Ra khỏi thị trấn Cố An, đội kỵ mã thuận theo đường quan đạo bằng phẳng một mực đi về hướng Nam. Thị trấn Cố An đi về hướng Nam chưa đến chín mươi dặm chính là thành Bá Châu, trong lúc bọn người Lưu Lăng còn đang đi đường thì trong viện của nha phủ Bá Châu và đường lớn ở cửa trước đã bị đông một tầng băng màu đỏ. Trong tháng Chạp, nước rơi trên mặt đất rất nhanh sẽ đóng băng. Máu nóng hầm hập rơi trên mặt đất, đông còn nhanh hơn so với nước.
Hơn ngàn tên quân Hán lưu thủ ở Bá Châu cũng không bị người của Dương Nhất Sơn đuổi cùng giết tận. Khoảng chừng sáu trăm người bị nhốt ở hậu viện của nha phủ Bá Châu, quan quân có cấp bậc Thập Phu Trưởng trở lên đều bị giết rồi, còn lại những binh sĩ bị tước vũ khí sau khi bị trói lại thì đứng trong sân đông lạnh, qua một ngày một đêm, mấy mươi binh lính bị thương nặng đã cứng ngắc như đá.
Các binh sĩ đều đang trầm mặc, trầm mặc giống như khí trời rét lạnh này vậy. Bắt đầu từ giờ Sửu tối hôm qua bên ngoài sân bỗng nhiên truyền đến âm thanh của từng đợt chém giết, còn có tiếng phi ngựa gầm rú quen thuộc của đội kỵ binh khi tập hợp xung kích của binh sĩ người Hán. Các binh sĩ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không biết những mã tặc giả trang thành quan binh quân Hán lại đang giết người nào. Bọn họ thân là chiến binh chính quy của Đại Hán, bị một đám mã tặc đánh bại bắt làm tù binh, điều này đối với bọn họ là một sự sỉ nhục, tuy rằng đám mã tặc kia giơ cờ hiệu quân Hán vào thành đột nhiên làm loạn, nhưng thua vẫn là thua.
Tiếng hảm sát kéo dài hơn một canh giờ, lúc bên ngoài yên tĩnh trở lại thì sắc trời cũng đã tối. Có thể thấy ánh lửa bên ngoài tường viện, sắc mặt của các binh sĩ đều mỏi mệt như nhau, thậm chí không có ai hứng thú nói chyện với nhau.
Đột nhiên, cửa sân bị xích sắt khóa chặt bỗng dưng bị vật nặng nào đó đụng mở ra. Tiếp đó, dưới sự chiếu rọi từ những ngọn đuốc, rất nhiều người mặc áo giáp của kỵ binh Đại Hán nối đuôi nhau vào.
Một tướng quân mặc áo giáp màu đen bước vào hậu viện, đứng trong sân nhíu nhíu mày nhìn các binh sĩ bị trói dưới đất.
- Còn quan quân nào còn sống không? Đứng ra gặp ta!
Tướng quân mặc áo giáp đen hô một tiếng.
Binh sĩ quân Hán đang bị trói đột nhiên có phản ứng, mọi người khó khăn đứng lên, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp đội hình. Tuy rằng bọn họ vừa nhịn đói vừa bị lạnh cả đêm, tuy rằng tay chân của họ tê cứng huyết mạch không lưu thông, tuy rằng bọn họ có rất nhiều người trên người mang theo vết thương, tuy rằng hai tay của họ bị trói chặt, nhưng trong một khắc khi họ đứng dậy, bọn họ đều ưỡn cao ngực.
- Bẩm báo tướng quân, ngày hôm trước cảnh vệ doanh Bá Châu bị đánh bất ngờ, quan quân có cấp bậc Thập Phu Trưởng trở lên đều tử trận.
Một vị Ngũ Trưởng đứng ở trên cùng bước lên một bước, nhìn vào tướng quân mặc áo giáp đen chi tiết hồi báo.
Tướng quân mặc áo giáp đen ừ một tiếng nói:
- Ngươi tên gì, nhập ngũ bao nhiêu năm rồi?
Ngũ Trưởng kia lớn tiếng đáp:
- Ty chức là Vương Chấn Thủy, nhập ngũ vào năm đầu Đại Thống Đại Hán, Ngũ Trưởng!
Tướng quân mặc áo giáp đen gật gật đầu nói:
- Từ ngày hôm nay trở đi ngươi chính là Thiên Phu Trưởng của cảnh vệ doanh Bá Châu.
Y vung tay lên, các binh sĩ đứng phía sau y dứt khoát tiến lên phía trước cởi bỏ trói trên người của quân Hán. Sau đó các binh sĩ được cởi trói giúp những đồng đội khác cởi trói. Rất nhanh, sáu trăm binh sĩ đã được giải thoát ra, cơ thể của họ đều tê cứng, cánh tay của nhiều người đều là màu tím, các binh sĩ thử cử động thân thể, để máu dần dần lưu thông.
Vương Chấn Thủy có chút ngơ ngác đứng đó, không ngờ rằng bản thân bỗng dưng lại được thăng lên làm Thiên Phu Trưởng.
Một tên kỵ binh lang tướng chạy qua đem sợi dây trên người hắn cởi ra rồi nói:
- Đại Hán Hoài Hoá đại tướng quân Triệu tướng quân ở trước mặt ngươi, còn không mau bái kiến!
Hoài Hoá đại tướng quân?
Vương Chấn Thủy hơi sửng sốt, lập tức bừng tỉnh.
Chính tam phầm Hoài Hoá đại tướng quân của Đại Hán, họ Triệu chỉ có một người!
- Ty chức tham kiến tướng quân!
Vương Chấn Thủy động tác cứng ngắc hành quân lễ, vì cánh tay tê cứng nên động tác không đúng chuẩn lắm, nhưng lại hết sức trang nghiêm.
Triệu Nhị gật gật đầu nói:
- Chuyện hôm qua ta đã biết rồi, đám mã tặc đó toàn bộ đã bị tru sát, bây giờ dẫn người của ngươi thay một bộ quần áo sạch, ăn sáng xong chỉnh đốn trật tự, trấn an dân chúng, thanh lý chiến trường. Ta còn phải nhanh chóng về đại doanh U Châu, bổ sung thêm binh lính cho ngươi, từ hôm nay trở đi ngươi chính là Thiên Phu trưởng, trước khi đại quân điều quân trở về thành Bá Châu phải giao cho ngươi rồi.
Triệu Nhị vỗ vỗ vai của Vương Chấn Thủy nói:
- Vương gia đã biết chuyện của ngày hôm trước, Vương gia đã nói, chuyện này không trách các ngươi, trong lòng các ngươi không cần tự trách. Trông coi thành trì thật tốt, sắp xếp ổn thỏa cho những huynh đệ bị thương, hậu táng cho người chết.
Vương Chấn Thủy ưỡn ngực nói:
- Ty chức hiểu rõ!
Triệu Nhị gật gật đầu, sau đó xoay người đi nhanh ra ngoài. Trên đường lớn bên ngoài nha phủ Bá Châu, mấy ngàn kỵ binh hùng tráng đã vào đội hình chờ phân phó. Ngọn lửa cháy phần phật chiếu rọi như bình minh, dưới ánh lửa, bóng dáng của kỵ binh hiện lên thật khí phách uy vũ, Triệu Nhị đi đến chiến mã của mình xoay người lên ngựa, phất tay chỉ về phía trước. Một đội kỵ binh hô hào mà đi, hướng về hướng cửa thành mà đi. Triệu Nhị lập tức thúc vào toạ kỵ, mang theo đại đội kỵ binh rời khỏi thành Bá Châu.
Vương Chấn Thủy nhìn bóng lưng đội kỵ binh rời đi, trong mắt có dòng nước mắt nóng tràn ra.
- Các huynh đệ nhìn thấy chưa! Vương gia phái Hoài Hoá đại tướng quân đến cứu chúng ta! Vương gia nói người đã biết chuyện ngày hôm trước rồi, Vương gia nói không phải là lỗi của chúng ta, kêu chúng ta an tâm thủ thành!
Mấy trăm bình lính tập trung ở phía sau Vương Chấn Thủy giơ cánh tay phải lên hô:
- An tâm thủ thành! Hán Vương uy vũ!
- Hán Vương vạn tuế!
Không biết là ai hô lên một câu, trong thanh âm còn mang theo chút non nớt, nhưng lại chân tình thực ý như thế.
Tình cảnh lập tức yên tĩnh xuống, mọi người đều thuận theo thanh âm nhìn về phía người binh sĩ trẻ tuổi hô lên câu kia. Binh sĩ kia đỏ mặt, lập tức nhận ra hô như vậy có chút vấn đề. Nếu Hán Vương là vạn tuế, vậy vạn tuế là cái gì? Mặc kệ nó! Binh sĩ trẻ tuổi ưỡn ngực, lại giơ cánh tay phải:
- Hán Vương vạn tuế!
Vương Chấn Thủy cười nhìn binh sĩ trẻ tuổi, sau đó giơ ngón tay cái lên.
Khi đội kỵ binh của Lưu Lăng đi đến buổi trưa cũng chỉ mới đi ba mươi mấy dặm, tại thôn Ngưu Đầu tìm vài hộ gia đình, đưa chút ngân lượng sau đó ăn một bữa tuy rằng đạm bạc nhưng lại là một bữa trưa rất thơm ngon. Sau khi nghỉ ngơi một chút thì tiếp tục lên đường, Lưu Lăng nhìn nơi mà đời sau đã đổi tên thành thôn Ngưu Đà này, nghĩ tới lúc bản thân ở đời trước đã từng vài lần đến nơi này trong lòng bỗng sinh ra một chút hoài niệm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận