DU NGOẠN
Chém chết chín nghìn tù binh, đó không phải việc mà người nhân nghĩa nên làm. Đương nhiên, Lưu Lăng cũng không cho rằng mình là một người nhân nghĩa được vạn dân kính trọng và ngưỡng mộ. Có người khuyên Lưu Lăng làm vậy sẽ tổn hại đến thanh danh của Vương gia, về sau quân địch sẽ không dám đầu hàng nữa. Đối với sự nghiệp thống nhất Trung Nguyên cũng không có lợi, chi bằng thả ra. Dù là không thả, thì áp giải tới đồn điền ở hậu phương cũng tốt. Lưu Lăng chỉ mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Chiếu theo lệnh giết không tha, đến cùng máu vẫn tuôn chảy thành sông.
Đám dân chúng huyện Lai Hòa chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng máu tanh như vậy, khói lửa trên chiến trường còn chưa tán đi, chín nghìn cái đầu tù binh đã rơi xuống đất.
Đây là chín nghìn binh lính bạo ngược, đi theo Vương Trạng Nguyên đã lâu, trên người bọn chúng hoặc ít hoặc nhiều đã nhuốm bóng dáng Vương Trạng Nguyên. Để cho bọn chúng cảm giác được đau, thì mới có thể khiến chúng nhớ kỹ bài học. Đương nhiên, là dành cho kiếp sau. Lấy giết chóc ngăn giết chóc khẳng định không phải biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, nhưng không thể nghi ngờ là phương pháp xử lý trực tiếp nhất. Khiến thế giới cảm thụ nỗi thống khổ, khiến những kẻ phát động chiến tranh cảm giác được nỗi đau khắc cốt ghi tâm, thì mới làm cho bọn họ mỗi khi nhớ tới chiến tranh cả người sẽ sợ hãi run rẩy!
Lưu Lăng không phải kẻ lương thiện, cũng không phải quân tử đạo đức gì, sự nhẫn nại và lòng nhân ái có thể làm không tốt, nhưng lại chưa bao giờ buông bỏ chấp niệm trong lòng. Hoặc là không làm, nếu đã muốn làm, nhất định sẽ làm đến cùng! Nếu loạn thế có phân tranh, như vậy, hãy dùng bạo lực đến chấm dứt màn phân tranh này! Theo cách nói của Lưu Lăng, đã không thể dùng phương thức hòa bình để thúc đẩy thiên hạ thái bình. Như vậy, liền dùng nắm đấm đánh ra một mảnh thiên hạ thái bình đi!
Có người nói nhà quân sự đều là người mưu toan ngấm ngầm, như vậy Lưu Lăng không ngại lấy âm mưu giành thắng lợi. Âm mưu, dương mưu, đều có diệu kế an thiên hạ. Dẫn dụ Tật Tự doanh đến quyết chiến, đây là âm mưu của Lưu Lăng. Không thể phủ nhận một điều, âm mưu này rất thành công. Còn nhớ một câu nói bỡn cợt thế này. "Nếu trong đầu một người âm mưu đầy rẫy nhiều hơn cả đám lông rậm nơi vùng kín của hắn, vậy thì không phải nghi ngờ gì nữa, kẻ này chính là một nhân sĩ thành đạt."
Vương Trạng Nguyên chết, Tật Tự doanh bị diệt, đối với Chu quân đại doanh Khai Phong mà nói là một đả kích khổng lồ. Lý Thiên Phương mất đi không đơn giản là một mãnh tướng và ba vạn kỵ binh, cái hắn mất đi, còn có ý chí chiến đấu. Sau trận chiến hắn mới suy đoán ra, trận tập kích này hoàn toàn nằm trong dự tính của Lưu Lăng, thậm chí còn hoàn thành theo kế hoạch của Lưu Lăng. Tuy rằng người nọ ở xa ngoài ba trăm dặm, lại có thể đùa bỡn quân coi giữ Khai Phong trong lòng bàn tay. Lý Thiên Phương qua chiến bại lần này tổng kết, cho ra kết luận là, trong dã chiến, đối địch chính diện, không ai là đối thủ của Lưu Lăng!
Có lẽ Lý Thiên Phương kết luận có chút bi quan, nhưng làm Chủ tướng trấn thủ Khai Phong, hắn nhất định phải làm ra phân tích khách quan nhất. Hắn hạ lệnh đại quân thủ vững thành Khai Phong, không thể lại khinh suất cùng quân Hán giao chiến. Trong mắt của nhiều người đây là một biểu hiện nghênh chiến tiêu cực, không hề có chút khí phách của quân nhân, tâm huyết của một viên Đại tướng. Chỉ có điều quả thật không thể phủ nhận, nếu Chu quân thủ vững không ra, quân Hán tuyệt đối không thể công phá thành Khai Phong.
Điều Lưu Lăng muốn đúng là khiến hắn ta không dám ra thành.
Mục tiêu của hắn căn bản không phải là đánh chiếm Khai Phong, mà là Bùi Chiến ở phía bắc Hoàng Hà!
Sau khi đánh bại Tật Tự doanh, Lưu Lăng hạ lệnh cho đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Hơn năm vạn quân Hán, một trận chiến này tuy rằng đại hoạch toàn thắng, nhưng tổn thất cũng hơn bốn nghìn người. Mặc dù so với tổn thất của Chu quân thì nhẹ hơn rất nhiều, nhưng quân Hán từ xa tới, viện quân chưa đến, lấy nhân mã không đủ năm vạn trú đóng ở khoảng cách ba trăm dặm ngoài Khai Phong, quả là có chút mạo hiểm. Nếu chịu tổn thất quá lớn, quân Hán khó có thể chống đỡ. Chu quân dù bại trăm lần, nhưng chỉ cần là trên đất Đại Chu bọn họ sẽ rất nhanh chóng tái lập quân đội mấy chục vạn người. Mà quân Hán thì khác, nhân mã tiêu hao cần từ trong dân chúng Đại Hán chiêu mộ. Tuy rằng dân chúng Đại Chu không quá bài xích với việc quốc gia đổi chủ, nhưng vẫn rất ít người nguyện gia nhập quân Hán.
Đây là một nhân tố bất lợi rất lớn kìm hãm sự phát triển của quân Hán, mặc dù dân chúng liên miên bị triều đình Đại Chu giày vò tàn phá, nhưng từ sự kính sợ theo bản năng đối với triều đình, đám dân chúng không dám phản kháng triều đình trưng binh. Còn Lưu Lăng bất kể có đối đãi tốt với dân chúng thế nào chăng nữa, lại có mấy người nguyện ý cầm vũ khí đi liều mạng?
Ở Đại Hán, Lưu Lăng là sự tồn tại như thần linh. Một câu nói của hắn có thể khơi dậy lòng nhiệt huyết của vô số thanh niên buông cuốc cầm đao, nhưng ở Đại Chu, lời kêu gọi của hắn không có hiệu lực như vậy.
Lưu Lăng đang đợi, đợi một ngày nào đó dân chúng có thể tự mình giác ngộ. Hắn tin tưởng, ngày này không còn quá xa. Hắn thực hiện chính sách phân đất trong các khu vực hắn chiếm lĩnh, mỗi hộ dân đều được chia ít nhất mười mẫu ruộng tốt, đương nhiên, là cần chính tay bọn họ đi khai khẩn. Triều đình Đại Hán cung cấp hạt giống cho dân chúng, năm thu hoạch đầu tiên chỉ thu một phần mười sản lượng. Đối với dân chúng Đại Chu, đây quả là một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, bọn họ đều là nông dân, chẳng ngại làm ruộng, chỉ sợ không có đất cày cấy thôi.
Những địa phương bị chiếm lĩnh từ sớm, như Tấn Châu, Giáng Châu, Từ Châu đã qua hai năm rồi, hai năm qua dân chúng đã nếm được ngon ngọt. Quan phủ Đại Hán thu thuế má cực thấp, bọn họ còn dư lương thực còn có thể bán cho quan phủ với giá cao, và không một ai dám ở giữa lừa gạt ích lợi của dân. Giám sát vệ thuộc viện Giám sát Đại Hán đã trải rộng khắp các châu phủ, tên quan nào đui mù dám lừa dối chiếm lợi của dân, thì hãy chờ đón lưỡi đao giết người của viện Giám sát. Đám dân chúng ăn no, mặc ấm, trong những ngày tháng này bọn họ thấy được hy vọng. Nếu có một ngày, lại có kẻ khác đánh tới thì bọn họ sẽ làm sao?
Sở dĩ Đại Chu gần như bị diệt, chính là vì đánh mất lòng dân. Tại những nơi quân Hán chiếm lĩnh đời sống người dân rất tốt, liệu bọn họ có cho phép kẻ khác đến phá hoại cuộc sống tốt đẹp này? Lưu Lăng vững tin, một khi có người đến phá hoại cuộc sống hạnh phúc của họ, bọn họ sẽ không chút do dự mà cầm lấy vũ khí.
Chu Diên Công trấn thủ Tấn Châu, Hầu Thân trấn thủ Lạc Dương, có hai người bọn họ, Lưu Lăng vốn không phải lo phiền chuyện nhà.
Có đôi khi Lưu Lăng ngẫm lại việc làm của mình có cảm giác rất thành tựu hay không, hắn đã làm những gì? Đánh thổ hào, phân đất vườn! Nếu coi đây là một thủ đoạn lôi kéo dân tâm, như vậy không thể nghi ngờ, thủ đoạn này là hữu dụng nhất. Chiến tranh là chiến tranh của người dân, dựa vào chính là nhân dân. Những việc Lưu Lăng làm là dựa vào nhân dân để lấy được thắng lợi cuối cùng, mà không phải đang chiến tranh với nhân dân!
Thật ra, đối với tham quan ô lại dân chúng đối chọi không phải quá mức kiên quyết. Chỉ khi tham quan bỏ mặc việc dân, lúc này dân chúng mới phẫn hận thấu xương. Vả lại kẻ làm quan mà không tham, như vậy chẳng khác nào mèo con không ăn cá, mới đáng chê cười. Đây là một sự thật không thể ngăn cản, nhất định phải có phương pháp xử lý mới được. Lưu Lăng biết, Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương nổi danh giết tham quan. Văn bản pháp điển thời Minh triều viết rất rõ ràng, phàm là quan viên tham ô sáu mươi lượng bạc trở lên giết không tha. Về sau, giới định sáu mươi lượng bị hủy bỏ, phàm là quan viên bị kiểm chứng tham ô nhận hối lộ, bất kể chỉ nhận một lượng bạc cũng chiếu theo luật giết không tha. Triều Hồng Vũ, giết quan không dưới trăm nghìn người! Nhưng, có thể ngăn chặn được thói tham ô hay sao?
Cho nên, đồng thời với việc chế định chế độ quan viên khắc nghiệt, Lưu Lăng còn cho phép con cái quan viên kinh thương, hoặc là thuê số lượng lớn người dân nhàn rỗi gieo trồng nông trường, việc này hắn không ngăn cản. Nhưng, phàm là kẻ tham ô công quỹ, nhận hối lộ, ức hiếp dân chúng, hắn sẽ càng không nương tay so với Chu Nguyên Chương!
Cục diện quân Hán dần chuyển biến tốt đẹp, mà Đại Chu như mặt trời lặn về núi Tây rồi.
Bùi Chiến cho rằng, chỉ cần chiếm cứ được Khai Phong, trong tay khống chế một tiểu Hoàng đế, thì thiên hạ Đại Chu coi như là nắm giữ trong tay hắn rồi. Hắn đã sai, sai tới rối tinh rối mù. Chỉ có lòng dân hướng tới, mới thật sự là chiếm được thiên hạ!
Dân chúng huyện Lai Hòa tạm thời không hưởng được chính sách ban cho lợi ích thực tế của quân Hán, bởi vì quân Hán không tính ở nơi này đóng trại. Nơi này quá gần Khai Phong, là địa khu trọng yếu nhất của Đại Chu. Không chỉ Bùi Chiến Định An quân mà cả Hàn Dịch Chi Tả Võ Vệ, Đại tướng quân Tả Lĩnh Quân Vệ Nhạc Lạc, Đại tướng quân Hữu Lĩnh Quân Vệ Mi Hoang đều nhìn chằm chằm vào nơi này. Nhất là hai kẻ sau, không bị loạn chiến lan đến, thực lực bảo tồn vô cùng đầy đủ. Hai người này trước nay vẫn luôn là "Tiêu không rời Mạnh", là đôi anh em kết nghĩa cùng tiến cùng lui. Binh mã Tả Hữu Lĩnh Quân Vệ hợp chung với nhau lên đến hơn trăm nghìn, là một lực lượng không thể khinh thường.
Vốn Hữu Lĩnh Quân Vệ trú đóng ở Thanh Châu, nhưng từ sau khi Định An quân tiến bắc, vì để tăng cường thực lực chống lại sự đe dọa của Bùi Chiến. Mi Hoang dẫn dắt đại quân rời khỏi Thanh Châu, cùng Tả Lĩnh Quân Vệ hội hợp trú đóng ở Cổn Châu. Cổn Châu cách Khai Phong chỉ có năm sáu trăm dặm, trong vòng mười ngày đại quân có thể giết đến. Hiện giờ Bùi Chiến đang lãnh binh cùng tàn binh Thành Đức quân giao chiến ở phía bắc Hoàng Hà, nói không chừng Nhạc Lạc và Mi Hoang sẽ xem chuẩn thời cơ tiến công Khai Phong.
Lý Thiên Phương vì bảo vệ Khai Phong, sau khi mất đi ba vạn kỵ binh Tật Tự doanh thì nhận ra rằng tuyệt đối không thể lại mất đi Trịnh Châu. Trịnh Châu còn, tương đương phía tây Khai Phong có một cánh cổng sắt bền chắc, nếu Trịnh Châu mất, Khai Phong liền nguy rồi. Vì thế, hắn chi mười lăm nghìn quân trú đóng ở Trịnh Châu, từ đó Trịnh Châu có gần ba vạn nhân mã. Con người Ngô Tử Lai này mặc dù là quan văn, nhưng tính cách cứng cỏi, một lòng trung thành và tận tâm với Đại Chu, dưới sự lãnh đạo của hắn, Trịnh Châu cũng được bố phòng như thùng sắt không gì phá nổi. Sự thật sau này chứng minh, văn nhân dụng binh, không phải hoàn toàn vô dụng. Quân Hán vây công Trịnh Châu ba tháng, nhưng lại không thể phá!
Đương nhiên, đây là chuyện về sau. Bây giờ ánh mắt Lưu Lăng đang hướng về phía bắc Hoàng Hà.
Lưu Lăng phái ra thám báo trinh sát hành động của quân phòng thủ Trịnh Châu, ở tại huyện Lai Hòa chờ nhân mã của Hoa Linh tới. Binh mã nghỉ ngơi dưỡng sức, ngược lại không có việc gì làm, Lưu Lăng dẫn theo Trần Tử Ngư và Mẫn Tuệ, ba người thay đổi trang phục hàng ngày, vào huyện nhỏ Lai Hòa du ngoạn. Thật ra là Lưu Lăng nhận ra Mẫn Tuệ không thích ứng được với cuộc sống quân lữ, cho nên lúc này mang theo nàng ra ngoài dạo chơi một chút. Xung quanh huyện Lai Hòa đều là bình nguyên, không núi không nước, chỉ có mỗi tòa huyện thành nhỏ này có thể đi dạo. Hiện giờ huyện Lai Hòa đang bị quân Hán bao vây, nên không cần thiết mang theo thị vệ. Có điều Trần Tử Ngư thân là quan lớn tối cao của Giám sát viện trong quân, đối với sự an toàn của Lưu Lăng nàng phải chịu trách nhiệm. Đương nhiên, dù Trần Tử Ngư không vì chức trách ở Giám sát viện, thì nàng cũng quyết không cho phép bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với Lưu Lăng.
Hộ vệ Lục xử Giám sát viện đang âm thầm che chở ba người vào huyện thành Lai Hòa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận