KHÔNG KỊP
Ngày thứ 4 sau khi Tiểu Hổ rời khỏi Đại Đạo Trình, Thượng Đỉnh Thiên đang cân nhắc một cách cẩn thận động hướng của Quân Hán trước bản đồ, bỗng mặt biến sắc. Y vừa mới nghĩ tới một chuyện, trong lòng đột nhiên rối như tơ vò! Trong giây lát, Thượng Đỉnh Thiên nhận ra sự sơ hở của mình, mồ hôi bỗng chảy ướt lưng y.
- Người đâu!
Thượng Đỉnh Thiên đứng dậy, hét lên tiếng.
Hai Cấm Vệ vội vã chạy vào cúi người hỏi:
- Bệ hạ có dặn dò gì ạ?
- Truyền lệnh của ta, toàn quân tập hợp!
Thượng Đỉnh Thiên đưa tay ra hiệu, lệnh cho thị nữ mặc giáp cho mình. Các thị nữ vội vã đi tới, tay chân nhanh nhẹn mặc giáp đội nón trụ cho Thượng Đỉnh Thiên một cách chỉnh tề. Sau khi ăn mặc xong, Thượng Đỉnh Thiên nhanh chân chạy tới quảng trường ngoài Hoàng cung Đại Đạo Trình. Các Cấm Vệ đuổi theo sau, họ chưa từng thấy qua Bệ hạ vội vã hoang mang như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi, bước chân càng nhanh hơn nữa, trong lòng thì nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gấp gì mà Bệ hạ lại gấp gáp như thế.
Thượng Đỉnh Thiên tới quảng trường, đợi không tới nửa canh giờ, tổng cộng hơn 12 ngàn người gồm quân đội của Trung Sơn Quốc và hàng binh của Sơn Bắc Quốc đã dần tập kết. Thập Trưởng, Bách Phu Trưởng không ngừng hô hoán chỉnh lý đội hình, Thiên Phu Trưởng thì đi lại tuần thị đá một cước vào những binh sĩ lệch hàng về lại đội hình. Qua quá trình liệt đội hình, có thể thấy sự chênh lệch về tố chất của quân đội Trung Sơn Quốc và Sơn Bắc Quốc. Tuy đều vội vã như nhau, nhưng quân đội Trung Sơn Quốc vội như không rối, còn các binh sĩ của Sơn Bắc Quốc thì cứ đi loạn xạ tông vào nhau không tìm thấy phương hướng.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên quảng trường, lông mày của Thượng Đỉnh Thiên cau lại.
Lại qua thêm một nén nhang thời gian nữa, đội hình mới miễn cưỡng trở nên chỉnh tề. Thiên Phu Trưởng bắt đầu điểm danh quân số báo cáo cho Tướng quân, các binh sĩ ồn ào rối bời cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, đợi sự huấn thị của Hoàng đế Bệ hạ.
Thượng Đỉnh Thiên nóng vội trong lòng, không đợi các binh sĩ hoàn toàn yên lặng thì đã đi tới trước 2 bước, đứng trên rìa của tướng đài cao giọng kêu:
- Tịch Do!
Tướng quân Trung Sơn Quốc Tịch Do vội chạy tới hành một quân lễ, nói:
- Xin Bệ hạ dặn dò!
Thượng Đỉnh Thiên nói:
- Đem theo 2000 nhân mã của ngươi trấn thủ Đại Đạo Trình, trước khi Trẫm quay về không được để mất Đại Đạo Trình! Lập phòng tuyến, tuyệt đối không được để Quân Hán chiếm giữ nơi này!
Tịch Do ngẩn ra hỏi:
- Bệ hạ phải xuất binh?
Thượng Đỉnh Thiên gật đầu nói:
- Trễ nhất là 15 ngày Trẫm sẽ phái binh tới cứu viện ngươi, trước lúc đó dù bất cứ giá nào ngươi cũng phải giữ được Đại Đạo Trình, cho dù ngươi đánh tới 1 binh 1 tốt cuối cùng cũng không được lùi nửa bước hãy nhớ lấy, Trẫm giao Đại Đạo Trình cho ngươi đây.
Tịch Do mặc dù không biết Bệ Hạ phải đi làm gì, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà Bệ hạ lại phải rời khỏi Đại Đạo Trình gấp như vậy, nhưng y có thể đọc được sự lo lắng và bất an sâu sắc từ trong lời nói của Thượng Đỉnh Thiên, và còn sự hi vọng và kỳ vọng vào y nữa. Y đoan chắc là đã xảy ra biến cố trọng đại gì đó, nên Bệ hạ mới phải lập tức đem quân đi cứu viện. Không lẽ Quân Hán tập kích đô thành Toàn Nghiệp của Trung Sơn Quốc rồi sao? Còn chưa kịp nghĩ ra điều gì, thì nghe Thượng Đỉnh Thiên nói Trẫm giao Đại Đạo Trình lại cho ngươi. Câu nói này khiến cho Tịch Do chấn động cả cõi lòng, lập tức một luồng máu nóng dâng trào trong y.
Y đơn gối quỳ xuống, ngẩng đầu nói một cách kiên định:
- Bệ hạ yên tâm, trừ phi mạc tướng toàn quân tử trận, nếu không tuyệt đối sẽ không để Quân Hán lấy được Đại Đạo Trình!
Thượng Đỉnh Thiên vỗ vỗ vai Tịch Do và nói:
- Trẫm biết, Đại Đạo Trình không có tường thành, nên việc phòng ngự sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng Trẫm tin ngươi nhất định sẽ làm được. Ngươi đừng có chết, Đại Đạo Trình cũng không được mất!
Nói xong, Thượng Đỉnh Thiên hô to hạ lệnh:
- Tướng quân các doanh, Thiên Phu Trưởng lập tức chỉnh đốn binh sĩ, mỗi người đem theo lương thực của 4 ngày, trong 1 canh giờ nhất định phải sắp xếp xong tất cả! Sau một canh giờ, toàn quân khởi hành!
Tất cả tướng lĩnh đều chấn động, nhưng không ai chần chừ mà lập tức hành động. Họ chỉ huy binh sĩ lập tức rời khỏi quảng trường đi nhận lương thực theo từng hàng. Tất cả đều ý thức được trận đánh lớn sắp tới. Triệu tập gấp như vậy xuất binh vội như vậy, trong lòng mỗi người đều không ngừng đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thượng Đỉnh Thiên không nói, ngay cả các tướng quân lĩnh binh cũng không dám đi hỏi. Thượng Đỉnh Thiên trị quân nghiêm ngặt, yêu cầu mỗi một quân nhân đều phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện.
Một cảm giác cấp bách kìm nén nảy sinh trong lòng mỗi người, và theo đó chính là sự sợ hãi khủng hoảng không thể vãn hồi, nhất là các hàng binh của Sơn Bắc Quốc. Bọn họ đều là những người dân sống trong núi vừa được triệu tập, căn bản là chưa trải qua sự huấn luyện chính quy. Hai năm nay, quân đội của Sơn Bắc Quốc đã bị tổn thất nghiêm trọng qua các trận đánh với Trung Sơn Quốc, trong trận đánh Tuyền Châu thì càng gần như bị tiêu diệt hết. Những tân binh này vẫn còn chưa quen với không khí chiến tranh, khẩn trương và sợ hãi là điều khó tránh.
Thượng Đỉnh Thiên triệu tập binh sĩ vào buổi trưa, trước sau hết 2 canh giờ, sắc trời cũng dần trở nên u ám. Khi vần thái dương đã tới trên đỉnh núi chuẩn bị lặn xuống, thì binh sĩ các doanh đã chuẩn bị đầy đủ. Thiên Phu Trưởng và Tướng quân lần lượt tới báo cáo, quân đội lại lần nữa được tập kết trên quảng trường ngoài Hoàng cung.
Thấy quân đội đã tập hợp đầy đủ, Thượng Đỉnh Thiên ngay cả lời động viên cũng không có thời gian nói. Y lệnh cho một đội Cấm Vệ đi trước dẫn đường, đại quân lập tức xuất phát.
Quân đội hơn vạn người mặc trang phục với kiểu dáng và màu sắc khác nhau, nhưng liệt đội cũng xem như chỉnh tề, trông như sát khí bao trùm cả đội quân. Sau khi rời khỏi Đại Đạo Trình, đại quân bắt đầu cấp hành quân. Các binh sĩ dựa vào phương hướng thẳng tiến phán đoán đó là hướng tới Trung Sơn Quốc. Mọi người ngoài chấn kinh ra còn cảm thấy may mắn, cũng may Bệ hạ không ở trong thành Toàn Nghiệp, nếu không thì Trung Sơn Quốc nguy mất.
Trên đảo Lưu Cầu không có thành trì, chỉ có các sơn trại và thị trấn lớn lớn nhỏ nhỏ. Tường thành bằng gỗ nên sức phòng ngự yếu tới mức đáng thương, dễ đánh hơn rất nhiều so với đại thành ở Trung Nguyên. Ngoại trừ thành Toàn Nghiệp được xây bằng đá ra, các sơn trại thị trấn khác đều không chống nổi sự vây đánh của đại quân.
Đi nhanh tới nửa đêm Thượng Đỉnh Thiên mới lệnh cho đại quân nghỉ ngơi, sắp xếp xong do thám và cảnh giới, Thượng Đỉnh Thiên mới triệu tập tất cả quan chức từ Thiên Phu Trưởng trở lên vào trong lều của y nghị sự. Cũng mãi tới lúc này, các Thiên Phu Trưởng và các tướng quân mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi nghe sự suy đoán không lành của Thượng Đỉnh Thiên, lòng của mỗi người đều trở nên nặng nề vô cùng. Thượng Đỉnh Thiên lệnh cho các tướng lĩnh dưới trướng không được truyền suy đoán này ra ngoài, chỉ nói là quay về Trung Sơn Quốc bố trí phòng ngự. Các tướng lĩnh cũng biết tính nghiêm trọng của việc này, một khi truyền ra ngoài không chừng sĩ khí sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Ngày hôm sau khi trời chỉ mới tờ mờ sáng, Thượng Đỉnh Thiên đã lệnh người thổi kèn, các binh sĩ vừa giụi giụi mắt buồn ngủ vừa xoa xoa chân đau nhức bắt đầu tập kết, sau đó Thượng Đỉnh Thiên hạ lệnh đại quân tiếp tục cấp hành quân trên đường núi. Chuyện ăn cơm, vệ sinh đều vừa đi vừa giải quyết, cả ngày đại quân cũng không có thời gian dừng lại nghỉ ngơi, mãi tới đêm khuya mới đóng trại lần thứ 2. Ngày thứ 3 trời còn chưa sáng là đã thức dậy đi tiếp.
Tới ngày thứ 4, đã có binh sĩ phát hiện điểm bất thường, tới đây thì đã không còn là hướng quay về thành Toàn Nghiệp nữa, mà trông ý của Bệ hạ thì cả đại quân vẫn phải tiếp tục cấp hành quân nam hạ. Quân Hán rõ ràng đang ở trong lãnh thổ Sơn Bắc Quốc, nếu chúng tới tập kích thành Toàn Nghiệp thì tại sao đại quân lại đi qua mà không vào? Không lẽ Quân Hán vòng tới phía nam Trung Sơn Quốc rồi sao? Nhưng phía nam Trung Sơn Quốc đều là núi cao liên miên bất tuyệt, căn bản là chẳng có thành thị nào quan trọng.
Không lẽ... đang đi công đánh Sơn Nam Quốc?
Các binh sĩ bị suy nghĩ của mình làm cho giật cả mình.
Sau đó các binh sĩ lại bắt đầu tự an ủi mình. Bây giờ đảo Lưu Cầu đang đứng trước đại địch, Bệ hạ chắc sẽ không làm chuyện tự đào mồ chôn như vậy chứ. Nói không chừng, là vì Quân Hán tập kích Sơn Nam Quốc nên Bệ hạ mới dẫn quân cứu viện.
Tới trưa ngày thứ 5, đội ngũ phía trước nhất đột nhiên dừng lại. Cấm quân dẫn đường ở trước và mấy do thám thở hổn hển chạy tới, đơn gối quỳ trước mặt Thượng Đỉnh Thiên. Trên mặt mỗi người đều tràn đầy bi thương và căm phẫn, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch ghê người.
- Bệ hạ... chúng ta... tới trễ rồi.
Thượng Đỉnh Thiên nghe xong cơ thể run lên, cảnh vật trước mặt đột nhiên tối sầm xém chút ngất đi. Hai Cấm Vệ vội chạy tới đỡ y, mãi một lúc sau thần trí của Thượng Đỉnh Thiên mới tỉnh táo trở lại.
- Có... có phát hiện... huynh trưởng của Trẫm không?
- Thưa Bệ hạ, chúng thần chỉ nhìn thấy chiến trường khốc liệt từ xa, không dám tới gần quan sát. Bệ hạ yên tâm, Hoàng đế Bệ hạ của Sơn Nam Quốc cát nhân thiên tướng sẽ không có chuyện gì đâu.
- Đi mau! Đi tìm kỹ cho ta!
Thượng Đỉnh Thiên cắn cắn răng, đẩy Cấm Vệ đang đỡ mình ra, sải bước lớn đi về phía trước.
Vượt qua đường núi này là tới một cái khe sâu, khe không quá hẹp nhưng cũng không dài, đủ để trăm người dàn hàng ngang đi qua. Chỉ là lúc này binh sĩ của Trung Sơn Quốc ngay cả một bước cũng không dám bước qua. Họ đứng sững tại đó, sự mệt mỏi của cơ thể đã bị sự khủng hoảng thay thế. Đó là một sự khủng hoảng ăn sâu vào trong xương tủy, không thể kìm nén.
Trong khe sâu, nơi nào cũng đều là xác chết!
Con suối nhỏ trong khe cũng còn có thể thấy nước chảy thành màu đỏ, mùi khét của lá cờ bị đốt cháy và mùi thịt người cháy khét ngập tràn không khí. Nhìn từ xa, khe sâu chỉ vỏn vẹn mấy dặm mà phủ đầy xác chết nghiêng qua ngả lại. Tất cả đều là binh sĩ Sơn Nam Quốc, thảm thiết vô cùng.
Đẫm máu và khủng khiếp, như địa ngục Tu La.
- Đại ca! Là đệ hại huynh rồi! Đệ... đệ không nên để huynh tới!
Thượng Đỉnh Thiên hét lên một tiếng thảm thiết, rồi lăn ra ngất đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận