DA LUẬT ĐỨC QUANG
Tây Kinh, Đại Liêu.
Da Luật Đức Quang trông vẫn rất dũng mãnh như thế, vẫn tự tin như thế, vẫn mạnh mẽ như thế. Tướng mạo của y cứng cáp hơn nhiều so với đại ca mình, và cũng cao hơn đại ca mình 1 cái đầu. Thân hình rất khôi ngô, có 1 đôi vai lực lưỡng và 1 đôi mắt sáng ngời. Đương nhiên, y cũng kế thừa 1 bộ râu quai nón từ phụ thân của mình.
Bất luận nhìn như thế nào, Da Luật Đức Quang trông giống 1 người Khiết Đan, càng giống 1 Hoàng tộc Khiết Đan hơn là anh mình. Có lẽ, đây cũng là 1 trong những lý do khiến Da Luật Cực kiêng dè y đến như vậy.
Nhìn phần văn thư gửi tới từ đại doanh Khiết Đan ở Thương Châu, khóe miệng Da Luật Đức Quang hơi nhếch lên.
- Đại ca này của ta, thay đổi từ lúc nào nhỉ?
Mặt y tuy đầy râu, vả lại tướng mạo y cũng hơi hung dữ, nhưng không biết tại sao, trông y còn dễ gần hơn cả Da Luật Cực có diện mạo tuấn tú. Bên trong đại sảnh Vương cung được bày bố xa hoa chỉ có mình Da Luật Đức Quang, vì thế y tự lẩm bẩm trông rất quái dị. Cũng không thể nói là quái dị, thật ra người tự lẩm bẩm cũng rất nhiều, và điều đó luôn thể hiện cho ta thấy 1 sự việc đáng thương, có lẽ, y thiếu bạn bè.
Người ở vị trí trên cao, thường luôn thiếu bạn bè, ngay cả 1 người tính cách thân thiện như Lưu Lăng cũng chẳng có ai là người bạn đúng nghĩa. Huống hồ là những người khác? Nói đi nói lại, người bên cạnh Lưu Lăng mà có thể nói là bạn, cộng lại cũng chỉ có 1 người và 2 người chỉ được xem như nửa người bạn. "Cả 1 người" thì đương nhiên là Nhiếp công tử có rất nhiều đề tài chung với Lưu Lăng, còn 2 nửa người bạn còn lại, 1 là Quý Thừa Vân, 1 là Triệu Đại.
Những người khác đều rất quý trọng Lưu Lăng, lời của Lưu Lăng họ sẽ phục tùng vô điều kiện, chẳng hạn như Hoa Linh, chẳng hạn như Triệu Nhị, chẳng hạn như Chu Diên Công, chẳng hạn như Vương Bán Cân.
Mà vị trí của 1 người quyết định số lượng bạn bè của người đó. Về điều này, lão bá tánh luôn chiếm ưu thế nhất. Đạt quan quý nhân, vương hầu tướng tướng, những người này trông thì uy phong lẫm liệt, khách tới nhà viếng liên hồi, những người qua lại thường ngày với họ cũng là phi phú ắt quý, vả lại vì quan hệ lợi ích của nhau, họ luôn tự tạo cho mình từng tập đoàn lợi ích một. Nhưng, nếu họ thất bại, mất đi quyền thế địa vị, những người bạn quyền thế thường ngày trông rất thân thiết chân thành sẽ lập tức bỏ họ mà đi, tuyệt đối không có chút do dự nào hết.
Mà bá tánh thông thường thường có không ít bạn tốt. Giữa họ với nhau không gì là không nói được, bọn họ thậm chí còn có thể đồng sinh cộng tử. Hôm nay nhà anh có chuyện, họ sẽ dốc toàn lực giúp đỡ anh. Ngày mai nhà họ có chuyện, anh cũng sẽ không ngần ngại mà cống hiến sức mình. Đương nhiên, phần tình cảm này cũng không phải vững chắc không thể phá vỡ. Nếu, có 1 ngày, 1 trong 2 người họ trở nên giàu có, e là tình cảm giữa đôi bên cũng sẽ dần phai nhạt đi.
Thế nên mới nói, quan hệ bạn bè là xem bạn đang ở vị trí nào. Rất ít khi 2 người không cùng địa vị không cùng giai cấp mà có thể làm bạn giao tâm. Người giàu có sẽ cảm thấy mất mặt, và người nghèo khó sẽ cảm thấy tự ti. Con người rất khó có thể phớt lờ xuất thân, địa vị để thành ý giao tâm. Những chuyện như thế, giữa đàn ông với nhau, giữa phụ nữa với nhau đều rất khó xảy ra. Còn giữa đàn ông với phụ nữ, nếu thân phận địa vị thua kém nhau quá nhiều, quá trình bên trong có thể sẽ trở thành 1 câu chuyện lưu truyền thiên cổ. Mà câu chuyện, lại luôn có kết thúc bi thảm.
Da Luật Đức Quang là 1 người rất thiếu bạn, vì thế y có thói quen tự lẩm bẩm. Sở dĩ y tự lẩm bẩm cũng không phải vì y có mong muốn thổ lộ suy nghĩ của mình, mà chỉ là để nhắc nhở bản thân bên trong nhất định có chỗ nào đó bất thường.
Mấy năm nay, bất luận là do sự thúc đẩy của phụ thân hay do sự không cam tâm của bản thân, quan hệ giữa y và đại ca Da Luật Cực đã tới mức không thể cứu vãn, dùng quan hệ như nước với lửa để hình dung cũng không nói quá. Từ khi bắt đầu kết cục đã được quyết định, giữa 2 người họ bất luận là ai trở thành người chiến thắng cuối cùng, cuối cùng ai sẽ là người ngồi lên chiếc ghế đó, thì kết quả của người kia sẽ chẳng thoát được 1 chữ chết.
Y biết đại ca Da Luật Cực muốn giết y. Cũng giống như lần thích sát trước đó ở Tây Kinh vậy, đại ca Da Luật Cực nhất định không lúc nào là không muốn giết y. Mà y cũng biết rằng, nếu có cơ hội xử lý mọi chuyện 1 cách tốt đẹp, y cũng nhất định sẽ giết đại ca mình. Thế nào là xử lý tốt đẹp? Tốt đẹp có nghĩa là không có rắc rối về sau.
Huynh đệ với nhau mà trở nên như nước với lửa thế này, dường như rất thường gặp trong Hoàng tộc.
Nhìn bức văn thư do đại ca Da Luật Cực gửi tới với khẩu khí mệnh lệnh này, nhưng Da Luật Đức Quang lại không giận chút nào, y chỉ cau mày, có chút nghĩ không thông tại sao Da Luật Cực lại hạ thân mình xuống cầu xin y. Đúng vậy, chính là cầu xin. Tuy rằng ngữ khí trên văn thư là mệnh lệnh, nhưng Da Luật Đức Quang lại biết đó chẳng qua là chút lòng tự tôn đáng thương của đại ca y thôi.
Đã tới nước núi cùng nước cạn rồi sao?
Da Luật Đức Quang tự hỏi mình.
Y lắc lắc đầu:
- Vẫn chưa tới lúc, tuy rằng cục diện rất khó khăn, nhưng còn xa mới tới lúc núi cùng nước cạn.
- Nghĩ thêm nữa đi.
Y tự nói với mình.
Thế là, Tây Kinh Lưu Thủ của Liêu quốc nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến, Tấn vương Da Luật Đức Quang lại lần nữa trầm tư. Y tựa lưng dựa vào cái ghế to rộng xa xỉ, nhìn cái trần nhà nạm đầy đá quý ngẩn người. Đại sảnh rất rộng lớn, trang trí rất hoa mỹ, nhưng không hiểu tại sao, trông vẫn rất trống trải và thiếu hơi người. Da Luật Đức Quang không thích có thị nữ tùy tùng đi theo bên cạnh, cũng không thích những tên thư sinh chỉ biết nói suông thay thế bộ não của mình. Mặc dù y cũng rất kính trọng những danh sĩ, văn nhân đó, nhưng y không tin tưởng họ từ tận đáy lòng mình.
Bên cạnh đại ca của y Da Luật Cực có 1 túi khôn, Hàn Tri Cổ. Nhưng y biết bên cạnh hắn chẳng có người nào đáng tin cả. Phụ thân vĩ đại của y, Hoàng đế Liêu quốc Da Luật Hùng Cơ từng định phái trọng thần Trương Chấn Phương cho y, nhưng đã bị y kiên quyết từ chối. Lý do y thuyết phục Da Luật Hùng Cơ là, 1 con chim ưng con nếu muốn thật sự dang cánh bay lượn trên bầu trời, thì phải để nó tự mình rèn luyện đôi cánh của mình cho cứng cáp đã. Nếu cứ được người khác đỡ lấy mà đi, thì vĩnh viễn cũng không thể có ngày sải bước lớn và chạy.
Y không cảm thấy trí tuệ của mình kém hơn ai, những gì người khác có thể nghĩ ra, những gì người khác có thể làm, y cũng có thể làm được và sẽ hoàn thành xuất sắc nữa.
Có lẽ, cái Da Luật Cực thiếu chính là lòng tự tin như y.
Suy nghĩ rất lâu, Da Luật Đức Quang mới thở dài:
- Có lẽ nên uống tí rượu, làm tim ấm lên chút, máu sẽ lưu thông nhanh hơn, như thế thì có thể suy nghĩ rõ ràng hơn.
Y uống rượu rất đơn giản, so với đại ca Da Luật Cực của mình, y uống rượu cũng không cầu kỳ cho lắm. Nếu nhất định phải nói y uống rượu có yêu cầu gì, thì chỉ có 1 cái, rượu, nhất định phải mạnh mới được. Y uống không quen loại rượu nho Tây Vực dù thưởng thức ra vị ngon, vì loại rượu đó sẽ chỉ khiến y trở nên lười nhác và sa đọa. Rượu nho tuy không mạnh nhưng dễ khiến người ta sa ngã và càng dễ khiến người ta mất đi đấu chí. Người uống quen loại rượu này sẽ khó tránh trở nên ngu đi, hoặc là lười đi, luôn cảm thấy muốn ngủ. Mà rượu mạnh, thì sẽ khiến người ta càng uống càng tỉnh thần, càng uống máu càng nóng.
Có 1 loại rượu mạnh trên thảo nguyên, tên là Nhị Nguyệt Đao. Loại rượu này, nghe nói dù cho là võ sĩ dũng mãnh nhất Đại Liêu cũng không thể uống hết 1 cân.
Nguồn gốc của cái tên "Nhị nguyệt đao", chính là có 1 năm Hoàng đế Đại Liêu Da Luật Hùng Cơ viễn chinh Liêu Đông, khi đại quân dừng chân tại 1 ngôi làng vô danh bên sông Ngạch Cổ Na, 1 vị trưởng giả trong thôn hiến dâng cho Da Luật Hùng Cơ rượu đầu tiên được ủ từ hồi đầu xuân, và cũng gọi là "Tửu đầu", là loại rượu nồng đậm nhất và cũng mạnh nhất. Vào miệng thì cay nóng nặng, khiến cả người tỉnh thần ngay, Da Luật Hùng Cơ đang lúc mệt mỏi, được chén rượu này kích phát nên hào khí trong lòng.
Nhị Nguyệt Đao, cái tên này chính là từ đó mà ra.
Da Luật Đức Quang thích uống Nhị Nguyệt Đao, cũng vì nó đủ mạnh.
Một ngụm rượu mạnh xuống bụng, 1 bình rượu mạnh xuống bụng.
1 bình rượu, 3 cân.
Sắc mặt của Da Luật Đức Quang trở nên đỏ ửng, ánh mắt thì càng ngày càng sáng.
- Người đâu!
Da Luật Đức Quang kêu lớn 1 tiếng.
Thị giả chạy từ ngoài cửa vào cúi người hỏi:
- Điện hạ có gì dặn dò không?
- Đi, lệnh cho Hỏa Kiêu Linh Hồ tới gặp ta nhanh lên, lệnh cho Da Luật Phi Dương, Tốc Ca, Đề Á Đạt cũng tới đại sảnh của ta nghị sự.
- Ngoài ra, đem thứ này bỏ vào bao đàng hoàng, trình lên cho Bệ hạ.
Y ném thư của Da Luật Cực xuống, lá thư nhẹ nhàng bay rơi xuống đất. Thị giả vội vã chạy tới nhặt lá thư lên, sau đó gấp lại.
- Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.
Không lâu sau, 4 đại tướng đắc lực nhất dưới trướng y nhanh chân chạy vào trong đại sảnh Vương cung.
- Thuộc hạ tham kiến Đại nguyên soái.
Thủ hạ của Da Luật Đức Quang đều quen gọi y là Đại nguyên soái chứ không phải Điện hạ. Đây là 1 sự khẳng định của người trong quân đội đối với Da Luật Đức Quang, cũng là 1 sự tôn kính. Da Luật Đức Quang thích cách xưng hô này, y cảm thấy chữ Đại nguyên soái này nghe thuận tai hơn 4 chữ Tấn vương điện hạ nhiều.
- Đừng hỏi tại sao, Hỏa Kiêu Linh Hồ, ta cho ngươi 30 ngàn kỵ binh, ngươi hộ tống 50 vạn thạch lương thảo, 5000 con dê, 1000 con bò chuyển tới đại doanh của Thái tử điện hạ ở Thương Châu. Trong vòng 40 ngày, nhất định phải tới đó.
40 ngày?
Hỏa Kiêu Linh Hồ cảm thấy ngạc nhiên, thời gian Đại nguyên soái cho dường như không gấp. Tuy rằng đem theo dê bò lương thực đi từ Đại Đồng tới Thương Châu cũng rất xa, nhưng 40 ngày đích thực là không quá hà khắc. Nhưng Hỏa Kiêu Linh Hồ cảm thấy đây không quan trọng, điều quan trọng là, tại sao Đại nguyên soái lại đột nhiên quyết định tiếp viện cho Thái tử? Quan hệ giữa Thái tử điện hạ và Đại nguyên soái, cho dù là bá tánh thông thường nhất trong Liêu quốc cũng biết.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Hỏa Kiêu Linh Hồ không nói thêm chữ nào, cũng không hỏi tại sao. Bởi vì trước đó Da Luật Đức Quang đã nói, đừng hỏi tại sao.
Một quân nhân, y biết cái mình cần làm chính là triệt để chấp hành mệnh lệnh của Đại nguyên soái, chỉ vậy thôi. Còn đấu đá lục đục nội bộ của các nhân vật lớn, y không hứng thú và cũng không rảnh đi đoán. Y chỉ nhớ cho mình 1 điều, y là người của Nhị điện hạ. Nhị điện hạ vinh quang, y vinh quang; Nhị điện hạ thất bại, y sẽ thảm hại hơn. Nếu y đã "xếp xong hàng" rồi, thì tuyệt đối không được lay động.
- Da Luật Phi Dương, ngươi suất lĩnh 30 ngàn quân tiến quân Đại Châu, nhưng không được liều lĩnh, chỉ cần tạo áp lực cho Quân Hán là được. Tốc Ca, ngươi suất lĩnh 20 ngàn quân làm hậu đội, đóng quân tại ngoại thành cách thành Đại Châu 10 dặm. Đề Á Đạt, ngươi đi kiểm tra kỹ, chúng ta có bao nhiêu lương thảo có thể sử dụng, còn dư lại bao nhiêu, toàn bộ chia tốp ra chuyển tới Thương Châu hết!
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận