VÁN CỜ
Khi Tôn Kim Mãn phát hiện trong lúc vô thức, mình đã đi tới Đại doanh Thủy sư của quân Hán, gã giật cả mình, vội lệnh cho thuộc hạ quay đầu bỏ chạy, nhưng vừa quay đi không được bao xa, thì thấy 2 chiếc thuyền khổng lồ đã từ từ đi tới ép họ phải quay lại.
Tôn Kim Mãn lúc này mới biết, suốt nửa đêm nay gã luôn bị người khác theo dõi.
Gã nghĩ mãi không hiểu, tại sao giữa đêm đen như than thế này, người của thủy sư Quân Hán sao nhìn gã rõ như vậy! Màn đêm trên biển được phóng to vô số lần, cho dù chỉ có mười mấy mét trước mắt thôi nhưng vẫn nhìn không rõ. Và lại tiếng sóng biển gió lớn, gã ngay cả tiếng nước chảy khi thuyền lớn của Quân Hán chèo thuyền di chuyển cũng không nghe thấy. Quân Hán cũng tuyệt đối không thể dựa vào tiếng động mới đuổi theo gã tới đây.
Chỉ là không ai giải thích cho gã nghe, gã bị 2 con thuyền chiến khổng lồ áp giải vào đại trại Thủy sư Quân Hán, rồi tâm kinh đảm chiến bị mấy Giám Sát Vệ hắc y đem tới bên ngoài đại trướng của Lưu Lăng. Lòng đầy lo âu, Tôn Kim Mãn không cần ai dạy thì đã quỳ xuống bên ngoài đại trướng. Quỳ ở đây suốt 1 canh giờ khiến cho 2 chân của gã tê không chịu nổi, gã vừa xoa xoa bóp chân lại vừa phải nhịn cơn đói. Lúc này Tôn Kim Mãn mới phát hiện thì ra bản thân rất ngốc nghếch, lại đi chui đầu vào bản doanh của người ta.
Khó khăn lắm mới thấy một Giám Sát Vệ đi từ trong đại trướng ra, nói với gã Hán Vương kêu gã vào trong.
Hán Vương đang ăn cơm, còn đang ăn cái gì thì Tôn Kim Mãn không dám nhìn lấy 1 cái. Gã thậm chí còn không dám nhìn sắc mặt của Lưu Lăng, chỉ quỳ phục người xuống đất, mông vểnh lên cao, trông giống hệt như 1 con đà điều gặp nguy hiểm đang cúi cả đầu mình xuống dưới cát, cũng không biết câu nói "lo đầu không lo đuôi" có phải hình dung đà điểu không, nhưng dùng để hình dung Tôn Kim Mãn bây giờ thì rất là chính xác.
Lưu Lăng đi tới đá một chân vào mông của Tôn Kim Mãn rồi nói:
- 2 chiếc thuyền lớn của Cô đi sau các ngươi vòng hết nửa đêm. Sao... Tôn Đại đương gia không quen với vùng biển gần đây tới thế sao? Xem ra Cô phải suy nghĩ lại có nên để ngươi làm người chỉ đường không... Người vô dụng như vậy, quẳng xuống biển cho chết chìm còn hơn.
Tôn Kim Mãn sợ tới người run bắn lên 1 cái, nói:
- Vương gia, thật ra thảo dân định nhân lúc trời tối tới Đảo Lưu Cầu dò đường trước cho Vương gia.
Lưu Lăng cúi đầu hỏi:
- Ngươi đoán xem, Cô sẽ tin sao?
Không đợi Tôn Kim Mãn trả lời, Lưu lăng lại hỏi:
- Bản thân ngươi có tin không?
Tôn Kim Mãn do dự 1 hồi, mông vểnh cao hơn nữa:
- Bản thân thảo dân... cũng không tin!
Lưu Lăng chậm bước quay lại ngồi xuống, nheo mắt lại hỏi:
- Tôn Kim Mãn, có phải Cô quá khắc khe với ngươi?
- Không phải! Không phải! Vương gia khoan hồng, vương gia rất tin tưởng thảo dân, chỉ là thảo dân bị che mù mắt, nên mới làm ra chuyện vô sỉ như thế.
Lưu Lăng cười lạnh nói:
- Ngươi nói sai rồi, ngươi không phải bị mù mắt, ngươi chỉ là cảm thấy làm việc cho Cô uổng cho bản thân mình thôi.
Lưu Lăng gặng từng câu từng chữ:
- Ngươi vẫn muốn tìm 1 hoang đảo không người tiếp tục làm Bách Thắng Vương của ngươi, còn muốn đi giết người phóng hỏa, còn muốn 1 tiếng hô trăm người theo đi lại tự do!
Tôn Kim Mãn sợ tới đầu đầy mồ hôi hột, mồ hôi cũng làm cho lưng gã ướt sẫm cả lên. Tuy gã chưa từng thấy qua Lưu Lăng nổi giận, nhưng vẫn không kháng lại nổi sát cơ nhàn nhạt trong những lời nói bình bình này. Đây là 1 loại khí thế của người của giai cấp thống trị, loại áp lực này gã không kháng cự nổi. Gã vốn tưởng bản thân giết không ít người, trên người gã không ít thì nhiều cũng có sát khí. Nhưng chỉ mấy câu nói thôi, gã có cảm giác như 1 cây dao đang đâm xuyên lồng ngực gã áp sát trái tim gã và có thể đâm xuyên giết chết gã bất cứ lúc nào.
- Ngươi thật sự nghĩ là ngươi trốn rồi, Cô không thể tìm ra ngươi sao?
Lưu lăng cười lạnh 1 tiếng:
- Nếu không phải niệm tình những lời nói tối qua của ngươi với đám hải tặc vẫn còn chút thiện niệm, thì tối qua 3 chiếc thuyền nhỏ của ngươi đã bị đánh chìm xuống biển rồi.
Tôn Kim Mãn lại run lên, giọng khàn đặc:
- Tạ Vương gia bất sát chi ân!
Lưu Lăng hừm 1 tiếng:
- Đứng dậy nói chuyện, ngươi không phải luôn tự cho mình là 1 nam tử hán đỉnh thiên lập địa sao? Sao ở trước mặt Cô, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên?
Tôn Kim Mãn rụt rè thưa:
- Thảo dân... không dám.
Lưu Lăng nói:
- Xem ra ngươi cũng còn biết sợ, Cô sẽ cho ngươi cơ hội cuối cùng.
Lưu Lăng ngừng lại 1 lúc rồi nói:
- Hôm nay ngươi xuống ngủ 1 giấc bổ sung lại tinh thần đã, sáng sớm ngày mai, Cô sẽ phái thuyền tới Lưu Cầu do thám, ngươi dẫn đường. Nếu thuận lợi xong việc này, những sai lầm ngươi từng phạm phải Cô sẽ bỏ qua qua hết, mà chuyện đã đồng ý với ngươi trước đó, Cô sẽ làm không sai cái nào hết. Nếu ngươi còn có mưu đồ gì khác, đừng trách Cô sai người lột sống da ngươi ra!
Tôn Kim Mãn vội nói:
- Thảo dân tuân lệnh, thảo dân tuân lệnh!
Lưu Lăng phủi tay nói 1 cách bình thản:
- Người trên đảo lớn, Cô đã phái thuyền lớn đi đón rồi. Cô lệnh cho Quận Thủ Tuyền Châu vạch ra vạn mẫu ruộng tốt ra cho người trên đảo. Bắt đầu từ hôm nay hải tặc và người nhà của họ trên đảo sẽ là thần dân của Đại Hán ta, dân Đại Hán Cô đều đối đãi công bằng, hạt giống thì do nha môn quận phủ Tuyền Châu ra, trong vòng 3 năm, mỗi năm chỉ thu 1 thành thuế thu hoạch, trong vòng 1 năm phải trả lại số hạt giống mà quan phủ cho các ngươi mượn, 3 năm sau, nộp thuế theo luật Đại Hán!
- Nghĩ cho con cháu của mình đi!
Sự băng giá trong giọng của Lưu Lăng dần tan đi:
- Ta biết có 1 phụ nữ người Lưu Cầu đã có con của ngươi, không lẽ, ngươi muốn con mình sau khi ra đời thì không có cha?
- Cút đi!
Lưu Lăng nói 1 cách mất kiên nhẫn.
Tôn Kim Mãn bò dậy chật vật lui ra ngoài trướng, gió biển thổi 1 cái, cả cơ thể đã ướt sũng vì mồ hôi lập tức nổi cả da gà lên. Tôn Kim Mãn rung lên 1 cái, bỗng phát hiện đũng quần của mình có chút ươn ướt, gã cười tự giễu, thì ra mình sợ chết tới mức này. Gã luôn tưởng mình không sợ chết, không có gánh nặng, nhưng... chuyện người phụ nữ Lưu Cầu đó có cốt nhục của gã, trong số hải tặc chỉ có 2 thân tín của gã biết. Hán Vương hôm qua mới tới đảo, làm sao biết được chuyện này?
Tôn Kim Mãn biết mình làm quá nhiều chuyện giết người phóng hỏa, sợ bị báo ứng nên chỉ nói cho 2 tâm phúc của mình nghe, để 2 người đó chăm sóc người phụ nữ Lưu Cầu đó, ai ngờ, Hán Vương lại biết chuyện này nhanh như vậy.
Gã quay về cái lều mà gã được xếp ở, Tôn Kim Mãn nghĩ rất lâu vẫn không hiểu, tại sao Hán Vương lại biết rõ chuyện của mình như vậy. 2 tâm phúc đó nhất định sẽ không nói ra, cả 2 người đó đều có người nhà ở Tuyền Châu, cả 2 đều biết nếu họ nói chuyện này ra, gia đình của họ cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Kim Mãn tựa vào ghế ngủ mất.
Thật ra chuyện gã nghĩ không thông rất dễ là có thể tìm ra được đáp án. Sở dĩ Lưu Lăng biết được bí mật của Tôn Kim Mãn, là do người phụ nữ Lưu Cầu của Tôn Kim Mãn đó tự nói ra, nếu đã biết đó là người của Tôn Kim Mãn rồi, Viện Giám Sát còn chuyện gì hỏi không ra nữa?
Tôn Kim Mãn ngủ không được ngon, gã biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác.
Ngủ suốt tới khi trời tối, Tôn Kim Mãn thức dậy ăn chút cơm đã nguội lạnh, rồi đi vào trong trướng của Lưu Lăng.
- Vương gia, thảo dân có chuyện muốn nói!
Tôn Kim Mãn quỳ xuống đất nói.
Lưu Lăng đặt sách trong tay xuống, hỏi:
- Chuyện gì?
- Thảo dân nguyện làm việc cho Vương gia, cho dù là tan xương nát thịt cũng quyết không lùi bước. Chỉ mong... chỉ mong Vương gia niệm tình tôi tuổi già mới có con, tìm một nơi không ai biết tôi cho cô ấy sinh sống, chỉ cần Tôn Kim Mãn tôi có hậu, cho dù có chết cũng không còn gì hối tiếc nữa.
Lưu Lăng cười cười:
- Sao ngươi biết ngươi nhất định sẽ chết?
Tôn Kim Mãn lắc lắc đầu:
- Cả đời tôi làm qua quá nhiều chuyện giết người phóng hỏa, thật ra nói đi nói lại, tôi chỉ muốn tìm 1 cái đảo nào đó sinh sống để không bị kẻ thù chém đầu. Tuy tôi không từng gây hại cho bá tánh Tuyền Châu, nhưng mấy năm nay đã đắc tội quá nhiều người rồi, vốn định cả đời không quay về Tuyền Châu, không lên bờ, đợi sau khi tôi chết rồi mới để cô ấy và con mình quay về, như thế cũng có thể đảm bảo cho họ một cuộc sống bình an.
Lưu Lăng cười nói:
- Ngươi cứ yên tâm, nếu lần này lập đại công, Cô sẽ ban cho ngươi 1 căn nhà ở Thái Nguyên, xa cách vạn dặm, ở đó sẽ không ai biết ngươi đâu.
Tôn Kim Mãn dập đầu nói:
- Tạ Vương gia!
Lưu Lăng uhm 1 tiếng:
- Chuyện ngươi phải làm thật ra cũng không mấy nguy hiểm, chỉ cần đảm bảo đại quân Thủy sư của Cô có thể cập cảng Lưu Cầu, những chuyện khác không cần ngươi nữa, chẳng phải ngươi nói hướng gió của mấy ngày nay vừa đúng sao, chỉ cần dò đường xong rồi về, không cần bao lâu Cô có thể tiêu diệt 3 nước Lưu Cầu, tới lúc đó ngươi có thể tới Thái Nguyên sống cuộc sống yên ổn rồi.
Tôn Kim Mãn chùi nước mắt trên mặt 1 cái:
- Vương gia khoan hồng!
Sáng sớm hôm sau, Tôn Kim Mãn đem theo 500 binh sĩ tinh nhuệ của Thủy sư Quân Hán, đi lên 1 chiến thuyền lớn, 3 chiếc chiến hạm Phi Hổ 4 bánh chạy ra khỏi đại trại Thủy sư, đi thẳng về phía Lưu Cầu. Trong số những người đi chung với Tôn Kim Mãn có cao thủ vẽ bản đồ, họ sẽ vẽ lại lộ trình thành bản đồ. Nhiệm vụ của bọn họ là bí mật tìm kiếm nơi cập bến tốt nhất, và cố gắng thám thính rõ nhất có thể tình hình của 3 nước Lưu Cầu trong thời gian cho phép, đặc biệt là nước Sơn Bắc. Lần này chọn cập bến ở đây, không thể ngay cả nước Sơn Bắc là đất nước như thế nào cũng không biết rõ chứ.
Lần ra biển này, Lưu lăng đợi hết 10 ngày.
Sau 10 ngày, Tôn Kim Mãn mặt mày mệt mỏi dẫn đội quay về, báo cáo cho Lưu Lăng nghe 1 tin tức rất quan trọng!
3 ngày trước, nước Sơn Bắc đã bị nước Trung Sơn của Thượng Đỉnh Thiên tiêu diệt mất!
5000 binh sĩ nước Trung Sơn bao vây Đại Đạo Trình nhưng không tấn công, Thượng Chấn Viễn ra khỏi thành đầu hàng. Quốc cờ cắm trên Đại Đạo Trình lập tức được thay bằng cờ nước Trung Sơn. Qua sự thám thính tỉ mỉ của Tôn Kim Mãn và mật điệp Viện Giám Sát, thì ra Đại Đạo Trình không xây tường thành quả nhiên có liên quan tới vụ đặt cược. Thì ra, 3 huynh đệ Thượng gia đã giao kèo từ trước, chỉ cần binh vây Đô Thành thì xem như thắng lợi, bên thất bại phải thoái vị vô điều kiện, sau đó ẩn cư, không được tham gia vào trận đấu nữa!
Khi nghe tin này, Lưu Lăng càng hứng thú với 3 huynh đệ Thượng gia hơn nữa.
Dùng đảo Lưu Cầu như bàn cờ, dùng mấy mươi vạn bá tánh Lưu Cầu như con cờ, ván cờ của 3 huynh đệ này đúng là không nhỏ!
Thượng Đỉnh Thiên!
Lưu Lăng mỉm cười.
Không biết, ngươi có thật sự là truyền nhân của người đó không?
Tuy rằng tin tức của Viện Giám Sát vẫn chưa tới nơi, nhưng Lưu Lăng ngày càng tin rằng 3 huynh đệ đó chính là đến từ Đằng Châu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận