HỒI TẤN CHÂU
Mùng mười lăm tháng mười, Trịnh Siêu về đến Từ Châu liền chủ động xin dẫn binh chinh phạt Duyên Châu. Lưu Lăng phái Mậu Nguyên suất lĩnh ba vạn nhân mã, hợp lại với bốn vạn đại quân Tả Úy Vệ của Trịnh Siêu, tập hợp một chỗ, hô hào mười vạn, xuất phát tới Duyên Châu. Lại lệnh cho Đồng Châu, Bồ Châu, Giải Châu thông thủ Mậu Ly điều động hai vạn binh mã, từ nam ra bắc, giáp công Duyên Châu.
Đại tướng quân Hữu Úy Vệ Đại Chu Đàm Bội, mệnh lệnh đại quân thủ chặt Duyên Châu, chỉ đợi quân Hán đến đây. Ngày hai mươi tháng mười, quân Hán vây công Duyên Châu, đại chiến thảm thiết, chết thương vô số. Mười ngày trôi qua, vẫn không công phá được Duyên Châu. Lúc này Chu Diên Công trên đường vào Nam hiến kế, quân Hán giả như thiếu thốn lương thực cho rút quân, Đàm Bội trúng kế dẫn quân đuổi theo, bị quân Hán mai phục ở Sơn Hà cốc, đại bại mà quay về. Nhưng quân Hán lại thừa lúc y truy kích chiếm lấy cửa thành, Duyên Châu liền được sát nhập vào biên giới Đại Hán.
Đàm Bội bại trận, dẫn hơn vạn tàn binh chạy trốn đến Tuy Châu muốn đầu hàng Tây Hạ, bị khinh kỵ tinh giáp quân Hán truy sát tiếp sau lại là một trận giết chóc. Đàm Bội trọng thương, thân binh cứu lại y. Lại bị quân Tây Hạ đóng thủ tại Tuy Châu chặn giết một trận, Đàm Bội thảm bại dẫn theo tàn binh bắt đầu đào vong nghìn dặm, y tính từ điểm cực Bắc của Đại Chu một đường chạy trốn về phía Tây Nam, băng qua Khánh Châu, Ninh Châu, ngang qua Nguyên Châu, Tấn Châu, cuối cùng từ Phượng Châu tiến vào biên giới Thục quốc. Bên trong Thục quốc giờ đây cũng đang hỗn loạn không tả nổi, Hoàng thượng băng hà sau đó Hoàng tử đoạt ngôi, trong nước đánh tới chướng khí mịt mù, Đàm Bội cảm thấy vào trong Thục quốc sẽ có thể có lợi, nhưng lại đánh giá thấp năng lực theo dõi của quân Hán.
Một tháng sau khi Duyên Châu bại trận, Đàm Bội dẫn theo bảy nghìn tàn binh bị quân Hán đuổi theo từ phía Tây Nguyên Châu, Mậu Nguyên dẫn binh vạn dặm đại truy sát đi trước sĩ binh xông vào mặt trước của kỵ binh, quân Hán tuy mệt nhoài thấm người nhưng sĩ khí oai hùng, một phát liền đánh bại tàn binh Hữu Úy Vệ, Đàm Bội chỉ dẫn sáu bảy thân binh giết ra một đường máu rồi chạy trốn. Mậu Nguyên suất lĩnh một vạn kỵ binh sau khi tiêu diệt đám tàn quân sót lại của Đàm Bội, tiện đường công đánh Nguyên Châu binh lực không đủ, sau đó chỉ dẫn theo năm nghìn nhân mã lại công đánh Hoàn Châu, Vũ Châu. Cái tên Mậu Nguyên, từ đó danh chấn Tây Bắc. Trịnh Siêu dẫn đại quân Tả Úy Vệ vào nam, hợp với một vạn binh mã Diệu Châu của Triệu Nhị, liên tiếp chiếm lấy Tần Châu, Phượng Châu, Thành Châu, Giai Châu, từ đó ba mươi châu phủ còn lại ở phía Tây Đại Chu, tất cả đều thuộc về Lưu Lăng.
Đại Hán Đại Thống đầu tháng mười một năm hai, tin tức Sài Vinh đã bệnh chết hai năm trước được truyền ra, Đại Chu liền rơi vào hỗn loạn. Bùi gia, Từ gia thành mục tiêu chỉ trích của ngàn người. Hoàng thành lục vệ binh mã bạo động, cấm vệ quân dưới sự dẫn đầu của Hổ Bí Đại Đô Hộ La Húc, máu rửa thành Khai Phong, đem tộc người của đại thế gia Từ gia, Bùi gia trong thành Khai Phong giết một cách sạch sẽ. Trong đó bao gồm Thái hậu Từ thị, cũng bị giết. Sau đó, La Húc đưa con trai bảy tuổi của Sài Vinh Sài Tông Huấn lên làm vua, đổi quốc hiệu Hiển Đức thành Minh Nguyên năm thứ nhất, xin chỉ thị tru sát Bùi gia, Từ gia và hơn ba mươi thế gia dư nghiệt.
Ngày mười bốn tháng mười một, Tiết Độ Sứ Định An quân Đại Chu Bùi Chiến lĩnh mười lăm vạn đại quân ra Bắc, lập Hoàng thứ tử Ngụy Quốc Công Sài Tông Nhượng làm vua, lấy quốc hiệu Hiển Nguyên. Bùi Chiến lấy danh đánh giết thanh trừ gian nịnh thần, lĩnh đại quân ngày đêm tiến Bắc, vây khốn thành Khai Phong. Hổ Bí Đại Đô Hộ, được Sài Tông Huấn phong làm Vệ Quốc Công La Húc suất lĩnh hơn bốn vạn lục vệ cấm quân Khai Phong cùng Định An quân huyết chiến, cuối cùng người ít không đánh lại trận đông. Cuối tháng mười một, La Húc bảo vệ Sài Tông Huấn cùng văn võ bá quan sau khi phá vòng vây khốn chạy đến Ngụy Châu, vừa đánh vừa lui, binh mã tổn thất nghiêm trọng.
Bùi Chiến sau khi công phá Khai Phong, chính thức sắc lập Hoàng thứ tử Ngụy Quốc Công Sài Tông Nhượng làm Hoàng Đế, tuyên bố La Húc là nghịch đảng, phát ra thông lệnh toàn quốc cùng diệt. Sau đó lại ở Khai Phong xây dựng Trung Nghĩa từ, Bùi Viêm, Từ Trung Hòa và những người bị La Húc giết được cung phụng trong Trung Nghĩa từ. Bùi Chiến truy bắt đám người La Húc ở khắp nơi, bao gồm cả người nhà không kịp chạy trốn của La Húc tổng cộng hơn chín trăm người, tất cả đều bị chém ở ngoài thành Khai Phong, máu chảy thành sông.
Cuối tháng mười một, đại tướng quân Tả Võ Vệ Hàn Dịch Chi tuyên bố nguyện trung thành với Hiển Nguyên đế, phát binh công đánh Tả Uy Vệ Phong Châu. Trước đó đại tướng quân Tả Uy Vệ Dư Tề tuyên bố trung thành với Minh Nguyên Đế Sài Tông Huấn, cho nên Tả Võ Vệ Hàn Dịch Chi thừa cơ phát binh, đánh ra hiệu cờ danh chính ngôn thuận muốn thâu tóm Phong Châu. Song phương đại chiến hơn mười trận, Hàn Dịch Chi tuy nhỏ tuổi, nhưng dũng cảm mưu trí, tinh thông chiến thuật, và thần dũng thiện chiến, dẫn trước sĩ binh, chỉ với nửa tháng liền đánh bại Tả Uy Vệ, đoạt lấy Phong Châu. Dư Tề bất đắc dĩ, đành phải suất lĩnh hơn vạn tàn binh, đầu hàng quân Hán.
Cũng vào cuối tháng mười một, Tiết Độ Sứ Thành Đức quân Triệu Thiết Quải tuyên bố trung thành với Minh Nguyên Đế Sài Tông Huấn, khởi dậy hai mươi vạn binh mã Ký Châu, đoàn người đông đúc, khí thế oai hùng tiến vào nam nghênh đón Minh Nguyên Đế. Nơi đại quân đến, đốt giết đánh cướp, đem phủ kho các châu phủ vơ vét sạch sẽ, một ngày đi không tới ba mươi dặm, nhưng giết tới trong phạm vi ba trăm dặm hoang sơ tan tác.
Cuối tháng mười hai, Thành Đức quân ở Ngụy Châu hợp lại cùng Kinh Thành lục vệ binh mã của La Húc, Triệu Thiết Quải nghênh đón Minh Nguyên đế chính vị. Lấy Ngụy Châu làm thủ đô, phát hịch văn thông lệnh quan quân ở khắp nơi trên toàn quốc hợp sức tru sát nghịch tặc Bùi Chiến. Ba ngày sau, Triệu Thiết Quải cố ý gây chuyện với Kinh Thành lục vệ khởi tạo mâu thuẫn, song phương triển khai huyết chiến. Thành Đức quân đã có chuẩn bị, còn binh mã lục vệ Kinh Thành trước là đào vong nghìn dặm tổn thất nặng nề, sau lại bị Thành Đức quân đột nhiên tập kích mà thảm bại. La Húc dẫn Hổ Bí tinh giáp giết hơn vạn nhân mã của Thành Đức quân, nhưng cuối cùng vì chênh lệch nhân lực, không thể không bại lui mà chạy, sau khi đã dàn xếp ổn thỏa ở Tề Châu liền tuyển quân mua ngựa, với ý đồ đối lập với Thành Đức quân.
Nhưng Triệu Thiết Quải phái năm vạn binh mã truy đuổi gắt gao ở sau Hổ Bí tinh kỵ, La Húc ở Tề Châu chỉ kiên thủ hai ngày lại lần nữa bại trận mà chạy. Kỵ binh dưới trướng La Húc, tuy danh xưng thiên hạ trí nhuệ, nhưng lại không giỏi thủ thành, bị Thành Đức quân vây công chống chọi không nổi, cho đến khi lại lần nữa giết ra một đường máu thoát đi ra hướng Bắc. Mười ngày sau muốn vào Đức Châu, Quận thủ Đức Châu Liêu Thắng không mở cửa thành, mệnh lệnh quận binh cùng phóng tên bắn, La Húc dưới cơn tức giận ra lệnh công thành, nhưng Hổ Bí kỵ binh không có khí giới công thành, sau khi tổn thất hơn năm trăm nhân mã lại lần nữa rút lui. Chỉ sau một ngày, truy binh Thành Đức quân đã đến Đức Châu.
Quận thủ Đức Châu do có công mở cửa thành, được Ký Vương tự phong Triệu Thiết Quải phong làm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, thưởng bạc trắng vạn lượng, vải gấm nghìn cây.
La Húc dẫn dắt sáu nghìn tàn binh, bất đắc dĩ rút vào đầm Cự Lộc, một đời hùng tướng lại có kết quả thảm tới mức phải làm cướp làm giặc, thật khiến người ta tiếc nuối thở dài. Sau khi đánh bại La Húc, Triệu Thiết Quải tại Ngụy Châu, Tương Châu, Bác Châu điên cuồng bắt giữ nam đinh tòng quân, tốn hết hai tháng để thu nạp ba mươi vạn quân mới, cộng thêm hai mươi vạn Thành Đức quân, tổng cộng năm mươi vạn đại quân đoàn người đông nghịt tiến vào nam trực tiếp ép sát Khai Phong.
Bùi Chiến được Hiển Nguyên Đế Sài Tông Nhượng phong làm Chu Vương cũng đang chiêu mộ đại quân, gom góp ba mươi vạn binh mã, trấn giữ Hoạt Châu, chống lại đại quân Triệu Thiết Quái. Song phương đại chiến không dưới ba mươi trận, đều có thắng bại.
Hơn hai tháng trước khi bọn họ đại chiến, và cũng chính là lúc Bùi Chiến suất lĩnh Định An quân ra Bắc máu rửa thành Khai Phong, Lưu Lăng đích thân dẫn mười vạn đại quân, từ Ung Châu xuất phát, binh vây Lạc Dương! Bùi Trị đóng giữ tại Lạc Dương phái người hướng phía Đông Kinh Khai Phong cầu viện, nhưng vì Thành Đức quân đang tiến vào Nam, La Húc chạy trốn ra Bắc, Bùi Chiến không sức chia binh, Lạc Dương bị vây thủ sau hơn mười ngày liền bị quân Hán công phá! Lạc Dương Tây Kinh thủ đô thứ hai của Đại Chu, từ đó bị thêm vào bản đồ Đại Hán!
Cuối tháng mười một, Đại tướng quân Tả Uy Vệ Đại Chu Dư Tề suất lĩnh tàn binh đầu hàng, Lưu Lăng tiếp nhận. Hai bên hợp binh, vào giữa tháng mười hai tiến công Phong Châu, đánh bại đại tướng quân Tả Võ Vệ Đại Chu Hàn Dịch Chi, đoạt lại thành Phong Châu. Thừa thắng xông lên liền một hơi chiếm lấy Đường Châu, Tương Châu, Tùy Châu, An Châu, Tả Võ Vệ đại bại, Hàn Dịch Chi chỉ dẫn ba trăm kỵ binh còn lại chạy về Khai Phong, từ đó, chín mươi tám châu Đại Chu, có một nửa rơi vào trong tay Lưu Lăng!
Vào tháng một năm Đại Hán Đại Thống thứ ba, bản đồ Đại Hán, ước chừng đã lớn hơn gấp ba lần!
Lãnh thổ Đại Hán vốn chỉ có mười hai châu vả lại cằn cỗi hoang vu, Lưu Lăng chỉ dùng thời gian hai năm liền đánh chiếm một nửa giang sơn Đại Chu, đồng cỏ vạn dặm phì nhiêu, giang sơn thanh tú xinh đẹp.
Từ Đại Thống năm thứ ba, lãnh thổ của Đại Hán, đã là nam bộ giáp với Thục quốc, bình nam giáp giới. Từ Thái Nguyên đi về phía Nam, mở rộng non sông nghìn dặm!
Tháng mười hai Đại Thống năm thứ ba, Lưu Lăng phái đại tướng Vương Bán Cân lĩnh mười vạn binh trấn thủ Lạc Dương, phái đại tướng Trình Nghĩa Hậu lĩnh mười vạn binh trấn thủ Trịnh Châu, hỗ trợ lẫn nhau để đối kháng với Định An quân ở Khai Phong. Lúc này, binh mã quân Hán đã tăng trưởng đến ba mươi vạn, xưa nay chưa từng có! Sắp xếp xong kế sách ngự phòng, vào giữa tháng mười hai Lưu Lăng dưới sự hộ tống của năm trăm hộ vệ đề kỵ của viện Giám sát trở về Tấn Châu, để cùng Chu Diên Công, Hầu Thân thương thảo công việc dời đô.
Khi xe của Lưu Lăng đi đến còn cách ngoài thành Tấn Châu mười dặm, Chu Diên Công, Hầu Thân, Mậu Nguyên, Triệu Đại cùng với quan sứ Đại Hán đã tới trước Tấn Châu ra thành mười dặm nghênh đón. Quan viên Tấn Châu đi cùng, quan viên tiếp giá không dưới hai trăm người. Đợi sau khi xe của Lưu Lăng đến, bá quan cúi đầu, miệng hô Hán Vương.
Lưu Lăng đi xuống xe ngựa, trong lòng khó tránh có vài phần xao động. Xuất binh hai năm, giờ đây đã phân cách một nửa lãnh thổ Đại Chu, năm mươi châu cương vực, thật là một chiến công lớn làm sao! Từ ngày Đại Hán dựng nước tới nay, chưa từng diễu võ dương oai thế này. Vả lại, Lưu Lăng giờ đây đã không còn vật cản, ở Đại Hán, hắn chính là bầu trời nói một không hai!
Nhìn Chu Diên Công và Hầu Thân hai người đều mặc trên người quan phục nhất phẩm, quỳ gối chổng mông lên cao ở một bên đường quan, Lưu Lăng liền khẽ cười.
- Chu đại nhân, Hầu đại nhân, đứng lên đi, mặt đất rét lạnh cơ cứng, đừng quỳ kẻo bệnh.
Chu Diên Công đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người nghiêm trang nói: - Hầu Thân đại nhân dạy ty chức một cách, may một miếng nệm êm ở nơi đầu gối, quỳ sẽ không đau, còn ấm nữa, đúng là cách hay.
Hầu Thân sắc mặt hơi đỏ nói: - Tử Cố, ngươi chỉ toàn lo hại ta!
Lưu Lăng cười ha hả nói:
- Giờ hai người các ngươi đã là trụ cột của Đại Hán ta, đường đường là nhất phẩm đại quan phòng Quân Cơ, sao lại mất đi vẻ thường ngày rồi!
Hầu Thân ngượng ngùng cười nói: - Hạ quan còn nói với Tử Cố, cẩn thận đừng để Vương gia biết chúng ta đầu cơ trục lợi. Cái tên này, chỉ lo nịnh bợ, vừa xoay người liền bán đứng hạ quan. Vương gia, hạ quan muốn vạch Chu Diên Công hắn một tội!
Lưu Lăng cười nói: - Vạch hắn tội gì?
Chu Diên Công nghiêm túc nói: - Biết ngay mà, là vì ta đã nịnh bợ với Vương gia trước mà không để cơ hội này cho Hầu đại nhân cái trọng tội này, nếu là như thế, thuộc hạ biết tội.
Hầu Thân: - Ta vạch tội ngươi nói xằng bậy, ô miệt đại quan triều đình!
Lưu Lăng nói: - Triệu Đại, có nghe thấy không, đây là công việc của viện Giám sát các ngươi, giờ ta giao đặc quyền cho ngươi, đại quan nhất phẩm ngươi vẫn cứ xử theo luật.
Triệu Đại âm trầm cười cười nói: - Thuộc hạ tuân chỉ Vương gia.
Hầu Thân rùng mình, khẩn trương nói: - Thuộc hạ thu hồi dâng sớ, Vương gia cứ xem như gió thoáng qua tai, tha cho thuộc hạ. Cửa lớn của viện Giám sát, là vào được không ra được.
Vui đùa một trận, Lưu Lăng dẫn theo mọi người trở vào trong thành Tấn Châu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận