Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 402: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
NGƯỜI THÍCH ĐÊM TỐI
Ở một phong hỏa đài xa nhất ngoài đại doanh Định An quân, nằm ngoài bốn mươi dặm, như trong dự liệu của Vương Bán Cân, chỉ có ba mươi người canh giữ phong hỏa đài, hai lều trại, một phong hỏa đài chứa đầy củi, chiếm diện tích tuy nhỏ, người tuy ít, nhưng không thể nghi ngờ được tác dụng quan trọng.
Nói đến phong hỏa đài, mọi người thường sẽ nhớ đến Chu U Vương chỉ vì một nụ cười của mỹ nữ mà đùa bỡn các chư hầu. Trong mắt đàn ông, Chu U Vương không nghi ngờ gì là một phá gia chi tử, vì để lấy lòng người phụ nữ của mình mà không tiếc từ bỏ giang sơn, có thể nói là có lỗi với liệt tổ liệt tông. Đương nhiên, nếu như nói Chu U Vương tiên sinh nghĩ tới ý tưởng đột xuất của mình sẽ dẫn tới kết cục bi thảm như vậy, xem chừng y có muốn lãng mạn cũng sẽ không đốt lửa chơi. Nhưng trong mắt phụ nữ thì thường coi Chu U Vương là một người đàn ông tốt. Vì để người phụ nữ của mình vui vẻ, cho dù táng gia bại sản cũng không tiếc.
Một tình nhân rất tốt, không phải sao?
Kết hôn, ngươi đừng đùa, làm mẹ già ngu ngốc sao!
Chu U Vương là một tình nhân tốt, không sai, tiền nhiều, tiền cả thiên hạ này đều là của nhà y. Quyền lực, ừm, cái này không cần phải nói. Về phần có đẹp trai phong độ hay không... ở triều Chu không thể xác định, dù sao ở hiện đại, nếu có được hai điều kiện trước thì đầu heo cũng không thiếu heo mẹ đến cầu sủng hạnh, nói không chừng trong đó còn có những cô gái Tây lợn rừng, lợn hào, lợn Hà Lan...
Ba mươi binh lính phân thành sáu đội, mỗi đội thay phiên nhau trực hai canh giờ, ngày đêm không ngừng. Nhiệm vụ của bọn họ chính là một khi phát hiện ra kẻ địch thì châm khói báo động để truyền báo động.
Về khói báo động, có hai giải thích hoàn toàn tương phản với nhau.
Trong Tân Hoa tự điển giải thích khói báo động là lửa lớn dùng để báo nguy ở cổ đại, nghe nói là dùng phân sói để đốt. Khói báo động trong từ điển Trung Quốc mới nhất giải thích là dùng phân sói đốt cho tới khi xuất hiện khói đặc. Nghe nói trước kia các tướng sĩ biên cương dùng phân trâu rất khó nhóm lửa, vì vậy hay dùng phân sói nhặt được để thay thế. Bởi vậy có thể thấy được, thứ nhất, trước kia người ta đã biết được tác dụng của phân tuyệt đối không chỉ là chất dinh dưỡng. Thứ hai, phân sói so với phân trâu dễ nhặt hơn.
Mà trong một quyển sách nói về sói, tác giả tỉ mỉ phân tích sau đó đưa ra kết luận là, khói báo động và phân sói không hề có nửa xu liên quan gì tới nhau. Trong sách cho rằng, khói báo động, sở dĩ có cách gọi như vậy, kì thật ý nghĩa là... sói đang đến. Các dân tộc trên thảo nguyên coi sói như vật tổ, khinh thường người Hán chăn nuôi dê. Mà người Hán cũng coi người trong thảo nguyên là loài sói ăn tươi nuốt sống, một chút hảo cảm cũng không có. Ý nghĩa của châm lửa chính là thờ phụng loài người man rợ như sói. (khói báo động = lang yên)
Tuy nhiên ý nghĩa chính là, Tiền Dịch Vân ở Bắc Tống ghi lại nói: Phàm là tín hỏa biên cương đều dùng phân sói đốt để làm khói, khói bay thẳng, dù có gió mạnh thổi cũng không bị nghiêng. Khói lửa thường dùng thứ này, cổ nhân gọi là khói báo động. Ở Minh triều, trong Bản Thảo Cương Mục của Lý Thì Trân ghi lại: Sói tràng thẳng, biên cương thường lấy phân sói làm khói (tác giả: bản lĩnh văn học nông cạn, mũi tên và phân đồng nghĩa sao?), mà trong "Vũ Kinh Tổng Yếu" đời Tống thì giới thiệu tỉ mỉ chế tạo khói báo động thế nào, nguyên liệu nhiều đến hơn mười loại, hẳn không khác so với tư liệu chân thật. Còn một điểm đáng lưu ý chính là, trong văn hiến Thích Kế Quang ở Minh triều sở hữu có thể nhìn ra, lúc trước sói ở phương Bắc thật sự là có rất nhiều.
Dù nói thế nào, trong thời gian ấy cũng là một phương pháp báo tin rất hữu hiệu.
Nhiệm vụ bảo vệ phong hỏa đài nhàm chán vô vị, ở nơi hoang dã, bảo vệ một phong hỏa đài đơn giản chính là nhiệm vụ của bọn họ. Bọn họ không thể rời xa, mỗi ngày phải canh giữ ở nơi chỉ lớn bằng bàn tay này. Ngay từ đầu còn có người vận chuyển lương thực qua đây, thời gian trôi qua, cũng không biết bọn họ đã quên sự tồn tại của mình hay chưa, hay bởi vì chiến sự căng thẳng, không điều động được nhân sự đưa lương thực tới đây. Dù sao sáu bảy ngày trước lương thực của bọn họ đã hết rồi, bọn họ tin rằng, có lẽ... Đại bản doanh bên kia đã không còn bao nhiêu lương thực rồi. Binh lính quân Chu giữ chức phòng thủ cũng không về đại bản doanh, mà bắt đầu cuộc sống tự cung tự cấp. Ba mươi người, mỗi ngày rút ra mười lăm người ra ngoài săn thú, tìm lương thực, duy trì cuộc sống, cũng duy trì tôn nghiêm của quân nhân.
Bọn họ không biết rằng những ngày như vậy sẽ không còn kéo dài bao lâu, cho dù Ký Châu bị công phá, đại quân tiến vào thành Ký Châu, nhưng cũng không có ai nhớ ở nơi này còn có ba mươi binh lính bọn họ màn trời chiếu đất giữ vững cương vị của mình. Bọn họ đều là những nhân vật nhỏ bé, trong mắt những nhân vật lớn không quan trọng gì chết cũng không tiếc. Tuy rằng các nhân vật lớn sắp xếp bọn họ phòng thủ ở đây, nhưng trong lòng lại không nhớ tới sự tồn tại của bọn họ.
Người coi trọng bọn họ, ngược lại là kẻ thù.
Hôm nay vận khí của bọn họ không tệ, đội trưởng họ Lưu mang theo mười bốn huynh đệ phân thành hai đội ra ngoài săn thú, tuy rằng trên bình nguyên lớn dã thú rất ít, nhưng vào đúng mùa hạ, trên bãi cỏ có không ít con vật nhỏ. Đương nhiên, với tay lên bắt rắn nấu thành một nồi canh rắn cũng là một sự hưởng thụ. Lần này săn bắn, con mồi săn được cũng đủ để ăn hai ngày, điều này làm cho mặt mũi Lưu đội trưởng luôn nhăn nhó cũng phải thả lỏng. Chiến tranh đánh đã đủ lâu, trước khi đến đây mọi người ai cũng không dự liệu được Ký Châu lại khó công phá như vậy. Tuy rằng cả ngày ở nơi hoang dã sống như người bình thường, nhưng tốt xấu gì so với công thành đưa mình đến chỗ chết tốt hơn nhiều, không phải sao?
Y vốn tự an ủi mình như vậy.
- Đội trưởng.
Một tiểu tử mới mười sáu tuổi chạy tới, mang theo một con thỏ hoang béo mập, vừa chạy vừa nói: - Đội trưởng, ngài nói xem con thỏ này sao lại mập như vậy?
Đội trưởng họ Lưu cười nói: - Bên trong ruộng hoang còn có ít rau cỏ, những con vật nhỏ này cả ngày ăn no thì ngủ ngủ xong lại ăn, không mập mới lạ.
- Phì.
Tiểu tử kia nuốt nước miếng nói: - Chúng ta ở đây bữa đói bữa no, những con vật này thì ăn no đến mức không động đậy nổi. Nuôi mập đến như vậy, nên dùng để lấp đầy dạ dày cho chúng ta.
Y liếm liếm môi nói: - Chỉ là không có muối ăn, con thỏ này lại mập như vậy, nướng lên không phải sẽ chảy mỡ hay sao? Nếu có thể vẩy một chút muối ăn lên, ngẫm lại thì sướng hơn cả lên tiên.
Đội trưởng họ Lưu gõ một cái lên mũ giáp tên tiểu tử kia cười mắng: - Cả ngày chỉ có biết ăn thôi! Thịt nướng? Nghĩ cũng hay nhỉ? Nếu nấu một nồi canh lớn cũng đủ cho mỗi người một chén đấy, nướng thì cho mấy người ăn?
- Con mồi hôm nay săn được cũng không ít mà...
Thiếu niên kia bĩu môi, kháng nghị lại giọng điệu keo kiệt của đội trưởng.
- Đúng là không ít, tính sơ sơ cũng đủ cho ba mươi huynh đệ chúng ta ăn trong ba ngày đấy. Ngươi suy nghĩ một chút, chúng ta ở nơi tồi tàn này đã đợi bao lâu? Những con vật còn sống gần đây cơ bản chúng ta đã ăn gần hết rồi, quãng đường săn thú càng ngày càng xa. Cuộc chiến này còn không biết khi nào mới đánh xong, không tiết kiệm, còn có thể sao?
Thiếu niên kia thở dài nói: - Muốn ăn cơm a nương làm, không biết khi nào mới có thể quay về nhà đây.
- Đội trưởng, ngài có vợ không?
- Không có, lão Lý gia trong thôn từng cho ta một mối, chỉ có điều sau đó bị bắt đinh, đi cũng đã bốn năm, cũng không biết cô nương kia thế nào, đã lập gia đình chưa? Này? Tiểu tử ngươi muốn phụ nữ rồi hả? Cọng lông còn chưa đủ dài đâu, nhưng tâm tư đã thế này rồi.
- Ta chưa có! Ta chỉ cảm thấy, lần này đánh giặc xong trở về, cũng nên bảo a nương kiếm cho ta một cô vợ rồi. Ai biết lần sau xuất chinh còn có thể sống trở về hay không? Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại (Có 3 tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội nặng nhất), nhà của ta chỉ có ta là độc đinh, dù sao cũng phải nối dõi tông đường đúng không? Nếu có con, cho dù chết trận trên sa trường, ít nhất nhà ta cũng có người nối dõi.
Phun!
Đội trưởng hứ một tiếng, nói: - Ít nói con mẹ nó chuyện xui xẻo đi, huynh đệ chúng ta cùng đi, thì con mẹ nó cùng nhau trở về, chờ cho Kỳ Châu được công phá, phát quân lương, lão tử dẫn ngươi đi dạo một vòng thanh lâu trong thành, trước hết ngươi phải giải quyết đồng-tử-kê rồi nói sau.
- Vậy... vậy sao được?
Mặt thiếu niên đỏ lên, lẩm bẩm nói:
- A nương đã từng nói, phải đi thẳng ngồi thẳng, không thể làm chuyện thương thiên hại lý.
- Tiểu tử ngốc nhà ngươi, dẫn ngươi đi dạo thanh lâu là chiếu cố việc buôn bán của các nàng, là làm việc thiện, sao có thể là chuyện thương thiên hại lý hả?
Hai người đang nói, đội trưởng họ Lưu bỗng nhiên biến sắc, dừng bước lại, đồng thời bảo mọi người đề phòng tại chỗ.
- Sao vậy?
Thiếu niên theo bản năng nắm chặt thanh đao bên hông, khẩn trương hỏi.
Đội trưởng họ Lưu giật giật mũi, sắc mặt rất khó coi nói:
- Có mùi máu tươi, doanh địa... đã xảy ra chuyện.
- Ta... ta sao không ngửi thấy?
- Ngươi chưa từng giết người, không biết mùi vị của máu là thế nào.
Sắc mặt đội trưởng ngày càng khó coi ngày càng ngưng trọng, nhìn doanh địa ngoài mười mấy mét, khoát tay áo, ra hiệu mọi người bọc đánh. Trong doanh địa thoạt nhìn rất an tĩnh, cũng không thấy thi thể, nhưng không biết vì sao, mọi người dường như cũng ngửi thấy mùi máu tươi càng lúc càng nồng đậm.
Mười lăm người, phân thành ba hướng cẩn thận bọc đánh tới doanh địa. Con mồi vừa mới săn được ném trên mặt đất, hai con rắn còn sống từ trong túi chui ra, uốn lượn hoảng hốt vội vàng bò vào trong bụi cỏ chạy trối chết. Tay của bọn họ đều đã run rẩy, không biết trong doanh địa sẽ có những nguy hiểm gì đang chờ đợi bọn họ. Dần dần đến gần, mùi máu tươi càng nồng đậm hơn, dường như có thể chui vào lỗ mũi mọi người.
Vòng qua một căn lều trại, bước chân mọi người chợt dừng lại, tất cả mọi người đều đứng yên bấy động, sắc mặt mỗi người đều trở nên vô cùng trắng bệch.
Mười lăm cỗ thi thể, vẫn còn chảy đầy máu, bị xếp thành một tòa tháp nhỏ. Dùng thi thể để đắp thành tháp, nhìn thấy ghê người.
Một người đàn ông mặc trường bào màu đen, đang ngồi bên cạnh đống thi thể yên lặng lau thanh đao thép trong tay, thấy quân Chu xông tới, người đàn ông mặc áo bào màu đen ngẩng đầu, lộ ra hàm răng trắng như tuyết cười cười: - Hoan nghênh về nhà.
- Chạy!
Đội trưởng họ Lưu hạ lệnh, mệnh lệnh không phải chiến đấu mà là chạy.
- Tách ra chạy! Nhất định phải có người còn sống chạy về đại doanh báo tin! Có kẻ thù từ cánh quân bên trái tới.
Y biết, hiện tại muốn đi châm lửa tạo khói là điều không thể, kẻ thù đã giết sạch binh lính đóng giữ, chắc chắn sẽ không để bọn họ đi châm lửa. Hơn nữa kẻ thù còn có thể giết mười lăm binh lính còn lại, chắc chắn có thể giết được mười lăm người bọn họ. Mặc dù gặp nguy cơ sinh tử, nhưng thân là quân nhân, chuyện đầu tiên y nghĩ tới là quay về đại doanh báo tin.
Chính như y phỏng đoán, kẻ thù có khả năng giết sạch bọn họ, hơn nữa... tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Bốn người đàn ông mặc trường bào màu đen, cổ tay và cổ áo thêu hoa văn màu bạc từ trong lều vải lao ra, trầm mặc lạnh lùng đuổi giết những binh lính Định An quân này, một người chạy xa nhất cũng chỉ hai mươi mấy mét đã bị chém ngã trên mặt đất. Đội trưởng họ Lưu kia mới chỉ ra được một đao, nhưng cánh tay vừa mới nhấc lên, cổ họng của y đã bị mũi kiếm lạnh băng của một người áo đen chặt đứt, cánh tay vô lực của y rũ xuống, sau đó, y cảm giác mình bị ai đó kéo chân trở về, để lại trên đống thi thể kia.
Người đàn ông mặc áo bào đen ngồi trên tảng đá thu hồi trường đao sau lưng vào vỏ đao, nhìn ba mươi cỗ thi thể máu chảy đầm đìa, duỗi cái lưng mệt mỏi ra, có chút bất đắc dĩ nói: - Đi thôi, trước khi trời tối còn phải đi tiếp mười dặm nữa tiêu diệt phong hỏa đài kế tiếp, nhiệm vụ như vậy, thật đúng là nhàm chán.
Một giám sát vệ áo bạc duỗi tay gạt đi giọt máu trên mặt: - Đêm tối sao? Ta thích đêm tối.
Lưng đeo thanh trường đao một mét rưỡi, người đàn ông đứng đầu mặc áo bào đen cười cười: - Ta cũng thích.

Bình Luận

0 Thảo luận