ĐUỔI GIẾT
Người đó đến rất đột ngột, rơi xuống phá tan nóc nhà, một đao chém lên phía đầu của Lư Ngọc Châu. Người này mặc áo đen nhưng không che giấu nổi thân thể nhỏ nhắn của mình. Thích khách này là một cô gái.
- Vèo!
Một phá giáp chùy đâm xuyên qua cửa sổ bay thẳng đến chỗ người áo đen này. Nếu như tay của người áo đen này không dừng chém về phía Lư Ngọc Châu thì sẽ bị mũi tên từ bên ngoài cửa sổ trực tiếp đính trên vách tường. Nữ thích khách này với ánh mắt hoảng hốt, thu đao chặn lại trước ngực. Lực của phá giáp chùy đó đủ để đập vào thanh đao sắc, chỉ kém một chút, nếu như ả không thu đao thì có thể giết được Lư Ngọc Châu nhưng bản thân ả cũng khó tránh khỏi cái chết.
Lực mũi tên đi này rất lớn, có thể làm cong thanh cương đao trải qua bách luyện trong tay nữ thích khách. Nữ thích khách hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không thể ngờ đến việc mũi tên này lại bắn với lực như thế. Một chút không cẩn thận, ả ta đã phải chịu thiệt thòi không nhỏ, bị lực trên mũi tên đập chạm vào bay xa hơn hai mét mới rơi xuống, cánh tay vẫn thấy đau nhức.
Rầm một tiếng, cửa phòng cưới bị Hoa Linh phá tan. Thấy thích khách đang ở trong phòng, Hoa Linh không cần kéo cung mà bắn luôn một mũi tên. Với khoảng cách như này, y căn bản không cần nhắm, mũi tên này từ lúc kéo cung đến bắn chỉ cần một cái chớp mắt là xong.
Nữ thích khách ngửa mạnh người về sau, không ngờ thân người mềm dẻo như mì sợi. Ả ngửa người về sau, khom người xuống, không ngờ hai tay có thể tiếp đất luôn, mũi tên đó bắn xượt qua ngực ả, cheng một tiếng đập trên vách tường, cắm thật sâu vào gạch đá.
Nữ thích khách đứng thẳng thân người dậy. Lúc còn muốn ra tay thì thị vệ bên ngoài đã bủa vây chặt đến. Hoa Tam lang giơ hoành đao ra xông lên trước. Hoa Tam Lang chém đao xuống, đao pháp hợp lại, lực đao của nữ thích khách kia không bằng y, lợi dụng thân hình nhỏ nhắn mà liên tiếp tránh được đón công kích của Hoa Tam Lang.
Thân hình của ả mềm dẻo đến mức không thể tưởng tượng được. Dựa vào thân hình đó, ả ứng phó với hàng loạt động tác với mức độ khó vượt tầm nhận biết của người thường. Ả nghiêng người đi một đao đâm về phía cổ họng Hoa Tam Lang. Đao này bột phát đến, góc độ đâm giống như con rắn độc đang thè lưỡi ra. Hoa Tam Lang có kinh nghiệm chiến trường, nhưng vẫn chậm nửa bước, đao đó chém trên vai y làm rách thành một miếng, rất sâu, máu tuôn ra ào ào.
Thị vệ phía sau bủa vây lên chém một đao, nữ thích khách đó đành phải thu đao về tự vệ. Hoa Tam Lang như đi 'một chuyến đến trước Quỷ Môn quan', nếu như thị vệ kia đến muộn một bước thì Hoa Tam Lang lúc này đã bị đao thứ hai của nữ thích khách này chém rách cổ họng rồi. Chỉ là mặc dù thị vệ kia đến ứng cứu kịp thời nhưng thân thủ vẫn kém nữ thích khách kia quá nhiều. Chỉ liều mạng một đao là bị nữ thích khách chém trên vai, cổ ngoẹo về một bên, mắt thấy là không sống được nữa rồi.
Thấy thị vệ ngày càng nhiều, nữ thích khách tự biết không thực hiện được thành công nên nhảy từ mặt đất nhảy qua cái lỗ hổng nóc nhà bị phá tan ban nãy. Hoa Tam Lang không có được khinh công như vậy, sắp xếp cho thị vệ ở lại bảo vệ Vương phi còn mình thì dẫn người đuổi theo. Khi ra đến bên ngoài, nhìn xung quanh thì đâu còn thấy bóng dáng của nữ thích khách đó nữa?
Chỉ có điều y không nhìn thấy nhưng lại có người nhìn thấy.
Quý Thừa Vân phụng mệnh của Lưu Lăng dẫn vài cao thủ đến bảo vệ đám người Lưu Ngọc Châu, đúng lúc nhìn thấy nữ thích khách kia từ trên nóc nhà nhảy ra. Quý Thừa Vân sợ hết hồn, còn tưởng rằng nữ thích khách đã thành công rồi, vì vậy lệnh cho đám thuộc hạ vào phòng nhìn, còn mình nhảy lên nóc nhà, nhìn rồi đuổi theo bóng dáng của nữ thích khách đó. Hai người, một người chạy trốn, một người đuổi theo, tốc độ nhanh như tia chớp.
Dù thế nào thì khinh công của nữ thích khách đó cũng vô cùng xuất chúng, Quý Thừa Vân đuổi theo một đoạn mà khoảng cách ngày càng xa. Y run tay lật hai cái phi tiêu, một tay giơ lên đánh về phía sau lưng nữ thích khách đó.
Nữ thích khách trở người lại đánh bay phi tiêu, Quý Thừa Vân nhân cơ hội kéo gần lại khoảng cách. Từ bên hông rút ra xà tiên (roi) dài ba trượng mà y hay dùng, quất về phía nữ thích khách kia. Phần đuôi xà tiên của Quý Thừa Vân được buộc bởi mười dây đồng, nếu như đánh lên người thì đủ để cắt đầu nữ thích khách kia.
Nữ thích khách vừa cúi đầu tránh thì một đao chém lên roi rắn, dù thế nào cũng không biết roi đó làm từ chất liệu gì nhưng đao sắc cũng không thể chém đứt được. Hai người nhanh chóng tiếp cận gần lại, trong chớp mắt hai bên đã giao đấu mười mấy chiêu.
Lúc này, Hiếu Đế dưới sự bảo vệ của đám thị vệ đại nội và huynh đệ Nhiếp thị đã lui về thư phòng của Lưu Lăng, bốn phía được tinh giáp võ sĩ bảo vệ như thùng sắt. Mấy thích khách tấn công thì có hai người bị bắn chết, thấy không thể hoàn thành được nhiệm vụ nên mấy thích khách còn lại liền rút lui. Nhiếp Nhân Địch bảo đệ đệ Nhiếp Nhân Vương ở lại bảo vệ Hiếu Đế, còn mình thì đuổi theo những thích khách đã chạy ra ngoài kia. Khinh công của y cực kỳ tốt, chỉ bay lên bay xuống ba cái đã đuổi giết được một người trong số đó. Người đó quay thân lại phi ra một kiếm, Nhiếp Nhân Địch không thèm nhìn mà chỉ điểm một cái trên tay người kia. Gã kêu lên một tiếng, không nắm chắc kiếm trong tay và để nó rơi xuống đất.
Nhiếp Nhân Địch rút đao ra, chém xuống, một chiếc đầu người to bay lên, máu chảy ào ào. Y tiếp tục đuổi theo thích khách khác, trong lúc thích khách đó chạy ra tầm hơn trăm mét thì bị y từ phía sau đuổi tới, một đao từ trên đầu chém xuống thành hai mảnh. Thân người thích khách đó bị một đao chém đôi, nội tạng rơi đầy đất, mùi hôi thối vô cùng.
Nhiếp Nhân Địch giết được hai tên thích khách tháo chạy kia. Trong lúc muốn quay về cứu Lưu Lăng thì đột nhiên nghe thấy trong thư phòng có tiếng hô giết. Nhớ lại lời căn dặn của Lưu Lăng, y không có cách nào đành quay về cứu.
Lần công kích thư phòng này là bốn cao thủ, đều mặc áo đen, dùng kiếm dài. Bốn người tạo thành một trận hình tấn công lý tưởng, mấy trăm tinh giáp võ sĩ mà không chặn nổi đòn tấn công liên thủ của bốn người này.
Nhiếp Nhân Địch cười lạnh, quay người nhảy xuống. Y cầm đao chém xuống đầu một thích khách trong đó. Người đó ngoẹo đầu, kiếm trong tay trái đột nhiên đâm ra như con rắn độc đâm trực tiếp đến cổ họng của Nhiếp Nhân Địch.
Ánh mắt Nhiếp Nhân Địch lạnh lùng, giơ tay bắn một cái trên kiếm của kẻ kia, kiếm giống như rồng tức giận oằn oèo một cái, rồi ngày càng rung động mãnh liệt hơn, thích khách nắm không chắc nữa rồi. Nhiếp Nhân Địch giơ tay ra nắm kiếm trong tay, vặn ngược lại thanh kiếm đó cắt ngang cổ họng của thích khách, cũng không cắt sâu thêm nữa.
- Ở trước mặt ta thì chớ dùng kiếm.
Nhiếp Nhân Địch hừ lạnh một tiếng, thân người xoay chuyển đến sau lưng một tên thích khách khác. Kiếm giống như giao long xuất hải, đâm từ phía sau người đó. Vừa lúc đâm trúng vào tim của kẻ kia, nhưng kiếm không đâm xuyên qua ngực, lực của hai kiếm này nắm chuẩn khiến người ta lạnh tim.
Hai thích khách dùng kiếm còn lại nhìn nhau một cái rồi xoay người đi luôn. Hai người vẫn chưa chạy xa được hai bước thì kiếm trong tay trái Nhiếp Nhân Địch đã đâm vào tim của một người trong đó, đao trong tay phải thì đâm vào sau gáy của người còn lại.
Hai người buộc phải quay người chống lại thì bị một mình Nhiếp Nhân Địch giữ lại, muốn chạy cũng khó.
Ba người chưa đấu quá năm chiêu thì một người trong đó đã bị kiếm của Nhiếp Nhân Địch đâm xuyên cổ họng, vẫn đâm rất đúng chỗ. Người cuối cùng kiên trì chống cự được ba chiêu thì cũng bị một kiếm của Nhiếp Nhân Địch chém chết. Giết liên tiếp sáu bảy người mà trên người Nhiếp Nhân Địch không dính một giọt máu.
Bên cạnh Lưu Lăng đã không còn cao thủ nào nên một tên thích khách áo đen thấy thời cơ đã đến nên từ trong đám người xông vào trong, hung hăng xông về phía Lưu Lăng. Chỉ có điều tên đó chưa kịp tới trước thân Lưu Lăng mười lăm mét thì phía sau Lưu Lăng đột nhiên hiện ra mười mấy nỏ thủ, liên tiếp bắn tên như mưa về phía thích khách đó. Tên thích khách múa trường kiếm trong tay lên, kiếm quang hình thành một vầng sáng, thật không ngờ đánh rơi được hơn trăm mũi tên nỏ xuống đất.
Thừa dịp nỏ thủ dùng hết nỏ trong tay, tên thích khách nhún chân một cái, một kiếm xông lại thích sát Lưu Lăng. Sắc mặt Lưu Lăng không hề thay đổi, chỉ lui về phía sau một bước lớn. Rầm rầm một trận, mấy trăm Mạch Đao Thủ mặc trọng giáp từ phía sau hắn xông lên để giết tên thích khách.
Mấy trăm Mạch Đao Thủ bao vây tên thích khách. Mạch Đao Thủ trầm nặng hình thành một trận địa, phối hợp đao chém về phía tên kia. Mặc dù tên thích khách này thân thủ rất cao nhưng chưa từng giao đấu với đám võ sĩ mặc trọng giáp này bao giờ. Mỗi mũi gã đâm ra đều có thể đánh trúng một kẻ địch, khổ nỗi trọng giáp của đối phương chắc chắn, bắn ra hàng loạt đốm lửa thì cũng rất khó phá vỡ được sự phòng ngự của trọng giáp.
Đấu trong năm sáu phút, tên thích khách tưởng chừng giơ tay là đạt được rồi, nhưng khi giết ba bốn Mạch Đao Thủ trọng giáp, trên người đã trúng một đao nát hết da thịt, máu chảy đầm đìa, gã đâm một kiếm về phía ngực Lưu Lăng.
Rất gần! Gần trong gang tấc!
Lưu Lăng nghiêng mình, kiếm thất bại, tay tên thích khách vừa chuyển, mũi kiếm vẫn lao thẳng đến tim của Lưu Lăng.
Kiếm này đâm đến quá nhanh, Lưu Lăng không thể né tránh!
Kiếm đâm phụp một tiếng đâm xuyên qua bộ trang phục cưới của Lưu Lăng nhưng không đâm về trước mấy.
Từ trong tay áo của Lưu Lăng lôi ra một con dao găm, thừa dịp thích khách kia kinh ngạc hắn đâm dao găm về phía ngực tên thích khách. Thích khách chỉ thấy ngực mình lạnh buốt, lúc đầu cúi xuống nhìn thì con dao găm đã hoàn toàn đâm vào thân thể gã. Thậm chí ban nãy gã đã nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt của Lưu Lăng, thậm chí còn đoán bảo kiếm đã đâm xuyên vào tim Lưu Lăng rồi, điều duy nhất chưa ngờ tới đó là tim mình cũng bị vũ khí đâm xuyên.
Nhìn thoáng qua Lưu Lăng, thích khách kia không cam lòng ngã xuống.
Lưu Lăng thở phào một cái, thứ này quả nhiên lợi hại. Hắn cố ý dẫn người đó lại, sau đó nhân cơ hội ám sát đối thủ. Tất cả những điều này đều nằm trong dự tính của Lưu Lăng.
Thích khách làm loạn trong Vương phủ hoàn toàn nằm ngoài dự tính của mọi người, không dưới trăm người ở chung quanh phóng hỏa. Cũng may Lưu Lăng đã bố trí binh lực đầy đủ ở trong Vương phủ, đám thị vệ đều hình thành trận địa chờ phản công, rất nhanh mấy tên thích khách kia đều bị đám tinh giáp võ sĩ giết chết.
Sau khi phần lớn thích khách bị chém giết, Lưu Lăng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Số ít thích khách bắt đầu chạy trốn, nhưng dưới vòng vây của Mạch Đao Thủ mặc trọng giáp, dường như va chạm sắt thép trong rừng không tìm thấy đường, rất nhanh bị loạn đao chém thịt nát xương tan.
Lưu Lăng thấy tình thế đã bị khống chế, liền dẫn vài thị vệ đến thư phòng. Mặc dù hắn phái huynh đệ Nhiếp thị đến bên cạnh Hiếu Đế nhưng hắn vẫn không yên tâm về an toàn của Hiếu Đế.
Đang bước lớn về phía trước thì đột nhiên trong bóng đen hiện ra một người có dáng lưng gù, nhanh chóng đến gần trước mặt hắn.
- Trên người của ngươi có chí bảo hộ thân, có thể ngăn cản đao kiếm nhưng không ngăn được một chưởng của lão phu.
Người này chính là Lý Diên Phúc mai phục ở đây đã lâu.
Lão quan sát rất lâu, đặc biệt là một kiếm kia khi đâm trên ngực Lưu Lăng. Lão nhìn rất rõ, vì vậy đã kết luận trên người hắn có bảo giáp hộ thân, chỉ là lão có niềm tin, lợi khí đâm không được bảo giáp, lão chỉ cần một chưởng có thể đập nát tim của Lưu Lăng.
Lão giơ tay lên đã đẩy ra, chỉ là trong lòng đột nhiên nổi lên sự sợ hãi. Bởi vì lão phát hiện mặt Lưu Lăng không hề có chút sợ hãi nào, đôi mắt vô cùng bình tĩnh mà thậm chí còn có ý cười trêu tức người khác.
Hắn dựa vào cái gì? Vì sao không sợ hãi?
Lão nhìn thấy Lưu Lăng giơ tay lên, cầm một vật gì đó với hình thù kỳ quái.
Thình thịch!
Lão nhìn thấy ngón tay Lưu Lăng chuyển động, lập tức đốm lửa của đá đánh lửa hiện ra, sau đó một đốm lửa từ ống kỳ quái đó phun ra, sau đó lão đã bị lực lớn đó đập phải. Sau khi ngã đất, Lý Diên Phúc cảm thấy thân mình đã hoàn toàn mất lực, lụi tàn giống một kẻ đang mê man.
Lão cố sức cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy ngực mình đã bị vô số đinh sắt đập nát, máu me bê bết.
- Ta đã đánh giá thấp hắn sao? Nếu không phải nhìn thấy bên cạnh Lưu Lăng chỉ có hai ba thị vệ và nghĩ mình nắm chắc thắng lợi trong tay, không ngăn cản ở trước mà trực tiếp ra tay thì mình có thành công được không?
Lý Diên Phúc ngẫm nghĩ một chút, cười khổ lắc đầu, người trẻ ở phía trước đang chầm chậm bước lại đây, có lẽ sớm đã nghĩ ra vô số đối sách rồi?
Lão để mình nhắm mắt lại, không phải nhìn, không cần suy nghĩ thêm nữa. Lão lưng gù nhắm mắt, chỉ là không muốn chết mà không nhắm được mắt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận