VŨ TIỂU LÂU
Tuy rằng Vũ Tiểu Lâu đối với Viện giám sát rất coi trọng, nhìn thái độ của y là quyết xem Viện giám sát là đối thủ quan trọng nhất để đối đãi. Nhưng rất hiển nhiên, y cũng không phải hiểu rất rõ về Viện giám sát của Đại Hán. Y là người đầu tiên đề xuất, Viện giám sát của Đại Hán không phải là một tổ chức chấp pháp. Y nhanh nhạy phát hiện được, thoạt nhìn Viện giám sát của Hán quốc bề ngoài mạnh mẽ, làm việc giống như là Hình bộ Đại Lý Tự, nhưng trên thực tế, chính là một tổ chức mật báo chặt chẽ.
Quân đội Đại Chu liên tiếp thất bại trước quân Hán, thực sự là do sức chiến đấu của Chu quân thua xa quân Hán hay sao? Vũ Tiểu Lâu cũng không cho là như vậy, trong mắt y, mặc dù thiên hạ Đại Chu đại loạn, nhưng quân đội vẫn là đội quân lớn mạnh trên thiên hạ. Có thể đánh cho người Khiết Đan chạy trối chết, có thể đánh cho quân Nam Đường phải cắt đất đền tiền, có thể đánh cho Thục quốc nhượng bộ lui binh, vậy vì sao khi đối mặt với quân Hán liền trở thành không chịu nổi ngay cả một kích?
Mặc dù y đang ở trong thiên lao, nhưng bởi vì địa vị đặc biệt của mình, ở trong thiên lao còn có hiếu tử hiền tôn hầu hạ, tình hình trong nước Đại Chu không phải tuyệt đối không nắm rõ. Thời điểm ở trong thiên lao, y đã nghe nói qua về Viện giám sát của Đại Hán. Bằng khứu giác nhạy bén của y, ngay lập tức bắt được một tia khác thường gì đó. Cho nên, khi Bùi Chiến đến đại lao mời y ra ngoài, y mới lựa chọn đồng ý. Về phần danh hiệu Hầu gia, mặc dù y có chút động tâm, nhưng còn chưa đủ để y phản bội lại Hoàng thất. Y đáp ứng yêu cầu của Bùi Chiến nguyên nhân căn bản chính là, y muốn giao thủ cùng với Viện giám sát.
Ở Đại Chu, Vũ Tiểu Lâu là người đầu tiên đưa ra ý kiến mấu chốt để chiến thắng trong chiến tranh chính là tin tình báo. Từ điểm này nhìn thấy, kiến thức của y và Lưu Lăng có chỗ giống nhau. Không giống nhau chính là, Lưu Lăng là người hiện đại, biết rõ tầm quan trọng của tình báo đối với chiến tranh, mà Vũ Tiểu Lâu lại không có nhiều sách có thể đọc như vậy, không có nhiều tài liệu lịch sử để tham khảo, y đề xuất thành lập một bộ phận chuyên về mật báo, mà khiến ngay cả Sài Vinh cũng động tâm, vì vậy sau khi Vũ Tiểu Lâu phạm phải lỗi lớn, Sài Vinh cũng chưa giết y. Không may, sau đó Sài Vinh lại mắc bệnh nặng, đề nghị này của Vũ Tiểu Lâu cũng theo đó mà chết từ trong trứng nước. Nếu như, Sài Vinh thực sự thành lập nên một tổ chức như vậy mà nói, chỉ sợ Lưu Lăng xua quân chinh Nam sẽ không được dễ dàng như vậy.
Vũ Tiểu Lâu, chuyện y quan tâm nhất chính là Viện giám sát Đại Hán. Một người như vậy bước một bước lên sân khấu của lịch sử, đối với quân Hán của Lưu Lăng mà nói có lẽ là một trở ngại lớn nhất. Mức độ nguy hiểm của kẻ này, thậm chí còn lớn hơn so với Chu vương Bùi Chiến nắm giữ tám trăm ngàn quân! Theo một nghĩa nào đó, sự xuất hiện của Vũ Tiểu Lâu, sẽ vì quân đội của Bùi Chiến sắp xếp tai mắt trải rộng ngàn dặm, vì vậy sẽ nâng cao sức chiến đấu của Chu quân.
Người này, rất đáng sợ.
Cơ Vô Danh quay lại hạ giọng nói với mấy tên thủ hạ của mình: - Ta đánh cái tên có một mắt trắng kia, các ngươi theo sau, có thể đi liền đi. Nếu như có thể đi ra ngoài, nói với Chỉ huy sứ đại nhân, Vũ Tiểu Lâu, người này rất đáng sợ.
Tiên sinh tính toán sổ sách thoáng nhìn mắt có chút mờ bỗng nhiên cười cười, nói với Cơ Vô Danh: - Đại nhân, thuộc hạ tính đi tính lại, vẫn là người đi xác suất sẽ lớn hơn một chút. Cho nên...
- Không cần!
Cơ Vô Danh vội vàng hô một tiếng, quay lại muốn ngăn cản tiên sinh tính toán sổ sách nhưng vẫn chậm một bước. Tiên sinh tính toán sổ sách nói xong câu kia ngay lập tức hướng Lâm Cẩm Thành lao thẳng tới, theo đó mà tiến tới, là bốn tiểu nhị còn lại của Tú Nguyệt lâu. Những người này sở dĩ có thể sống sót sau khi rất nhiều tay nỏ bắn xuống, điều đó có thể chứng minh thân thủ của họ không phải là tầm thường. Kỳ thật cấp bậc thực lực của Viện giám sát phân chia rất không rõ ràng, chỉ có ba loại, áo vàng, áo bạc, áo đen. Nhưng cũng không phải toàn bộ mật báo của Viện giám sát đều biết võ công, dù sao thì nhiệm vụ của mật báo cũng không phải chỉ là các loại việc ám sát. Viện giám sát chỉ có thích khách và hộ vệ của Tứ xử và Lục xử đối với võ công yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, mật báo Tam xử đối với năng lực ẩn nấp và tùy cơ ứng biến của cá nhân được coi trọng hơn. Nếu như mật báo ở Tam xử cũng đều như thích khách có tu vi cao thâm, thì Viện giám sát kia sẽ biến thành một tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới rồi. Đương đầu trước của Tam xử bất ngờ chết, nguyên nhân căn bản chính là, hắn không biết võ công. Ngược lại Trần Tử Ngư biết một chút quyền cước, tuy nhiên nói về công phu của nàng có lẽ không đánh thắng được ngay cả một tên Tứ xử cấp thấp nhất là áo đen.
Tiên sinh tính toán sổ sách kia thoạt nhìn đã rất già, bộ dạng giống như một trận gió có thể thổi ngã, nhưng, nhưng ông ấy lại là một Giám sát vệ áo bạc hàng thật giá thật. Hơn nữa, vì trong mật báo của Tam xử không nhiều người áo bạc. Ông ấy ở Tú Nguyệt lâu làm việc, không chỉ đơn giản là tính toán sổ sách như vậy. Ông ấy có trách nhiệm phải gánh đấy, đó là bảo vệ an toàn cho tòa lầu này. Tuy nhiên thật đáng tiếc, sự việc hôm nay phát triển đến mức độ này, không thể không nói, một vài ngày này ông ta đã quá nhàn rỗi rồi, đã có chút không để ý tới chức trách của mình.
Tiên sinh tính toán sổ sách giống như một cơn gió xoáy, nhanh chóng vọt tới trước mặt tên Lâm Cẩm Thành có một mắt trắng kia. Ông ấy nhìn ra, Lâm Cẩm Thành người này rất nguy hiểm, chính mình nhất định không phải là đối thủ của hắn. Nhưng ông ấy vẫn lựa chọn đột phá chỗ Lâm Cẩm Thành, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nơi cửa chính Vũ Tiểu Lâu đang ngồi.
Vũ Tiểu Lâu tu vị có cao hơn so với Lâm Cẩm Thành hay không ông ấy không biết, ông biết chính là, bên cạnh Vũ Tiểu Lâu khẳng định là không thiếu cao thủ.
Không hề nghi ngờ, sự phán đoán này là cực kỳ chính xác.
Tiên sinh tính toán sổ sách một quyền ầm vang đánh vào Lâm Cẩm Thành, giờ phút này, khí thế trong người ông hoàn toàn bạo phát ra, làm sao còn cái bộ dạng tuổi già sức yếu, thật giống như một con sư tử mạnh mẽ sau một giấc ngủ đông rất dài, bỗng dưng nhảy dựng lên miệng lớn dính máu mở rộng ra. Quả đấm chính là vũ khí của ông, mà ông tin chắc, chỉ cần mình có thể đánh trúng đối phương, trên thế giới này cũng không có nhiều người chịu được quả đấm này của ông, đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là phải đánh trúng đối phương.
Lâm Cẩm Thành không phải một bia ngắm cố định, hắn sẽ không vì nghiệm chứng quyền cước của tiên sinh tính toán sổ sách có bao nhiêu phần mạnh yếu mà ngu ngốc đứng yên cho ngươi khác đánh tới. Con mắt một màu trắng phau kia giống như nháy động, có lẽ là một ảo giác, nhưng lần nháy mắt này khiến trong lòng tiên sinh tính toán sổ sách có chút máy động, không thể phủ nhận chính là, ông bị con mắt trời sinh quái dị kia hấp dẫn sự chú ý. Thời điểm cao thủ thi đấu, một chút nhỏ phân tâm, cái giá phải trả thường thường là cả sinh mạng.
Tu vi của tiên sinh tính toán sổ sách rất cao, một quyền này của ông uy thế cũng rất đủ, nhưng ông không hiểu biết về Lâm Cẩm Thành.
Lâm Cẩm Thành dùng kiếm, song kiếm.
Kiếm của hắn không hề dài, chỉ có hai thước, giấu ở trong tay áo. Cho nên, lúc hắn dùng tay hướng phía tiên sinh tính toán sổ sách nghênh đón một quyền kia, trong lòng ông ấy không khỏi có chút đắc ý. Đối với nắm đấm của mình ông luôn luôn rất tự tin, ông đã ở đây mấy chục năm khổ công rèn luyện nắm đấm, có thể phá bia đá. Mắt thấy thời điểm nắm đấm hai người đụng vào nhau, trong tay Lâm Cẩm Thành chợt nhiều hơn một thanh đoản kiếm.
Phốc một tiếng, nắm đấm của tiên sinh tính toán sổ sách bị đoản kiếm xuyên phá, ngay lập tức cây đoản kiếm kia chuyển động, bốn ngón tay đồng loạt bị cặt đứt xuống. Tiên sinh tính toán sổ sách muốn lui, nhưng một thanh kiếm khác của Lâm Cẩm Thành lại nhanh hơn. Chỉ trong nháy mắt như vậy, thanh kiếm trong tay trái của Lâm Cẩm Thành đã đâm rách cổ họng tiên sinh tính toán sổ sách.
Tốc độ nhanh như ánh sáng, một chiêu quyết sinh tử.
Lâm Cẩm Thành một chiêu thuận lợi, lập tức giết tới bốn tên tiểu nhị của Tú Nguyệt lâu. Bốn tên tiểu nhị này đều ở trình độ áo đen, dưới kiếm của hắn không ai có thể kiên trì một chiêu. Cơ Vô Danh chỉ kịp tới kéo hai tiểu nhị ở phía sau lại một phen, đưa bọn họ từ trước cửa Quỷ môn quan kéo lại. Nhưng hai tiểu nhị phía trước vẫn bị một kiếm của Lâm Cẩm Thành giết chết, tốc độ nhanh khiến ánh mắt của người căn bản là không tập trung được vào song kiếm.
Cơ Vô Danh rất béo, nhưng tốc độ của hắn lại vượt xa dự tính của mọi người.
Hắn cứu hai tiểu nhị trở về, sau đó trở tay rút nhuyễn kiếm từ bên hông mình ra. Thật sự không thể tưởng tượng được, dáng người hắn như vậy thể trọng như vậy, lại không ngờ là một tay kiếm pháp hoàn hảo xuất quỷ nhập thần, kiếm pháp nhẹ nhàng phóng khoáng như vậy. Thân thể hắn thật giống như một đám mây, mơ hồ không dấu vết.
Trong phút chốc, hắn và Lâm Cẩm Thành đã giao thủ vài chục chiêu, đường đánh của hai người đều rất nhẹ nhàng, tốc độ xuất kiếm khiến cho người khác không nhìn kịp. Lâm Cẩm Thành rất mạnh, nhưng, so sánh cùng với thập nhị kim y của Viện giám sát vẫn là có chút chênh lệch . Cơ Vô Danh, chính là một kim y của Viện giám sát do Triệu Đại phái đến Khai Phong.
Sau ba mươi chiêu, trên ngực Lâm Cẩm thành đã trúng một kiếm, may mắn là phản ứng của hắn rất nhanh, một kiếm này mới có thể không đâm trúng điểm yếu của hắn. Nhưng dù là như vậy, Lâm Cẩm Thành cũng bị dọa khiến một thân mồ hôi lạnh. Thuộc hạ của Viện giám sát nhiều không kể xiết, chỉ có mười hai người có thể nhận được danh hiệu kim y, bởi vậy có thể thấy được tu vi của Cơ Vô Danh cao bao nhiêu.
Sau năm mươi chiêu, trên cánh tay trái của Cơ Vô Danh bị trúng một kiếm của Lâm Cẩm Thành, nhưng Cơ Vô Danh cũng đem mũi kiếm đâm vào con mắt dị thường kia của Lâm Cẩm Thành. Kiếm xâu não mà ra, thật đơn giản giống như cắt một miếng đậu hủ vậy.
Vũ Tiểu lâu thở dài, dường như là tiếc hận cho cái chết của thuộc hạ dưới trướng mình.
Cơ Vô Danh liều mạng bị thương giết chết Lâm Cẩm Thành, vung kiếm giết mấy tên nỏ thủ canh giữ cửa sau, sau đó lớn tiếng bảo hai tiểu nhị kia chạy trốn từ cửa sau, chính mình dùng trường kiếm ngăn cản phía sau. Khi hai tiểu nhị kia vừa mới từ trong cửa lao ra, tiếp đó vài tiếng khó khăn phát ra, hai cỗ thi thể cắm đầy tên nỏ ngã trở về. Ở bên ngoài, ít nhất còn có một trăm tên nỏ thủ đang chờ bọn họ lao ra.
Cơ Vô Danh hơi sửng sốt một chút, môi mấp máy, ánh mắt lạnh lùng run lên sau lưỡi kiếm, chân thấp xuống một chút, hướng phía Vũ Tiểu Lâu giết tới. Nhuyễn kiếm ở giữa không trung vẽ lên một đường quỹ đạo rất đẹp, nhanh như chớp đâm về phía ngực Vũ Tiểu Lâu.
Vũ Tiểu Lâu nâng bàn tay đẹp tuyệt trần còn đẹp hơn tay nữ nhân lên, thong thả nhìn vào chỗ cắt đến. Ngón cái và ngón trỏ nắm vào một chỗ, nắm vào kiếm mà Cơ Vô Danh đâm tới kia. Y bấm ngón tay, BA~ một tiếng, nhuyễn kiếm kia thật giống như lụa mỏng bị y nắn chặt đứt từng đoạn ngắn. Vũ Tiểu Lâu cong ngón tay búng ra, nửa đoạn gãy kia như mũi tên bắn ra ngoài như tia chớp, xuyên qua ngực Cơ Vô Danh.
Cơ Vô Danh bị đánh trúng bay thẳng ngược ra ngoài, lăn vài vòng sau khi rơi xuống đất, vừa đúng tới trước mặt quầy, Cơ Vô Danh giơ tay nhấn một cái ở dưới mặt quầy, két một tiếng, thân ảnh liền biến mất trong mật đạo tối om.
Vũ Tiểu Lâu bình thản nhìn Cơ Vô Danh trốn vào mật đạo, y thu tay lại, đứng lên nói với một gã thái giám mặc áo bào gấm đứng bung dù phía sau: - Tông Trạch, ngươi đi theo hắn, xem trong thành Khai Phong, rốt cục có bao nhiêu tai mắt của Viện giám sát Hán quốc phái đến. Tốt nhất, Cơ Vô Danh có thể từng bước từng bước giúp chúng ta điều tra ra.
Y xoay người đi vào trong màn mưa, vừa đi vừa nhẹ giọng nói:
- Tiểu chủ tử chung quy còn phải ngồi trên cái ghế kia đấy, có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể sống lâu một chút.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận