Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 332: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
CÔ TÊN LÀ GÌ?
Ngày thứ ba Lưu Lăng đánh hạ Ung Châu thì nhận được một tin mật báo của Giám Sát viện. Ban đầu, thánh mẫu Diệp Tú Ninh, thánh nữ Loan Ảnh của Bạch Liên Giáo cư trú ở Tấn Châu, dưới sự bảo vệ của mấy chục cao thủ của Bạch Liên Giáo nên đã trà trộn được vào Khai Phong Đông Kinh của Đại Chu. Ban đầu Lưu Lăng từng bảo Triệu Đại phái người thầm 'quan tâm' đến hai người phụ nữ đáng thương này một chút, vì vậy mọi tin tức của bọn họ, Lưu Lăng đều biết đầu tiên.
Cô gái tên Loan Ảnh kia là một bóng hình vấn vương mãi trong lòng Lưu Lăng không sao dứt được. Một cô gái quật cường, ương bướng, cao ngạo, lạnh lùng như kiếm.
Được tin Loan Ảnh đến Khai Phong nên Lưu Lăng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Hiện giờ Khai Phong cũng tạm được coi là yên bình, dù gì cũng có lục doanh ngự binh mã bảo vệ hoàng đế Đại Chu. Bất luận giang sơn bên ngoài có loạn đến mức nào thì trong thành Đông Kinh vẫn ca múa mừng cảnh thái bình. "Khai Phong!", Lưu Lăng cười một cái, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt.
Lúc này đúng vào tháng chín, trong thành Ung Châu đúng là lúc hoa cúc đua nở. Lưu Lăng nhìn thấy hoa cúc nở rộ trong sân mà đột nhiên nhớ tới một bài thơ của Hoàng Sào.
Đãi đáo thu lai cửu nguyệt bát, Ngã hoa khai hậu bách hoa sát. Xung thiên hương trận thấu Trường An, Mãn thành tận đới hoàng kim giáp.
Dịch nghĩa:
Đợi đến ngày thu 8 tháng 9, Khi hoa của ta nở ra, trăm hoa khác sẽ bị sát hại. Hương thơm ngát trời bay tới tận Trường An, Khắp thành tràn ngập trong các bộ áo giáp vàng.
Bản dịch thơ của Viên Thu: Đợi trước Trùng Dương hội một ngày, Hoa ta nở, vạn đóa tàn ngay. Hương trời bay đến Trường An ngát, Khắp phố vàng phơi áo giáp đầy.
Bài thơ này là khi Hoàng Sào thi rớt, tức cảnh làm nên. Có lẽ bản thân hắn cũng không thể ngờ rằng, mấy năm sau, hắn sẽ dẫn sáu mươi vạn đại quân công phá Trường An, khắp thành đều mang hoàng kim giáp.
Ung Châu vẫn cần chỉnh đốn, rồi phải thu dụng hàng binh và bổ sung quân giới khôi giáp. Ngoài ra, phải mở kho lương thực để cứu tế bách tính, còn phải gặp hàng thần của Ung Châu. Đúng là toàn những chuyện vụn vặt. Buổi sáng vừa mới từ kho lương thực quay về, buổi chiều lại có một đám quan viên Ung Châu đến cầu kiến nên Lưu Lăng quyết định đẩy mấy việc này cho lão tướng quân Trình Nghĩa Hậu- một người rất khéo léo, còn mình thì không dẫn theo hộ vệ, trốn đi ra ngoài từ cửa sau và đến đường phố giải sầu.
Lúc đến đường phố thì nhìn thấy Cơ Tú dẫn năm trăm gia tướng hộ tống đội xe ngựa rời đi. Trong xe ngựa đó đều là gia quyến của Tạ Tuấn, bọn họ muốn đến Bồ Châu định cư. Mặc dù hiện giờ Bồ Châu nằm trong tay quân Hán nhưng Quận thủ Bồ Châu mới nhậm chức là Bùi Hưng Chí lại là anh vợ của Tạ Tuấn. Y là anh trai ruột của chính thê Bùi Liễu của Tạ Tuấn. Sau khi Bồ Châu bị công phá thì y, thân làm Quận thừa Bồ Châu được Lưu Lăng khen ngợi, cất nhắc một cấp lên làm Quận thủ. Hiện giờ, gia quyến của Tạ Tuấn đến Bồ Châu, cũng coi như là có chỗ cậy nhờ.
Mãi đến khi đội quân rời khỏi cổng thành thì Lưu Lăng mới thu ánh mắt về. Đối với người như Tạ Tuấn, Lưu Lăng rất khó cho y một vị trí rõ ràng trong lòng mình. Tạ Tuấn có tài hoa, có năng lực, hơn nữa võ nghệ của y có thể nói là danh tướng số một trong các võ tướng mà Lưu Lăng gặp trong suốt bao nhiêu năm qua. Đến người đại ca dễ dàng kết bái của Lưu Lăng năm đó là Ngôi Danh Nẵng Tiêu, luận thân thủ có lẽ vẫn kém Tạ Tuấn một bậc. Tạ Tuấn còn là người lạnh lùng, vô tình, hơn nữa sát phạt rất quyết đoán. Nhưng người này không được lòng dân, có lẽ, suy cho cùng thì y cũng thất bại ở điểm này. Dù sao, đánh bại hai mươi vạn đại quân của y ở Hoa Châu không phải là quân Hán của Lưu Lăng mà là những tân binh bị cưỡng ép bắt đi từ trong dân chúng kia thôi.
Y thất bại không phải ngẫu nhiên, nhưng lúc y viết một lá thư đưa cho Lưu Lăng thì trong lòng Lưu Lăng cũng có chút dao động. Lưu Lăng như muốn tha cho Tạ Tuấn một con đường sống nhưng Lưu Lăng đã không làm như vậy. Bởi vì trong giây phút cuối cùng, hắn phát hiện ra rằng, Tạ Tuấn khôi phục lại được oai hùng như ngày xưa, có lẽ chỉ có cái chết mới là kết cục tốt nhất. Chỉ có điều, một trăm hai mươi Hổ Vệ trung thành và tận tâm kia mà chết thì sau này chỉ e sẽ khó nhìn thấy uy phong hai tay kiếm nặng kia nữa.
Lưu Lăng trốn đi ra ngoài cũng không có mục đích gì mà chỉ muốn tránh bị quấy rầy, tùy ý đến đường phố đi lại một chút. Ung Châu này là cổ thành, kiến trúc, đường phố và cửa hàng đều có chút đặc sắc, thoạt nhìn thì có sự khác biệt rất lớn với Thái Nguyên phủ. Từ khi lãnh binh chinh chiến phía nam đến nay, đã rất lâu Lưu Lăng không được rảnh rỗi như vậy. Nhìn mới chỉ có ba ngày mà đường phố đã khôi phục lại được sự phồn hoa như ngày xưa nên trong lòng Lưu Lăng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Hắn dấy binh lên nhưng sợ nhất là ảnh hưởng đến bách tính. Càng đánh trận nhiều thì mới càng hiểu được nỗi thống khổ của muôn dân.
Nhìn thấy nhân mã của mình không làm hại gì đến Ung Châu, trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm hơn. Lưu Lăng thong thả bước rồi quan sát kỹ lưỡng cảnh vật của cổ thành này. Đột nhiên hắn nghe thấy phía sau có trận đại loạn, lúc quay người lại thì nhìn thấy một con tuấn mã lao nhanh đến. Dân chúng chầm chậm tránh ra, trên đường phố, nơi con tuấn mã đó chạy qua thì tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Con tuấn mã đó lao trên đường đụng phải rất nhiều người bán hàng. Phía sau có một đội quan binh quân Hán giữ thành vội vàng đuổi theo, vừa đuổi vừa quát lớn để người cưỡi con tuấn mã đó dừng lại. Nhìn lại kỵ sĩ cưỡi trên lưng con ngựa đó, Lưu Lăng ngay lập tức trợn trừng mắt lên.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc quần áo màu vàng nhạt đang cưỡi trên con ngựa cao lớn đó, vừa chạy vừa thất thần hét: - Mau tránh ra! Mọi người mau tránh ra! Con vật này điên rồi, tôi không thể khống chế nó! Mọi người có ai đến cứu tôi với!
Mắt thấy con tuấn mã đó đang đâm thẳng về phía một cụ già, Lưu Lăng không kịp nghĩ nhiều, nghiêng người chặn trước mặt con tuấn mã. Hắn giơ tay ra bảo vệ cụ già sau lưng, thiếu nữ áo vàng đang cưỡi trên con ngựa đó vừa kéo loạn dây cương vừa hét lớn về phía Lưu Lăng: - Người ở phía trước kia mau tránh ra, trên người tôi không có tiền! Đâm phải huynh tôi không có tiền đền đâu!
Con tuấn mã kia dường như kinh ngạc, nhìn thấy phía trước có người cũng không tránh mà đâm thẳng đến. Lưu Lăng nghiêng người né tránh trong lúc con ngựa sắp đâm vào mình, sau đó một quyền đánh vào cổ nó.
Rầm một tiếng, con tuấn mã chạy nhanh như bay kia lại bị Lưu Lăng đánh một quyền nằm trên đất. Con tuấn mã hí lên một tiếng, bùm một cái rồi ngã trên mặt đất luôn. Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa sợ đến mức thất thần, kêu thảm một tiếng, chỉ nhắm mắt mà không biết làm gì. Lưu Lăng giơ tay kéo chân của thiếu nữ một cái. Nàng ta chỉ cảm thấy mình nhẹ như bay, vốn tưởng rằng sẽ bị quẳng ngã ra xa rồi, nhưng nào ngờ lại có thể hạ đất an toàn như vậy.
Lưu Lăng đỡ nàng ta xuống, nàng một lúc lâu vẫn không dám mở mắt ra. Lưu Lăng nhìn một cái, vẫn may là con ngựa ngã xuống đất không va vào ai. Rồi hắn lại quay sang nhìn thiếu nữ kia thì thấy nàng ta ở độ tuổi mười lăm, mười sáu, thân hình cao mới đến ngực Lưu Lăng, trông trắng trẻo, đáng yêu vô cùng. Trên cổ nàng vẫn còn chút vẻ tròn trĩnh của trẻ con, nhắm mắt lại nhưng trông rất đẹp. Có lẽ là vì sợ quá, sắc mặt đỏ bừng, tinh khiết, xinh đẹp giống như búp bê vậy. Thân hình nàng nhỏ nhắn, rụt cổ lại đứng một chỗ không động đậy giống như chú chim nhỏ rời khỏi sự bảo vệ của mẹ nên vẫn đang run rẩy.
Mấy hộ vệ của Giám Sát viện từ trong chỗ tối hiện ra nhưng Lưu Lăng ra hiệu cho bọn họ ngăn đám binh sĩ đang đuổi lại, sau đó nhau mày hỏi thiếu nữ kia: - Cô là ai? Sao lại dám cưỡi ngựa trên đường phố này?
Nghe thấy có tiếng người nói chuyện, thiếu nữ kia mở hé mắt ra nhìn. Cô ngạc nhiên phát hiện ra mình không hề bị ngã, lập tức vui mừng nhảy dựng lên: - Ôi! Là huynh đã cứu tôi sao? Thật lợi hại! Uy lực quyền này của huynh sắp đuổi kịp đại ca tôi rồi! Ngoài đại ca của tôi ra thì chưa từng thấy ai có lực cánh tay lớn như vậy!
Nhìn thấy bộ dạng nhảy nhót của thiếu nữ này mà Lưu Lăng nhau mày mạnh hơn, nói: - Cô phóng ngựa chạy nhanh như vậy, đụng phải biết bao dân chúng rồi. Cô là con gái nhà ai? Đại ca cô là ai?
Cô gái kia như bừng tỉnh, nhảy dựng lên xoay người chạy lại đỡ từng người mà bị cô làm ngã xuống. Vừa đỡ họ lên vừa vội khóc: - Đụng phải mọi người thật có lỗi quá! Chỉ có điều, tiền trên người tôi đều tiêu hết rồi, không có tiền cho các người trị thương. Giờ phải làm thế nào được? Tôi chỉ biết đại ca ở Ung Châu nên đến tìm huynh ấy, hiện giờ đại ca chưa tìm được mà lại gây họa lớn thế này. Cha tôi mà biết chuyện này khéo sẽ mắng tôi chết mất!
Lưu Lăng nhìn vẻ mặt cô nàng thì không giống với giả vờ lắm nên lúc này mới hiểu hóa ra đây là tiểu thư nhà giàu trốn nhà đi tìm đại ca. Thấy cô nàng không có trải nghiệm giang hồ, thật sự không biết cô nàng làm thế nào mà toàn vẹn đến được Ung Châu này. Giải thích duy nhất là chắc chắn vận mệnh của cô ấy rất tốt. Nhưng nhìn tình hình hiện tại... Lưu Lăng lắc đầu, cũng không phát hiện ra cô nàng có vận may nào.
Bỗng nhiên, thiếu nữ kia dường như nhớ tới điều gì đó nên chạy nhanh đến trước mặt Lưu Lăng, giơ tay trắng trẻo xinh đẹp ra, nói: - Huynh trả tiền đây!
Lưu Lăng kinh ngạc, hỏi: - Tiền gì?
Thiếu nữ kia lau nước mắt, quay đầu nhìn con tuấn mã nằm co giật trên đất, nói: - Huynh đánh chết Tiểu Hoàng của tôi, bây giờ bồi thường tiền cho tôi. Huynh bồi thường tiền cho tôi, tôi sẽ có tiền đưa những người dân kia đi trị thương. Tôi không có tiền thì làm sao mua thuốc trị thương cho họ được. Mau trả tiền, Tiểu Hoàng là lễ vật mà phụ thân tặng tôi nhân ngày sinh nhật, phụ thân nói là loài ở Tây Vực, khá đáng giá đấy! Huynh mau trả tiền đây!
Đầu Lưu Lăng lập tức to lên không ít, sao lại gặp phải tiểu nha đầu ngang ngược như vậy.
- Ta cứu cô một mạng, cô còn muốn đòi tiền của ta sao?
Thiếu nữ kéo mũi, nói: - Còn cách nào được! Ân cứu mạng của huynh sau này tôi sẽ báo đáp nhưng những người dân bị thương kia không thể đợi được nữa, bọn họ đều chảy hết máu rồi. Đây đều là lỗi của tôi, tôi nhất định phải cho họ đi trị thương. Chẳng phải là huynh không bị thương sao? Không bị thương thì đợi trước, đền tiền cho tôi trước. Tôi đưa họ đi đến chỗ đại phu rồi sẽ báo ân huynh sau.
Trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô nàng vẫn đọng nước mắt, bộ dạng đáng thương đó đúng khiến người không nỡ lòng từ chối. Trừ phi là người có tâm địa sắt đá, nếu không thì sẽ không có ai đi làm khó cô gái nũng nịu như vậy! Điều bất hạnh là trái tim của Lưu Lăng không yếu đuối quá.
Lưu Lăng chỉ vào những người dân bị thương kia, nói: - Hãy đưa họ đi trị thương trước đã!
Thiếu nữ kia còn tưởng rằng Lưu Lăng nói chuyện với mình nên lập tức vui mừng, nhưng lại kéo ống tay áo Lưu Lăng thút thít: - Tôi biết huynh là người tốt mà!
Đợi lúc nàng xoay người lại thì phát hiện không biết khi nào, mười mấy người mặc áo bào đen dài xuất hiện ở đây dìu những người dân kia đến hiệu thuốc nơi không xa. Những quan binh giữ thành kia bị những Giám Sát vệ chặn lại, giúp đỡ bọn họ thu dọn những sập hàng kia sau đó thì lui lại. Đúng là 'Người nhiều dễ làm việc', không bao lâu trên đường phố đã khôi phục được như bình thường.
Lưu Lăng nhìn thiếu nữ kia nói: - Ta đã phái người đi trị thương cho họ rồi! Giờ thì hãy nói cho ta biết tên của cô, tên của trưởng bối trong nhà, là người ở đâu, ta phải đưa cô đến gặp quan phủ.
Thiếu nữ kia vừa nghe nói phải gặp quan thì lập tức sầu não, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện gì đó, lập tức lại trở nên vui vẻ: - Được thôi! Mau đưa tôi đến gặp quan phủ đi! Đại ca tôi cũng làm quan đó! Gặp huynh ấy rồi sẽ có tiền đưa cho huynh rồi! Tôi tên là Hoa Đóa Đóa, đại ca tên là Hoa Linh, là vị quan lớn, rất lớn! Phải rồi! Huynh tên là gì?
Lưu Lăng: - ...

Bình Luận

0 Thảo luận