Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 420: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
CHÂM BIẾM MỘT CÁI.
Chuyện đầu tiên Lưu Lăng làm khi tới Thương Châu là lệnh cho người của Giám sát viện truyền ra tin tức giả về hành tung của hắn, mà chuyện thứ hai hắn làm rất đơn giản, chỉ bốn chữ, làm khách át chủ.
- Trọng Thâm.
Lưu Lăng rất tự nhiên gọi tên tự của Trác Thanh Chiến.
- Vâng, Vương gia có chuyện gì?
- Binh lính trong thành còn bao nhiêu? Dân chúng còn bao nhiêu? Mũi tên, đá lăn, lương thảo còn đủ dùng bao lâu?
- Binh lính còn có thể chiến đấu trong thành có hơn ba nghìn bốn trăm người, trận chiến trước người Khiết Đan cũng không tấn công mạnh mẽ, quận binh thương vong hơn sáu trăm người. Dân số trong thành thống kê khi mới bắt đầu là năm mươi ba ngàn sáu trăm mười bảy người, nhưng từ năm Hiển Đức thứ sáu không ngừng có dân chúng bỏ đi, hiện tại dân chúng trong thành chỉ có khoảng bốn vạn hai ngàn người. Mũi tên tồn kho còn lại là ba trăm lẻ một ngàn mũi, nếu như bách phát bách trúng vừa vặn có thể giết sạch người Khiết Đan. Trên tường thành phòng thủ coi như đầy đủ, phía ngoài có một mỏ đá, trước khi người Khiết Đan xuôi nam đã chuyển một số tảng đá có thể dời vào thành. Đại Chu năm Hiển Đức thứ ba, bệ hạ... tiên hoàng bắc phạt từng lấy Thương Châu làm căn cứ, điều vận rất nhiều lương thảo đến. Lương thực tồn kho hiện giờ dựa theo năm vạn người mà tính, kiên trì ba tháng hẳn không có vấn đề gì.
Trác Thanh Chiến là một quan văn, những chuyện liên quan đến con số vẫn tính được rõ ràng. Khó hơn chính là y còn có tâm tư nói giỡn.
Lưu Lăng rất thích thái độ này của y, một văn nhân, có thể có phần tâm huyết khí phách này là rất khó.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ quân coi giữ và dân chúng trong thành đều nghe mệnh lệnh của ta, có vấn đề gì không?
Trác Thanh Chiến hơi sửng sốt, lập tức ôm quyền nói: - Uy danh vương gia lan xa tứ hải, luận võ công mưu lược, Trác mỗ tuyệt đối không sánh bằng, cho dù giao tất cả dân chúng thủ binh bên trong thành Thương Châu cho Vương gia cũng có thể. Nhưng, Trác mỗ có một điều kiện, nếu không xin Vương gia thứ cho Trác mỗ khó mà tòng mệnh.
Lưu Lăng cười cười, không để ý đến thái độ của Trác Thanh Chiến.
- Nói nghe xem.
- Đầu thành Thương Châu, cờ xí Đại Chu không thể đổi.
Trác Thanh Chiến lớn tiếng nói.
Triệu Bá đi về phía trước một bước, ngăn Trác Thanh Chiến lại, nổi giận nói: - Lớn mật! Vương gia đến đâu ai cũng thần phục, hiện giờ Vương gia tới Thương Châu, nơi này là lãnh thổ của Đại Hán, là thành dưới quyền thống trị của Vương gia. Ngươi thật to gan, còn lắm mồm nữa đừng trách đao kiếm trong tay ta vô tình.
Tay Triệu Bá tuy rằng bị thương, nhưng dựa vào tính tình mạnh mẽ dụng võ của y, bảo y buông đao ra là không thể. Trên tay vẫn còn băng vải, khớp xương mới được thầy thuốc Giám sát viện trị liệu, y đã cầm đao lên, thật sự là đao không rời nổi người.
Trác Thanh Chiến khinh miệt cười nói: - Chẳng lẽ đại tướng dưới trướng Vương gia, phần lớn đều là người lỗ mãng khinh bỉ như vậy sao?
Lưu Lăng cười cười nói: - Ngươi không cần đả kích ta, điều kiện của ngươi ta có thể đáp ứng. Kẻ thù bên ngoài ngay trước mắt, thành Thương Châu treo cờ gì có quan trọng không? Treo cờ của Đại Chu ngươi, qua một thời gian, ta còn muốn ngươi hạ xuống.
Hắn chậm rãi đi lên tường thành, nhìn chằm chằm vào doanh trướng Khiết Đan, nói: - Nhìn thấy Lang kì kia không? Qua vài ngày nữa, những lá cờ đầu sói kia ta sẽ phải xé đi. Đến lúc đó thiên hạ chỉ có một lá cờ bay ở đầu thành, đó chính là cờ rồng của Đại Hán ta.
Hắn cười cười nói: - Vậy theo ngươi thì có ngại gì? Chỉ có một vấn đề, ta muốn hỏi ngươi.
Lời của Lưu Lăng khiến Trác Thanh Chiến vô cùng xúc động, biết người trước mắt toàn thân toát ra vẻ tự tin thậm chí cường ngạo cũng không có thể giả vờ. Thiên hạ Trung Nguyên hiện nay, kinh thái tuyệt diễm, chỉ vì một người Lưu Lăng mà thôi. Bùi Chiến, nhìn như vô cùng ngạo mạn, nhưng trốn cũng không thoát mưu kế của Lưu Lăng, không hề tiêu hao một người của quân Hán, bốn trăm ngàn đại quân của Bùi Chiến tan thành tro bụi, khí thế ngập trời đến cỡ nào?
- Vương gia cứ hỏi.
Lưu Lăng tươi cười ôn hòa, giọng điệu bình thản: - Ngươi cố ý bám chặt không tha vào những tiểu tiết này, muốn thể hiện cái gì? Ngươi là thần của Đại Chu, trong lòng ngươi vẫn không phục?
Trong lòng Trác Thanh Chiến không phục, không kìm lòng nổi ngẩng đầu nhìn gương mặt thản nhiên của Lưu Lăng. Không đợi y trả lời, Lưu Lăng thản nhiên nói: - Thứ nhất, ngươi không phải là một trung thần, nếu ngươi là một trung thần, sẽ không đồng ý giao phòng thủ của thành cho ta, thế nhưng cái lá cờ thì kiên quyết không buông tay. Đại cục đã đánh mất, chỉ cầu tiểu tiết, trái ngược ngàn dặm với thuần thần. Thứ hai, trong lòng ngươi không phải là không phục, chiến tích thành tựu của bổn vương, cả cuộc đời này của ngươi cũng không thể với tới. Ngươi muốn bảo vệ Thương Châu, nhất định phải giao quyền lợi chỉ huy cho ta, mà ngươi làm như vậy, chỉ là...
- Cầu danh mà thôi.
Lưu Lăng mỉm cười, từng chữ trúng tim.
- Ngươi chẳng qua là muốn cầu thanh danh mà thôi, về phần vì sao phải cầu danh...
Lưu Lăng thản nhiên nói: - Là bởi vì ngươi muốn thu hút sự chú ý của ta, ngươi muốn ta chú ý đến ngươi, muốn lưu lại hình ảnh đại nghĩa của một người giả vờ trung thần trong lòng ta. Ngươi không phải là trung thần, đại nghĩa vẫn có, ngươi chỉ muốn... đầu nhập cho ta.
Lưu Lăng khoát tay áo, nói: - Thôi, quốc kỳ Đại Chu cái gì, trong mắt ngươi thật ra không đáng một đồng. Chức Quận thủ nay của ngươi không phải do triều đình Đại Chu phong, không có nửa xu liên quan đến Sài Vinh. Quận thủ này là do Triệu Thiết Quải đưa cho ngươi, Triệu Thiết Quải chết, quân Thành Đức cũng xong, hiện giờ ở Trung Nguyên ngươi có thể đầu nhập chỉ có hai người, Bùi Chiến và ta. Bùi Chiến là tử địch của quân Thành Đức, hơn nữa Bùi Chiến đã bị ta giẫm lên không thể trả đòn lại, ngươi chỉ có thể có một lựa chọn.
- Thu hồi lại lời dối trá của ngươi đi, nếu muốn cùng ta, thể hiện bản lĩnh của ngươi đi.
Khuôn mặt Trác Thanh Chiến hơi biến sắc, không nói lời nào, cũng không phản bác.
- Từ hôm nay trở đi, Thương Châu phải treo cờ, chính là treo cờ của Đại Hán ta. Nếu trong lòng ngươi cảm thấy khó chịu, ngươi có thể hiểu, chữ Hán này, là chữ Hán trong dân tộc Đại Hán.
Lưu Lăng thản nhiên nhìn quận binh cầm đao phía sau Trác Thanh Chiến, cười lắc đầu, xoay người đi đến tường thành xa xa, không để ý đến Trác Thanh Chiến. Trác Thanh Chiến trở lại, bảo quận binh thu đao, hít một hơi thật sâu, đuổi theo sau Lưu Lăng.
Triệu Đại nhìn bóng lưng Trác Thanh Chiến rồi mỉm cười, vẻ mặt vui sướng. Y chắp hai tay, thản nhiên khoan thai, không nhanh không chậm đi theo. Giám sát vệ áo đen của Giám sát viện đi sau lưng hộ vệ Lưu Lăng, đôi mắt của bọn hắn thản nhiên, nhưng mỗi khi tầm mắt quét tới trên người quận binh, quận binh đều cảm thấy rét lạnh tận trong lòng. Hơi thở âm hàn trên đám người áo đen này quá nặng, nặng đến mức không khí khô nóng đều bị đuổi đi.
Lưu Lăng men theo tường thành đi được một đoạn, nhìn bố cục đại doanh Khiết Đan bên ngoài, cũng nhìn tình hình bố trí phòng thủ thành Thương Châu, có cách nhìn mới với năng lực của Trác Thanh Chiến. Có thể nói, phòng thủ của thành được bố trí vô cùng ổn thỏa, quy củ ngay ngắn. Trên tường thành có rất nhiều bao cát xếp thành đống, xem ra muốn chia tường thành thành từng đoạn. Làm như vậy phòng ngự rất hữu hiệu, mặc dù có kẻ thù tấn công lên đầu thành cũng rất khó tiến thêm một bước. Tường thành bị phân cách, không tiến thêm được một bước cũng buộc phải tấn công thành lũy. Lúc trước khi quân Hán phòng thủ Ngọc Châu, chính vì dựa vào phòng ngự thủ vững ngoan cường như vậy mới vững hơn một tháng.
- Ngươi giỏi lắm.
Đây là lần thứ hai Lưu Lăng đánh giá Trác Thanh Chiến.
Trác Thanh Chiến khom người nói: - Đa tạ điện hạ khen ngợi.
- Tùy việc mà xét thôi, nói với binh sĩ dưới trướng ngươi biết, phải chú ý trọng điểm cửa nam, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày nay sẽ có người tới.
- Là viện quân của điện hạ sao?
Đối với Hán Vương điện hạ có gan đi vào Thương Châu một mình, Trác Thanh Chiến không thể không khâm phục. Nếu đổi lại là y, thân ở vị trí Hán Vương cao cao, bất kể thế nào y cũng sẽ không mạo hiểm tới đây. Tuy nhiên phân tích Lưu Lăng, Lưu Lăng trước đây cũng không kích động thế này, tấm thân hắn ngàn vàng, sao có thể khinh suất như thế? Cho nên, Trác Thanh Chiến gần như có thể chắc chắn, Lưu Lăng tất nhiên sẽ mang theo đội binh mã tới. Về phần tại sao không nhìn thấy đại quân, có lẽ là diệu kế của Lưu Lăng bố trí đại quân bên ngoài. Nhưng câu kế tiếp của Lưu Lăng đã đánh nát ảo tưởng của Trác Thanh Chiến.
- Binh mã của ta, ít nhất phải bốn ngày nữa mới có thể đến. Hơn nữa sẽ không quá bốn vạn người.
Lưu Lăng quay đầu lại nhìn Trác Thanh Chiến một cái, trong mắt mang theo ý cười.
- Thất vọng sao? Nhưng hiện tại ngươi có một cơ hội, nếu như ngươi thật sự có lòng muốn nổi danh thiên hạ, hiện tại có thể phái người giết ta, giết ta, danh tiếng của ngươi nhất định vang xa.
Thân mình Trác Thanh Chiến run lên nói: - Thuộc hạ không dám.
- Thuộc hạ?
Lưu Lăng cười ha hả nói: - Cô đồng ý.
- Hạ lệnh, tập trung tất cả nỏ lớn đến cửa bắc, cửa đông, cửa tây, không cần quá nhiều binh mã, mỗi cửa chỉ cần để lại ba trăm quân là được, giơ cao tinh kì phô trương thanh thế. Tập trung tất cả binh tướng đến cửa bắc, phân thành ba đội, đội một, đội hai, mỗi đội ngàn người, thay phiên nhau thủ thành, đội ba tám trăm người, là đội dự bị. Trừ phi ta ra lệnh, đội dự bị không thể lên tường thành chiến đấu. Nhiệm vụ của đội dự bị là tập trung dân chúng trong thành, lấy bùn ẩm bao lấy các nóc nhà, để ngừa quân địch lấy hỏa tiễn đốt thành. Còn nữa, lấy phân bài tiết mỗi ngày của dân chúng trong thành.
- Phân?
Trác Thanh Chiến ngẩng đầu, không hiểu hỏi.
- Đúng vậy, bắc nồi lớn lên nấu, đút cho người Khiết Đan ăn.
Trác Thanh Chiến nhếch miệng, trong lòng tự nhủ Hán Vương quả nhiên uy vũ.
- Lần này ta mang tới vài xe ngựa, phía trên là xe liên phát hỏa nỏ, không phải vạn bất đắc dĩ thì không dùng.
Trác Thanh Chiến gật đầu nói: - Thuộc hạ hiểu.
- Mặt khác, tập hợp dân chúng cường tráng trong thành mang đến cho người của Giám sát viện ta huấn luyện, cho dù không huấn luyện thành tinh binh thì bọn họ cũng học được cách bảo vệ chính mình. Có người dạy bọn họ, ít ra cũng mạnh hơn so với không có ai dạy. Binh mã của ta chia ra đóng ở ngoài thành, thành Thương Châu về sau sẽ nguy cơ trùng trùng. Tuy rằng ta không muốn dân chúng phải lên thành đổ máu, nhưng... vào thời điểm nguy cơ, đây cũng là chuyện không còn cách nào.
- Thuộc hạ hiểu.
- Còn có một việc, ngươi hiện tại phải đi làm ngay.
Lưu Lăng xoay người, nhìn Trác Thanh Chiến nói: - Viết thư cầu viện cho phía bắc Hoàng Hà, thậm chí là Khai Phong. Tung tin tức người Khiết Đan xâm nhập phía nam ra ngoài. Cho dù lão thần của quân đội Chu quốc không ai dám tới, nhưng cả vùng đất Hà Bắc, những nam nhi nhiệt huyết, những người đàn ông tốt sẽ không trơ mắt nhìn vườn nhà mình bị sói thảo nguyên phá hoại! Có thể viết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu, đừng có lấy thân phận gì, cũng đừng quan tâm viết cho kẻ địch hay bằng hữu, hiện tại... không được suy xét những thứ kia.
- Thuộc hạ đi làm ngay.
Lưu Lăng phất phất tay nói:: - Lá cờ Thương Châu tùy vào ngươi, vẫn treo cờ Đại Chu đi, bởi vì ta không muốn để Da Luật Cực biết ta đã đến đây.
Trác Thanh Chiến cẩn thận nhìn Lưu Lăng, trong lòng chấn động, nếu không định đổi cờ, vậy vừa rồi chỉ là muốn châm biếm ta?
Trác Thanh Chiến không nói gì, dường như... mình ở trước mặt vương Đại Hán không có đường sống phản kháng.

Bình Luận

0 Thảo luận