Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 359: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
HƯỚNG BINH PHÍA BẮC
Mười lăm ngày sau khi Lưu Lăng toàn diệt kỵ binh Tật Tự doanh Chu quân, đại quân của Hoa Linh đuổi tới, Dương Nghiệp suất lĩnh đại quân chinh phục mấy châu phía nam, lĩnh ba mươi ngàn đại quân tiêu diệt và bắt tù binh Chu quân, lục lâm binh hơn trăm ngàn. Sau khi trở lại Đường Châu, Hoa Linh và Dương Nghiệp lưu lại mấy vạn người thủ thành, điểm lên năm mươi ngàn tinh binh, lại bởi vì mưa to giàn giụa đường lầy lội mà làm trễ nải hành trình. Sau khi đuổi tới huyện Lai Hòa, Hoa Linh và Dương Nghiệp hai người thỉnh tội trước mặt Lưu Lăng.
Lưu Lăng nhìn hai tên tướng quân tuổi trẻ đang quỳ gối ở trước mặt mình, hai tên này là người nổi bật nhất thuộc thế hệ trẻ trong quân Đại Hán, bật cười nói: - Trời gặp mưa to, đường lầy lội, chuyện này không ai có thể chống đỡ, hai người các ngươi có tội gì? Hắn tự tay kéo Hoa Linh và Dương Nghiệp lên, cười nói:
- Sáu châu phía nam Đường Châu, gần ba tháng đã bị hai người các ngươi bình định, phần công lớn này, ta sẽ ghi ở trong lòng.
Lưu Lăng sai người lấy rượu ra và nói: - Đây, ta kính hai người các ngươi một chén rượu trước đã!
Hoa Linh và Dương Nghiệp khẩn trương quỳ một gối xuống, tiếp nhận bát rượu đồng thanh nói: - Vì Vương gia thọ!
Lưu Lăng cười nói: - Vì thiên hạ dân chúng thọ!
Ba người dốc rượu đồng thời uống một hơi cạn sạch.
Lưu Lăng hạ lệnh đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn ba ngày, ba ngày sau binh phát Hoài Châu. Đại quân Hoa Linh từ Đường Châu xa xôi mà đến, binh lính mệt mỏi, vả lại lương thảo từ Lạc Dương gửi tới còn ở nửa đường, còn nữa phía bắc Hoàng Hà thế cục còn không rõ ràng, Lưu Lăng cũng không vội phát binh. Chiến báo của viện Giám sát mỗi ngày đều được đưa đến trong đại doanh, Bùi Chiến hiện giờ suất lĩnh một trăm năm mươi ngàn Định An quân đang cùng Chu Tam Thất suất lĩnh Thành Đức quân chiến đấu kịch liệt, song phương đều có thắng bại lẫn nhau. Lưu Lăng biết, nếu mình tùy tiện suất quân gia nhập chiến đoàn mà nói, không chừng Bùi Chiến và Chu Tam Thất liền cùng lúc đem đầu mâu nhắm ngay quân Hán.
Một trăm ngàn quân Hán tập hợp tại huyện nhỏ Lai Hòa, tuy rằng án binh bất động, nhưng từ Trịnh Châu Ngô Tử Lai tới Khai Phong Lý Thiên Phương đều căng thẳng thần kinh. Gần đây trạm tuần tra đã bắt được không dưới trăm tên thám tử đến từ Trịnh Châu, bởi vậy có thể thấy được Ngô Tử Lai và Lý Thiên Phương có bao nhiêu khẩn trương. Theo lý thuyết, Trịnh Châu và Khai Phong binh lực chung vào chừng một trăm ngàn người, vả lại hai nơi này đều là tòa thành đồ sộ, trong lúc gấp rút kêu gọi thêm dân chúng thủ thành, không thể nghi ngờ còn có thể tăng thêm hơn trăm ngàn người. Lưu Lăng chỉ có một trăm ngàn nhân mã, Ngô Tử Lai và Lý Thiên Phương không nên quá khẩn trương mới đúng. Chỉ có điều Lưu Lăng uy danh quá thịnh rồi, bất kể là Ngô Tử Lai hay là Lý Thiên Phương, đều đối với Lưu Lăng có sự e dè khó có thể che giấu.
Hoa Linh và Dương Nghiệp kể lại tỉ mỉ quá trình chinh chiến sáu châu phía nam, kỳ thật bình định sáu cái châu này so với trong tưởng tượng dễ dàng một chút. Sáu châu này, thủ thành đều là quận binh, sức chiến đấu không bằng chiến binh chính quy của Đại Chu. Hơn nữa sau khi quân Hán đã đến, quân dân thủ thành đã sớm lòng người bàng hoàng. Châu phủ thì đỡ hơn, Huyện lệnh của mấy huyện nhỏ này nhìn thấy con sư tử mạnh mẽ Đại Hán vừa đến, gần như không người nào dám chống cự, đều mở thành đầu hàng. Về phần lục lâm binh, sức chiến đấu còn không bằng quận binh Đại Chu, một trận chiến đánh tan khắp nơi.
Sau khi thuật lại quá trình một lần, Dương Nghiệp nói: - Chu quân đã không còn sĩ khí, quận binh gặp đại quân ta vừa đến lập tức nâng thành đầu hàng khắp nơi. Đáng nhắc tới chính là, thật ra chiến lực quân đội Nam Đường rất mạnh, không phải mềm yếu như đồn đãi vậy. Năm đó bị Chu quân đánh đập tơi bời chật vật không chịu nổi, cũng không biết có phải là vận may của Chu quân hay không.
Lưu Lăng nghe vậy hỏi: - Như thế nào, với quân Đường gặp nhau rồi hả?
Dương Nghiệp nói:
- Cuối tháng hai, thuộc hạ phá được An Châu, nghỉ ngơi và chỉnh đốn mười ngày, đầu tháng ba xuôi nam tiến sát Hoàng Châu. Dọc đường gặp tàn quân của phỉ tặc Thọ Châu Dương Nhất Sơn, Dương Nhất Sơn một thân một mình trốn thoát. Tháng ba ngày hai mươi, thuộc hạ suất quân tiến đến Hoàng Châu, đã thấy hai mươi ngàn quân Đường cũng vừa đuổi tới đang muốn cướp lấy Hoàng Châu. Thuộc hạ phái người do thám biết được, đội quân Đường kia là thuộc Giang Bắc Đường quốc gọi là Hưng Thịnh quân, đại tướng lãnh binh là Chu Chính dưới trướng Tiết Độ Sứ Hưng Thịnh quân Lý Vãn. Đường quốc nhiều lần bị Đại Chu ức hiếp, lại bị đánh mất mười bốn châu lãnh thổ quốc gia, quốc thổ Đường quốc giảm nhanh ba thành. Hoàng đế Đường quốc Lý Dục thấy Đại Chu hiện giờ tan tác liền muốn đoạt lại mười bốn châu đó, vì thế sai Lý Vãn phát binh công Hoàng Châu. Thuộc hạ phái người cảnh cáo Chu Chính mệnh lệnh hắn lui binh, Chu Chính cự tuyệt, ngày kế thuộc hạ phát binh công đại doanh này, Đường binh ra sức chống đỡ, đủ ba ngày, mới bị bại. Tuy rằng chiến bại, nhưng Đường binh rút đi rất cẩn thận, nghiêm túc có độ, không thấy chút nào bối rối, quân đội này có thể thấy được đội hình và sĩ khí.
Lưu Lăng cau mày nói: - Lý Dục? Chính là cái người đã làm ra "Cắt chẳng đứt, gỡ càng rối, ấy ly sầu. Biết đó chính là hương vị, của tim đau (*)", Hoàng đế Nam Đường - Lý Dục?
(*) Tương Kiến Hoan Kỳ 2
Dương Nghiệp nói: - Đúng đấy, hoá ra Vương gia đã sớm biết người này.
Lưu Lăng ở trong lòng hít một tiếng, lại là một đứa bé sinh sớm. Nam Đường Hậu Chủ Lý Dục này, dựa theo lịch sử mà nói, lúc này hẳn vẫn là Định An Công, vì không muốn bị ca ca mình âm tàn độc ác nghi kỵ, tự hiệu Chung Phong ẩn giả để tránh họa, cả ngày gửi gắm tình cảm cho sơn thủy tranh vẽ vần thơ, không dám hỏi đến chính sự. Nhưng hiện giờ Lý Dục không ngờ đã kế vị, nói rõ cái tên ca ca đoản mệnh so với trong lịch sử càng thêm đoản mệnh. Lưu Lăng thầm than, cũng không biết là chính mình đến cải biến tiến trình lịch sử, hay là vị trí của mình căn bản cũng không phải là cái thế giới mà mình biết rõ kia. Bất kể nói thế nào, hắn chỉ là con bướm nhỏ từ tương lai bay tới, nơi nào vỗ cánh nơi đó đã nổi lên lốc xoáy.
Hoàng tộc Nam Đường này kể cũng đau buồn lắm thay, Lý Dục là đứa con thứ sáu của Nam Đường Trung Chủ - Lý Cảnh, trên hắn còn có năm ca ca, trên lý luận ngôi vị Hoàng đế là bất kể như thế nào cũng không cần đến hắn kế thừa. Tuy nhiên Lý Dục này rất may mắn, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca của hắn tất cả đều chết non, trên thực tế mà nói, hắn được xem như con thứ. Mà đại ca của hắn, Thái Tử Lý Hoằng Ký làm người nghi kỵ khắc nghiệt, lòng lang dạ sói. Vì kế thừa ngôi vị Hoàng đế giết chết luôn chú của hắn Lý Cảnh Toại, bởi vì Trung Chủ Lý Cảnh nói qua câu nói, vị chung cập đệ. Là ý nói, sau khi ông ta chết ngôi vị Hoàng đế là muốn truyền cho đệ đệ Lý Cảnh Toại. Lý Hoằng Ký thân là Thái Tử, lại định trước không được kế thừa ngôi vị Hoàng đế, việc này quá ư nghẹn khuất? Huống chi, nếu chú hắn kế vị mà nói, Thái Tử vị này của hắn còn có làm được hay không cũng chưa biết chừng. Cho nên, Lý Hoằng Ký liền giết Lý Cảnh Toại. Cứ như vậy, con đường phía trước của Lý Hoằng Ký sẽ bừng sáng rồi. Người cha hồ đồ kia của hắn cũng chỉ có thể đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho hắn, cũng không thể truyền cho một người đã chết.
Đáng tiếc chính là, Lý Hoằng Ký sau khi giết chết chú hắn không bao lâu liền phát bạo bệnh mà chết, vì thế, Lý Dục rất may mắn, liền thuận lợi kế vị. Sau khi Lý Hoằng Ký mất, Trung Chủ Lý Cảnh tính toán lập Lý Dục làm Thái Tử, đại thần Chung Mô nói: - Tòng Gia đức mỏng chí yếu, ngoan đạo Thích Thị, không xứng tân chủ. Tòng Thiện dũng cảm ổn trọng, thích hợp kế thừa (*).
Lý Cảnh giận dữ, tìm cái cớ đem Chung Mô cách chức làm Quốc Tử Ti Nghiệp, lưu đày đến Nhiêu Châu, phong Lý Dục làm Ngô Vương, Thượng Thư Lệnh, quản chính sự, lệnh hắn ở tại Đông Cung. Chung Mô này kỳ thật cũng là đui mù, năm người con trai trước của Hoàng đế đều chết hết, luận cũng đến lượt lão Lục rồi, ngươi còn nói người ta không tốt, thế nào cũng phải nói lão Thất Lý Tòng Thiện tốt, đây không phải tự làm mất mặt à. Có câu ca dao rất hay, "ngồi hàng hàng, phân quả quả", ngươi cổ vũ Hoàng tử không cần xếp hàng, Hoàng đế tự nhiên muốn chèn ép ngươi. (*) Lý Tòng Gia vốn là tên của Lý Dục. Thích Thị là chỉ Phật giáo.
Kết cục của Lý Dục Lưu Lăng cũng biết, hắn chết bởi ly rượu độc Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa ban tặng, khi chết bốn mươi hai tuổi. Nhưng hiện tại Lưu Lăng không dám khẳng định như vậy rồi, bởi vì, Triệu Khuông Dẫn, Triệu Quang Nghĩa hai người huynh đệ này, tới bây giờ còn không thấy xuất hiện. Nói như vậy, Lý Dục này kết cục chẳng lẽ sẽ có thay đổi?
Lý Dục người này, làm Hoàng đế không được, làm thơ từ vẫn rất có chút trình độ. Các danh ngôn lưu truyền đời sau nhiều đếm không xuể, nhất là cái câu "Hỏi ai hay đặng bấy nhiêu sầu, đầy ngập một dòng xuân thủy chảy về đông", càng là truyền xướng thiên cổ. Hắn viết chữ rất tốt, cuối cùng cũng là bởi vì viết chữ mà đắc tội Triệu Quang Nghĩa mới bị gã độc chết đấy. Có thể nói, đây là một nhân vật có số phận rất đau buồn...
Đoạn lịch sử này nói cho chúng ta biết chính là, nghiệp vụ chưa quen thuộc nhất thiết không nên đảm nhiệm nhiều việc. Lý Dục chính là một thanh niên văn nghệ, làm Hoàng đế hiển nhiên là không được.
Nghĩ đến Lý Dục, Lưu Lăng đối với công cuộc tiến hành nam chinh trong tương lai càng thêm kỳ vọng nhiều hơn.
Hỏi thăm kỹ càng một chút trang bị quân Đường, tố chất nhân viên, sức chiến đấu, Lưu Lăng đối với quân Đường lần đầu tiên hiểu rõ hơn. Dương Nghiệp đối với Chu Chính có chút tôn sùng, bởi vậy có thể thấy được sức chiến đấu của quân Đường không phải yếu như trong truyền thuyết vậy. Kỳ thật phân tích một chút cũng không khó đoán ra mấu chốt trong đó, năm đó khi Đại Chu nam chinh, là thời điểm Đại Chu có vũ lực hùng mạnh nhất, cả triệu đại quân, đều là các tướng thiện chiến. Sài Vinh địa vị củng cố, uy vọng không gì sánh kịp, Chu quân đoàn kết nhất trí giống như khối thiết bản, một thanh hoành đao. Khi đó quân Đường không phải đối thủ của Chu quân. Nhưng hiện tại, Đại Chu đang lộn xộn, tướng quân các nơi tự bảo vệ thực lực của mình, ai cũng không muốn hao tổn thực lực bản thân cùng người khác huyết chiến. Nhưng càng như vậy, quốc nội Đại Chu càng là đánh đập lung tung lộn xộn. Đại lượng lão binh thiện chiến chết trong nội chiến, cứ thế một bên tăng một bên giảm, cho nên mới hiện ra sức chiến đấu của quân Đường có vẻ nổi bật hơn.
Sau khi Lưu Lăng nghe xong Dương Nghiệp nói rõ chi tiết quá trình chiến đấu, trong lòng bắt đầu suy xét, có nên khiến râu của viện Giám sát kéo dài xa hơn chút nữa không. Trước mắt mật điệp viện Giám sát chủ yếu bắt được tình báo phần lớn đều tại Liêu, Hạ, Chu trong ba quốc gia này. Đối với các nước phía nam, cũng rất ít chú ý. Bằng không, Lưu Lăng cũng sẽ không đến tận giờ mới biết được Lý Dục đã đăng cơ trước hạn rồi.
Tuy nhiên Lưu Lăng biết rõ, bây giờ trọng điểm còn nhất định phải đặt ở ba nước phương bắc, nam chinh, thời cơ còn xa chưa tới.
Ngày thứ hai đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn, lương thảo từ Lạc Dương gửi tới tiếp viện cũng đã tới huyện Lai Hòa rồi. Lần này áp giải tiếp viện chính là Triệu Nhị do Lưu Lăng điều tới, trên địa phương đã củng cố, Triệu Nhị vẫn là đến tiền tuyến khá thích hợp hơn. Nghỉ ngơi và chỉnh đốn ba ngày về sau, lương thảo đầy đủ, quân Hán sĩ khí tràn đầy, dưới sự ra lệnh một tiếng của Lưu Lăng bắt đầu Bắc thượng.
Huyện Lai Hòa cách Hoài Châu chỉ có ba trăm dặm, đại quân mặc dù đi rất chậm, trong vòng mười ngày cũng khẳng định có thể đến. Hiện giờ khống chế Hoài Châu chính là Định An quân của Bùi Chiến, căn cứ tình báo mật điệp viện Giám sát đưa tới, quân coi giữ Hoài Châu chỉ có năm ngàn người, chiếm lấy, dễ như trở bàn tay. Hoài Châu nếu mất đi, chỉ sợ Bùi Chiến ngay lập tức sẽ đem tầm nhìn quay lại. Chỉ có điều hiện giờ Bùi Chiến đã suất quân tiến sát đại bản doanh Thành Đức quân - Ký Châu, còn muốn điều quân trở về chỉ sợ cũng không thể làm được rồi.
Đối với việc đánh mất Hoài Châu mà nói, nếu là đánh chiếm được Ký Châu, Bùi Chiến lấy được so với mất đi sẽ nhiều hơn. Một khi Ký Châu công phá, Thành Đức quân cũng liền tuyên bố hoàn toàn thất bại. Sau khi bình định phương bắc điều quân trở về xuôi nam, Bùi Chiến có thể sẽ không còn cảm thấy Lưu Lăng là không thể chiến thắng.
Bùi Chiến luôn luôn cố ý tránh tiếp xúc với quân Hán quá sớm, nhưng hắn cũng biết, trận chiến với quân Hán, không thể tránh khỏi.

Bình Luận

0 Thảo luận