BỨC TƯỜNG TRONG LÒNG
Da Luật Cực cau mày nhìn chén rượu mạnh khó nuốt đặt ở trước mặt, người yêu rượu như y, lại do dự mãi vẫn không nâng chén rượu lên uống một ngụm. Y không phải không chịu được cảm giác cay xè khi vào họng, mà là không thích, cực kỳ không thích. Cho nên, xem ra y không phải một người bỏ mạng chuốc rượu. Tuy nhiên, Da Luật Cực bị hai ngọn lửa của quân Hán thiêu rụi hết mười vạn đại quân, trong đêm đó liền mệnh lệnh Lang kỵ đột kích quân Hán một lần nữa để báo thù cho chiếc xe ngựa lớn chất đầy mỹ tửu Tây Vực.
- Hy vọng lần này, Thiếp Mộc Cầu Ca vẫn không chết.
Không biết lúc y nói những lời này trong lòng có phải đang tồn tại ý nghĩ ngược lại, Hàn Tri Cổ cùng Da Luật Chân ngồi trước mặt y tuy đều nghĩ như thế, nhưng từ sắc mặt Da Luật Cực họ không nhìn ra có vẻ gì là giả tạo nói một đằng nghĩ một nẻo, mà là nhìn thấy một vẻ mặt chân thành. Ngữ khí rất chân thành, biểu cảm rất chân thành, tâm có chân thành hay không chân thành đã không quan trong, dù sao cái tên Thiếp Mộc Cầu Ca không mấy đáng ưa đó đã dẫn theo năm nghìn kỵ binh đi tự sát.
- Bất kể như thế nào, có năm nghìn Lang kỵ tinh nhuệ nhất của Đại Liêu đi với hắn, cho dù hắn có tử chiến sa trường cũng không có gì hối tiếc nhỉ? Dù sao... Nếu hắn thành công, người chôn cùng hắn vẫn có Đại Hán chi Vương Lưu Lăng danh nổi thiên hạ.
- Lưu Lăng sẽ dễ dàng chết như vậy sao?
Da Luật Chân lẩm bẩm nói, như là lẩm bẩm một mình, lại như hỏi người khác.
Không ai trả lời y, bởi vì ba người đều biết đáp án. Kế hoạch lần này thực sự rất vội vã, cũng bởi vì yêu cầu của Thiếp Mộc Cầu Ca Da Luật Cực liền hạ lệnh chấp hành. Nếu một kế hoạch đơn giản trực tiếp và còn lực lượng cũng không lớn có thể giết được Hán Vương Lưu Lăng, vậy Lưu Lăng chẳng phải rất dễ chết sao? Nhưng tại sao Da Luật Cực phải phái năm nghìn Lang kỵ tinh nhuệ đi chịu chết cùng với Thiếp Mộc Cầu Ca? Và Thiếp Mộc Cầu Ca tại sao phải đi chịu chết?
- Lưu Lăng có phải đã rời khỏi Thương Châu vẫn chưa xác định.
Hàn Tri Cổ cười cười, uống một ngụm rượu mạnh.
Da Luật Chân thở dài nói: - Thám báo của chúng ta đã không thể tiếp cận thành Thương Châu trong vòng ba mươi dặm, phái đi nhiều thám báo như vậy không ai sống sót trở về. Thiếp Mộc Cầu Ca đi rồi, hắn trở về rồi, sau đó cho rằng chắc chắn Lưu Lăng đã suất lĩnh một phần quân Hán rời khỏi Thương Châu chạy tới Triệu Châu, lời của hắn, có mấy phần đáng tin?
Hàn Tri Cổ liếc thoáng qua sắc mặt có chút khó coi của Da Luật Cực rồi nói: - Nếu... Thiếp Mộc Cầu Ca là lâm trận mà chạy, tựa như giải thích này càng dễ khiến người khác tin một chút.
Da Luật cực khoát tay áo nói: - Hàn đại nhân không cần suy đoán, nếu Thiếp Mộc Cầu Ca muốn chạy, hắn sớm đã chạy, hà tất phải đợi tới lúc này? Phía nam Thương Châu bên bờ hồ vô danh kia, hắn đã thay ta đỡ lấy mười ba mũi tên. Hắn không chết, ta nợ hắn một hồi phú quý. Tuy ta không ưa gì hắn, nhưng ta không phải một người thiếu tình cảm khắc khe, sau khi hắn mang mình đầy thương tích trở về ta từng nói qua, nếu đến cùng hắn chết đi, ta sẽ an táng long trọng cho hắn, phong hắn làm Đại Đô Hộ. Nếu đến cùng hắn không chết, ta sẽ cho hắn hưởng vinh hoa phú quý.
Hàn Tri Cổ gật đầu nói: - Đúng vậy, hắn hiện giờ không có lý do chạy trốn, đổi lại là ta, ta cũng sẽ không đợi tới lúc này mới chạy.
Lời nói này có hơi trực tiếp, cho nên sắc mặt của Da Luật Cực càng trở nên khó coi hơn chút.
- Đại vương... Kỳ thật vẫn không ưa Thiếp Mộc Cầu Ca.
Hàn Tri Cổ thở dài nói: - Nếu ấn tượng của Đại Vương đối với hắn có vài phần thay đổi, cũng sẽ không chỉ cho hắn năm nghìn kỵ binh. Tuy nhiên ta không hiểu rõ Thiếp Mộc Cầu Ca, nhưng nghe nói người này chưa bao giờ nói dối, chưa bao giờ lùi bước, chưa bao giờ nương tay, chưa bao giờ biết sợ, bất kể như thế nào, xem ra người này cũng được xem là một tướng tài.
Da Luật Chân nói: - Nếu thật sự như vậy mà nói, Thiếp Mộc Cầu Ca có thể không được coi là một tướng tài, hắn... là một dũng sĩ, một dũng sĩ rất thuần túy. Một dũng sĩ không thể chịu nhục.
Da Luật Cực bực bội đứng dậy thấp giọng quát ầm lên: - Hai người các người đang làm cái gì hả? Đang trách ta? Ý của các ngươi là, ta cho hắn được vinh hoa phú quý, hay là đang sỉ nhục hắn hả?
Hàn Tri Cổ cùng Da Luật Chân đồng thời khom người nói:
- Hạ thần không dám.
Da Luật Cực cả giận nói: - Các ngươi dám! Các ngươi sao lại không dám? Nói đi nói lại, các ngươi đều cho rằng ta chẳng qua là phái năm nghìn kỵ binh đi chịu chết cùng Thiếp Mộc Cầu Ca? Đó là năm nghìn Lang kỵ tinh nhuệ nhất! Trong đó có một nghìn thân binh của ta, đó là một nửa nhân mã trong Thân Binh Doanh của ta!
Hàn Tri Cổ cúi đầu nói: - Thần... Chỉ là không hiểu, tại sao Đại Vương không tiếc năm nghìn tinh binh, lại tiếc phái ra thêm nhiều nhân mã đi?
Da Luật Cực trừng mắt hỏi Hàn Tri Cổ: - Ngươi đang trách hỏi ta sao?
- Hạ thần không dám!
- Còn ngươi! Da Luật Chân, ngươi cũng cho rằng cô sai sao!
Da Luật Cực dùng cô, chứ không phải như trước vẫn dùng ta, như thế có thể thấy được, lửa giận của y đã dâng lên nghi ngút. Dùng danh xưng ta để nói chuyện, quan hệ của ba người sẽ không nghiêm túc ác nghiệt như vậy, nhưng đổi thành cô, Da Luật Cực đã vứt bỏ cái vai diễn chiêu hiền đãi sĩ mà bản thân vẫn luôn giữ bên ngoài.
- Thần không dám!
Da Luật Cực nhìn thái độ khiêm nhường của hai thủ hạ quan trọng nhất lớn tiếng nói: - Không dám? Phải, các ngươi là không dám, không dám trực tiếp chỉ trích trước mặt ta, nhưng không có nghĩa trong lòng các ngươi không nghĩ như vậy! Đúng vậy, ta không tin tưởng Thiếp Mộc Cầu Ca, cho dù hắn có cứu mạng ta ta cũng không tin tưởng hắn! Hắn là ai? Hắn là người của bệ hạ phái đến, theo lý mà nói ta nên trọng dụng hắn mới đúng phải không? Chứ không phải phái hắn đi thủ thành môn, đã thủ thì thủ tới hai năm phải không?
Da Luật Cực giận quá thành cười: - Không sai, hắn là người của bệ hạ, nhưng các ngươi đừng quên, hắn cũng là người của Lão Nhị! Là ai đã giữ mạng hắn lại? Là Lão Nhị! Bệ hạ biết rõ Thiếp Mộc Cầu Ca là người Lão Nhị muốn có, còn Lão Nhị có ân cứu mạng với hắn, tại sao bệ hạ lại cố tình phái hắn đến chỗ ta?
- Bệ hạ chỉ muốn thấy trò cười của ta mà thôi!
Da Luật Cực gầm hét lên: - Bệ hạ chỉ là thay Lão Nhị bỏ cây đinh ở bên cạnh ta!
- Nhưng hắn cái gì cũng không có làm.
Hàn Tri Cổ một câu một chữ nói: - Trái lại, hắn đối với Đại Vương, xem không ra có dị tâm gì.
- Một nhân vật xuất sắc như hắn, cam nguyện thủ thành môn hai năm, ngươi có thể nói hắn mưu đồ gì cũng không có sao?
Da Luật Cực hỏi lại.
Hàn Tri Cổ nói:
- Đại vương, ngay từ đầu người đã không tin hắn, hiện giờ vẫn không tin hắn, cũng không phải vì hắn có phải là người của Nhị điện hạ, cũng không phải vì hắn ẩn nhịn hai năm có mưu đồ bất chính gì. Xét cho cùng, kỳ thật Đại vương là hận, hận bệ hạ nhiều hơn đúng không?
- Hàn Tri Cổ! Ngươi to gan!
Da Luật Cực giận dữ hét.
Hàn Tri Cổ mỉm cười nói: - Hình như lá gan của hạ thần, vốn không hề nhỏ.
Da Luật Cực đưa tay sờ sờ thắt lưng, nhưng không sờ thấy loan đao.
- Đại vương muốn giết thần?
Hàn Tri Cổ nâng cằm lên hỏi.
Da Luật Cực nhìn Hàn Tri Cổ hôm nay bỗng nhiên trở nên không biết sợ, sắc mặt trắng bệch như giấy của y đột nhiên thở dài một hơi, tiếp đó liền như một quả bóng da bị trút hơi ngồi bệt xuống ghế, có chút khó khăn nói: - Ta muốn giết ngươi? Ta hiện giờ ngay cả chính mình cũng muốn giết.
- Thiếp Mộc Cầu Ca... vốn không phải người Khiết Đan, ngươi có biết không?
Da Luật Cực hỏi Hàn Tri Cổ: - Hắn không phải người Khiết Đan, vả lại cũng không phải người của ta, ta sao có thể tin hắn?
Hàn Tri Cổ lại lần nữa cúi đầu: - Hạ thần cũng không phải người Khiết Đan.
Y đứng thẳng người, mang theo một tia càm thông nói: - Mấy năm nay, thần vẫn cho Đại vương là tự tin, là kiêu ngạo, là độc nhất vô nhị. Hiện tại xem ra, kiêu ngạo này, tự tin này kỳ thật đều là Đại vương ngụy trang ra để người khác xem thôi. Hai ngọn lửa của Lưu Lăng, đã đem tự tin và kiêu ngạo ngụy trang của Đại vương thiêu rụi đi. Đại vương đã trở lại thành Đại vương vốn không tự tin cũng không tin tưởng ai, trong lòng hạ thần có chút buồn lòng.
Y vái chào thật sâu: - Uống thêm hai chén, nói năng có chút lộn xộn, mong Đại vương thứ lỗi, hạ thần cáo lui.
Y nhìn chằm vào Da Luật Cực, rồi đứng dậy rời khỏi lều lớn.
Da Luật Cực há hốc miệng, nhìn bóng lưng của Hàn Tri Cổ thở dài một hơi: - Da Luật Chân, ngươi cũng cảm thấy, cô... đã sai sao?
Da Luật Chân đứng dậy nói: - Thần xin Đại vương, cho phép thần dẫn binh một vạn đuổi theo Thiếp Mộc Cầu Ca, nếu thật sự có thể chặn giết Hán Vương Lưu Lăng, công tích của Đại vương không ai có thể vượt qua, cho dù có là tất cả công lao của Nhị điện hạ lập nên tại Kỳ Liên Sơn cộng lại cũng không thể sánh bằng. Thần xin Đại vương hạ lệnh, thần chỉ cần một vạn Lang kỵ tinh nhuệ.
Da Luật Cực cười khổ nói: - Chỉ có một mình Thiếp Mộc Cầu Ca nói Lưu Lăng rời khỏi Thương Châu, không lẽ Lưu Lăng thật sự rời khỏi Thương Châu? Cô cho hắn năm nghìn Lang kỵ tinh nhuệ, giờ đã bắt đầu thấy hối hận. Thôi... thôi, nếu ngươi cảm thấy vẫn có thể đuổi kịp hắn, ngươi cứ tùy ý dẫn binh. Nhưng cô dám nói, cho dù ngươi một đường đuổi theo tới Triệu Châu, cũng không thể đuổi kịp Thiếp Mộc Cầu Ca.
Da Luật Chân khó hiểu nói: - Đại vương vì sao nói như thế?
Da Luật Cực lắc đầu, rất khổ rất khổ nói: - Ngươi cùng Hàn đại nhân đều hoài nghi phán đoán của ta, các ngươi đều không cho rằng Thiếp Mộc Cầu Ca chạy trốn. Chỉ có ta biết, hắn thật sự đã chạy trốn. Không! Hắn không phải chạy trốn, hắn là nghênh ngang đi khỏi. Trong lúc ta vừa bắt đầu tin tưởng hắn đã đi, đi một cách kiêu ngạo.
Da Luật Chân càng hồ đồ: - Thần... vẫn không hiểu.
Da Luật Cực phất phất tay áo nói: - Đi đi, chờ ngươi trở về sẽ hiểu.
Da Luật Chân chắp tay, khom người lui ra khỏi lều lớn, nhanh chân đuổi theo bước chân của Hàn Tri Cổ. Hai người sóng vai mà đi, thoáng nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra một tia thất vọng, thất vọng này hai người đều cố che giấu đi, nhưng có giấu thế nào cũng không được.
- Đại vương... Dường như thật sự mất đi kiêu ngạo.
Da Luật Chân thở dài.
Hai tóc mai đầu bạc của Hàn Tri Cổ theo hướng gió thổi về phía sau nếp nhăn trên mặt có vẻ càng thêm thâm thúy: - Đại vương... kỳ thật cũng là một người đáng thương thôi. Nếu... Thiếp Mộc Cầu Ca thật sự chạy thoát, kiêu ngạo của Đại vương sẽ bị hắn xé thành mảnh vụn. Nếu... Thiếp Mộc Cầu Ca thật sự chạy thoát, có lẽ, hai chúng ta... cùng Đại vương liền bị ngăn bởi một bức tường, bức tường đó, rất khó có thề vượt qua được.
Hàn Tri Cổ thở dài một tiếng: - Ta bắt đầu hối hận rồi, đã cẩn thận mấy chục năm, vì sao hôm nay lại thiếu kiên nhẫn tới vậy?
Da Luật Chân cau mày nói: - Chẳng lẽ... Đại vương thật sự đã đúng?
Hàn Tri Cổ thở dài: - Đi thôi, đi xem đi, chung quy vẫn không yên tâm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận