Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 472: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
MƯỜI HAI KIM Y.
Lưu Lăng đang đứng trước bản đồ nghiên cứu đường hành quân, đường lối hành quân của quân Tây Hạ Bắc thượng. Phía Bắc Kỳ Liên sơn người Khiết Đan có một đạo phòng tuyến, Đại tướng quân Liêu Hàn Diên Thọ xuất lĩnh mấy vạn đại quân trấn thủ nơi này, quân Tây Hạ muốn đánh lén Thượng Kinh không thể đi qua đường này. Mà phía Đông chính là phạm vi thế lực Tây Kinh Đại Liêu, theo tin tình báo báo đến Da Luật Hùng Cơ đã điều tập binh mã đến U Châu nhưng quân Tây Hạ không thể nào yên lặng không một tiếng động đi qua Đại Đồng.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu không thể nào mang đường lối hành quân nói rõ với Lưu Lăng, viện Giám sát tình báo tuy chuẩn xác nhưng không có bản lĩnh biết trước được, đại quân Tây Hạ nhất thời không xuất binh, người viện Giám sát dù đứng trước cửa nhìn chằm chằm cũng không thể nào biết trong cửa có việc gì, cho nên hiện tại Lưu Lăng cũng chỉ có thể dựa vào bản đồ mà phân tích đường lối hành quân của người Tây Hạ. Thời đại này không ai xem trọng tình báo như Lưu Lăng, đây cũng là điểm mấu chốt mà quân Hán bách chiến bách thắng, từ sau khi xuyên không Lưu Lăng dù có biết rõ lịch sử, căn bản hắn cũng không xác định mình ở nơi này xác minh lịch sử đã ghi lại, vì cục diện lúc này đã xuất hiện rất khác so với ghi chép của lịch sử nên những điều hắn biết cũng không thể dùng được.
Dựa vào những kiến thức hắn học đời sau hắn có thể trở thành danh tướng bách chiến bách thắng sao? Điều này tuyệt đối không thể nào, thời này nhiều con cháu thế gia thuộc lòng binh thư cũng quá nhiều nhưng không lẽ như thế ai cũng có thể trở thành danh tướng cả sao? Lưu Lăng không đọc qua nhiều binh pháp, điều hắn biết so với người khác cũng không khá hơn là bao. Việc xuyên không không phải rất có ích cho hắn sao? Thật sự chỉ vô ích, sở dĩ Lưu Lăng có thành tựu như ngày hôm nay nguyên nhân lớn nhất chính là nhờ hắn xem trọng công tác tình báo.
Hắn biết kẻ thù, kẻ thù không biết hắn đây chính là nguyên nhân vì sao hắn thắng liên tiếp.
Chính vì những thành công của hắn mà hiện tại rất nhiều người đều nghiên cứu binh pháp mà hắn sử dụng. Trong mắt nhiều người Lưu Lăng chính là nhà binh pháp, mỗi cuộc đại chiến thắng lời đều sẽ có người cẩn thận phân tích chiến lược của hắn sau đó suy đoán Lưu Lăng dùng đến kế sách gì. Lưu Lăng biết được điều này thì có lẽ hắn chỉ biết cười khổ một tiếng, hiện tại trong ba mươi sáu kế hắn còn chưa thuộc sao có thể giống một nhà binh pháp chứ, cho nên căn bản Lưu Lăng không sợ người ta nghiên cứu chiến thuật binh pháp bởi vì cứ mỗi lần chiến đấu hắn đều căn cứ theo tin tình báo mà bố trí, nếu cứ như thế mà có người tìm ra được quy luật thì thần kỳ thật.
Hiện giờ Lưu Lăng đã có thói quen nắm hành động người khác trong tay, tuy rằng đường lối hành động của người Đảng Hạng không giống quân Hán nhưng Lưu Lăng cũng không thể không biết gì được.
Chính thế mới nghiên cứu bản đồ, Triệu Đại vị Chỉ huy sứ viện Giám sát mang thư vào lều lớn cho Lưu Lăng.
- Vương gia, Trần cô nương đã đến Tấn Châu rồi.
Triệu Đại mang tin tức từ Viện giám sát đến đưa cho Lưu Lăng.
Lưu Lăng nhìn xem cười cười, hắn ngồi ngẫm nghĩ một chút hỏi Triệu Đại:
- Có tên nào hay không góp chút ý kiến đi.
Triệu Đại nói:
- Thuộc hạ không dám đặt tên cho tiểu Vương gia.
Lưu Lăng cười nói:
- Sao ngươi dám xác định đó là con trai.
Triệu Đại ngẫm nghĩ một chút nói:
- Công chúa thuộc hạ cũng không dám chắc.
Lúc này Lưu Lăng là Hán Vương, nếu sinh con gái trở thành quận chúa, Triệu Đại lại gọi Công chúa một cách tự nhiên như vậy khiến Lưu Lăng cũng không cảm thấy có gì lạ. Trong mắt Triệu Đại cùng quân dân người Đại Hán dù Hán Vương không xưng đế nhưng hắn mới là Hoàng đế chân chính, tiểu Hoàng đế Lưu Lập... Mọi người đã sớm không để ý đến, không phải mọi người không tôn trọng tiểu Hoàng đế mà căn bản mọi người không để ý đến.
- Nói đi, cứ nói đi làm gì có nhiều quy tắc như thế.
Lưu Lăng nói.
Triệu Đại nói:
- Vậy thì thuộc hạ lỗ mãng nói vậy
Lưu Lăng nói:
- Ngươi lỗ mãng còn thiếu hay sao?
Triệu Đại ngượng ngùng cười cười nói:
- Nếu tiểu Vương gia thì .... Công tử tới từ Hoa Hạ, kế thừa phát huy uy đức Vương gia, gọi là Đức Hoa thì thế nào?
Lưu Lăng như quái vật liếc nhìn Triệu Đại nói:
- Vậy từ Hongkong đến thì sao?
Triệu Đại không hiểu được lời Lưu Lăng nói nên kinh ngạc hỏi:
- Hongkong là nơi nào?
Lưu Lăng khoát tay cười nói:
- Vui thôi, tên này không được, còn tên nào khác.
- Thuộc hạ học thức có hạn, nếu là Chu Diên Công ở đây thì tốt rồi, Chu đại nhân là người học hỏi uyên bác điểm này thuộc hạ không bằng Chu đại nhân. Đại nhân có thể viết phong thư cho Tể tướng, dùng Viện giám sát làm con đường truyền tin... Lão Tể tướng mấy ngày sẽ lấy cho Vương gia một đống tên để ngài chọn.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút nói:
- Thôi đi, con của mình tên tự mình đặt vẫn tốt hơn, ta chỉ muốn ngươi hỗ trợ suy nghĩ một chút thôi, trong thời gian ngắn ta cũng không nghĩ ra tên nào hay cả.
- Nếu là con gái thì sao?
Lưu Lăng cau mày nói:
- Không biết tất cả cha mẹ muốn đặt tên cho con mà phải hao tổn cân não như thế này không, muốn đặt tên vừa may mắn vừa an khang. Thôi đi, dù sao cũng còn mấy tháng nữa mới sinh, đứa nhỏ sinh xong đặt cũng chưa muộn, trước tiên nói một chút về triều đình đi, trong viện có tin tức gì mới sao?
Triệu Đại nói:
- Thuộc hạ phái người có sở trường kiểm tra chuyện này, lúc trước khi Kỳ Lân Vệ giải tán Lang Thanh tướng quân cung cấp danh sách hiện tại xem ra danh sách này cũng không thực. Tuy nhiên Vương gia cũng không cần để ý vì người đơn độc có thể tạo nên được gió lớn sao? Nhưng thật ra có chuyện cần chú ý... Căn cứ tin tức trong viện truyền đến tính tình bệ hạ lúc này có nhiều thay đổi giống như một đứa trẻ vậy.
Lưu Lăng cười cười nói:
- Một người sáu tuổi đã không giống một đứa con nít nhưng tới mười tuổi đột nhiên lại giống đứa con nít thật sự không biết hắn ta nghĩ thế nào, một bông chíp thô thì làm thành đại sự gì được, điều tra một chút, Lưu Lập tuy cẩn thận nhưng lòng dạ vẫn còn khá non, có một số việc không thể nào giấu được, xem trong triều ai làm ảnh hưởng đến hắn.
Triệu Đại gật gật đầu nói:
- Thuộc hạ đã tra xét rồi tuy nhiên thuộc hạ cho không phải trọng thần trong triều, về phần có phải văn nhân ngu trung nào ảnh hưởng đến bệ hạ hay không cũng không khó xác định lắm.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói:
- Tuy rằng thoạt nhìn chỉ là một việc nhỏ thôi nhưng nói chung có chỗ không ổn, trận chiến Thương Châu không dùng đến Tiên Phong doanh của Quý Thừa Vân nên lệnh hắn ta mang quân Tiên Phong quay về Tấn Châu âm thầm hộ vệ vương phủ. Mặt khác đem việc này cho Lang Thanh biết, hắn ta là Vũ Lâm Vệ tướng quân, chuyện trong cung hắn khó chối bỏ được sai lầm này.
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra khi Tử Ngư sinh thì đại quân sẽ từ Nam trở về rồi, ta trở lại Tấn Châu trước, trước hết làm rõ ràng việc đứa bé Lưu Lập này có phải muốn chơi trò tập làm người lớn hay không.
Triệu Đại cau mày nói:
- Thuộc hạ... Thuộc hạ nói lời này có đại nghịch bất đạo... Nếu Vương gia không đành lòng, việc này giao lại cho thuộc hạ.
Lưu Lăng ngẩng đầu nhìn Triệu Đại nói:
- Đúng là ta vẫn phải tôn trọng Thái hậu, nàng ta cũng không dễ dàng gì. Nhìn đi nhìn lại sau vài năm ta không có thời gian ở Tấn Châu, chuyện trong triều dù sao cũng phải có người ở đó mới tốt. Sau khi giải quyết xong chuyện Trung Nguyên rồi tất nhiên sẽ dụng binh Nam Đường, trong vòng năm năm bình định Giang Nam kế hoạch này cũng không thay đổi. Hầu Thân và Tạ Hoán Nhiên là ta tín nhiệm đấy, trong triều có bọn họ sớm muộn gì Chu Diên Công cũng trở về trấn thủ phòng Quân Cơ, không có chuyện gì khác phát sinh chỉ cần... Chỉ cần hắn ta thành thật thì để hắn cả đời yên ổn làm Hoàng đế cũng không phải không được.
Triệu Đại lắc đầu nói:
- Thật sự không được thì Vương gia nên sớm đưa ra quyết định quyết đoán thật tốt, Đại Hán này là Đại Hán của Vương gia không phải của những người khác. Do dự không quyết đoán sẽ sinh ra hậu hoạn. Phá rồi lại lập mới có thể củng cố.
Lưu Lăng đúng là vẫn không thể nào hạ quyết tâm được, dù sao đứa bé này cũng là cháu của hắn, cho dù đứa cháu này tâm hoài quỷ kế nhưng mẹ của hắn lại là một phụ nữ hiểu rõ lý lẽ. Những việc làm của Tô Tiên Lê bao gồm cả giải tán Hắc Kỳ Lân Quân cũng vì bảo vệ con nàng. Nếu nói Lưu Lăng là người có lòng dạ đàn bà thì cũng đúng vì đối với nữ nhân hắn không đành lòng quá ác tâm.
Triệu Đại không nói gì thêm trong lòng đối với chuyện Vương gia nói không cho là đúng, Lưu Lăng khó có thể tránh khỏi nhớ đến tình cảm cũ nhưng gã đối với Gia Phong Hoàng Đế Lưu Trác cũng không có hảo cảm gì. Lúc trước khi Lưu Lăng bị nhốt trong thiên lao gã và Triệu Nhị hai người còn nghĩ cách vào Hoàng cung ám sát lão Hoàng đế, sau khi Gia Phong Hoàng đế đăng cơ Triệu Đại không chỉ một lần có sát tâm này, nếu không phải Lưu Lăng kiềm hãm, lúc trước với thế lực đã nắm trong tay Triệu Đại dám làm mọi chuyện lắm.
Quân nhân bọn gã đối với quan văn không cùng suy nghĩ, bọn họ đối với Lưu Lăng một lòng trung thành do qua nhiều năm gắn bó và chiến đấu, trong nhiều năm họ cũng xem Lưu Lăng chính là Hoàng đế Đại Hán, hơn nữa thiên hạ Đại Hán hiện giờ đều do một tay Vương gia cầm đao mà giành lấy, những chiến công này không một chút nào dính dáng đến tên tiểu Hoàng đế oắt con kia. Quan văn có lẽ đối với Hoàng đế có chút sợ hãi và kính trọng nhưng bọn họ thì không.
Thấy cuối cùng Lưu Lăng cũng không chịu quyết định Triệu Đại nói:
- Vậy trước tiên xem một chút trò chơi tập làm người lớn này chung quy cũng không thể nào gạt được ánh mắt Vương gia.
Gã ta nhớ rõ Vương gia đã từng nói một câu "bất kể âm mưu quỷ kế gì, khi đối mặt với thực thực tuyệt đối đều không chịu nổi một kích". Cho dù tiểu hoàng đế kia muốn làm những chuyện gì đi nữa thì Vương gia chỉ cần động một ngón tay liền có thể nghiền y thành tro bụi, điều này căn bản không phải một cuộc tranh tài cùng đẳng cấp, hơn nữa gã cũng biết Vương gia không thích cùng một đứa bé chơi trò chơi tập làm người lớn này cho nên Triệu Đại cũng không khuyên nữa. Tiểu Hoàng đế kia thật sự đùa quá trớn rồi, nếu Vương gia thật sự tức giận thì muốn thoát khỏi rắc rối không phải dễ dàng.
- Có tin gì của Nhiếp công tử không?
Lưu Lăng hỏi.
Triệu Đại nói:
- Nhiếp công tử đã đến Kim Lăng, ngày đầu tiên ở lại nhà trọ, đêm đó vào Nam Đường trong Hoàng cung, sau đó mang vài món ăn quý và lạ lên trên nóc đại điện Huyền Vũ của Nam Đường Hoàng đế Lý Dục uống rượu ngắm trăng. Ngày thứ hai Nhiếp công tử trên đường vô tình gặp thần y Ngô Bổn, hai người lại đến quán rượu Hồng Phúc uống rượu.
Lưu Lăng cười ha hả nói:
- Bọn họ giống thần long thấy đầu không thấy đuôi mà lại có thể gặp được nhau, ta cũng muốn gặp thần y Ngô Bổn lâu rồi nhưng không có cơ hội. Chạy đến nóc nhà đại điện Huyền Vũ uống rượu tên Nhiếp Niếp này quả đúng thiên hạ vô song.
Triệu Đại cười nói:
- Vào đại điện trong Hoàng cung Nam Đường trộm thức ăn cùng rượu của Hoàng đế sao có thể không là thiên hạ vô song được.
Đột nhiên Lưu Lăng hỏi:
- Cơ Vô Danh không phải cũng chỉ dùng kiếm hay sao?
Triệu Đại gật gật đầu.
Lưu Lăng nói:
- Bảo Cơ Vô Danh ở Kim Lăng đợi đi, chỉ cần sử dụng kiếm đi theo Nhiếp Niếp lâu một chút sẽ có lợi đấy.
- Mặt khác nếu Cơ Vô Danh đã tiến đến Nam Đường Hoàng cung thì cũng đã quen đường rồi, bảo hắn lưu ý hành động của Lý Dục, hành động trong quân của Nam Đường, nói chung lưu ý đến hành động của Hoàng đế, lại điều một đội mật điệp lặng lẽ đi Kim Lăng trực tiếp nghe chỉ thị của Cơ Vô Danh.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút nói:
- Triều Cầu ca ở Thượng Kinh, huynh đệ Nhiếp thị ở Tấn Châu, Cơ Vô Danh ở Kim Lăng, người kia bên cạnh ngươi không đi được, vậy điều Ninh Hoan ở Tây Kinh trở về đi, bảo hắn ta cũng đi Tấn Châu đi, không có việc gì có thể ở đỉnh Hoàng cung ngắm trăng.
Triệu Đại cười nói:
- Ninh Hoan... Đã ở Tây Kinh rất thư thái cũng nên trở lại rồi.
- Điều Trần Tiểu Thụ cũng trở về ở bên cạnh ta chờ lệnh, bên Khai Phong cũng có chuyện quan trọng, Thượng Kinh có Tiểu Triều, Hưng Khánh phủ có Thiết Lão Lang, Kim Lăng có Cơ Vô Danh, Ích Châu có Mộc Thu Phong, Vũ An có Địch Phù Chu, những Kim Y nào không có nhiệm vụ thì triệu hồi về viện đi.
Triệu Đại vâng một tiếng nói:
- Kỳ thật có thể điều trở về nhanh chóng cũng chỉ nói đến một người, người đó vẫn còn ở ẩn.
Lưu Lăng cười cười:
- Ai có thể nghĩ đến.. Hắn cũng là Kim Y trong viện?

Bình Luận

0 Thảo luận