THUẪN TRẬN
Ngày mười bốn tháng sáu năm thứ hai Đại Thống của Đại Hán, Lưu Lăng tự mình suất lĩnh một vạn nhân mã, bày ra thế trận ở phía bắc của Nhất Tuyến Hạp. Một vạn người này đều là binh tốt, được chọn ra từ những lão binh của doanh Thần Chiến và quân Phủ Viễn. Hơn nữa một vạn nhân mã của doanh Thần Cơ mà Chiêu Tiên suất lĩnh cũng đuổi kịp được đại quân của Lưu Lăng rồi. Doanh Thần Cơ bị một tiểu Hoàng đế mới tám tuổi có mưu đồ, phái ra đến đại quân chinh Nam để áp giải lương thảo. Sau khi Lưu Lăng cảnh cáo cháu trai tiểu quỷ của mình thì cũng không bảo doanh Thần Cơ trở về Thái Nguyên.
Bởi vì Lưu Lăng lần này tấn công quân Vĩnh Hưng cần đến hỏa khí của doanh Thần Cơ. Doanh Thần Cơ từ buổi đầu thành lập, Lưu Lăng đã đặc biệt cho nhân mã của Chiêu Tiên tập luyện hỏa khí tác chiến. Đến nay doanh Thần Cơ đã luyện được mấy năm, mặc dù giữa đường vì Hiếu Đế gây rối can thiệp làm đứt đoạn một thời gian nhưng vận dụng đối với hỏa khí này đã rất thành thục rồi. Cái gọi là 'hỏa khí' kia không phải là súng kíp pháo của thời sau này. Với công nghệ của thời đại này, kể cả Lưu Lăng muốn phát triển những thứ này cũng rất khó. Kiếp trước hắn cũng chỉ là một người bệnh đọc nhiều sách hơn một chút chứ không phải là chuyên gia gì, vì vậy rất nhiều lúc là lực bất tòng tâm.
Lưu Lăng giao hỏa khí cho doanh Thần Cơ, một thứ trong đó là liên phát hỏa tiễn với uy lực kinh hoàng, còn có hỏa khí, súng phóng lựu đạn mà từng binh sĩ sử dụng. Thật ra, cái gọi là 'súng phóng lựu đạn' chính là một thùng được làm bằng gỗ được bao bọc sắt lá rất dày, dùng để phóng ra pháo kép số lớn...
Chớ xem thường uy lực của pháo kép, với khả năng hiện giờ của doanh Thần Cơ thì pháo kép số lớn được bọn họ gọi với cái tên là 'Phích Lịch đạn' bắn ra xa sáu đến bảy mươi mét cũng không thành vấn đề. Mặc dù vẫn không bắn xa bằng cung tên nhưng nhìn từ uy lực của thị giác thì tuyệt đối lớn hơn cung tên gấp nhiều lần. Cũng như vậy, giống như trong thuốc nổ loại lớn bắn ra từ xe ném đá trộn lẫn một lượng lớn đinh sắt, trong Phích Lịch đạn cũng trộn lẫn lượng hạt sắt lớn. Nếu nổ tung lên bên trong trận địa quân địch, mặc dù nói tỉ lệ trực tiếp giết người rất thấp nhưng có thể khiến quân địch mất đi sức chiến đấu vô cùng lớn. Cung tiễn thủ, Phích Lịch đạn lại còn có bộ binh phối hợp, đây tuyệt đối sẽ mở ra một chiến thuật mới có uy lực vô cùng lớn.
Bởi vì là người hiện đại nên Lưu Lăng vẫn luôn tràn đầy mong đợi với loại vũ khí có tính sát thương ở quy mô lớn và ở khoảng cách xa như này. Mặc dù hắn không tạo ra được tên lửa xuyên lục địa, thậm chí đến cả đại bác bình thường cũng rất khó tạo ra, nhưng để nghiên cứu ra một vài thứ mà không cần đến kỹ thuật gì đó thì với đầu óc của hắn, cái này cũng không thành vấn đề.
Mười ngàn binh tốt, xếp ngay ngắn dàn thành trận địa.
Số lượng quân Chu ở trong Nhất Tuyến Hạp không nhiều, cũng chỉ có một vạn nhân mã. Mặc dù Thẩm Vạn Niên là người thô lỗ thẳng thắn, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ ngốc. Y sẽ tuyệt đối không sắp xếp một lượng nhân mã lớn ra để dã chiến với quân Hán mà nhiệm vụ của y chỉ là cố thủ Nhất Tuyến Hạp mà thôi. Mượn trợ giúp của từng lớp thành lũy đã tu sửa xong, y có niềm tin sẽ cố thủ nó được ít nhất hai tháng. Hai tháng, hơn mười vạn quân Hán sớm đã không còn lương thảo, chỉ có thể chật vật quay về thôi.
Sau khi dàn trận xong, Trịnh Siêu ra khỏi hàng, nói: - Vương gia, thuộc hạ từ khi tình nguyện đi theo giúp sức cho Người chưa từng lập được công. Nay thuộc hạ nguyện lĩnh một nghìn nhân mã xung phong ra trận!
Lưu Lăng suy nghĩ một chút nói: - Trịnh Tướng quân! Cách tấn công là do ngươi nói ra, cho ngươi chỉ huy đợt tấn công đầu tiên cũng là chọn lựa tốt nhất. Nhưng bổn vương lúc trước đã đồng ý với ngươi, sau khi Tả Úy Vệ đầu hàng, bổn vương đã hứa tuyệt đối sẽ không để nhân mã của Tả Úy Vệ khai chiến với binh sĩ Đại Chu! Bổn vương không muốn nuốt lời.
Trịnh Siêu đỏ mặt lên nói: - Ban đầu có ôm chút chuyện riêng tư mà nói lên điều kiện đó với Vương gia! Vương gia nhân từ đã đồng ý rồi, bốn vạn tướng sĩ của Tả Úy Vệ đều ghi nhớ ân đức của Vương gia. Nhưng lúc này khác lúc trước, nếu như thuộc hạ đã là thần dân của Đại Hán, về lý mà nói cũng nên làm gì cho Đại Hán mới phải. Một nghìn tinh binh Tả Úy Vệ này là khi thuộc hạ rời khỏi Từ Châu kỹ lưỡng chọn ra. Mặc dù không được bằng binh sĩ thiện chiến đánh trăm trận dưới trướng Vương gia nhưng cũng đều là lão binh trải qua huyết chiến trên chiến trường rồi. Xin Vương gia cho thuộc hạ một cơ hội để thuộc hạ dẫn binh công phá Nhất Tuyến Hạp để tỏ lòng quyết tâm của mình.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút: - Nếu như vậy thì ngươi hãy chọn ra năm trăm người, ta điều năm trăm binh sĩ của doanh Thần Chiến đến phối hợp. Nhất Tuyến Hạp quá chật, một lần công kích mà cho một ngàn binh lực là quá rồi, nhiều quá cũng vô ích.
- Tạ ơn vương gia!
- Chủ định phối hợp, đừng liều lĩnh.
Lưu Lăng thêm vào một câu.
Trịnh Siêu gật gật đầu, xoay người từ một nghìn thân binh mình dẫn đi lần này điểm ra năm trăm người, Lưu Lăng từ doanh Thần Chiến điều ra năm trăm binh trường giáo cho Trịnh Siêu chỉ huy.
Thật ra cách mà Trịnh Siêu nghĩ ra rất đơn giản nhưng rất thực tế. Quân Chu cứ cách một trăm mét của sơn cốc (hay thung lũng) lại xây một thành lũy, sau mỗi thành lũy lại có hai trăm tên lính phòng thủ. Nếu tình hình khó khăn thì binh sĩ ở thành lũy phía sau sẽ đến chi viện. Những thành lũy này đều cao hơn người, sau mỗi thành lũy đều có tường thấp cao bằng nửa người. Binh sĩ phòng thủ của quân Chu có thể đứng ở trên tường thấp bắn tên. Hai trăm binh sĩ này đều được trang bị cung cứng, tuy rằng không phải là những cung tiễn thủ chuyên nghiệp nhưng bắn ra ngoài một trăm bước thì không thành vấn đề.
Để ứng phó với chiến thuật phòng ngự như thùng sắt thế này, cách mà Trịnh Siêu nghĩ ra là lấy phòng ngự đấu với phòng ngự. Quân Hán không có vội vã tiến công, mấy ngày này họ chế tạo ra hàng trăm khiên lớn cao tầm hai mét. Những khiên lớn này có hình vuông cạnh hai mét, chếch lên trên là một loạt lỗ hổng tầm một thước.
Bởi vì thung lũng không quá rộng lớn, một trăm khiên lớn căn bản cũng không thể bày trí được hoàn toàn. Vì vậy, đợt công kích thứ nhất cho lên trước chính là sáu mươi mặt khiên lớn, từng cái một, cứ hai người vác một khiên. Các binh sĩ giữ bước chân như nhau, giơ khiên về phía trước giống như vách tường đang di động vậy.
Trường giáo thủ đi theo sau khiên lớn đó. Đội hình của đợt công kích thứ nhất có thể triển khai là năm trăm người, sau sáu mươi mặt khiên lớn là hơn ba trăm trường giáo thủ.
Trịnh Siêu vác một bộ giáo dài tầm ba mét, theo sau khiên lớn rồi từ từ chuyển động về trước. Không còn nghi ngờ gì nữa, cách mà y nghĩ ra tuyệt đối hữu hiệu. Sau khi rơi vào tầm bắn quân Chu, mặc dù các cung tiễn thủ của quân Chu với vẻ mặt khiếp sợ, nhưng vẫn là theo bản năng bắn mũi tên lông vũ ra. Mũi tên lông vũ dày đặc đập lên trên khiên lớn nhưng căn bản không thể sát thương quân Hán ở phía sau. Quân Chu giữ thành lúc này bắt đầu hoảng loạn lên, trơ mắt nhìn trận hình của quân Hán chuyển động về trước.
Lữ suất phụ trách chỉ huy cũng không biết làm thế nào. Y hiểu được mặc dù bắn đi nhiều mũi tên đến đâu thì cũng không ngăn cản được bước chân của đối phương. Lực của mũi tên căn bản không thể phá được phòng ngự của khiên kia, có bắn nhiều nữa cũng không làm nên chuyện gì.
Thẩm Vạn Niên đứng ở trên tường thấp phía sau thành lũy thứ ba nhìn quân Hán từng bước tiếp cận thành lũy thứ nhất. Y bị chiến thuật vô sỉ của quân Hán làm cho tức giận đến mức trợn tròn mắt. Vốn y đã nghĩ ra chiến thuật rất thận trọng, theo lẽ thường là không có kẽ hở nào. Cứ cách một trăm mét lại có thành lũy, thành lũy cao hơn người, quân Hán tuyệt đối không thể sử dụng kỵ binh công kích. Bởi vì khoảng cách trăm mét, kỵ binh căn bản là không phát huy được ưu thế về tốc độ, hơn nữa thành lũy cao hơn người thì chiến mã tuyệt đối nhảy không qua. Còn nếu là bộ binh tiến công, chỉ có thể bị cung tiễn của quân Chu áp chế không ngóc đầu lên được. Còn bộ binh muốn vượt qua thành lũy cao kia thì càng khó. Y vốn nghĩ dựa vào cách mình nghĩ ra thì đủ để chặn quân Hán ở bên ngoài Nhất Tuyến Hạp.
Nhưng y không nghĩ tới quân Hán lại không ra bài theo lẽ thường mà nghĩ ra cách ứng phó. Theo như Thẩm Vạn Niên nói, quân Hán thật vô liêm sỉ. Bởi vì quân Hán không bị động dựa theo dự liệu của y, điều này khiến y rất phẫn nộ. Nhưng dù phẫn nộ, y vẫn không nghĩ ra biện pháp gì để ứng phó. Cũng may, y không cho rằng quân Hán khiêng khiên lớn kia mà có thể vượt qua được thành lũy cao bên mình.
Quân Hán thong thả và ổn định tiến về trước, từng bước tiếp cận tới thành lũy đầu tiên. Quân Chu ở sau thành lũy vẫn đang phí công phóng ra mũi tên lông vũ, mặt khác của khiên lớn bị bắn giống như con nhím vậy. Cũng có mũi tên lông vũ theo lỗ hổng một thước vuông trên khiên lớn bắn lại nhưng thỉnh thoảng mới có mũi xẹt tới nhưng cũng rất khó sát thương được cho quân Hán ở phía sau.
Rất nhanh, trận hình đợt công kích thứ nhất của quân Hán đến phía trước thành lũy thứ nhất. Đến khoảng cách này, quân Chu lại bắn tên đã không có chút ý nghĩa nào nữa rồi. Bọn họ đều để cung tên xuống, mà nhấc hoành đao lên. Họ múa đao đợi quân Hán từ sau khiên lớn kia đâm ra.
Nhưng, bọn họ thất vọng rồi.
Mắt thấy lúc một hàng khiên lớn kia sắp đổ vào thành lũy, binh sĩ từ phía sau khiên nhìn xuyên qua lỗ hổng hét lớn một tiếng. Khiên lớn giống như vách tường di động lại chỉnh tề dừng lại. Ngay sau đó, trong tầm nhìn của những binh sĩ quân Chu thúc thủ vô sách đối với thuẫn trận như những mai rùa đen trước mắt, vô số trường giáo từ những lỗ hổng trên khiên lớn đó đâm ra. Trong nháy mắt, những mai rùa đen này liền biến thành con nhím.
Một trận 'hoa máu' bắn tung tóe. Quân Chu đứng ở trên tường thấp lộ ra nửa người bị trường giáo đâm xuyên. Bọn họ căn bản là không thể phòng ngự được với bộ giáo dài kia, hơn nữa vì đứng quá cao, bọn họ không thể đâm được quân Hán nhưng bộ giáo của quân Hán lại không cần nhắm mà chỉ cần theo lỗ hổng của khiên lớn đâm ra, sau đó thu về rồi lại đâm ra.
Quân Chu đứng ở trên tường thấp giống như những quả bowling, từng người từng người bị đâm, từng đóa từng đóa 'hoa máu' nở rộ trên thành lũy. Máu chảy xuống thành lũy, rất nhanh đã nhuộm đá của thành lũy từ màu đen sang màu đỏ.
Mắt thấy quân Chu trên tường thấp từng người từng người bị đâm xuống, còn bọn họ thì căn bản không có cách nào sát thương được quân Hán. Có mấy người quân Chu mù quáng ném hoành đao của mình từ trên tường thấp ra ngoài. Hoành đao bay qua khiên lớn đâm bị thương quân Hán ở phía sau, nhưng hiệu quả đó rõ ràng là rất nhỏ. Còn quân Chu mất đi binh khí rất nhanh đã bị bộ giáo đâm ngược lại.
Không đến mười phút, quân Chu ở trên tường thành thấp có đến bảy phần bị đâm chết, người còn sống thì cũng đều nhảy xuống tường thấp, cũng không dám trèo lên nữa. Mà trong lúc này, Thẩm Vạn Niên lại trơ mắt nhìn quân Hán vượt qua thành lũy cao hơn người kia thế nào. Lúc này, y không phát hiện ra, trong lòng bàn tay y đều ướt đẫm mồ hôi rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận