TẤN CÔNG ĐẠI DOANH
Một vạn kỵ binh tinh nhuệ quân Hán từ cửa nam xông ra, Hoa Linh và Từ Tuyên đều mang năm nghìn tinh kỵ xông về phía hai đại doanh Đông, Tây của Khiết Đan. Vừa mới đi ra cổng nam thì Hoa Linh xác nhận rằng phân tích của Vương gia là đúng. Cửa nam là lỗ hổng mà người Khiết Đan cố ý để hổng ra, mục đích là dụ quân Hán từ cửa nam rút đi. Nhưng sau khi dẫn kỵ binh giết ra cổng thành thì Hoa Linh không nhìn thấy một tên thám báo người Khiết Đan nào. Đây thật sự là chuyện vô cùng khác thường.
Người Khiết Đan để lại cửa nam chính là để mai phục quân Hán xuất thành. Nhưng hiện giờ Hoa Linh dẫn kỵ binh xông ra mà lại không nghe thấy tiếng kèn cảnh báo nào.
Hai đại doanh Đông, Tây của người Khiết Đan thật sự trống rỗng rồi!
Trong lòng Hoa Linh vui mừng, lớn tiếng hô: - Theo ta xông lên giết! Gặp phải chống cự thì không cần hiếu chiến, cứ xông về phía trước, xông lên đốt đại doanh của người Khiết Đan.
Kỵ binh phía sau rền vang lên tiếng đáp lại, thúc ngựa đi theo phía sau Hoa Linh như gió cuốn về phía doanh trại của người Khiết Đan. Tốc độ của năm nghìn kỵ binh nhanh vô cùng, không mất bao lâu đã trực tiếp xông đến bên ngoài đại doanh của người Khiết Đan. Quân phòng thủ Khiết Đan không nhiều, lúc này mới thổi lên kèn báo, sau đó quay đầu lại điên cuồng chạy về sau. Người của bọn hắn quá ít, chỉ là nghi binh Da Luật Đức Quang để lại trong đại doanh Đông Tây căn bản không ngăn nổi tinh kỵ quân Hán trong màn đêm xông đến.
Hoa Linh dẫn đội quân từ viên môn xông đến đại doanh Khiết Đan, y lớn tiếng quát:
- Phá hủy mấy hàng rào kia đi! Trăm người thành một đội, phóng hỏa trong đại doanh.
Đám kỵ binh dưới sự thống lĩnh của Thống đới, trăm người hợp thành một đội chạy ra bên ngoài như nước thủy triều. Kỵ binh phía trước nhảy xuống chiến mã mở hàng rào ra, sau đó nỗ lực đẩy lên hàng rào gỗ. Kỵ binh ở phía sau hô lên tiếng reo, lập tức thúc ngựa xông vào trong đại doanh. Quân phòng thủ Khiết Đan thưa thớt liều mạng chạy về trước nhưng cứ coi như họ liều mạng thì cũng không chạy được so với chiến mã. Kỵ binh quân Hán từ phía sau đuổi theo bại binh người Khiết Đan, từng đao chém bọn họ xuống đất.
- Phóng hỏa! Phóng hỏa!
Đám Thống đới lớn tiếng ra lệnh.
Kỵ binh vứt cây đuốc trong tay lên trên lều của người Khiết Đan, có người xuống ngựa ôm cỏ khô vứt lên lửa. Bốn năm kỵ binh quân Hán ném dây thừng ra, có người xuống ngựa cầm dây trói cột vào lều trướng lớn nhất. Các kỵ binh đồng thời phát lực, đoàng một tiếng, đại trướng chủ tướng của đại doanh phía đông bị kỵ binh ra sức kéo ra. Có binh sĩ lấy chậu than dựng trong đại doanh người Khiết Đan vứt lên đại trướng đổ nát, không bao lâu ngọn lửa cháy bùng lên.
Hoa Linh mang theo hai trăm thân binh xông lên phía trước. Sau khi chém ngã mấy chục tên tướng dưới hoành đao, Hoa Linh giữ nguyên chiến mã, chỉ huy binh sĩ châm lửa lên tất cả những thứ có thể bốc cháy. Quân phòng thủ của đại doanh phía đông không đến nghìn người, đây căn bản là đại doanh trống. Những võ sĩ Khiết Đan chưa kịp lên ngựa chạy trốn thì đã bị kỵ binh quân Hán từ phía sau đuổi tới. Hoành đao chém trên lưng võ sĩ Khiết Đan, ngay lập tức bắn ra một đống máu tươi.
Một gã thiên phu trưởng người Khiết Đan ở đằng xa lớn tiếng hô: - Tập trung lại! Tập trung lại đây! Đừng chạy loạn lên nữa! Cùng ta giết ra ngoài!
Nghe thấy gã quát lớn như vậy, hơn hai trăm võ sĩ Khiết Đan vẫn chưa bị giết chết liền ra sức xông về bên cạnh thiên phu trưởng. Lấy thiên phu trưởng làm trung tâm, tổ hợp thành một phương trận nhỏ xông về phía sau đại doanh vừa đánh vừa lui. Chỉ là không có chiến mã, người Khiết Đan hiển nhiên cũng không thể thích ứng được với bộ chiến. Trước đây, khi giao chiến với người Hán đều là bọn chúng ngồi trên ngựa ức hiếp đám bộ binh người Hán nhưng hiện giờ nhân quả báo ứng đến tức thì. Kỵ binh quân Hán kia thúc chiến mã ở bên cạnh họ lướt qua như gió, mỗi lần sát vai đều hung hăng xé nát từng tầng thịt của binh sĩ người Khiết Đan.
- Đừng loạn! Duy trì trận hình! Thái tử điện hạ nhất định sẽ phái người đến cứu chúng ta! Mọi người đều...
Câu nói phía sau của thiên phu trưởng bị chặn ở miệng, gã theo bản năng cúi đầu nhìn thì phát hiện trên cằm mình dính một mũi tên, một mũi phá xuyên cổ họng đến mức gã không thể cúi đầu được. Trong cổ gã thì thào vang lên hai tiếng, một đống máu tươi từ miệng trào ra. Gã mở miệng muốn lớn tiếng la lên, nhưng lại phát hiện cổ họng mình không phát ra âm thanh nào. Tay nhấc lên muốn nhổ phá giáp chùy trên cổ ra, tay mới nhấc lên đã mất lực rũ xuống.
Bùm một tiếng, thiên phu trưởng người Khiết Đan té nhào trên đất.
Hoa Linh treo cây cung cứng chỉ vào đội quân người Khiết Đan đang loạn thành bầy, hét lớn: - Nói cho bọn chúng biết đầu hàng thì sẽ không giết!
Binh sĩ hiểu tiếng của người Khiết Đan, lớn tiếng nói: - Bỏ vũ khí xuống, chúng ta sẽ tha cho các ngươi không phải chết!
Võ sĩ Khiết Đan bị kỵ binh vây quanh hoảng loạn nhìn về tứ phía, tay nắm loan đao đều đang run lẩy bẩy. Cuối cùng, sau khi người thứ nhất vứt loan đao trên mặt đất thì tất cả mọi người đều đem vũ khí vứt trên đất rồi ngồi xuống. Kỵ binh quân Hán dừng lại rồi xuống ngựa vây đội quân chưa đến hai trăm người ở giữa.
- Đưa hai người đi tra để hỏi còn lại thì giết hết.
Giọng điệu Hoa Linh nói rất bình thản. Mặc dù bình thản nhưng có chút lạnh lùng giống như cái lạnh trong tiết trời mùa đông.
Mấy thân binh của y nhảy xuống chiến mã xông về phía đó như hổ báo tóm hai tên hỏa trưởng Khiết Đan từ trong đám tù binh ra. Kỵ binh vây quanh lập tức thúc ngựa xông về phía đám võ sĩ Khiết Đan đang quỳ trên đất, hoành đao rút ra dưới ánh trăng chém ra một màn máu tươi. Kỵ binh quân Hán phóng ngựa đến hạ thấp mã giáo, đâm xuyên từng võ sĩ Khiết Đan như kẹo hồ lô.
- Kẻ lừa đảo!
- Các ngươi đã nói là nếu bỏ vũ khí xuống thì các ngươi sẽ không giết mà!
- Người Hán! Các ngươi đều là kẻ lừa đảo!
- Liều mạng với bọn chúng đi!
Người Khiết Đan bị giết không thương tiếc như vậy nên nhiều người có ý đồ cầm lấy loan đao đã vứt trên đất. Nhưng họ đã bị vây chặt, người nào xông lại thì đều bị bắn chết. Võ sĩ Khiết Đan điên cuồng chạy ra xa bị quân Hán từ phía sau dùng một đao chém rơi đầu, người ôm đầu quỳ trên đất cũng không tránh được số mạng. Người Hán không hề cảm thấy giết chết những tù binh đã đầu hàng là chuyện vô liêm sỉ. Bọn họ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, hai tay nắm chặt hoành đao giơ cao lên, sau đó mạnh mẽ hạ xuống rồi chém hết những người Khiết Đan quỳ xuống đất xin hàng kia.
Trong vòng mười phút, võ sĩ Khiết Đan đầu hàng đã bị giết sạch sẽ.
- Dẫn hai kẻ kia đi, không được dừng lại, tiếp tục xông về phía trước.
Hoa Linh lớn tiếng ra lệnh.
Thân binh dùng dây thừng trói hai người Khiết Đan bắt được, tìm đến hai con chiến mã vứt tù binh lên trên lưng ngựa, bọn họ kéo dây thừng của chiến mã cùng đại đội xông về phía trước. Chỉ cần nửa giờ, quân Hán đã xuyên thấu đại doanh cửa đông của người Khiết Đan. Thế lửa trong đại doanh lan tràn hết cả, rất nhanh, cả đại doanh phía cửa đông biến thành một biển lửa.
Hoa Linh thúc ngựa xông lên một sườn núi cao nhìn ra xa, chỉ nhìn thấy hướng tây cũng đang bốc cháy.
Đại doanh phía tây cũng trống rỗng, Từ Tuyên đạt được rồi!
Hoa Linh cười, quay người ra lệnh: - Thổi kèn cả đội! Đợi người Khiết Đan đến!
Số người tổn thất trong năm nghìn kỵ binh có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có một người bị trọng thương và ba người thương nhẹ. Binh sĩ quân Hán bị thương nặng đó là không cẩn thận từ trên lưng ngựa té ngã, đoán chừng bị gãy xương sườn. Hoa Linh dặn dò Thống đới dẫn theo một trăm kỵ binh đưa hai tên tù binh và người bị thương về trong thành Thái Nguyên, những người khác bày trận bên cạnh đại doanh bốc cháy đợi nhân mã trung quân cứu viện của người Khiết Đan đến.
Gần năm nghìn kỵ binh ở đại doanh bày ra hình trận sừng trâu, đợi đội quân người Khiết Đan đến cứu viện.
Kỵ binh quân Hán cứ trăm người làm một đội, đội là đơn vị chuẩn trong quân đội. Kỵ binh huấn luyện có tố chất có thể dựa vào tình hình trên chiến trường bày ra hai mươi mấy trận hình như hình trăng khuyết, hình sừng trâu, tên nhọn, mũi nhọn. Trận hình sừng trâu được xem như trận hình cơ bản nhất, có thể làm trận hình tấn công cũng có thể bất cứ lúc nào hậu đội biến thành tiền đội rút khỏi trận chiến.
Ánh lửa chiếu sáng từng gương mặt kỵ binh Đại Hán, trên mặt ai nấy đều mang theo sự kiêu ngạo và hưng phấn. Bị người Khiết Đan đè nén trong thành hơn mười ngày, cuối cùng có thể giết ra ngoài khiến họ cảm thấy vui mừng khôn xiết. Còn lửa trong tiết trời đông cũng xua tan đi cái lạnh trong màn đêm. Mặc dù cách trăm mét nhưng lửa vẫn đốt hừng hực trong người họ, trong lòng họ cũng thấy ấm áp hơn.
Năm nghìn kỵ binh bày trận ngay bên cạnh đại doanh Khiết Đan bị đốt nhưng rõ ràng, quân đội Khiết Đan từ trong quân đuổi đến cứu viện căn bản không phát hiện ra bọn họ. "Bóng tối dưới đèn" chính là đạo lý này đây. Ánh lửa ngút trời trong đại doanh nhưng bóng tối tứ phía lửa lớn lại mãnh liệt hơn mấy phần. Ánh nhìn của quân cứu viện Khiết Đan đều bị lửa lớn thu hút. Sau khi không chú ý đến năm nghìn kỵ binh quân Hán to gan kia lén đạt được âm mưu thì cũng đợi họ ở đó.
Nhìn số lượng cây đuốc thì biết viện quân của người Khiết Đan không dưới vạn người.
Hoa Linh cười, chỉ về hỏa long kia, nói: - Giết xuyên cánh quân kia, không cần ham chiến, giết xuyên trận hình rồi lui về. Tốt nhất là dẫn chúng ra phía cổng thành.
Mặc dù Lưu Lăng không bảo Hoa Linh tiếp xúc với quân cứu viện người Khiết Đan nhưng Hoa Linh vẫn dự định dụ đám người Khiết Đan này. Nếu như này thì áp lực mà Vương gia tự mình suất lĩnh đại quân tấn công đại doanh trung quân người Khiết Đan sẽ nhẹ đi rất nhiều. Trước khi xuất thành Hoa Linh đã bố trí hàng nghìn phục binh ở ngoài thành, chỉ cần người Khiết Đan dám đuổi tới thì tuyệt đối sẽ có không ít "quả ngọt" để ăn.
Cùng với hướng chỉ mã giáo về phía trước của Hoa Linh thì năm nghìn tinh kỵ quân Hán lập tức xuất binh đánh về phía hỏa long kia. Trận hình tấn công đúng tiêu chuẩn của kỵ binh là 'đa trọng hoành liệt'. Giữa kỵ binh nhất định phải giữ khoảng cách giống nhau. Phía sau tách sai, kỵ binh xếp so với phía trước chắc chắn cũng kéo ra khoảng cách tương ứng. Như vậy là để giảm đi mức lớn nhất mũi tên sát thương với kỵ binh, cũng để tránh được tổn thất mà chiến mã ngã đất gây nên cho kỵ binh ở phía sau.
Nhưng rõ ràng, trận hình tấn công này không thích hợp trong đêm nay lắm.
Hoa Linh dẫn đầu lao ra, lớn tiếng ra lệnh kỵ binh phân làm hai trận hình nón tấn công về đội quân dài đằng đẵng của người Khiết Đan. Y muốn chặn ngang mã đội của người Khiết Đan lại, lấy trận hình chùy cắt trận hình của người Khiết Đan thành bốn đoạn, sau đó kỵ binh quân Hán cần vòng ra một vòng tròn lớn rút về hướng thành Thái Nguyên. Không cầu giết được lượng lớn kỵ binh người Khiết Đan mà chỉ cầu đánh loạn được đội ngũ của chúng thôi.
Hai trận hình chùy đã tập hợp lại. Trong tiếng hô hào và trong làn mũi tên bay lại tới tấp, người Khiết Đan hung hăng đánh về phía lửa lớn.
Hoa Linh trong lúc xung kích kéo mặt giáp xuống, sau đó nằm sấp người giữ thăng bằng mã giáo tinh chế, chuẩn bị cho cuộc đụng độ. Trong khi y một mình thúc ngựa xông vào đội hình của người Khiết Đan, một lực cản truyền đến tay rất lớn. Một tên kỵ binh Khiết Đan hoảng loạn bị mã giáo của Hoa Linh trực tiếp đâm vào lồng ngực, lực đâm khiến phức hợp giáo trong tay Hoa Linh lập tức cong lại. Hoa Linh đã quen với cảm giác tay này nên cùng với lực mạnh yếu của cán giáo hướng về trước. Người Khiết Đan kia cắm trên mũi giáo lập tức bị bắn ra ngoài.
Một giây sau, mã giáo lại giống như rắn độc tìm đến người Khiết Đan thứ hai đánh bay hắn lên.
Máu me tóe loe trên không trung, trên người binh sĩ quân Hán đang tiến về trước bỗng vang lên bùm một tiếng. Đó có lẽ là máu thuần khiết nhất trên đất tụ hợp với đất, dần dần biến thành màu đen, sau đó bị cái lạnh tiết trời đông ngưng tụ lại. Có lẽ, trong năm sau sẽ thành chất dinh dưỡng tốt cho lúa mì.
Chỉ có điều, lúc lương thực vào kho mài thành bột mì thì ai có thể nhìn thấy màu đỏ sẫm trên nhân bánh màu trắng nổi lềnh bềnh kia? Ai có thể ăn được bánh bao có mùi máu kia?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận