HOÀNH ĐAO
- Bột cực liệt (*), đội ngũ vạn người của Hàn Phi Hổ và Đào Khoát Thác dường như xông không lên được! (*) Bột cực liệt: chức quan cao cấp
Thiên phu trưởng thân binh của Á Khố Lý dựng thẳng người trên lưng ngựa, tay giơ lên che bớt ánh nắng, chăm chú nhìn về phía trước: - Có vẻ đã bị người Hán ngăn chặn rồi, nếu không phát huy được tốc độ đè áp tới, người của Hàn Phi Hổ và Đào Khoát Thác ngồi trên lưng ngựa sẽ trở thành bia ngắm cho trường mâu người Hán rồi, đâm một nhát chết một người, Bột cực liệt, chúng ta có nên xông lên không?
- Xông lên làm cái gì?
Á Khố Lý trắng mắt liếc gã Thiên phu trưởng thân binh của mình: - Để người của Hàn Phi Hổ và Đào Khoát Thác đánh vào đi, nếu không thể đè sụp mâu trận của người Hán, lính ta có tiến lên nữa cũng là chịu chết. Chỉ cần chờ phòng ngự của người Hán bị phá vỡ, lại dẫn người xông lên từ giữa bổ ra đại trận người Hán, sau khi xuyên thấu quay đầu lại tới lui giết trận, người Hán tất bại.
Hắn dùng roi chỉ ra phía trước: - Ngươi không thấy sao? Người Hán nào có bảy tám vạn, quá lắm là ba vạn thôi. Hàn Phi Hổ và Đào Khoát Thác coi như là phế vật thì cũng có thể dựa vào chiến mã chen lên trước đập vỡ mâu trận người Hán rồi. Không cần phải để ý, lính của ta giữ lại còn có tác dụng.
Thiên phu trưởng thân binh không nói nữa, chỉ là trong lòng nếm trải tư vị không thỏa.
- Xông lên trước, đừng dừng lại, dừng lại sẽ trở thành bia ngắm bắn cho cung tiễn thủ quân Hán đấy! Xông lên trước!
Đào Khoát Thác lớn tiếng rống: - Người tới, thổi sừng trâu lệnh, khiến Á Khố Lý mang người xông kích từ bên cánh!
Lính liên lạc lập tức thổi sừng trâu, âm thanh ô ô của sừng trâu truyền đi rất xa, dù trong tiếng la hét chém giết giữa vạn quân cũng có thể truyền đạt ý tứ rõ ràng. Không phải Đào Khoát Thác nóng vội, mà là người chết quá nhiều khiến hắn rất đau lòng. Một đội vạn người hoàn chỉnh, mới đánh chưa tới nửa canh giờ đã có ít nhất hai ngàn ngã ngựa rồi. Đội ngũ mấy ngàn người ở mặt sau xông lên không được, tử thi của người và chiến mã gần như đã ngăn chặn con đường tiến lên trước rồi, kỵ binh không đề lên được tốc độ, người của hắn có lao lên trước nữa cũng vô dụng, trường mâu trong tay người Hán dài chừng bốn mét, mà loan đao thường dùng của Lang kỵ Khiết Đan còn chưa tới một mét. Về phương diện binh khí chịu thiệt quá lớn, nếu còn tiếp tục tiêu hao như vậy toàn bộ vạn nhân đội nói không chừng sẽ bị người Hán mài mòn chết sạch tại nơi này.
Trả giá bằng sinh mệnh của hơn hai ngàn người mới giải khai được hai hàng mâu đầu của quân Hán. Mỗi bước tiến lên trước, con số Lang kỵ ngã xuống thật ghê người. Công phá hai hàng trường mâu phòng ngự của quân Hán, cái giá phải trả còn nặng nề hơn so với người Hán! Dùng tiểu đội kỵ binh tăng tốc tấn công, mới áp qua được vài bước tức khắc đã bị cung tiễn thủ người Hán bắn chụm, cả người lẫn ngựa đều bị bắn thành nhím.
Đào Khoát Thác vừa mệnh lênh xong, hắn liền nghe thấy bên phía Hữu quân cũng truyền đến tiếng kèn.
Hàn Phi Hổ cũng chống đỡ không nổi nữa rồi!
Đào Khoát Thác oán giận nghĩ, Á Khố Lý đây là lấy quyền mưu tư, thừa cơ tiêu hao binh lực của ta và Hàn Phi Hổ! Mẹ nó, tưởng bố không biết sao? Bệ hạ quy thiên rồi, Á Khố Lý muốn giữ nguyên binh lực là để trở về tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế! Xem ta và Hàn Phi Hổ là thằng ngốc à, lấy binh của bố coi như dao nhỏ mà dùng, vô sỉ!
- Tiếp tục thổi, đừng dừng lại!
Đào Khoát Thác thấy lính truyền lệnh buông xuống sừng trâu, hắn vung roi quất lên vai gã lính: - Binh Á Khố Lý còn chưa lại đây thì ngươi vẫn phải thổi cho bố!
- Lệnh cho người phía sau lui về trăm bước, giãn ra khoảng cách cho chiến mã có không gian xung kích! Con mẹ nó đều chặn ở nơi đó, muốn chết à!
- Một người đi, mời Hàn Phi Hổ tướng quân đến đây cùng ta nghị sự!
Đào Khoát Thác hung hăng mắng: - Cầu cho ngươi sinh con không có lỗ đít! Á Khố Lý, ca ca ngươi chết tuyệt không oan uổng, hai huynh đệ các ngươi đều chẳng phải hạng gì tốt! Tính tới tính lui, con mẹ nó mỗi ngày đều là tính kế người khác!
- Lính truyền lệnh, thổi sừng! Lệnh cho hàng thứ hai còn sống bỏ mâu vòng ra phía sau hàng thứ ba, dùng đoản đao giết người ngựa Khiết Đan!
Hoắc Quang quay người hô.
Lính truyền lệnh lập tức thi hành mệnh lệnh của Hoắc Quang, âm thanh sừng trâu lệnh của người Khiết Đan và người Hán liên tiếp vang vọng, nhưng người của cả hai bên đều không bị tiếng hiệu lệnh của bên địch ảnh hưởng luống cuống tay chân. Kèn quân Hán dùng là do Hán vương điện hạ tự mình thiết kế, thanh âm vang dội, không trầm thấp như sừng trâu của người Khiết Đan.
Nghe được tiếng kèn, hơn hai trăm quân Hán thuộc hàng thứ hai còn sống tức thời dùng sức đâm trường mâu ra ngoài, cũng mặc kệ là đâm vào người hay là chiến mã lập tức rút lui trở về, bọn họ hóp lưng lại như mèo chui qua khe hở giữa mâu trận hàng thứ ba, sau đó rút ra đoản đao thủ hộ bên cạnh đồng chí. Mỗi khi có người Khiết Đan bị trường mâu đâm cho ngã ngựa vùng vẫy tiến lên, bọn họ lập tức nhào tới hung hăng đâm đoản đao vào trái tim của địch.
Đoản đao đâm vào trong ngực, máu len lỏi theo đoản đao phun ra ngoài. Máu bắn rất nhanh, giống như suối nước phun trào. Trên sống đoản đao được rèn thành hình dáng răng cưa, lúc lưỡi đao rút ra sẽ xé toạc miệng vết thương, lấy biện pháp chữa trị lúc bấy giờ sẽ không cách nào xử lý được vết thương khủng bố như vậy, miệng vết thương bị cắn nát có khâu cũng vá không được. Hình dạng của loại đoản đao này cũng do Lưu Lăng thiết kế nên, kỳ thật nguyên lý rất đơn giản, Lưu Lăng chỉ là tham khảo kiểu mẫu của mã tấu thời hiện đại thôi.
Mà binh khí trang bị cho người Giám sát viện so ra còn dễ dùng hơn hoành đao cũng là Lưu Lăng tham khảo chế tạo, thoạt nhìn giống hệt một cái đục sắt cực kì sắc bén, nhưng thật ra là dao găm ba cạnh phiên bản dài. Vết thương do đục sắt xuyên thủng kéo ra ba rãnh máu, tốc độ đổ máu còn nhanh hơn vết đao cắt vài lần. Miệng vết thương trông hệt như một đóa hoa nhỏ, đóa hoa ba cánh.
Hai phương giao tranh hơn nửa canh giờ, chỉnh thể đại trận quân Hán lui về sau, còn người Khiết Đan vẫn chưa công phá được hàng mâu trận thứ ba. Nhân số chết trận của hai bên vượt quá sáu ngàn người, không hề có thương binh. Người Khiết Đan vừa ngã ngựa sẽ lập tức bị người Hán dùng đoản đao đâm chết, mà người Hán bị gãy trường mâu không kịp rút lui sẽ bị loan đao người Khiết Đan cắt xé. Binh lính hai bên đều giết ra huyết tính, cặp mắt đỏ lòe trông như ma quỷ đến từ hai chốn địa ngục khác nhau.
- Đại nhân, nhân mã của Hoắc Quang tổn thất rất lớn.
Lang tướng Thôi Tiềm nhìn thoáng qua Hoa Linh, do dự một chút rốt cục vẫn nói ra lo lắng của mình.
Hoa Linh gật đầu nói: - Ta thấy được.
Thôi Tiềm há miệng thở dốc, cuối cùng ráng nuốt xuống lời khuyên Hoa Linh điều hậu đội phối hợp tác chiến cùng Hoắc Quang. Dường như cảm nhận được sầu lo của gã, Hoa Linh giơ tay chỉ về phía người Khiết Đan và nói: - So với chúng ta, lũ người Khiết Đan còn nóng vội hơn, trận hình của chúng đã rối tung rối mù. Kỵ binh hậu đội lui về sau là muốn giãn ra khoảng cách để xung kích. Nhưng tiền đội của chúng còn đang bị Hoắc Quang níu chặt, có xông lên nữa cũng không làm nên chuyện gì. Chờ chút nữa thôi, hậu đội của người Khiết Đan tấn công lên không được sẽ tự đâm sầm vào trận hình của mình, rối loạn thành một bầy.
- Bảo bọn lính đồng thanh hô, "Da Luật Hùng Cơ bị con hắn độc chết, chết rất thảm!"
Hoa Linh phân phó.
Hoa Linh căn bản không biết, câu nói mà hắn cho rằng là lời nói gạt của mình, kỳ thật lại là chân tướng.
- Da Luật Hùng Cơ bị con hắn độc chết! Chết rất thảm!
Hậu đội quân Hán hơn vạn bị nghẹn đủ rất muốn xông lên giết địch, nhưng không có mệnh lệnh nên không thể tiến lên, vậy nên họ dùng hết sức bình sinh hét lớn, theo sự chỉ huy của các tướng lĩnh, giống như một dàn đồng ca chỉnh tề hô hoán. Tiếng hô của bọn họ đều nhịp, so với tiếng trống trận còn phấn chấn lòng người hơn.
Mà cảm thụ của bên phía Khiết Đan thì hoàn toàn trái ngược, từng tiếng từng tiếng hô, như con dao nhỏ găm vào lòng chúng, đâm từng nhát từng nhát.
- Ha ha, lũ Khiết Đan loạn rồi!
Thôi Tiềm cười hô to: - Một chiêu này của đại nhân thật hay quá, không ngờ có hiệu quả giống đến kì diệu với "tứ bề Sở ca"!
Thôi Tiềm là người thô lỗ, cũng không để ý mình vỗ mông ngựa đúng hay không, trong đầu cảm thấy cái gì hay là mở miệng khen ngay. Hoa Linh cười cười, chỉ vào hậu đội người Khiết Đan: - Áp trận ở phía sau cùng hẳn là Kim Trướng tướng quân của người Khiết Đan, hắn muốn rút lui rồi.
- Lệnh kỵ binh tập kết!
Hoa Linh vung tay lên.
- Hậu đội đổi thành tiền đội, rút!
Á Khố Lý lớn tiếng ra lệnh.
- Bột cực liệt! Vì sao rút lui, Hàn Phi Hổ và Đào Khoát Thác đã sắp chống đỡ không nổi rồi!
Phó tướng của Á Khố Lý rống lớn nói.
- Vậy ngươi theo bọn họ chết chung đi!
Á Khố Lý vung đao chém gã phó tướng ngã ngựa: - Da Luật Đức Quang phái ngươi tới giám thị ta, cho rằng ta không biết sao? Người đâu, thổi sừng! Rút quân!
Á Khố Lý thấy được tình hình rất rõ ràng, tiếng hô của người Hán đã hoàn toàn đánh sụp khí thế của hai quân Hàn Phi Hổ và Đào Khoát Thác. Trước đó bọn lính vốn đã nghe đồn tin tức Da Luật Hùng Cơ bệnh chết, tiếng hô của người Hán đã chứng thực suy đoán của chúng. Sĩ khí tức thì bị người Hán ép xuống, ngay cả quan chỉ huy trung cấp và cấp thấp cũng không còn ý chí chiến đấu nữa.
- Như vậy không xong!
Lần thứ hai tấn công vẫn không hiệu quả, hai mắt Đào Khoát Thác đã đỏ lựng. Mâu trận người Hán tuy rằng chỉ còn lại có hai tầng, nhưng lại vững vàng giống như bàn thạch không sao lay động được. Tiền đội bị người Hán đỡ đòn vào không được lui không xong, ý chí chiến đấu của bọn lính vốn chẳng còn bao nhiêu. Giờ lại bị tiếng hô khó phân biệt thật giả của người Hán ảnh hưởng, Đào Khoát Thác biết binh lính dưới trướng mình đã bại rồi.
- Hàn tướng quân! Cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ thua thôi! Phải mau nghĩ biện pháp!
Đào Khoát Thác lớn tiếng hỏi.
- Biện pháp?
Hàn Phi Hổ cười khổ, giơ tay chỉ chỉ đằng sau: - Á Khố Lý chẳng phải đã dạy chúng ta nên làm sao rồi ư?
Đào Khoát Thác quay phắt đầu lại, trông thấy Kim Trướng quân của Á Khố Lý đang triệt thoái về sau, khi chúng sĩ binh quay đầu ngựa dấy lên vô số bọt tuyết bị gió thổi qua bên này, đánh lên mặt lạnh lẽo buốt giá, nhưng lòng lại không lạnh.
- Lũ sói con Á Khố Lý! Bố muốn bổ sống hắn!
- Đào Khoát Thác! Rút lui đi, nếu còn không rút, chờ người Hán phản công lại có muốn chạy cũng không kịp rồi.
- Nhưng tiền đội còn ít nhất ba ngàn người đang bị người Hán kềm giữ!
Đào Khoát Thác bi phẫn gào thét.
- Đại Liêu xong rồi...
Hàn Phi Hổ thở dài: - Hoặc là trốn, hoặc là đầu hàng, ngươi chọn đi.
Đào Khoát Thác rống lên một tiếng A!, hung hăng nện lên lồng ngực mình hai cái: - Thổi sừng! Rút quân!
- Chờ chút!
Hàn Phi Hổ giơ tay ngăn cản: - Trước hết để hậu đội rút lui đã, chờ hậu đội rút hết rồi lại thổi sừng! Tiếng sừng trâu hiệu lệnh vừa vang lên, nhân mã tiền đội sẽ tán loạn lao trở về, khi đó không cần người Hán phản kích, chúng ta đã tự diệt mình rồi!
Hậu đội quân Hán
Hoa Linh tụ họp lại tất cả kỵ binh, ba nghìn kỵ đấu chí sục sôi.
- Tháo ra giáp cụ trên thân chiến mã, áo giáp trên người cũng cởi ra luôn, đổi thành giáp da. Mỗi người chỉ cầm theo một thanh hoành đao, những thứ khác đều bỏ xuống!
Hoa Linh lớn tiếng mệnh lệnh.
Lang kỵ Khiết Đan tới lui như gió, nếu muốn lấy kỵ binh thắng kỵ binh, thì cần phải nhanh hơn tốc độ Lang kỵ Khiết Đan! Trang bị nhẹ lên trận, không được để bất kỳ thứ gì trói buộc. Người Khiết Đan đã muốn chạy trốn rồi, nếu từ phía sau theo đuôi đuổi giết, bại binh Khiết Đan sẽ xông vỡ đại doanh Khiết Đan tại Túc huyện! Lang kỵ đã đưa sau lưng lộ ra cho kẻ địch thì cũng giống hệt con sói bị chém đứt móng vuốt và bẻ gãy răng nanh, chẳng hề đáng sợ!
- Giết qua!
Hoa Linh nhấc hoành đao chĩa về trước: - Để cho lũ Khiết Đan rửa mắt mà xem, hoành đao trong tay kỵ binh Đại Hán chúng ta có thể giết người hay không!
Ba ngàn tinh kỵ, thậm chí có rất nhiều người còn cởi ra cả giáp da, chỉ mặc mỗi quân phục màu đen của Đại Hán. Nhưng không một ai sợ hãi, bởi lẽ bọn họ biết không có gì đáng sợ cả, sau lưng địch đã phơi bày ra trước mặt bọn họ rồi, chỉ chờ họ xông lên dùng hoành đao đánh chết mà thôi.
Tiếng chân nện bước như sấm rền, sát ý u ám bao phủ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận