Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 427: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
HÃY SỐNG SÓT
Giữ lại Triệu Đại và Trác Thanh Chiến ở thành Thương Châu, một vạn năm ngàn nhân mã Hoa Linh mang đến, Lưu Lăng điểm một vạn người, lưu lại năm ngàn binh lính hiệp trợ thủ thành. Lưu Lăng mang theo một vạn nhân mã, trong bóng đêm luân phiên chạy ra ngoài từ cửa nam. Thích khách Tứ xử của Giám sát viện giống như âm hồn ra khỏi thành trước, xử lý sạch sẽ trinh thám và trạm gác ngầm của người Khiết Đan bố trí ở ngoài cửa nam. Ít nhất trước khi hừng đông, người Khiết Đan sẽ không biết một đội ngũ hơn vạn người từ trong thành chạy ra ngoài.
Người của Giám sát viện thích màu đen, thích đêm tối, bởi vì trong đêm, bọn họ là vua, không ai có thể ngăn cản chân của bọn họ, cũng không có ai có thể đỡ nổi chủy thủ của bọn họ giết người.
Xa xa truyền đến vài tiếng chim hót, Lưu Lăng ra hiệu một đội ngũ cuối cùng ra khỏi thành. Đây là ám hiệu đã ước định xong, người Giám sát viện vẫn luôn canh giữ ở ngoài thành, cam đoan đại quân ra khỏi thành sẽ không bị người khác phát hiện. Miệng ngựa được thắng cương, vó ngựa đã bọc vải bố thật dày, đội ngũ ra khỏi thành tuy rằng cũng không hẳn là lặng yên không một tiếng động, nhưng cũng không có động tĩnh gì quá lớn.
Sau khi ra khỏi thành, Lưu Lăng hội hợp với đội ngũ ra khỏi thành ở ngoài thành nam hai mươi dặm.
Động tác của một vạn nhân mã, cho dù cẩn thận thế nào cũng không thể một chút âm thanh cũng không có. Tuy nhiên điều may mắn là, các sát thủ đêm tối vừa đến của Giám sát viện đã xử lý sạch sẽ tất cả trinh thám Khiết Đan ngoài cửa nam, thứ hai, người Khiết Đan tuyệt đối không thể lường trước được, chút nhân mã trong thành đó đến thủ thành cũng không đủ, mà lại dám ra thành để tự mình chịu chết.
Bởi vì Hoa Linh phải chạy tới Thương Châu, cho nên lần này mang đến đều là kỵ binh. Lưu Lăng lệnh Triệu Bá dẫn theo một ngàn nhân mã làm tiên phong, lập tức đi về hướng tây nam. Lệnh phó tướng của Hoa Linh Tư Đồ Chinh Trình suất lĩnh một ngàn nhân mã đi phía sau, duy trì khoảng cách hai dặm với đại đội. Hắn tự lệnh tám ngàn kỵ binh làm trung quân, hướng tới địa điểm dự định trước đó.
Vùng đất bằng phẳng phía tây nam Thương Châu, cũng không có rừng quá lớn, cũng không có địa điểm nào thích hợp mai phục lắm. Tuy nhiên hiện giờ đang là đầu thu, cỏ dại bên trong bãi hoang đã cao bằng người, một người tùy tiện trốn trong bụi cỏ hai bên quan đạo cũng đừng hy vọng có thể phát hiện. Mấy năm liên tục chinh chiến, đất vườn hoang vu rộng lớn. Mấy năm nay Triệu Thiết Quải không ngừng thôn tính thế lực khác ở mấy châu phương bắc này, chiến hỏa vẫn luôn cháy, nhất là mấy châu phương bắc này, gần như thanh niên trai tráng đều bị bắt hết sạch rồi. Hai bên quan đạo đi không xa là sẽ thấy một thôn bỏ hoang, đã không có các nam nhân, phụ nữ già yếu và trẻ em không sống nổi đành phải đi chạy nạn. Người trong thiên hạ đều biết, hiện giờ nơi có cuộc sống tốt nhất là mười mấy châu trong cảnh nội Đại Hán, cho nên mặc dù cách xa trăm núi ngàn sông, chính vì hy vọng có thể sống sót mà không ít dân chúng Đại Chu dọn nhà chạy nạn về bên phía Đại Hán.
Lấy ngay hai địa phương Thấm Châu và Liêu Châu mà nói, mấy năm này hàng năm tiếp nhận nạn dân tới từ Đại Chu đã không dưới mười vạn. Lượng lớn nhân khẩu cần an trí, đây cũng là một chuyện khiến quan viên châu phủ rất đau đầu. May mắn, bên phía Tấn Châu còn có lượng lớn đất hoang, hơn nữa Tấn Châu là đô thành lâm thời, cần lượng lớn sức lao động, cho nên nạn dân không an trí được cũng đều được sơ tán tới vùng Tấn Châu. Những nạn dân đến từ khắp nơi trên đất Đại Chu này, mười người, có thể còn sống đi đến đích chỉ bốn người không hơn, người của các hộ giữa đường đã đói chết, mệt chết, bệnh chết.
Cho dù sau khi tới Thấm Châu, Liêu Châu và những nơi khác rồi, đáng tiếc bọn họ cũng sẽ phát hiện, những châu huyện Đại Hán này tuy vẫn an bình giàu có, nhưng cũng đã chật kín người rồi. Vì kế sinh nhai, bọn họ lại một lần nữa bắt đầu hành trình dưới sự dẫn dắt của quan viên Đại Hán. Điều không thể phủ nhận là, mặc dù quan viên Đại Hán đã phát đồ ăn cho bọn họ, đã phát một ít tiền bạc, nhưng người có thể còn sống đi đến Tấn Châu cũng không đến một nửa. Chiến loạn mấy năm nay, dẫn đến nhân khẩu của Trung Nguyên giảm bớt quy mô lớn. Lấy Thương Châu mà nói, vốn dĩ có không dưới sáu mươi vạn nhân khẩu, nhưng hiện giờ Thương Châu này đến hai mươi vạn người cũng chưa tới.
Lượng lớn dân chúng trôi dạt khắp nơi, từ đó dẫn đến lượng lớn đất vườn hoang vu. Hàng năm, cỏ dại đều khuếch tán lãnh địa ra bốn phía như điên, bị quân đội đi ngang qua hoặc là kẻ lang thang đốt một mồi lửa, là có thể đốt ra xa ngoài trăm dặm. Tro rơm rạ thành chất dinh dưỡng, đất vườn trở nên càng thêm phì nhiêu, đầu xuân năm sau, cỏ dại lại mọc lên càng tươi tốt hơn, chúng chiếm cứ nhà của lúa mạch, mà lúa mì vàng óng ánh làm đồ ăn chủ yếu của dân chúng dường như đã rất lâu không có xuất hiện.
Hắc báo Phá Địch không ngừng chui vào trong bụi cỏ trong đêm tối, thỉnh thoảng ngoạm một con vật hoang sắp chết nhảy về quăng cho kỵ sĩ trên lưng ngựa. Phải rất lâu chiến mã mới thích ứng với mùi vị nguy hiểm kia trên người Phá Địch, nhưng cũng không dám đến quá gần, cho nên mỗi lần Phá Địch nhảy ra, là đội ngũ kỵ binh sẽ xuất hiện lần rối loạn nho nhỏ. May mắn là ngựa đều đeo hàm thiếc, không phát ra tiếng hí khủng hoảng.
Lưu Lăng cưỡi Hồng Sư Tử, hướng tới hắc báo hô hai tiếng, Phá Địch không tình nguyện đi bên cạnh Hồng Sư Tử, nhưng cũng không chui vào trong bụi cỏ nữa. Kỵ binh bên cạnh Lưu Lăng có mấy chục người là Đề kỵ của Giám sát viện, còn có trên dưới một trăm thân binh, những người này đã rất quen thuộc đối với Phá Địch rồi, khi đối mặt với Phá Địch chiến mã của bọn họ cũng biểu hiện mạnh hơn nhiều so với chiến mã của các kỵ binh khác.
Hành quân trong đêm đen, tốc độ của đội ngũ có vẻ cực nhanh.
Sau khi ra ngoài Thương Châu hai mươi mấy dặm, Đề kỵ của Giám sát viện bắt đầu rời khỏi đội ngũ, tách ra hai cánh của đội ngũ, nhiệm vụ của bọn họ là tiêu diệt trinh thám Khiết Đan nếu có xuất hiện.
Sau hai canh giờ hành quân, thành Thương Châu đã bị bỏ lại phía sau rất xa. Lưu Lăng tính toán khoảng cách một chút, bây giờ cách đại quân chạy tới đón đầu Dương Nghiệp tuyệt đối sẽ không vượt qua năm mươi dặm rồi. Hạ lệnh nhân mã nghỉ ngơi, Lưu Lăng bắt đầu quan sát địa hình sau khi ghìm chặt Hồng Sư Tử.
Xa xa có một cánh rừng không được tính là quá lớn, ba ngàn nhân mã ẩn nấp không có vấn đề gì, nhưng tuyệt đối không thể giấu đi hành tích của đại quân hàng vạn người. Mà Lưu Lăng một mạch đi tới, sở dĩ lựa chọn dừng lại ở nơi này, là bởi vì hắn phát hiện ven đường nơi này là địa điểm thích hợp nhất để mai phục.
Mặc dù vẫn là vùng đất bằng phẳng, mặc dù hai bên quan đạo vẫn là cỏ dại cao bằng người, điểm khác là, nơi này cách kênh Phúc Duyên gần nhất. Quan đạo ở nơi này có một đường quanh co, chỗ cách kênh Phúc Duyên gần nhất không quá mấy trăm mét.
Nếu một chi kỳ binh khác mai phục ở một bên, sau khi nhân mã của Dương Nghiệp đến rồi triển khai đột kích, quân Hán hoảng loạn chỉ có thể lui lại hướng kênh Phúc Duyên, phía sau chính là sông lớn, có thể nói là một nửa chỗ chết. Người Khiết Đan giỏi phục binh đột kích, nơi này không thể nghi ngờ là địa điểm tốt nhất.
Sườn tây quan đạo chính là đường sông, sườn đông là đồng hoang mênh mông vô bờ còn có khu rừng cây nhìn có vẻ u ám kinh khủng trong bóng đêm kia.
Lưu Lăng cưỡi ngựa chạy một vòng, lúc này Đề kỵ của Giám sát viện chạy tới báo cáo nói ở ngoài sườn đông của quan đạo ba dặm có một hồ nhỏ, hồ cũng không lớn, chu vi chỉ chừng hai, ba dặm. Lưu Lăng khẽ cười, nơi này là trời ban cho sao?
Hắn đích thân đi xem thử hồ nhỏ này, phái người thử mực nước hồ, phát hiện hồ này rất sâu, trong hồ nước thậm chí có cá lớn đã dài đến nửa mét, đất hoang vu màu mỡ, những động vật hoang dã này lại được sống tự tại.
Phía đông hồ nước, là một thôn bỏ hoang. Quy mô của thôn có vẻ không nhỏ, sau khi kiểm tra Lưu Lăng phát hiện cũng có khoảng chừng năm trăm hộ gia đình. Đây đã là thôn lớn khó có được rồi, thời kì cường thịnh nhất chắc là có trên dưới ba ngàn người, nhưng bây giờ lại là toàn cảnh đổ nát thê lương, cũng không biết là bị mã phỉ cướp bóc hay là gặp binh tai.
Hồ nước cách thôn cũng không xa, đi đường chỉ hơn mười phút.
Lưu Lăng đứng trước một viện tử có vẻ vẫn còn cao lớn và cũng hoàn chỉnh nhất ở bên rìa thôn, đặc biệt nhìn kỹ cây liễu rất tráng kiện rất tươi tốt ở cửa viện kia. Dưới cây liễu có một cái bàn đá, mấy cái ghế đá hình tròn ngổn ngang bốn phía. Lưu Lăng thậm chí bước qua, nhấc một cái ghế đá tròn đặt ở bên bàn, ngồi xuống đối diện với hồ nước bên kia, dựa lưng vào cây liễu lớn, cảm giác không tồi.
Lưu Lăng cười cười, rất hài lòng.
Ở phía bắc hồ nước, có một sườn núi cao, trên sườn núi cao không có cây, người không trốn được.
Sau khi quan sát địa hình, Lưu Lăng hạ lệnh phân ra ba ngàn nhân mã, đưa hết chiến mã của toàn quân đến phía sau sườn núi cao ở phía bắc hồ nước kia, sau đó mệnh lệnh binh lính còn lại cởi bỏ bao khỏa mang theo bên người, đem một loại bột phấn màu vàng đổ xuống dọc theo sườn đông quan đạo, bột phấn này cũng không nhiều, bởi vì Ngũ xử Giám sát viện mặc dù là bộ môn chuyên môn nghiên cứu chế tạo trang bị, nhưng lần này bắc tiến đồ có thể mang theo thật sự có hạn. Tuy nhiên, đã đủ dùng rồi.
Kế tiếp, Lưu Lăng mệnh lệnh quan viên của Ngũ xử Giám sát viện, lấy rất nhiều lọ từ trong tay nải ra, đổ đồ vật trong bình vào trong hồ nước. Không bao lâu, trên mặt hồ đã bắt đầu có từng con từng con cá chết trồi lên mặt nước. Bởi vậy có thể thấy, độc tính của chất lỏng trong chai này lớn thế nào. May mắn, cá trong hồ nước rất lớn, số lượng cũng không phải quá nhiều. Đây là một hồ chết, cá già còn dư lại có thể tránh được việc đánh bắt của từng đợt từng đợt nạn dân đều là sắp thành tinh rồi, coi như là chúng xui xẻo, ai bảo Lưu Lăng chọn trúng cái hồ này.
Sau khi đã chuẩn bị thỏa đáng, phía đông cũng đã xuất hiện màu trắng bạc. Màu trắng đó, cũng giống y hệt như bong bóng cá trôi nổi trên mặt nước.
Lưu Lăng hạ lệnh binh lính cả đêm không nghỉ ngơi rút lui khỏi nơi này, cưỡi trên chiến mã, vẫn đi về hướng đông, ẩn thân cách hồ khoảng ba dặm. Trên sườn núi cao và trong thôn đổ nát kia, đều để lại chốt quan sát, sau đó Lưu Lăng mang theo thân binh và người của Giám sát viện cũng rời khỏi nơi này.
Chia đội ngũ làm ba nhóm, một nhóm hai ngàn người do Triệu Bá suất lĩnh, mai phục ở đông nam. Một đội hai ngàn người, do Tư Đồ Chinh Trình suất lĩnh mai phục tại hướng đông bắc. Còn bản thân Lưu Lăng, thì dẫn theo nhân mã chủ lực mai phục ở ngay phía chính đông.
Mới chia nhóm đi ra, trong ánh nắng sớm tờ mờ, đã nhìn thấy thành Thương Châu phía xa xa có ánh lửa mờ ảo truyền ra.
Sắc mặt Lưu Lăng không có một tia thay đổi, khoanh tay nhìn về phía thành Thương Châu, miệng lẩm bẩm nói câu gì đó. Ngay cả thị vệ cách hắn gần nhất cũng không nghe rõ ba chữ Lưu Lăng nói đó là gì, bởi vì, ba chữ kia bay ra đi rất xa rất xa, phiêu đãng ở trên không thành Thương Châu. Hy vọng, những người trong thành Thương Châu đối mặt với cuộc tiến công điên cuồng cuối cùng đã đến của người Khiết Đan, có thể nhận được chúc phúc.
Còn sống sót.
Hắn nói.
Trời cũng sẽ sáng, trong thời khắc mặt trời mọc này, ai biết tia sáng đầu tiên kia, chiếu rọi trên người ai?

Bình Luận

0 Thảo luận