Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 344: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
QUYẾT ĐỊNH THẮNG LỢI NGOÀI NGÀN DẶM XA
Hai cô gái chỉ mới qua tuổi 16, như nụ hoa vừa chớm nở, khiến người ta thấy thương tiếc. Lưu Lăng không phải mãng hán tay độc bẻ hoa, vì thế, lần đầu tiên của 2 cô gái không có quá nhiều đau khổ. Nói không đau là giả, nhưng đời con gái thế nào cũng phải trải qua một lần đau đớn, mới có thể đón tiếp thời gian hạnh phúc về sau.
Đối với những cô gái mới trải nghiệm lần đầu, Lưu Lăng đương nhiên không thể đòi quá nhiều lần. Gia Nhi còn đỡ, dù sao cũng luyện công từ nhỏ, sức chịu đựng của cơ thể mạnh hơn Huân Nhi rất nhiều. Nàng cau mày, nắm chặt nắm tay nhỏ bé, cắn răng chịu qua nỗi đau đầu tiên, rồi sau đó dần dần thích ứng cảm giác bị cái vật to lớn đó lấp đầy. Mà Huân Nhi, tuy rằng lâu lâu cũng có luyện tập công phu quyền cước, nhưng vẫn kém xa Gia Nhi.
Tiếng kêu của nàng, thật sự là làm Lưu Lăng hết cả hồn.
Cơ thể nàng nhạy cảm hơn nhiều so với người thường, cho dù chỉ là động tác nhè nhẹ dịu dàng nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy khó lòng thích ứng. Nàng liên tiếp kêu khổ như thế Lưu Lăng cũng hết cách, chỉ đành ủy khuất Gia Nhi chịu đựng thêm mấy phần. Nhưng cho dù là như vậy, tới cuối cùng vẫn là Lưu Lăng dạy Huân Nhi "công phu bằng miệng", hai nàng mới được giải thoát ra.
Tư vị lấy đi lần đầu tiên của cô gái tuy rằng rất tuyệt, nhưng sự không thoải mái của đối phương làm cho quá trình này trở nên không được hoàn mỹ. Lưu Lăng tuy không thể nói là quen đường quen lối, nhưng nói gì thì cũng đã có 3 lần kinh nghiệm thực chiến. Nếu nói tới mức độ nhạy cảm của cơ thể, Trần Tử Ngư tuy rằng tuổi có hơi lớn, nhưng có lẽ vì lý do trưởng thành nhất chăng, ngược lại luôn là người bại trận sớm nhất. Mà Lư Ngọc Châu ít tuổi nhất, sức chịu đựng còn lợi hại hơn 2 người Liễu Mi Nhi và Trần Tử Ngư hợp lại. Mà sự nhạy cảm của Huân Nhi, còn mạnh hơn của Trần Tử Ngư một chút, cũng may Lưu Lăng có kinh nghiệm, vì thế đêm đầu tiên của Gia Nhi và Huân Nhi không để lại ám ảnh tâm lý gì cho 2 người.
Sáng hôm sau, Lưu Lăng không để 2 nàng phục vụ mình thay y, mà dặn 2 người nghỉ ngơi một lúc. Hắn dậy từ rất sớm và ra vườn luyện tập khoảng một canh giờ, điều đáng ngạc nhiên là, tiểu nha đầu Hoa Đóa Đóa không tới luyện công. Từ sau khi Hoa Đóa Đóa tới đây, Lưu Lăng đã quen với việc có một con chim sẻ cứ luôn miệng líu lo bên cạnh khi luyện công, một ngày không gặp, ngược lại còn thấy không thoải mái. Trên đường luyện công về Lưu Lăng cố ý đi vòng tới phòng của Hoa Đóa Đóa hỏi thăm một chút, xem nàng có phải vẫn chưa hồi phục từ cơn hoảng sợ. Chỉ là đi tới trước cửa, thấy cửa phòng vẫn đóng chặt, Lưu Lăng chỉ đứng trước cửa mở mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, thở dài xoay người bỏ đi.
Sau khi hắn xoay người bỏ đi, Hoa Đóa Đóa đang nhìn chằm chằm hắn qua khe cửa thở phào nhẹ nhõm, lưng dựa vào cửa, thả lỏng nắm tay vừa nãy nắm rất chặt, cười một cách tự giễu, cũng không biết mình đang sợ cái gì.
Lưu Lăng về tới phòng rồi tắm rửa thay đồ, ăn sáng xong rồi, cho thân binh tới Viện Giám Sát gọi Chỉ Huy Sứ Triệu Đại tới Vương phủ. Ngồi trong thư phòng, Lưu Lăng lại ngẩng đầu nhìn bức chân dung của cha mẹ vào kiếp trước treo trên tường theo thói quen, khóe miệng câu lên một đường cong dịu dàng. Bức tranh này, dù Lưu Lăng đi tới đâu vẫn sẽ đem theo bên mình, tới thời đại này đã 10 năm rồi, Lưu Lăng vẫn không quên nụ cười và âm thanh của cha mẹ.
Đi theo Triệu Đại tới Vương phủ, còn có Trần Tử Ngư tối hôm qua ở lại Viện Giám Sát không có về nhà, và người đứng đầu Tứ Xử, Chu Vân Băng. Chu Vân Băng đẩy Triệu Đại tiến vào thư phòng của Lưu Lăng, Lưu Lăng phẩy tay, ra hiệu cho họ ngồi xuống.
- Vương gia, phía Hoạt Châu, xem ra tình hình thay đổi rồi.
Triệu Đại biết Lưu Lăng muốn tìm hiểu cái gì, sắc mặt của y vẫn trắng bệch, nhưng đôi ngươi lại vô cùng trong sáng. Đây là một người có tinh lực dồi dào, sự suy yếu của cơ thể hoàn toàn không làm mờ nhạt đấu chí của y.
Lưu Lăng gật gật đầu, không có biểu lộ ra sự kinh ngạc:
- Nói kĩ xem nào.
Triệu Đại nhìn Trần Tử Ngư một cái, thân là người đứng đầu Tam Xử chuyên về tình báo, Trần Tử Ngư là người có quyền phát ngôn nhất trong việc này. Sau khi nàng nhận được tin tức mới nhất thì ở lại luôn trong Viện Giám Sát Tam Xử, thời khắc chú ý tới tin tức không ngừng được truyền về. Thấy Triệu Đại ra hiệu cho mình báo cáo, Trần Tử Ngư đứng dậy nói:
- Vương gia, từ tình báo ta nhận được tới giờ có thể thấy, Triệu Thiết Quải của Quân Thành Đức và Bùi Chiến của Quân Định An, có 6 phần khả năng sắp phải giảng hòa.
- Trong quãng thời gian gần đây, Quân Thành Đức và Quân Định An đã đánh 21 trận lớn nhỏ ở Hoạt Châu, song phương đều có thắng thua. Quân Định An tuy rằng ít binh, nhưng chất lượng binh sĩ lại mạnh hơn Quân Thành Đức. Đánh suốt một tháng nay, 21 trận giao tranh, Quân Định An thắng 13 trận, nhưng Quân Thành Đức bắt người nhập ngũ đại trà, từ 200 ngàn nhân mã nhanh chóng tăng nhanh tới 500 ngàn nhân mã, thực lực chung mạnh hơn Quân Định An nhiều.
- Mật điệp của Tam Xử đã đánh vào Quân Thành Đức, chỉ là thời gian quá ngắn chưa thể tiếp cận Triệu Thiết Quải được. Từ quan sát gần đây nhất của mật điệp cho thấy, tín sứ của Bùi Chiến đã 3 lần ra vào đại doanh Quân Thành Đức. Tuy rằng mật điệp không cách nào tìm ra tin tức mà tín sứ của Bùi Chiến đem cho Triệu Thiết Quải. Nhưng từ phản ứng của Triệu Thiết Quải có thể thấy, song phương chắc đang bàn bạc thảo luận các sự việc có liên quan tới giảng hòa lui binh. Tin mới nhất sáng hôm nay nhận được, Triệu Thiết Quải đã định ngày, 20 tháng 3 sẽ đàm phán với Bùi Chiến ở bên hồ Tiểu Tinh phía thành bắc Hoạt Châu
Lưu Lăng nói:
- 20 tháng 3, còn nửa tháng nữa, sao cách lâu quá vậy?
Hắn nhìn Triệu Đại hỏi:
- Ngươi thấy sao?
Triệu Đại nói:
- Thuộc hạ nghĩ, Quân Thành Đức và Quân Định An giảng hòa chắc là không sai. Nhưng, bên muốn giàng hòa chắc chỉ có bên Bùi Chiến thôi.
Lưu Lăng cười cười, những gì Triệu Đại nói rất giống những gì hắn nghĩ.
Lưu Lăng cho thân binh lấy bản đồ ra, tìm thấy vị trí của Hoạt Châu, hỏi:
- Vị trí cụ thể của Quân Thành Đức và Quân Định An là ở đâu?
Trần Tử Ngư đi tới trước bản đồ, chỉ vào khu vực xung quanh Hoạt Châu. Nói:
- Trung quân của Quân Định An ở ngay trong thành Hoạt Châu, Bùi Chiến chính là ở Hoạt Châu chỉ huy. 300 ngàn Quân Định An, ngoài thành Hoạt Châu 150 ngàn, trong thành 50 ngàn, bến đò Phong Lâm ở phía đông thành 30 dặm có 50 ngàn thủ quân, bến đò Cổ Kiều ở phía tây thành Hoạt Châu 45 dặm có 50 ngàn thủ quân. Quân Thành Đức tổng cộng 500 ngàn đại quân, đóng tại bở bắc hồ Tiểu Tinh phía bắc thành Hoạt Châu, đại doanh kéo dài tới 60 dặm, chia làm 6 doanh: Hổ, Báo, Lang, Hùng, Sư, Ưng, trong đó 5 doanh đầu tiên mỗi doanh 90 ngàn binh sĩ, đều là lính bộ, Ưng Doanh là đại doanh kỵ binh, có 50 ngàn kỵ binh.
Lưu Lăng gật đầu hỏi:
- Ưng Doanh ở vị trí nào?
Trần Tử Ngư chỉ 1 vị trí ở hướng tây bắc thành Hoạt Châu và nói:
- Ở đây, cách thành Hoạt Châu 30 dặm.
Lưu Lăng nhìn Trần Tử Ngư và hỏi:
- Triệu Thiết Quải tại sao lại hẹn Bùi Chiến 15 ngày sau bàn tiếp, giờ đã nghĩ thông chưa?
Trần Tử Ngư cau mày, ngẫm nghĩ một hồi, bỗng mắt sáng lên:
- Ý của Vương gia là, Triệu Thiết Quải định giương đông kích tây?
Lưu Lăng ha ha cười nói:
- Mặc dù không trúng nhưng cũng gần như vậy.
Hắn ngồi xuống rồi nói:
- Bây giờ sau lưng Bùi Chiến và Triệu Thiết Quải mỗi người một tiểu Hoàng đế, có tiền đề này, cả hai đều không ai có thành ý đàm phán cả. Bùi Chiến đề ra giảng hòa, chắc chẳng qua là kế hoãn binh mà thôi. Quân Thành Đức thế đông, một khi toàn diện quyết chiến Quân Định An rất khó địch lại. Vả lại Quân Định An còn phải chia quân ra canh chừng hai bến đò này ở 2 bên đông tây thành Hoạt Châu, để phòng Quân Thiên Đức qua sông cường công Khai Phong. Nhưng binh nhiều có cái lợi của binh nhiều, cũng có điểm yếu của binh nhiều, đó chính là 500 ngàn đại quân đóng ngoài dã ngoại của Quân Thành Đức, tiêu hao lương thực nhiều tới mức nào. Căn cứ địa của Triệu Thiết Quải ở Ký Châu, cách xa Hoạt Châu gần ngàn dặm, đường vận lương quá dài, quá trình di chuyển cũng tiêu tốn rất nhiều, mấy châu phủ lân cận sớm đã bị y vơ vét sạch sành sanh rồi, vì thế Quân Thành Đức không đợi nổi nữa!
Trần Tử Ngư tiếp lời:
- Bùi Chiến đề xuất giảng hòa, chẳng qua là muốn kéo dài thời gian, chỉ cần kéo thêm một ngày, lương thảo của Quân Thành Đức sẽ tiêu hao bớt một phần!
Chu Vân Băng cũng hiểu ra:
- Nếu nói vậy, Bùi Chiến dùng kế hoãn binh, còn Triệu Thiết Quải thì dùng tương kế tựu kế!
Trần Tử Ngư nói:
- Trên bề mặt thì Triệu Thiết Quải đồng ý giảng hòa với Bùi Chiến, còn dời ngày đàm phán về 15 ngày sau, thật ra là muốn làm Bùi Chiến mất cảnh giác.
Lưu Lăng cười nói:
- Cho mật điệp của Tam Xử đi tìm hiểu Ưng Doanh của Quân Thành Đức đi. Ta đoán là, 50 ngàn kỵ binh đó của Triệu Thiết Quải đã lặng lẽ khởi hành rồi.
Triệu Đại mỉm cười nói tiếp:
- 15 ngày, đủ để kỵ binh Ưng Doanh chạy một mạch về phía tây, vòng qua bến đò Vệ Châu nam hạ, từ Vệ Châu đi về phía nam là vùng đất bằng phẳng, kỵ binh chỉ cần 5 ngày là có thể đánh đến dưới thành Khai Phong! Bây giờ 300 ngàn đại quân Quân Định An đã tập kết bên bờ sông, đợi tới khi phát hiện kỵ binh Quân Thành Đức vây đánh Khai Phong, thì e là muốn quay lại cũng đã muộn rồi.
Trần Tử Ngư nói:
- Thuộc hạ sẽ đi sắp xếp ngay.
Nói xong, hành lễ với Lưu Lăng, rồi quay lưng chạy nhanh đi.
Lưu Lăng nói:
- Thích khách của Tứ Xử cũng nên điều động, giúp Triệu Thiết Quải, làm phiền Bùi Chiến mấy ngày để hắn không rảnh mà chú ý tới bến đò Vệ Châu.
Chu Vân Băng nói:
- Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.
Nói xong, y cũng đứng dậy rời khỏi.
Hai người đi rồi, Lưu Lăng mới vui mừng cười và nói:
- Mấy người đứng đầu Viện Giám Sát này, ngươi không chọn sai người.
Triệu Đại nói:
- Nhất là Tam Đương Đầu, chỉ là thiếu chút kinh nghiệm, hoàn toàn có thể một mình phụ trách công việc rồi.
Lưu Lăng uhm một tiếng:
- Công việc không thể cứ đặt hết lên vai ngươi, có thể giao cho người bên dưới cứ giao, ngươi bây giờ chỉ cần theo dõi việc dời đô là được, nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu cả ngươi cũng mắc bệnh vì quá mệt, Viện Giám Sát này ta vẫn chưa tìm ra người tiếp tay đâu.
Triểu Đại nói:
- Vương gia yên tâm, thuộc hạ đã không sao rồi, chỉ là xe lăn Vương gia tặng cho thuộc hạ quá thoải mái, nên ngồi quen rồi, ngược lại còn không thể rời khỏi nó. Vương gia, sắp phát binh sao?
Lưu Lăng nhìn Triệu Đại một cái tán thưởng:
- Cũng tới lúc rồi. Nếu ta đoán không sai, trận này Bùi Chiến tất bại, 50 ngàn kỵ binh Quân Thành Đức không cần vây đánh Khai Phong là đã có thể làm cho Quân Định An đại loạn. Một khi Quân Định An chia binh ứng cứu, Quân Thành Đức ắt sẽ đại cử tiến công. Bùi Chiến đầu đuôi đều không thể lo nổi, thắng bại đã định rõ. Nếu Bùi Chiến đã bại, chúng ta thế nào cũng phải đi tiễn khách giùm Triệu Thiết Quải!
Triệu Đại vâng một tiếng:
- Sau khi thuộc hạ quay về, cũng sẽ cho mật điệp ẩn thân trong Khai Phong hoạt động, làm quấy nhiễu tầm mắt của Bùi Chiến!
Lưu Lăng nói:
- Một khi Bùi Chiến bại, bất luận thế nào cũng sẽ vào Khai Phong. Hiển Nguyên Đế Sài Tông Nhượng vẫn còn ở thành Khai Phong, có tiểu Hoàng đế trong tay, dù hắn có bại cũng có thể làm lại từ đầu. Điều mà mật điệp Khai Phong cần làm, chính là ngăn cản Bùi Chiến đem Hiển Nguyên Đế rời khỏi.
Hoạt Châu
Bất luận là Bùi Chiến tính kế Quân Thành Đức định kéo dài thời gian, hay Triệu Thiết Quải đang định tương kế tựu kế tính toán Bùi Chiến, e là đều không nghĩ tới, cách đó mấy ngàn dặm, Lưu Lăng và thuộc hạ chỉ dựa vào từng phần từng phần tình báo, suy đoán ra tình hình Hoạt Châu cũng được tám chín phần mười, có mật điệp của Viện Giám Sát ở đây, đồng nghĩa với việc Lưu Lăng có thêm một đôi thiên lý nhãn. Định chiến lược, lập kế hoạch, quyết định thắng lợi ngoài ngàn dặm xa!

Bình Luận

0 Thảo luận