Hạm đội to lớn hơn một nghìn ba trăm thuyền, trong đó bao gồm tám trăm chín mươi sáu chiến hạm, những cái khác là bộ phận binh sĩ Thủy sư vận chuyển thuyền và đồ quân nhu.
Trong gần hai tháng, hạm đội cũng đến được Tuyền Châu- lãnh thổ Đại Hán gần như nhất phía nam. Lúc này, đội quân Lưu Cầu đổ bộ lên Tuyền Châu đã bị quân Hán đuổi ra khỏi đất liền, hạm đội của Lưu Cầu cũng đã trở về địa điểm xuất phát. Lần này Lưu Cầu đến tập kích đội quân của Đại Hán thật ra là liên quân, do ba tiểu quốc liên hợp lại là Trung Sơn Vương, Sơn Nam Vương và Sơn Bắc Vương khống chế tổ hợp thành đội quân. Thực sự cầu thị mà nói, đây không được xem là một đội quân chính quy.
Nhìn trang thiết bị và kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ thì trông giống đám thổ phỉ hơn.
Chỉ có tướng lĩnh mới miễn cưỡng mặc đầy đủ toàn thân khôi giáp, còn đám bọn lính cơ bản chỉ mặc quần áo vải, đến những đồ bảo hộ cơ bản cũng không có. Vũ khí của họ chỉ có đao chém núi dài bằng nửa hoành đao, thật ra chính là một loại vũ khí giết người với tác dụng lớn hơn đốn củi thôi. Phần nhọn là móc câu nhỏ gấp khúc, đây là cái dùng để chặt cây trong bụi rậm tốt hơn. Quân đội của Lưu Cầu lên bờ tác chiến, nói đơn giản hơn thật ra là một đám bộ lạc dân tộc lạc hậu đến cướp tiền tài lương thực mà thôi.
Đội quân đến cả cờ trướng cũng không có thì sự hỗn loạn trong hệ thống chỉ huy là có thể thấy được rõ.
Đội quân Lưu Cầu có chừng hai vạn người đổ bộ lên Tuyền Châu, nhưng điều khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi là bọn họ lại dám nói là tám mươi vạn.
Sau khi hạm đội của Lưu Lăng cập bờ Tuyền Châu thì Quận Thủ Tuyền Châu và tướng quân giữ thành lên thuyền báo cáo tình hình tác chiến mấy ngày nay với Lưu Lăng.
Phụ trách chỉ huy quân Hán ở Tuyền Châu đánh tan đội quân của Lưu Cầu là một lang tướng quân Hán tên là Trương Kiến. Mặc dù người này không phải là danh tướng, cấp bậc cũng không cao, nhưng là lão binh đi theo Lưu Lăng từ khi hắn vẫn còn là Đại tướng quân vương. Mấy năm nay người này tích lũy quân công thăng làm lang tướng, lần này sau khi chỉ huy năm tiểu kỳ quân Hán và quận binh Tuyền Châu đánh tan quân Lưu Cầu thì đuổi ra khỏi đất liền.
Trương Kiến khom người báo cáo với Lưu Lăng ngồi ở trên ghế lớn:
- Đội quân của Lưu Cầu vô cùng hỗn loạn, sức chiến đấu giảm sút. Bọn họ không có chỉ huy thống nhất, lúc giao chiến gần như đều là tự mình tác chiến, một khi chiếm ưu thế thì sẽ xông lên như những kẻ điên. Nếu như hơi gặp chút khó khăn thì sẽ lập tức đánh mất ý chí chiến đấu. Thuộc hạ suất quân giao chiến hơn mười lần với đội quân Lưu Cầu trong hai tháng, giết được hơn một vạn hai nghìn địch, bắt được hơn hai nghìn một trăm tù binh. Sau khi chiến bại, đội quân của Lưu Cầu còn tầm sáu nghìn người trốn về trên biển, sau lại liên tiếp đổ bộ lên quấy nhiễu thôn huyện. Thuộc hạ bố trí nhân mã năm tiểu kỳ ở vùng ven biển nên sau khi người của Lưu Cầu không dám đổ bộ lên thì sẽ rút lui.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Đã thẩm tra đám tù binh kia chưa? Lưu Cầu quốc rốt cuộc là như nào?
Trương Kiến nói:
- Đã thẩm tra rồi ạ! Theo những tù binh này nói thì tên gọi Lưu Cầu này bắt đầu từ thời Tùy. Thật ra Lưu Cầu không phải là một quốc gia thống nhất. Trên đảo Lưu Cầu có tổng cộng ba quốc gia, quốc vương trong đó chia làm Trung Sơn Vương, Sơn Nam Vương và Sơn Bắc Vương, còn có những bộ lạc lớn nhỏ khác, những bộ lạc này đều dựa vào ba nước này. Giữa ba nước thường xuyên hỗn chiến, trong đó thực lực của Trung Sơn Vương là mạnh nhất, nghe nói binh sĩ có thể chiến đấu có không dưới ba vạn. Sơn Nam Vương có thực lực yếu nhất, quân đội chỉ có chưa đầy vạn người. Lần này tập kích quấy rối Tuyền Châu của chúng ta là liên quân ba nước, lấy Đại tướng quân Tháp Đa của Trung Sơn Vương làm chủ tướng nhưng nhân mã của hai nước kia không phục lắm nên lúc chiến đấu đều không có sự điều động thống nhất.
- Nếu luận về chiến lực thì quận binh của quận huyện Đại Hán ta mạnh hơn quân đội Lưu Cầu nhiều. Trang bị của họ rất kém, đến binh khí của binh sĩ cũng không có đầy đủ, rất nhiều người vẫn dùng những thứ kiểu như lưỡi gỗ. Các binh sĩ ngoài Trung Sơn Vương có hai nghìn người quân giáp thì binh sĩ khác cơ bản đều không có giáp bảo hộ. Những người này, lúc đánh trận chỉ ồ ạt xông lên mà không có chiến thuật trận pháp gì.
Trương Kiến tổng kết lại nói: - Nếu không phải là cách biển rộng mênh mông, chỉ dựa vào đội quân năm tiểu kỳ này của thuộc hạ nói không chừng cũng có thể diệt được ba vương quốc này.
Lưu Lăng ừ một tiếng cười nói: - Dám xưng là tám mươi vạn, đúng phục chúng da mặt đủ dày. Lần này ngươi đánh rất tốt, đánh ra được uy phong của Đại Hán ta. Đối với những kẻ không biết tự lượng sức mình kia thì chỉ có cách là đánh cho chúng phục. Lần này ta định thân chinh Lưu Cầu, hoàn toàn tiêu diệt hiểm họa phía nam này.
Hắn dặn dò Trương Kiến, nói: - Ngươi phái ra một vài người ở trong đám tù binh mà quen thuộc địa hình Lưu Cầu làm người dẫn đường. Nói cho họ, nếu như lập công lớn, đợi ta tiêu diệt được ba nước Lưu Cầu sẽ trọng thưởng.
Trương Kiến khom người nói: - Thuộc hạ tuân mệnh, Vương gia còn có gì dặn dò nữa không ạ?
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Tìm một vài lão ngư dân giàu kinh nghiệm đến, rời bến viễn chinh không thể tùy tiện làm việc, không quen ngành hàng hải là không được đâu. Ta cần họ giúp đỡ, vì giương buồm đi xa không giống như tác chiến trên bờ. Khí hậu, hướng gió đều là những chuyện vô cùng quan trọng. Thủy sư có mạnh đến đâu, nhưng nếu như gặp phải sóng to gió lớn cũng có thể không công mà lui, như vậy cũng rất tốt rồi. Diệt quốc đảo Lưu Cầu là chuyện đơn giản nhưng làm thế nào mới có thể bình an xuyên qua eo biển mới là chuyện quan trọng.
- Thuộc hạ ngay lập tức đi làm!
Trương Kiến nói.
Lưu Lăng quay đầu lại nói với Quận Thủ Tuyền Châu: - Chuyện trong dân, ngươi cũng quen hơn chút. Chuyện này hai người các ngươi cùng đi xử lý, nhớ tìm những ngư dân có kinh nghiệm trong ngành biển đến.
Quận Thủ Tuyền Châu cũng cùng khom người như Trương Kiến, lên tiếng đáp lại rồi cáo lui.
Chiêu Tiên hỏi: - Vương gia, Tuyền Châu cách Lưu Cầu rất xa sao?
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút nói: - Nói xa thật ra cũng không xa! Nếu như rời bến từ Sùng Vũ mà trời yên biển lặng thì nửa ngày một đêm là có thể đến được đảo Lưu Cầu. Chỉ có điều khí hậu trên biển thất thường, nếu như gặp sóng to gió lớn thì cho dù Thủy sư có mạnh đến đâu cũng không có cách nào qua sông. Nhất định phải đợi đến lúc thích hợp, sau đó tìm ngư dân thông thuộc đường biển và tù binh Lưu Cầu làm người dẫn đường thì mới có thể bảo đảm an toàn. Hơn nữa, đổ bộ từ đâu cũng phải nghiên cứu kỹ.
Hắn cười nói: - Tuyệt đối không được nghĩ rằng đảo Lưu Cầu nhỏ mà khinh thường. Về quân sự không có việc nhỏ, hơn nữa rời bến tác chiến Thủy sư cũng chưa quen thuộc, nơi nào có đá ngầm, nơi nào có dòng nước xiết, việc này đều phải tìm hiểu rõ. Đợi sau khi Trương Kiến tìm được người dẫn đường thì vẫn phải phái người dẫn đường đi trước một lần để không có sơ suất gì xảy ra.
Lưu Lăng vô cùng coi trọng lần rời bến chinh chiến này, đặc biệt là lần hải chiến trên ý nghĩa thật sự với Thủy sư Đại Hán. Mặc dù Thủy sư Đại Hán được coi là vô địch ở đương thời nhưng hà (sông) chiến và hải (biển) chiến là hai chuyện khác nhau. Người khác không biết, nhưng hắn biết được uy lực khủng khiếp của đại dương kia. Triều Nguyên khi người Mông Cổ hai lần muốn rời bến viễn chinh Oa quốc nhưng hai lần gặp phải sóng to gió lớn nên toàn quân bị nhấn chìm. Tuyệt đối không được phạm phải sai lầm như vậy, nếu binh sĩ tinh nhuệ chưa từng nhìn thấy đảo Đài Loan như nào mà bị chôn vùi dưới lòng biển thì chẳng phải là rất đau xót sao?
Chiêu Tiên nói:
- Thuộc hạ nguyện dẫn người đi trước dò đường.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận