ĐỘNG MỘT SỐ NGƯỜI
Một chiếc xe ngựa màu đen vững vàng đi trên đường lớn, trên thùng xe tối đen như mực, vẽ một đoàn những ngọn lửa cháy hừng hực. Kéo xe là bốn thớt lương mã Tây Vực màu lông đen bóng, mà người đánh xe, toàn thân là trường bào màu đen. Bốn phía xung quanh xe ngựa, một trăm đao khách của Lục xử Viện giám sát mặc trường bào màu đen, trường bào màu đen theo bước chân ngựa mà phất lên phất xuống, thoạt nhìn vô cùng khí thế.
Phía sau Lục xử Viện giám sát, lại là một đội quân năm trăm kỵ binh, áo giáp màu đen, cờ đen, trên lá cờ cũng là những ngọn lửa hừng hực. Năm trăm kỵ binh phía sau Viện giám sát đều là những kỵ binh tinh nhuệ được lựa chọn trong các doanh. Kỵ binh của Viện giám sát cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có hai ngàn người. Mà bây giờ đã có năm trăm người theo sau bảo vệ chiếc xe ngựa màu đen, bởi vậy có thể dễ dàng đoán được người trong xe ngựa là ai.
Trong thiên hạ Đại Hán hiện giờ, ngoại trừ nhân vật quyền lực thứ hai kia còn ai có thể bày thế như trận chiến nữa?
Viện giám sát Chỉ huy sứ đại nhân, người đàn ông tên Triệu Đại kia, bây giờ ở Đại Hán giống như mặt trời buổi trưa. Một đội nhân mã này là xuất phát từ Tấn Châu, địa điểm đến, là Thái Nguyên Phủ.
Trong xe ngựa không chỉ có một mình Triệu Đại, mà người có tư cách ngồi trên chiếc xe ngựa này trong toàn Viện giám sát, chỉ có một nữ nhân. Tên nàng là Trần Tử Ngư, nhân vật thứ tư ở Viện giám sát. Một nữ nhân đột ngột xuất hiện trong mắt bọn họ, giống như một đóa hoa nở rộ giữa bụi gai sắt thép. Đương nhiên, đóa hoa kiều diễm đến động lòng người, đương nhiên, đóa hoa này đã định trước sẽ chỉ vì một người mà nở rộ.
- Đại nhân, không cần vì Vương gia mà đối xử với tôi có chút cố kỵ, nếu Vương gia đã để cho tôi làm việc dưới trướng ngài, cũng sẽ không hy vọng đại nhân gò bó tay chân.
Trần Tử Ngư cười nói.
Lúc ở trong xe Triệu Đại vẫn đối xử với Trần Tử Ngư hết sức tôn trọng, điều này khiến cho Trần Tử Ngư có chút không thích ứng, dù sao bây giờ mình cũng là người của Viện giám sát, tự mình năn nỉ Vương gia cho mình đến Viện giám sát làm việc, tự nhiên không thể ỷ thế ức hiếp người. Nàng muốn đến Viện giám sát, chủ yếu là muốn giúp Lưu Lăng làm một vài chuyện, vào đến cửa Viện giám sát, tự nhiên tất cả đều phải xử lý theo quy củ. Triệu Đại là Chỉ huy sứ Viện giám sát, ở Viện giám sát, hắn chính là trời. Trần Tử Ngư không muốn làm hỏng quy củ, bất kể là ở trước mặt người khác hay khi không có người.
Triệu Đại gật đầu nói: - Vậy thì trách ta thất lễ rồi.
Dừng một chút, Triệu Đại hỏi: - Chuyện ở Tam Xử, cô đều quen hết chưa?
Trần Tử Ngư ngẫm nghĩ một chút nói: - Còn chưa, kiến thức của tôi ít ỏi, từ tiểu đội trưởng trở lên ở Tam Xử tôi đều phải tìm hiểu tỉ mỉ, mật điệp tại mỗi địa phương tôi đều muốn hiểu rõ ràng tỉ mỉ, có thể là cần nhiều thời gian một chút.
Triệu Đại nói: - Như vậy được, chỉ có tự mình hiểu rõ từng thuộc hạ, như vậy khi làm việc mới có thể dễ dàng sai khiến.
- Lần này đi Thái Nguyên Phủ, chuyện này liền giao cho cô xử lý, ta sẽ không tham dự.
Hắn ngẫm nghĩ một chút nói: - Người của Viện giám sát ở Thái Nguyên Phủ cô có thể tùy ý điều khiển, lần này ta đi Thái Nguyên, chủ yếu là đi gặp Thái Hậu. Chuyện khác, ta sẽ không nhúng tay vào.
Trần Tử Ngư nhíu mày, mơ hồ đoán được dụng ý của Triệu Đại. Đây là việc đại sự, ít nhất đối với Đại Hán mà nói chính là một chuyện đại sự. Vì Vương gia suy xét, nhất định phải tính kế thật tốt. Mà Triệu Đại lại đem chuyện này giao cho mình làm, là bởi vì mình là nữ nhân của Vương gia. Chuyện này nếu như làm xong mà nói, trong lòng Vương gia, tự nhiên mình sẽ có một vị trí. Nhưng nếu làm không tốt, có lẽ...
Triệu Đại cười to: - Không có gì cô phải nghĩ phức tạp như vậy, sở dĩ giao việc này cho cô làm, hẳn là cô hiểu được ý tứ của ta là gì. Là cô, mà không phải người của Tứ Xử.
Hắn đề tỉnh Trần Tử Ngư một chút, lời nói đã rất rõ ràng.
Trần Tử Ngư đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng nhất thời cảm giác sảng khoái dâng lên. Cảm kích liếc mắt nhìn Triệu Đại một cái, lại phát hiện đối phương đã nhắm hai mắt lại, theo xe di động về phía trước, thân thể của hắn nhẹ nhàng phập phồng. Trần Tử Ngư cười cười, vén tấm mành cửa sổ xe ngựa lên nhìn ra non xanh nước biếc bên ngoài, tâm tình cũng trở lên tốt hơn.
Đoàn xe đi lên phía trước tốc độ cũng không nhanh, từ Tấn Châu đến Thái Nguyên Phủ đã đi hai mươi ngày. Ven đường quan viên các châu huyện ở trên đường phố hoan nghênh, Triệu Đại một mực không nhìn. Ngày bình thường cũng chỉ dừng chân ở những nơi dừng chân nghỉ tạm, chi phí ăn mặc xe ngựa đều được tiếp viện ở trạm nghỉ chân, các địa phương đưa lên lễ vật hiếu kính nhưng hắn đều không nhận. Đoạn đường này trải qua hai mươi ba huyện, nhưng đã chém đầu bảy viên quan Huyện lệnh. Giám sát vệ áo đen đến chỗ nào, quả thực liền biến thành quỷ Dạ Xoa lấy mạng người. Phàm là quan viên bị điều tra ăn hối lộ giết người phạm pháp, một khi được kiểm chứng, liền trảm không tha.
Trên đoạn đường xuống, sự lãnh huyết và nghiêm khắc của Viện giám sát càng in sâu vào lòng người.
Đầu tháng bảy, ngày hỷ thước Ngưu Lang và Chức Nữ trùng phùng. Hỏa lực của Lưu Lăng đã tập trung bên ngoài cách thành Hoa Châu hai mươi dặm, mà đội ngũ kỵ binh Viện giám sát, cũng tới bên ngoài Thái Nguyên Phủ. Những quan viên của Viện giám sát đóng giữ ở thành Thái Nguyên sớm đã ra ngoài cửa thành chờ, sau khi nhìn thấy chiếc xe ngựa màu đen quyền lực kia chậm rãi tiến đến, đám quan viên Giám sát vệ mặc áo đen che kín thân thể khom người đứng ở rìa đường. Mà ngay cả Chỉ huy sứ Trần Viễn Sơn của binh mã Thái Nguyên Phủ cũng đứng trong đám người ngênh đón.
Hiện giờ tất cả binh mã Thái Nguyên Phủ đều do Trần Viễn Sơn chỉ huy, ở Thái Nguyên Phủ, y đã trở thành một nhân vật lớn hết sức quan trọng.
Triệu Đại cũng không xuống xe, chỉ từ trong xe ngựa hạ giọng nói, bởi vì thân thể thật sự không khỏe không thể cùng các vị đại nhân gặp mặt, xin các vị đại nhân lượng thứ. Sau đó ngay dưới sự hướng dẫn của Giám sát vệ Thái Nguyên Phủ, trực tiếp đi đến nha môn Viện giám sát mới được triều đình xây dựng tại ngõ Minh Trường ở Thái Nguyên phủ. Tuy rằng nơi đây không rộng lớn bằng nha môn Viện giám sát ở Tấn Châu, nhưng vẻ ngoài lại tràn đầy sự nghiêm túc.
Triệu Đại được người dưới đỡ ngồi trên xe lăn trực tiếp đi vào sân, đều không để ý đến tất cả những quan viên lớn nhỏ đứng ở trước cửa Viện giám sát này. Biểu hiện của hắn cuồng ngạo như vậy, khiến cho bọn quan viện Thái Nguyên phủ trong lòng đều rất không thoải mái. Nếu không phải là Vương gia đối với Triệu Đại này tuyệt đối tín nhiệm, chỉ sợ ngay lập tức đã có người chửi ầm lên.
Trần Tử Ngư đi theo sau Triệu Đại vào cửa chính Viện giám sát, một mạch đến thư phòng. Tuy rằng dọc trên đường đi không có chuyện gì xảy ra, trong xe ngựa cũng đầy đủ thoải mái, nhưng Triệu Đại có vẻ vẫn có chút mệt nhọc, nhìn qua bộ dạng rất mệt mỏi. Xem ra lần ở Ung Châu đó bị trọng thương, mặc dù không khiến hắn mất đi tính mạng, nhưng trong vòng vài năm chỉ sợ cũng khó có thể khôi phục được.
Thấy bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi của Trần Tử Ngư, sau khi nhấp một ngụm trà nóng Triệu Đại hỏi: - Có phải muốn hỏi ta, vì sao đối với bọn quan viên lại có thái độ lãnh đạm như vậy? Mà ngay cả Trần Viễn Sơn và Hầu Thân hai người của Vương gia, ta đều không để ý đến, có phải có vẻ cuồng ngạo quá mức không?
Trần Tử Ngư không nói gì, cũng không tỏ vẻ phủ nhận.
Triệu Đại cười nói: - Biết vì sao Vương gia cho ta ân huệ lớn như vậy không? Trên chiến trường nhìn không thấy bóng của ta, nhưng ta hiện giờ quả thực lại là một vị tướng cao nhất trong những tướng quan của Đại Hán. Còn có một cỗ xe ngựa trong Viện kia, có thể tùy ý ra vào bất kỳ nơi nào ở Đại Hán, bao gồm quân doanh, đại nội Hoàng cung. Quan viên từ Tứ phẩm trở xuống có quyền miễn chức thậm chí tru sát, ta có quyền quyết định mà không cần xin chỉ thị của Vương gia. Quan viên từ Tam phẩm trở lên, ta cũng như vậy muốn bắt liền bắt. Mặc dù là Vương công đại thần, con cháu hoàng tộc, chỉ cần phạm pháp ta đều có quyền xử lý, ân điển này có phải là quá lớn hay không?
Trần Tử Ngư ngẫm nghĩ một chút nói: - Khi mới vào thành tôi còn chưa hiểu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu được.
- Hả?
Triệu Đại nhíu lông mày như cười như không nhìn Trần Tử Ngư.
Trần Tử Ngư rất nghiêm túc nói: - Đại nhân muốn làm một cô thần!
Ánh mắt Triệu Đại sáng ngời, ngay lập tức không chút keo kiệt mà liếc nhìn Trần Tử Ngư một cách đầy tán thưởng: - Cô thần? Đúng vậy, chính là hai chữ này. Là quyền thần, lại là cô thần. Quyền lợi trong tay ta có chút quá lớn, cho nên chỉ có thể làm cô thần. Văn võ bá quan triều đình này đều là bằng hữu của ta, cũng đều là đối đầu với ta. Sở dĩ nói đều là bằng hữu của ta, là vì chỉ cần bọn họ an phận thủ thường, ta quả quyết sẽ không tìm đến bọn họ gây phiền toái. Sở dĩ nói bọn họ là đối đầu, là bởi vì bọn họ sợ ta. Khi một người đang trong lúc sợ hãi, thường thường sẽ cho rằng người kia là kẻ đối đầu.
- Thật giống như...
Hắn khoa tay múa chân một lúc: - Thật giống như người mẹ dùng sói già xấu xa để hù dọa con nhỏ, ở trong mắt đứa trẻ, sói già xấu xa, chính là kẻ đối đầu với bọn chúng.
Trần Tử Ngư cười cười, như hoa xuân đua nở: - Tôi phát hiện kỳ thực ngài cũng không phải là đại nhân vật lạnh lùng tàn khốc như trong truyền thuyết.
Triệu Đại lắc đầu: - Phát hiện này của cô thật không tốt, tốt nhất vẫn là đừng nói ra.
Trần Tử Ngư hành quân lễ theo nghi thức của Giám sát vệ: - Thuộc hạ liền cáo lui, người của Tam xử Thái Nguyên tôi muốn làm quen một chút.
Triệu Đại phất tay: - Đi thôi, Thái Nguyên, đã không có cái gì gọi là long khí, toàn dựa vào Giám sát vệ của chúng ta một thân âm khí áp chế. Nếu muốn Thái Nguyên ngày càng ổn định, âm khí cần phải nặng hơn nữa. Có đôi khi thoạt nhìn bên ngoài có chút hỗn loạn, kỳ thực vẫn rất ổn định.
Trần Tử Ngư thần sắc biến đổi, cẩn thận thưởng thức một chút ý tứ trong lời nói của Triệu Đại, lập tức gật gật đầu, khom người lui ra ngoài. Nàng lúc này chỉ là Tam đương đầu Viện giám sát, mà không phải nữ nhân của Hán Vương Lưu Lăng.
Người của Tam xử ở Thái Nguyên Phủ đã ở nha môn Tam xử đợi nàng, tổng cộng ba người. Tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng trong tay ba người này lại nắm giữ toàn bộ tin tức công khai hoặc ngấm ngầm của bọn quan viên trong Thái Nguyên phủ. Nhìn thấy quần áo và trang sức của Đương đầu Trần Tử Ngư lúc bước vào, tuy rằng ba người này sớm đã biết rằng Đương đầu bây giờ là một nữ nhân xinh đẹp, vẫn không tự chủ được mà có chút sửng sốt. Thật sự bọn họ không thể tưởng tượng được, Đương đầu của mình lại là một mỹ nhân như thế này.
- Trước tiên nói cho ta biết tên của các ngươi, chức vụ, sau đó nói cho ta biết trong một năm qua trong Thái Nguyên Phủ có quan viên nào không an phận. Nói một cách ngắn gọn vào trọng điểm, lát nữa ta còn phải tiến cung.
Trần Tử Ngư ngồi xuống, phất tay nói.
Người phụ trách Tam xử Thái Nguyên tên là Lý An, là một người đàn ông trung niên mập mạp, thoạt nhìn rất hiền hòa ôn hậu, là một người có thể tin cậy. Đương nhiên, lúc ngươi phát hiện hắn không đáng tin cậy, thường thì đã bị xiềng xích mang đến Viện giám sát rồi. Lý An có hai trợ thủ, một người tên là Vạn Bình, một người tên là Chu Điên. . Từ một câu nói của Trần Tử Ngư Lý An đoán được tính tình của Đương đầu, cho nên không chút dài dòng nào đem toàn bộ tình hình trong quan trường của Thái Nguyên Phủ nói một lần. Cường điệu khi nhắc đến vài người, nhưng lời nói cũng không dài dòng. Dùng thời gian ngắn nhất, ngôn ngữ ngắn gọn nhất, đem tin tức nói một lần cho Trần Tử Ngư.
Trần Tử Ngư gật đầu, biểu hiện tương đối hài lòng với người đàn ông mập mạp Lý An này.
- Cho ngươi một gợi ý, ta đang suy nghĩ động đến một số người. Một chút động thái sao cho có thể tạo nên một tràng diện thoạt nhìn rất lớn, nhưng cũng không ảnh hưởng gân cốt triều đình. Sửa sang lại cho tốt sau đó viết lại một cách tỉ mỉ những tình huống xảy ra, sáng mai đưa đến cho ta.
Lý An đương nhiên hiểu được ý tứ của Trần Tử Ngư, người mà Tam đương đầu muốn động đến, tự nhiên cùng tiểu Hoàng đế kia không thoát được có quan hệ. Người kia mặc dù nhỏ, nhưng đã là một tiểu Hoàng đế rất có tâm cơ, lần này chỉ sợ phải tức giận càng phải sợ hãi rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận