạo thành, Đại Hạ Hoàng đế điện hạ ta vốn vô cùng coi trọng lần hội đàm này, ai bảo Hán Vương Lưu Lăng tự cho rằng mình đúng! Hán Vương chẳng lẽ đã quên rồi, thiên hạ này cho đến nay tam cường đỉnh lập (thế chân vạc). Ngoài Hán Quốc ra, chẳng lẽ Đại Hạ ta không thể cùng Đại Liêu Quốc liên thủ kết minh sao? Nhờ đại học sĩ về chuyển cáo lại với Hán Vương, ngày khác hùng binh Đại Hạ ta nhất định sẽ cưỡi ngựa đến Trường Giang! Haha, chỉ sợ Hán Vương không tưởng tượng được, hôm nay nào phải song phương hội đàm, rõ ràng là tam phương mới đúng!
Đang nói, Ninh Hoan đã lần nữa xông đến. Nhìn y gầy yếu, không ngờ lại có sức bạo phát lớn đến vậy. Xuân Kinh Lôi ngăn Ninh Hoan lại, y nhìn chằm chằm cái hộp gỗ lớn sau lưng Ninh Hoan nói:
- Sử dụng binh khí của ngươi đi, nếu không ngươi sớm muộn cũng sẽ chết dưới loan đao của ta.
Ninh Hoan đứng lại, không ngờ gật đầu nói:
- Được!
Nói xong, y đem hộp gỗ lớn từ phía sau mở ra, Xuân Kinh Lôi đem hoành đao phòng bị trước ngực, gắt gao nhìn chằm chằm hộp gỗ kia, lại đoán không được binh khí gì mà lớn như vậy.
Ninh Hoan lại đem hộp gỗ mạnh mẽ giơ lên, hướng tới Da Luật Mạc Ca cách đó không xa ném tới.
Xuân Kinh lôi vung đao đi đỡ, lại bị Ninh Hoan công kích đến không thể phân thân.
Mắt nhìn cái hộp gỗ kia sắp đập trúng Da Luật Mạc Ca, trên mặt Da Luật Mạc Ca hiện lên một vẻ mặt khinh miệt. Y cũng xuất thân là võ tướng, cái hộp gỗ này dù cho là nặng, chẳng lẽ sẽ làm y bị thương?
Ngay lúc y vung quyền đánh nát cái hộp gỗ, "rầm" một tiếng vang lên, cái hộp gỗ kia không ngờ lại tự vỡ ra giữa không trung.
Một thanh trường kiếm như dòng thu thủy từ trong hộp gỗ đâm ra, trong tốc độ ánh sáng, một kiếm đâm vào yết hầu Da Luật Mạc Ca!
Tức Tự Ngôn, một thân hắc y, không gió lay động, phiêu nhiên như trích tiên.
Chu Diên Công nhìn Liệt Hỏa Vương Lý Thủ đang trợn mắt há mồm cười cười nói:
- Hiện tại... chỉ còn lại song phương rồi.
Tức Tự Ngôn ngày trước thay Lưu Lăng chuyển lời cho Chu Diên Công, chỉ có năm chữ.
Năm chữ này là:
- Định Viễn sứ Tây Vực.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận