ĐƯỢC DIỆU CHÂU
Tháng tám năm Đại Thống thứ hai của Đại Hán, sau khi trở lại Ung Châu Tạ Tuấn không cam lòng thất bại, điều động binh mã từ ba nơi Càn Châu, Diệu Châu, Thương Châu hội hợp với nhân mã đại bản doanh tại Ung Châu, tiếp tục thu thập tân binh, quận binh sai dịch từ các châu phủ huyện nha tổng cộng một trăm tám mươi ngàn đại quân, chia ba đường, phản công Hoa Châu.
Đầu tháng tám, Tả lộ quân bốn mươi ngàn nhân mã ra Diệu Châu tiến sát Đồng Châu uy hiếp đường lui quân Hán. Hữu lộ quân bốn mươi ngàn ra Thương Châu, Ung Châu binh một trăm ngàn lên Bắc, cùng nhau phối hợp tác chiến, vào ngày mười bốn tháng tám vượt qua sông Ngư Tu, khoảng cách Hoa Châu sáu mươi dặm cắm trại.
Tướng phòng giữ Đồng Châu là đại tướng quân Hán Mậu Ly, là tộc đệ của đại tướng Tấn Châu Mậu Nguyên. Đồng Châu chỉ có ba nghìn quân Hán, binh lực rõ ràng không đủ, nhưng còn có hơn mười ngàn hàng binh quân Hôi Y, những người này trải qua hai tháng huấn luyện, đã có đầy đủ sức chiến đấu nhất định. Vả lại thủ thành không giống với dã chiến, tuy rằng sức chiến đấu của quân Hôi Y đầu hàng có hạn, tuy nhiên dùng trên tường thành phòng ngự vẫn là không có vấn đề gì cả.
Vĩnh Hưng quân Tả lộ quân đại tướng Mã Văn, suất lĩnh bốn mươi ngàn đại quân công thành hơn mười ngày, quân Hán thủ vững không ra, Đồng Châu tuy rằng bị vây như thùng sắt nhưng vẫn vững chắc. Sau khi Lưu Lăng chiếm cứ Hoa Châu, điều vận đại lượng lương thảo chuyển đến Đồng Châu chuẩn bị có khi cần đến, tục ngữ nói người không lo xa thì ắt sầu gần, mà Lưu Lăng phòng ngừa rất chu đáo, Đồng Châu quân coi giữ cũng không thiếu hụt lương thảo, nhưng thật ra Chu quân từ Diệu Châu mà đến mang lương thảo có hạn, còn dân chúng trong vòng trăm dặm xung quanh Đồng Châu đều bị quân Hán dời vào bên trong thành Đồng Châu, Chu quân cướp đoạt không được lương thảo vây thành hơn mười ngày sau, lương thảo cũng không khá hơn.
Mà điều khiến cho Mã Văn lo lắng nhất là, có một đội kỵ binh quân Hán mấy nghìn người, đi lại như gió, chỉ ở trên quan đạo Diệu Châu hướng Đồng Châu cướp bóc đội ngũ vận lương của Chu quân. Đốt lương thảo xong là đi, khi viện quân nhận được báo tin chạy tới thì bọn họ đã sớm trốn xa, tìm đều tìm không thấy. Rơi vào đường cùng, Mã Văn chỉ có thể chia ra trọng binh vận chuyển lương thực, nhưng cứ như vậy, lực lượng binh mã tấn công Đồng Châu lại có vẻ yếu ớt hơn.
Lúc trước khi hắn được Tạ Tuấn bổ nhiệm làm Tả lộ quân đại tướng, từng khoe khoang khoác lác trong năm ngày sẽ phá được Đồng Châu. Nhưng hiện tại đã qua mười ngày hơn, Đồng Châu vẫn như cũ ở trong tay quân Hán, còn mình thì đâm lao phải theo lao rồi. Lương thảo không đông đủ, quân tâm không ổn, đám dân chúng không ủng hộ Chu quân tàn bạo ngược lại giúp đỡ người Hán, tâm trạng bọn lính ghét chiến tranh càng lúc càng lớn, nhất là binh lính mới chiêu mộ đến tố chất căn bản là không thể so với lão binh Vĩnh Hưng quân được. Mà đánh xong trận Hoa Châu này, hai trăm ngàn Vĩnh Hưng quân bị quân Hán giết chết một nửa, hiện tại hắn suất lĩnh bốn mươi ngàn Chu quân này, trong đó số lượng lão binh chỉ có một phần.
Vừa mới lại nhận được thám báo bẩm báo, đội ngũ phái đi vận lương lại bị đội ngũ thần bí của quân Hán tập kích. Năm mươi xe lương thảo bị đốt cái sạch sẽ, đại bộ phận Chu quân bảo hộ lương thực đều là tân binh, tuy nhiên có ba nghìn người nhiều như vậy, lại bị một đội quân Hán xung phong liền đánh cái tơi tả. Sau khi Quân Hán đốt lương thảo, tranh đoạt ngựa liền nghênh ngang rời đi. Mã Văn tức giận đem bàn lật ngược, trong cơn giận dữ phái thân binh dẫn theo quân lệnh của mình chạy tới Diệu Châu thúc giục lương thực.
Ngày hai mươi ba tháng tám, bởi vì hôm qua có mưa, hôm nay trời cũng âm, cho nên có vẻ phá lệ mát mẻ. Sự khô nóng trước đó trở thành hư không, làm cho người ta cảm giác được một loại thoải mái khó có được. Một đôi vợ chồng trẻ từ Diệu Châu đến chuẩn bị tới Bồ Châu đi tìm nơi nương tựa, thừa dịp thời tiết mát mẻ nên bước đi nhanh hơn. Hai người cũng không có mang theo hành lý gì, chỉ là một người vác một cái bao, mang theo vài món đồ quần áo để thay khi tắm giặt, cầm theo mấy tờ mua bán nhà đất cũ của Diệu Châu, cầm theo mấy trăm đồng tiền. Hai người đi ra Diệu Châu đã ba ngày rồi, hễ từ xa nhìn thấy có quan binh đi qua bọn họ liền khẩn trương trốn vào trong bụi cỏ, ba ngày này trong lòng run sợ cũng là có kinh hãi mà không có nguy hiểm.
Đang đi trên quan đạo, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có bụi mù nổi lên còn có tiếng ầm ầm như sấm rền vậy truyền đến, người chồng biết đó là đại đội quan quân kỵ binh đến đây, khẩn trương kéo người vợ của mình vừa lăn vừa bò tiến vào ven đường, nằm sấp trên mặt đất cũng không dám thở mạnh.
Không bao lâu, kỵ binh Đại Chu mặc quân phục màu vàng thổ đằng đằng sát khí chen chúc chạy qua, chiến mã chạy như bay, khiến trên quan đạo bụi đất hất lên rất cao. Người chồng bịt miệng của người vợ, hai người lạnh run ẩn thân ở trong bụi cỏ, đợi cho đội ngũ xem ra không dưới mấy nghìn kỵ binh này sau khi chạy đi thật xa mới dám chui ra.
Người vợ cúi người lấy tay phủi phủi bụi đất dính trên người của người chồng, miệng vẫn không quên oán giận quyết định qua loa của người chồng: - Chúng ta ở Diệu Châu thật ra rất tốt, anh cố tình muốn đi Bồ Châu. Đoạn đường này ngàn dặm xa xôi khắp nơi đều đang đánh giặc, cũng không biết còn phải chịu bao nhiêu tội mới có thể đến Bồ Châu đây. Hơn nữa, anh với cậu mợ kia đã vài năm không lui tới, họ nhất định sẽ thu nhận và giúp đỡ chúng ta sao?
Người chồng gắt một cái nói: - Em biết cái gì!
Hắn nhìn hai bên một chút không có thấy người, rồi mới lên tiếng: - Vĩnh Hưng quân với quân Hán khai chiến, Diệu Châu sớm muộn gì cũng bị mất thôi, Hán Vương Lưu Lăng kia là ai? Đó là Chiến thần từ mười sáu tuổi lãnh binh đến nay mười năm chưa từng bị bại! Hoa Châu có Vĩnh Hưng quân hơn trăm ngàn đại quân, có thể thủ được trong mấy ngày? Nói xa hơn nữa, Đồng Châu, Bồ Châu, Giáng Châu, những địa phương này trước mặt quân Hán có tòa thành nào giữ được đâu? Đừng nhìn hiện tại Vĩnh Hưng quân điều tập hai trăm ngàn đại quân phản công Hoa Châu, bọn họ không phải đối thủ Hán Vương Lưu Lăng đâu!
Hắn giúp người vợ lấy cây cỏ trên đầu tóc xuống, chỉ vào rừng cây xa xa nói: - Đi vào nghỉ ngơi một chút uống miếng nước, trời bắt đầu tối rồi, đêm nay tìm không thấy thôn chúng ta chỉ có thể ở trong mảnh rừng cây này qua đêm thôi.
Hai người ở trong mảnh rừng cây này tìm chỗ bí ẩn ngồi xuống, người chồng nói tiếp: - Em suy nghĩ một chút, nếu là Vĩnh Hưng quân bị đánh bại, quân Hán có thể không nhân cơ hội tiến công Ung Châu? Diệu Châu của chúng ta hiện tại đã không có nhiều Chu quân thủ thành, một khi quân Hán vây thành mà nói, trong thành dân chúng cũng phải bị cưỡng bức lên thành tường mà liều mạng! Chúng ta là dân chúng, dựa vào cái gì đi chịu chết? Vĩnh Hưng quân là bại chắc đấy, nếu như chúng ta phải cùng đi theo Vĩnh Hưng quân chịu chết, vậy thì thà rằng chúng ta sớm một bước rời khỏi!
Người vợ bĩu môi nói: - Vậy em nói đến Phường Châu quê nhà mẹ em ở, anh vì sao không đi? Thế nào cũng phải chạy tới Bồ Châu, nơi đó hiện tại là địa bàn của người Hán. Em nghe nói người Hán khi gặp người là giết đấy, đánh hạ một tòa thành liền giết hết dân chúng trong thành, chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy đến chịu chết, còn không phải như nhau!
Người chồng mắng: - Em ngu quá đi tin chuyện vỉa hè bịa đặt, nói quân Hán tàn bạo chính là ai? Là Vĩnh Hưng quân bọn ăn thịt người uống máu người đấy! Em nghe bọn hắn hay sao? Anh lại nghe được, hiện tại Bồ Châu Giáng Châu những địa phương kia dân chúng đều được chia cho ruộng đất đó, quân Hán lại phát cho dân chúng hạt giống, thuế má thu cực thấp, nơi đó dân chúng ngày qua ngày rất thoải mái. Lúc trước anh nói cho em nghe đã làm mất miếng ngọc truyền gia kia? Anh là lừa gạt em đó, kỳ thật là anh nghĩ tới Bồ Châu tặng cho cậu mợ già của anh đấy. Nể mặt miếng ngọc gia truyền kia, ông ta làm sao có thể đuổi chúng ta đi? Chỉ cần chúng ta đi theo quân Hán nơi đó nhận được hạt giống nhận được một miếng ruộng đất tốt, cuộc sống có thể dễ qua rồi!
Người vợ ngẫm nghĩ một chút cười nói: - Chỉ có anh biết nghĩ lo xa thôi!
Người chồng cười đắc ý nói: - Người mà không lo xa thì ắt sầu gần, đàn ông mà, dù sao cũng phải đem ánh mắt thả rộng một chút mới được!
Hắn chợt nhớ tới một việc hỏi: - Vừa rồi Chu binh kia chạy qua, có phải trên người đều có máu hay không?
Người vợ ngẫm nghĩ một chút gật đầu nói: - Vâng, anh không nói là em đã quên mất, mùi máu tươi này, cách thật xa đã vọt vào mũi của em rồi.
Người chồng lo lắng nói: - Xem ra phía trước đang đánh rất là náo nhiệt, đội Chu binh này nhất định là về Diệu Châu tìm viện binh thúc giục lương thảo đấy. Chúng ta hiện tại nằm ngủ đi, trời tối rồi đi tiếp!
Hai người ngay tại trong rừng cây mặc nguyên y phục mà ngủ, tới khi trăng treo ngọn cây ăn chút lương khô qua loa liền hướng tới trên quan đạo chạy đi. Đi tới nửa đêm ra ngoài ba mươi mấy dặm, người vợ thật sự đi không nổi rồi, mắt thấy phương đông đã trở nên trắng xóa, vì thế hai người thương lượng một chút, xem bên trái quan đạo có một mảnh đất hoang thật lớn, cỏ dại có thể cao hơn đầu người, vì thế chui vào định tìm chỗ thoải mái một chút ngủ một giấc. Mới bước tới trên mặt cỏ không bao xa, bỗng nhiên ngửi thấy được một mùi hôi thối rất nồng đặc. Người chồng đánh bạo đi về phía trước dò đường, đẩy ra cỏ dại cao hơn đầu người kia nhìn về phía trước, thì thân mình chấn động, đứng đực ở đó rốt cuộc không biết nhúc nhích luôn.
Chỉ thấy ở trong một mảnh đất trũng, rậm rạp đều là người chết bị lột cởi hết quần áo! Nhìn tầng tầng lớp lớp bộ dạng chỉ sợ không dưới mấy nghìn người, những người này hiển nhiên mới chết không bao lâu, có vết máu còn chưa khô thấu. Còn có vài cái cờ lớn chữ Chu thật sự bị tàn phá không chịu nổi cũng bị vứt trên mặt đất, vô số ruồi bọ con chuột ở trên đống tử thi kêu loạn bận rộn.
Khi vợ chồng họ cương đứng ở đó bị dọa đến gần bể gan, thì đội ngũ kỵ binh Chu quân ngày hôm qua bọn họ gặp phải đã đi suốt đêm tới ngoài thành Diệu Châu rồi!
Tướng lĩnh dẫn đầu Chu quân là một người đàn ông xem ra hơn ba mươi tuổi, gầy đến thật giống như da bọc xương vậy, xem thân hình của hắn, thật là lo lắng một trận gió lớn có thể thổi hắn bay lên bầu trời. Chỉ có điều người này tuy rằng gầy gò vô cùng, nhưng mang theo một hơi thở dũng mãnh làm người ta không dám nhìn gần. Trên người áo giáp của hắn đều là vết máu, trên mặt cũng là vết máu loang lổ, xem ra vừa mới trải qua một hồi ác chiến. Lại nhìn phía sau hắn chừng ba ngàn kỵ binh này, cũng mỗi người đều mang thương, trên quần áo, trên chiến mã đều là máu.
- Mau mở cửa thành! Tướng lĩnh phụng mệnh Mã tướng quân trở về thành thúc giục lương thực!
Thân binh của tướng quân gầy yếu kia hô to nói với quân coi giữ cửa thành lầu.
Trên cổng thành thả xuống một cái giỏ treo, Lữ suất thủ thành xuống dưới tra nhìn một chút thấy quả nhiên là quân đội nhà mình, vì thế mệnh lệnh bọn lính đem cửa thành mở ra. Hơn ba nghìn kỵ binh một loạt chạy vào, lại đi tìm Lữ suất kia, làm sao còn có thể nhìn đến bóng dáng của hắn? Hướng dưới đất nhìn xuống, mới phát hiện, không biết khi nào trên mặt đất có một mảnh đồ như bùn lầy vậy.
Sau khi hơn ba nghìn kỵ binh vào cửa thành Diệu Châu, lập tức đánh ra cờ hiệu quân Hán, đầu tiên là chiếm cửa thành, sau đó giết vào trong thành, trong một đêm giết sạch hết Diệu Châu Quận thủ, Quận thừa cùng với Đại Chu quan văn võ tướng. Đội ngũ Chu quân đóng giữ tại Diệu Châu vốn là chỉ có mấy ngàn người, bị quân Hán đánh trở tay không kịp, thậm chí ngay cả chống cự đều không có hình thành liền đã đánh mất Diệu Châu rồi! Quân Hán mặc quân phục Chu quân này mỗi người thân thủ mạnh mẽ ác nghiệt quyết đoán, giết người tuyệt không nương tay. Hễ là bị bọn họ quơ được quan quân Chu quân hoặc là châu phủ quan viên, một người cũng không chừa, lập tức tru sát. Chu quân còn chưa kịp nắm lên vũ khí, ở trong đại doanh đã bị quân Hán vây quanh, chỉ phải đầu hàng.
Trong một đêm, Diệu Châu thất thủ!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận