NỒI THỨ HAI
Đây chẳng phải là... lừa đảo sao.
Làm gì có ai nói ăn cháo là phải trả tiền, cũng chẳng thấy ai nói chỉ có bát đầu tiên là miễn phí, lại càng không có ai nói cháo bạch ngọc này là một vạn quan tiền một bát!
Mười vạn quan tiền, cho dù là thời kỳ chiến loạn tiền tiện gạo quý thì cũng có thể mua được khoảng năm vạn thạch gạo rồi. Bốn quân là một thạch, mỗi quân ba mươi cân, một thạch là một trăm hai mươi cân gạo trắng, mười thạch là một nghìn hai trăm cân, một trăm thạch là một vạn hai nghìn cân, một nghìn thạch là mười hai vạn cân... Mười vạn quan tiền có thể mua được bao nhiêu gạo trắng cơ chứ?
Cái bát nhỏ trong tay bọn họ đến một con mèo cũng chưa chắc đã ăn no được, huống chi những người đã đói bụng cả một ngày? Cho dù những lão gia quý tộc này đã ăn nhiều sơn hào hải vị, song lại ăn rất ít cơm, nhưng cái bát chỉ bé bằng nắm đấm như vậy thì có ăn bốn năm bát cũng không thấm vào đâu, đừng nói là nồi cháo trắng kia mấy chục người chia nhau ăn, cho dù là thêm một nồi nữa thì bọn họ cũng sẽ dễ dàng vét sạch. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ăn không mất tiền.
Có điều bây giờ xem ra không trả tiền là không được rồi.
Triệu đại nhân có gương mặt âm trầm và ánh mắt giống như rắn độc, bị ánh mắt đó quét tới thật sự giống như bị rắn độc cắn. Ánh nhìn đó mang theo nọc độc, phá hủy ý chí chiến đấu trong lòng từng người. Những người ở đây đều là những người giàu có nhất ở U Châu, nếu thành U Châu có thể bán thì tất cả tài sản của bọn họ gộp chung lại cũng có thể mua được. Tất cả các cửa hàng trong thành đều là tài sản riêng của bọn họ. Những người này đều là đại thương nhân hoặc là quý tộc Khiết Đan, nhà ai cũng đều rất giàu có.
Có người lén lút tính toán một chút, bởi vì gầy yếu không thể chen vào được nên chỉ tranh được một bát cháo, mười vạn quan tiền tuy rằng là một số tiền rất lớn, nhưng so với đám người đang chen chúc phía trước thì vẫn ít hơn rất nhiều. Nhưng gã nhìn thấy rất rõ ràng, rằng người to béo nhất trong đám kia hóa ra lại là cậu cả của Da Luật Cực - U Châu Nam Diện Cung Đại vương ban đầu, nhưng y lại ỷ mình to con nên đã giành ăn ít nhất là năm bát cháo!
Cậu cả nhà Da Luật Cực tên là Xích Lực Đài, tên tiếng Hán là Lý Tú.
Cái tên tiếng Hán này là do chính y tự đặt, nghe nói là bởi vì rất sùng bái Hán Quang Vũ Đế nên cũng lấy cho mình một cái tên thật thanh tú. Về phần nguyên nhân tại sao lại là họ Lý thì rất đơn giản, y cho người mang bách gia tính (trăm họ Trung Quốc) ra viết lên giấy, sau đó nhắm mắt dùng bút lông chấm một cái. Vì họ Lý là họ của Đại Đường, nên cuối cùng là quyết định như vậy.
Thật ra Lý Tú này rất biết làm người. Sau khi Da Luật Cực sụp đổ, y cũng không gặp xui xẻo. Đầu tiên là đến Thượng Kinh dâng tặng Tiêu Hoàng hậu một cặp san hô cao bốn thước, một cặp ngọc trắng không tì vết, một con hạc tiên cao năm thước được đúc bằng vàng. Sau đó lại phái người dâng cho Đại vu việt Liêu Quốc Da Luật Mạc Ca hai trăm nghìn quan tiền để mua bình yên. Đợi sau khi Da Luật Sở Tài đến U Châu, y sẽ dùng danh nghĩa lấy tiền tài trợ tu sửa Vương phủ để hiến hai trăm nghìn quan tiền và một trăm tôi tớ. Da Luật Sở Tài tuy trị quân rất nghiêm, nhưng cũng không phải là người có tiền mà lại không lấy. Bởi vậy nên hắn cũng có chiếu cố đến Lý Tú, còn cho y một chức vị ảo ở U Châu là tòng Tam phẩm Quang Lộc đại phu.
Lý Tú giàu, rất giàu. Từ buôn bán dược liệu từ Liêu Đông đến Trung Nguyên, từ da thuộc, ngọc thạch nhập từ thảo nguyên vào nội thành, cơ bản đều bị y độc quyền. Các cửa hàng lương thực trong thành U Châu cũng đều là của y, lúc trước Da Luật Cực xuôi nam tấn công Thương Châu, y đã cống hai vạn thạch lương thực, bởi vậy có thể thấy được người này là kẻ giàu có nhất U Châu.
Phủ của y trong thành U Châu có quy mô chỉ đứng sau phủ Đại Vương Nam Viện. Tuy nhiên sau khi Da Luật Sở Tài đến U Châu, Lý Tú khéo léo lập tức chuyển ra khỏi nhà của mình, lấy danh nghĩa chúc thọ để dâng lên cho Da Luật Sở Tài, nhưng bất động sản đứng tên y ít nhất vẫn còn có hơn mười căn.
Thanh lâu lớn nhất ở U Châu được người ta gọi là động tiêu tiền Thanh Phong Hiểu Nguyệt Lâu cũng là sản nghiệp của y. Chỉ riêng chỗ này thôi thì mỗi năm cũng đã mang về cho y đâu chỉ vạn kim.
Nhưng dù vậy, năm mươi vạn quan tiền, phải chi ra một số tiền lớn như vậy cũng khiến cho y xót hết ruột gan. Y rất giỏi lợi dụng người khác, thực ra cũng đã sớm chuẩn bị tốt đại lễ vật dâng cho Hán Vương, nhưng phương thức tặng cống phẩm lần này khiến y có hơi đau, không hề nhận được một chút ưu đãi nào, năm mươi vạn quan tiền cũng không chắc có thể mua được tiền đồ cho một người.
Nhưng rồi có cách nào được nữa?
Coi như là mua sự bình an đi.
Lý Tú buồn rầu nghĩ.
Nhà y có gia nghiệp lớn, lúc trước khi Da Luật Cực trốn đi không thể không gọi y cùng đi, nhưng y lại luyến tiếc sản nghiệp của mình, vì thế nên y thà bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng không muốn rời khỏi U Châu. Sau khi Da Luật Sở Tài đến U Châu, y thay đổi phương pháp dâng tặng vàng bạc châu báu, không chỉ dừng lại ở ba mươi vạn quan tiền. May là phải tốn nhiều tiền nhưng cũng giữ lại được những đặc quyền cho y khi Da Luật Cực còn ở U Châu. Dựa theo tốc độ vơ vét của cải của y thì số tiền đã bỏ ra có thể lấy lại được trong năm hay tám năm. Y không sợ chiến tranh, chiến tranh càng kéo dài thì số tiền y kiếm được sẽ càng nhiều. Dược liệu Liêu Đông, lương thực Giang Nam, những thứ này đều là hàng bán rất chạy trong thời gian xảy ra chiến tranh, y dựa vào việc mở ra con đường để vận chuyển số lượng lớn gạo lức từ phía Nam đến, lại có thể bán giá cao gấp ba, lợi nhuận thu được lớn đến nỗi có thể coi như là mỗi ngày một đấu vàng.
Lại nói đến Thanh Phong Hiểu Nguyệt Lâu, y vơ vét mỹ nhân từ Đại Giang Nam Bắc, Tái Bắc Liêu Đông, Tây Vực Ba Tư. Rượu thực tinh mỹ, nữ tử kiều mỵ đã đưa Thanh Phong Hiểu Nguyệt Lâu trở thành đệ nhất thanh lâu U Châu, thậm chí là của cả Đại Liêu. Bao mỹ nữ dị vực hầu hạ một đêm cần ba trăm lượng bạc trắng, còn muốn bao hoa khôi đầu bảng giá phải trả vọt tới gấp mười. Hơn nữa Thanh Phong Hiểu Nguyệt Lâu chỉ nhận bạc trắng, không lấy tiền mặt, số bạc thu được mỗi tháng đều luôn là những con số khổng lồ. Thậm chí ngay cả khi U Châu bị quân Hán bao vây mấy ngày, nơi đây vẫn cứ hoạt động như bình thường.
Không biết còn cần bao nhiêu tiền nữa mới có thể bảo vệ được sản nghiệp của mình.
Lý Tú đau lòng nghĩ.
Y vẫn luôn xem mình là một thương nhân, tiếp sau đó mới là quý tộc Khiết Đan. Thân phận thương nhân của y tuy thấp hèn nhưng có thể mang về cho y số của cải khổng lồ, còn thân phận thứ hai thì có thể cho y nhiều điều thuận lợi. Đương nhiên sau khi người Khiết Đan bại trận, thân phận thứ hai của y dường như có chút nguy hiểm. Bất kể thế nào thì tòng Tam phẩm Quang Lộc đại phu cũng là chức quan lớn, quân Hán không thể nào buông tha y được.
Năm mươi vạn quan tiền này là bắt buộc phải bỏ ra, ai bảo y miệng tiện chứ?
Lý Tú sở dĩ có thể trở thành thương nhân thành công nhất Đại Liêu là do hai nguyên nhân. Một là do thân phận đặc biệt của y, nguyên nhân chính là y có thể nắm bắt được mấu chốt buôn bán rất nhạy bén.
Vậy nên khi đang xót của thì y vẫn có thể nhạy bén bắt được điều gì đó.
Hán Vương vừa mới đến U Châu, tại sao lại vội vã vơ vét của cải như vậy?
Quân Hán không định ở lại U Châu lâu dài? Hán Vương cũng không có ý định chiếm cứ U Châu dài lâu sao?
Lý Tú hoảng sợ vì phỏng đoán của mình, y lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Hiện giờ người Khiết Đan đang yếu thế, người Hán thế mạnh, U Châu là thành trấn quan trọng ở phương Bắc, pháo đài quân sự, hướng về Tây Bắc có thể tấn công Đại Liêu, hướng Đông Bắc thì thẳng đến các quận Liêu Đông. Chỉ cần chiếm cứ U Châu thì đã tương đương với việc chặt đứt sợi dây liên hệ giữa Thượng Kinh và Đông Kinh Đại Liêu, giống như giữ lại yết hầu của Đại Liêu. Nơi quan trọng như vậy, Hán Vương lại đang nắm trong tay binh hùng tướng mạnh, làm sao có thể buông tha?
Không phải là muốn rút đi vậy thì là muốn gì mới được?
Đột nhiên trong đầu Lý Tú chợt lóe. Y nhớ hôm qua có phái người ra phố xem cáo thị của Hán Vương, cuối cùng hình như còn nhắc đến việc Hán Vương muốn xây dựng lại cung điện?
Hiểu rồi!
Mắt Lý Tú dần sáng lên. Hán Vương vơ vét của cải không phải là để rút lui, cũng không phải vì hắn tham tiền, mà là vì muốn xây dựng cung điện phải cần có rất nhiều tiền!
Hán Vương muốn dựng kinh đô ở U Châu!
Lý Tú bị chính mình dọa sợ, lập tức lại tự khâm phục khả năng nhìn xa trông rộng của mình. Hán Vương muốn xây hoàng cung ở U Châu, nếu chỉ xây một tòa hành cung thì hoàn toàn không phải phải huy động nhân lực như vậy. Phủ Đại Vương Nam Diện Cung đã nát lắm rồi, nhưng quy mô vẫn đủ lớn, chỉ cần tu sửa lại là có thể biến thành một cung điện tráng lệ, Hán Vương không cần phải đập bỏ toàn bộ để xây dựng lại, hơn nữa quy mô còn lớn hơn cả phủ Đại Vương Nam Diện Cung. Vả lại, y đã phái người đi xem qua, quân Hán đang gia cố tường thành U Châu, đây cũng là một việc giúp y xác nhận suy đoán của mình. Nếu người Hán định rút lui thì đâu cần phải xây tường thành cao thêm làm gì!
Mở rộng thành trì, xây dựng cung điện, Hán Vương cần rất nhiều tiền!
Tim Lý Tú bắt đầu nhảy loạn, y hình như lại ngửi được mùi cơ hội phát tài.
Y hít một hơi thật sâu để cố gắng ổn định tâm tình. Y nhìn bát cháo trong tay, tự nhủ liệu có thể bảo vệ được sản nghiệp, thậm chí là làm nó tăng lên để xem mình có đặt cược đúng hay không. Hán Vương rất cần tiền, mà y lại có thủ đoạn để vơ vét của cải, y cảm thấy mình có cơ hội thuyết phục Hán Vương, chỉ cần giữ lại được đặc quyền trong việc làm ăn thì y sẽ cấp cho Hán Vương một số tiền lớn.
Nhưng y lại không hề tự tin, vì y biết mình và Hán Vương hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc. Y đúng là rất giàu có, nhưng trong tay Hán Vương lại có quân binh. Chỉ cần phái đi một nghìn quân thì đã có thể chiếm được toàn bộ số tài sản khổng lồ của y.
Nhưng y biết, mình nhất định phải liều một phen.
- Ha ha ha ha!
Triệu Đại đang cười lạnh nhìn dáng vẻ nản lòng của đám quý tộc Khiết Đan, chợt nghe thấy một trận cười to truyền ra từ trong đám bọn họ. Ngay sau đó, một người vóc dáng vô cùng to béo lắc lư bước ra ngoài. Y phục trên người y tuy là cỡ rất lớn rồi nhưng vẫn bị cái bụng tròn vo của y kéo căng. Người Khiết Đan không giống người Trung Nguyên, cấp bậc đối đãi với sĩ nông công thương không nghiêm khắc như vậy. Thương nhân cũng có thể mặc áo gấm, vậy nên cũng không phân biệt được người này là quan hay thương nhân.
- Món ăn quý và lạ như vậy, mười vạn quan tiền một bát không hề đắt! Tiếc là chỉ có quá ít, không biết trong hậu đường có còn mỹ vị như thế này nữa không.
Tên mập kia cười nói rất to, không coi ai ra gì, vẻ mặt đắc ý như vừa chiếm được món hời nào vậy.
Tầm mắt của tất cả mọi người đều hướng về Lý Tú, có người mắng:
- Mẹ nhà ngươi Xích Lực Đài, đúng là cái đồ khốn kiếp! Đang khoe khoang ngươi có tiền sao!
Có người thở dài:
- Lý mập, ngươi đau lòng đến phát ngốc rồi sao?
Có người lại châm chọc:
- Lý đại nhân, chẳng lẽ ngài vẫn muốn ăn thêm mấy bát nữa?
- Y tên là Xích Lực Đài, là anh vợ của Da Luật Cực, giỏi đầu cơ trục lợi, dược liệu, da lông thú và ngọc thạch xuyên suốt Tái Ngoại đến Trung Nguyên đều là những thứ mà y buôn bán. Các cửa hàng lương thực và tơ lụa trong thành U Châu phần nhiều cũng là sản nghiệp dưới tên y, còn có Thanh Phong Hiểu Nguyệt lâu cũng là một nơi mỗi ngày thu về được một đấu vàng. Người này được xem như là người giàu có nhất U Châu.
Một quan viên Viện giám sát ghé vào tai Triệu Đại nói.
Triệu Đại gật đầu, ánh mắt dừng trên mặt Lý Tú.
Chỉ thấy tên béo kia lắc lư đi đến trước mặt Triệu Đại, còn không biết xấu hổ mà liếm cháo còn sót lại trong bát:
- Không có duyên thì không thể ăn được món ăn quý lạ này, đây quả thực là phúc khí tám đời tu được.
Y nhìn Triệu Đại, lời nói mang hai nghĩa:
- Thảo dân thật sự ăn chưa no, xin hỏi đại nhân... hậu đường có còn cháo không?
Triệu Đại híp mắt, có vẻ rất thích tên béo trông có vẻ rất ôn hòa này:
- Nồi thứ hai đã nấu xong rồi, đang để cho nguội trong hậu đường, ngươi có thể tự đi múc ăn, ăn được bao nhiêu thì cứ ăn thoải mái.
Lý Tú lập tức vái chào thật sâu:
- Đa tạ đại nhân! Bát đầu tiên của nồi thứ hai này thảo dân nhất định phải giành được!
Nói xong, y đung đưa thân mình tròn trịa, thật sự đi ra phía sau.
Triệu Đại mỉm cười phân phó:
- Người đâu, mau tính toán cho các vị đây xem mỗi người ăn mấy bát, tính rõ ràng một chút, không được để các ngài ấy thiệt thòi. Nếu có người chưa ăn no thì có thể đi vào hậu đường.
Hắn cười cười chắp tay nói với đám quý tộc ngu ngốc kia:
- Bản quan có việc, thứ lỗi không tiếp chuyện được.
Bát đầu tiên của nồi thứ hai sao?
Triệu Đại cười, vậy thì ta sẽ đi gặp cái tên "nồi thứ hai" ngươi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận