Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 381: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
MIẾU THẤT SĨ
Tiếng vó ngựa ầm ầm truyền vào trong đại doanh quân Chu đang hoảng loạn, Tự Tuyền Nhi nghe thấy tiếng chiến mã đạp đất, cố sức ngẩng đầu nhìn về phía xa. Trong tầm mắt mơ hồ của nàng nhìn thấy từng đội từng đội hắc kỵ chỉnh tề đang đạp đất mà đi về phía trước. Nàng chưa từng nhìn thấy đội trọng kỵ Tu La thần bí của Hán Vương điện hạ, nhưng nàng biết rất rõ, đây là kỵ binh của quân Hán. Nàng là Tổ suất mật điệp trong thành Vệ Châu, sự bố trí của quân Chu trong thành nàng vô cùng rõ ràng, quân Chu trong thành Vệ Châu không có kỵ binh, còn hắc kỵ vô địch kia thuộc về Hán Vương vô địch!
Trên thân thể nàng bị một thi thể đè lên, Tự Tuyền Nhi cố sức trở mình, ôm thi thể trên người vào lòng, thi thể trong lòng đã lạnh lẽo cứng ngắc, trên gương mặt quen thuộc kia đã không còn chút sức sống nào nữa. Đây là Tự Thường, vì bảo vệ nàng mà bị binh lính quân Chu một đao đâm xuyên tim. Tuy dưới sự chỉ huy của nàng, kế hoạch của bọn họ hoàn thành vô cùng hoàn mỹ, nhưng khi châm lửa vẫn bị quân Chu phát hiện. Đây là chuyện mà bọn họ đã dự liệu được từ trước. Nếu như, nếu như không có Lưu Phúc hi sinh bản thân khơi dậy rối loạn, ngọn lửa của bọn họ sẽ không phóng triệt để được như vậy. Lưu Phúc, dùng cái chết của mình để đổi lấy đủ thời gian cho bọn họ.
Khi vô số binh Chu vây giết về phía bọn họ, mật điệp Tam Xử vẫn châm lửa như cũ, bọn họ nắm bắt chút thời gian cuối cùng của sinh mạnh, cố hết sức mở rộng chiến quả đến mức lớn nhất. Hôm qua khi bọn họ thương lượng kế hoạch đã phỏng đoán được kết quả cuối cùng. Bọn họ sẽ thiêu hủy lương thảo của quân Chu, cũng sẽ bị quân Chu giết chết. Đây là một kết cục không thể hóa giải, kết cục tất chết. Đây là kết cục mà bọn họ tạo ra, tính toán luôn cả tính mạnh của mình vào đó.
Võ nghệ của Tự Tuyền Nhi kém nhất trong những mật điệp này, võ nghệ tốt nhất là Lưu Phúc, lại vì kích thích những lao dịch vô tội kia mà uống thuốc độc tự sát. Bọn họ không phải thích khách của Tứ Xử, cũng không phải hộ vệ của Ngũ Xử. Là một mật điệp, không phải mỗi người đều có thân thủ vô cùng tốt. Là người định ra kế hoạch lần này, suy nghĩ của Tự Tuyền Nhi không thể nói là không lãnh tĩnh, lá gan không thể nói là không lớn, trí tuệ và sức phán đoán của nàng khiến người ta nhìn với cặp mắt khác.
Nói nàng tay trói gà không chặt có lẽ cũng không đủ, nhưng hôm nay khi nàng đến lại mang theo một thanh chủy thủ. Thanh chủy thủ này không phải dùng để giết người. Đêm qua, khi nàng vuốt ve thanh chủy thủ này, nàng đã tự nói với chính mình, thà là tự sát cũng không muốn bị kẻ thù giết chết.
Tự Tuyền Nhi không chết, bản lĩnh của nàng kém nhất.
Cho nên, thủ hạ của nàng đều chết. Tự Thường là đồng đội cuối cùng ngã xuống bên cạnh nàng, vì bảo vệ Tổ suất đại nhân, bảo hộ Tổ suất đại nhân đêm qua đã hỏi bọn họ ai chưa từng chạm qua nữ nhân, mật điệp của Tam Xử lần lượt tử trận. Khi quân Chu vừa phát hiện bọn họ, việc đầu tiên mà Tự Thường làm là một chưởng đánh Tự Tuyền Nhi hôn mê bất tình, sau đó dưới sự trợ giúp của một mật điệp khác, bọn họ giấu Tự Tuyền Nhi dưới một chiếc xe lớn.
Đây là chuyện đêm qua bọn họ đã thương lượng xong, một khi bị phát hiện thì phải đánh Tự Tuyền Nhi bất tỉnh sau đó đem giấu, bởi vì bọn họ biết, Tổ suất đại nhân tuyệt đối sẽ không tham sống sợ chết. Khi vừa bị phát hiện, từ xa xa, quân Chu không thể xác định được số người của bọn họ. Đây chính là cơ hội bọn họ chắc chắn cứu được Tự Tuyền Nhi. Sau đó sáu người chạy về sáu phía khác nhau, vừa chạy vừa tiếp tục phóng hỏa.
Đại đội binh lính quân Chu bao vây lại, dần dần bức bọn họ quay lại bên nhau. Các mật điệp liếc nhìn nhau, sau đó lập tức thoải mái mỉm cười, chung quy đều phải chết, chỉ là trước đêm qua, bọn họ đều không ngờ cái chết lại đến nhanh như vậy. Tuy rằng bọn họ đều đã chuẩn bị cho cái chết, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều sợ hãi, chuẩn bị cho cái chết không có nghĩa là đã có thể xem nhẹ cái chết.
Sau khi rời khỏi nhà Tự Tuyền Nhi, bọn họ cũng không giải tán, mà là ngồi dưới gốc cây hòe đầu thôn, quay quần với nhau rồi trầm mặc một lúc. Trong lòng mỗi người đều nghĩ một chuyện, ngầm hiểu trong lòng. Lưu Phúc cười hỏi: - Sẽ tiếc nuối chứ?
Một mật điệp giả làm người gánh rong gật đầu nói: - Nếu Tổ suất đại nhân cùng chết với chúng ta mới là tiếc nuối.
Y cười, ánh mắt sáng ngời: - Tuy rằng kiếp sau nàng định trước là làm tân nương của ta, nhưng ta hoàn toàn không gấp gáp được gặp nàng. Nếu kiếp này nàng sống đủ lâu, nói không chừng kiếp sau ta sẽ bỏ lỡ nàng. Nhưng đó không phải tiếc nuối, ngẫm lại, là một chuyện khiến người ta rất vui mừng.
Tự Thường gật đầu nói: - Vậy kiếp sau nữa đi. Nếu kiếp sau nữa nàng đầu thai làm nam nhân thì tốt rồi, chúng ta sẽ kết bái huynh đệ với nàng.
Lưu Phúc nói: - Làm huynh đệ?
Y nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời:
- Kiếp này, nàng đã là huynh đệ của chúng ta rồi!
Sáu mật điệp bị mấy trăm quân Chu bao vây chặt chẽ, bọn họ nắm chặt tay nhau lần cuối sau đó khẽ hỏi tên của đồng đội trong vòng vây khốn của mấy trăm kẻ địch. Phải, bọn họ đều đến từ Giám Sát Viện Tam Xử, hơn nữa ẩn núp trong cùng một thành nửa năm, nhưng bọn họ lại không hề biết tên tuổi thật của đôi bên. Sau khi có đáp án, bọn họ cười gật đầu, nói cho đồng đội biết mình đã ghi tạc tên của họ trong lòng, mãi mãi không quên.
Mãi mãi là bao xa?
Là trong nháy mắt tử vong sao? Hay là vĩnh sinh vĩnh thế?
Sáu người, hung hãn không sợ chết phát động xung phong phản công mấy trăm quân Chu. Đây cũng là chuyện đêm qua bọn họ đã thương lượng, cho dù chết cũng phải kéo theo mấy kẻ địch xuống làm bạn trên đường hoàng tuyền. Đây là sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân. Tự Tuyền Nhi đêm qua đã chuẩn bị tự sát, còn bọn họ thì chuẩn bị liều chết.
Ngay sau khi các đồng đội liên tục ngã xuống, Tự Thường đột nhiên phát hiện Tự Tuyền Nhi dưới xe lớn lộ một chân ra ngoài. Trong lòng y gấp gáp, nghĩ cũng không nghĩ đã vọt tới bên xe lớn. Trong tay y còn cầm một ngọn đuốc, những quân Chu kia cho rằng y còn muốn tiếp tục phóng hỏa, chí ít có mười mấy người đuổi giết y. Tự Thường đột nhiên nghĩ đến, bản thân mình xúc động như vậy nói không chừng sẽ khơi dậy sự chú ý của quân Chu làm bại lộ Tổ suất đại nhân, thế là y cố ý làm như châm lửa đốt đồ trên xe lớn, nhưng làm sao cũng không châm được.
Trên xe chở lương thực, vốn rất khó cháy. Tự Thường lại đá chân của Tự Tuyền Nhi vào trong, sau khi phát hiện đã không nhìn thấy nữa thì lại xông về phía xe lớn tiếp theo. Trong mắt của binh lính quân Chu, tên gian tế quân Hán giống như kẻ điên kia vì châm lửa hàng hóa trên xe không được mà tiếp tục nhào tới chiếc xe tiếp theo. Vút một tiếng, một nhánh tên chuẩn xác bắn vào lưng Tự Thường, ghim sâu vào trong máu thịt của y.
Thân hình Tự Thường run mạnh lên, bước chân dần trở nên lảo đảo. Vút! Mũi trên thứ hai cũng chuẩn xác xuyên qua thân thể y. Sức mạnh cực lớn đã đụng y ngã xuống đất. Tự Thường quay đầu lại, nhìn thấy Tự Tuyền Nhi dưới chiếc xe lớn kia, tầm mắt của y dịu dàng, khóe miệng lại nở nụ cười.
Một binh lính quân Chu đi đến, giơ cao trường mâu trong tay, đâm mạnh xuống!
Trường mâu sắc bén ghim sâu từng chút vào lưng Tự Thường, máu và thịt vụn không ngừng bắn lên. Tên binh lính quân Chu kia phảng phất như trúng phải ma chướng, vẫn đâm sâu từng chút từng chút vào. Dần dần, cả lưng của Tự Thường cũng không tìm thấy một mảnh thịt hoàn hảo nào nữa.
Khi binh lính quân Chu kia buông trường mâu, tiện tay nhặt hoành đao của Tự Thường lên, gã quỳ xuống, đè đao lên gáy Tự Thường rạch mấy đường, sau đó giơ đao cao lên!
- Mau! Lập tức tập hợp! Quân Hán công thành rồi!
Một tiếng hiệu lệnh vang lên phía sau gã, ánh mắt của binh lính quân Chu kia hờ hững liếc sang thi thể Tự Thường, khóe miệng khẽ nhếch lên, cầm lấy trường mâu của mình quay người chạy về. Quân Hán công thành rồi, nhất định là hẹn nội ứng ngoại hợp với những gián điệp chết tiệt này rồi! Gã nghĩ như thế, chỉ là không rõ, bị phong tỏa nghiêm ngặt như thế, những gian tế kia làm sao liên hệ với quân Hán ngoài thành chứ? Thành Vệ Châu đã phong tỏa mấy tháng, lẽ nào những gian tế của quân Hán này biết bay sao? Bọn họ chắc chắn không biết bay, bởi vì bọn chúng đều chết rồi.
Tự Thường gian nan trừng to mắt, y đã không cảm nhận được đau đớn sau lưng nữa, cũng không cảm nhận được trong bụng đã bị đâm đến nát bươm, y có thể kiên trì chưa chết, không thể không nói đây là một chuyện rất tàn khốc. Nhưng dưới con mắt Tự Thường thì đây là một chuyện rất hạnh phúc. Y không cho rằng mình có thể được cứu, sở dĩ y cảm thấy hạnh phúc là vì y cảm thấy mình đã có thể bò đến bên cạnh Tổ suất đại nhân, cuối cùng, cuối cùng có thể liếc nhìn dáng vẻ của nàng lần nữa.
Quân Chu hiển nhiên đã bỏ đi cứu hỏa, bọn họ đang tập hợp, chuẩn bị viện trợ phòng thủ trên tường thành.
Tự Thường giật người, sau đó phun ra ngụm máu. Trong máu phun ra, còn mang theo chút mảnh vụn của nội tạng. Y nhếch miệng, biết mình đã sắp chết rồi, rất khó tưởng tượng được, y lại còn có thể từ từ bò trở về. Theo chuyển động của y, phía sau người y để lại một vệt máu đổ sẫm, y biết vết thương của mình đủ chí mạng rồi, sở dĩ còn chưa chết, có lẽ là do ông trời thương hại y.
Bò, đây là chuyện cuối cùng y làm trong đời.
Liếc nhìn nàng lần nữa, đây chính là nguyện vọng cuối cùng đã hứa hẹn trong cuộc đời y.
Nhưng y lại không biết mình có thể thực hiện được nguyện vọng không. Sau khi bò ra không được bao xa, tầm mắt y trở nên tối sầm. Y vẫn đang bò về phía trước, nhưng hai mắt y đã mất đi ánh sáng. Y không biết phương hướng mình bò có chính xác không, không biết có bò đến bên cạnh nàng được không.
Khi chạm được đến thân hình mềm mại, Tự Thường như đèn cạn dầu mỉm cười rồi cứ thế chết đi.
- Tự Tuyền Nhi?
Tự Tuyền Nhi khóc không thành tiếng chợt nghe thấy một âm thanh gần trong gang tấc lại cảm thấy không thể chạm đến. Rất ôn hòa, rất ấm áp, rất dịu dàng, nàng ôm lấy thi thể Tự Thường, theo bản năng ngẩng đầu lên, nước mắt mờ mịt ánh mắt nàng, nhưng nàng vẫn nhận ra người trước mặt. Tuy rằng, giữa bọn họ chỉ gặp nhau một lần, tuy rằng nàng chỉ lén liếc nhìn y.
- Hán Vương... ngài không nên đích thân đến, lấy thân mạo hiểm.
Tự Tuyền Nhi vốn định bổ nhào vào lòng Lưu Lăng khóc rống lên, nhưng câu nói ra lại bình tĩnh như thế.
Lưu Lăng ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Tự Tuyền Nhi nói: - Ta không thể không đến, những tướng lĩnh dưới tay ta chưa từng thấy ngươi. Sức khỏe Triệu Đại không tốt không thể xông trận giết địch. Tuy ta có mười vạn hùng sư, nhưng lại chỉ có ta nhận ra ngươi. Ta không đến thì ai đón ngươi về nhà?
Hắn nhìn di thể Tự Thường, ánh mắt bi thương: - Ta vẫn đến chậm, chỉ đón được một mình ngươi.
Tự Tuyền Nhi há miệng thở dốc, trong cổ họng giống như có thứ gì đó ngăn chặn, ngay cả một âm tiết cũng không phát ra được. Nước mắt của nàng trượt theo cằm của nàng rơi xuống mặt của Tự Thường. Nàng không nói gì, Lưu lăng cũng không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay nàng, làm cho sự lạnh lẽo đó dần ấm áp lên.
Một chiếc xe ngựa đen tiến vào đại doanh quân Chu dưới sự bảo vệ của đề kỵ, một Triệu Đại mặc đồng phục màu đen bước xuống xe ngựa, mang theo người của Giám Sát Viện đến sau lưng Lưu Lăng. Triệu Đại đứng nghiêm trang, trang trọng bái một cái. Phía sau y, ba trăm đề kỵ rút mã đao ra, trang trọng mà nghiêm túc hành quân lễ chỉ Giám Sát Viện mới có. Lưu Lăng ôm lấy Tự Tuyền Nhi, chậm rãi đi về đặt nàng trong xe ngựa của Triệu Đại.
- Sau khi quay về, để nàng ta đi theo nàng.
Lưu Lăng nói với Trần Tử Ngư.
Trần Tử Ngư gật đầu, nhìn về phía nữ tử có chút thất thần kia. Có đôi khi, giữa nữ tử và nữ tử có thể cảm nhận được bi thương trong lòng nhau, cho dù Trần Tử Ngư không hiểu về Tự Tuyền Nhi, cũng không biết, chuyện xảy ra giữa các mật điệp Vệ Châu.
Sau khi chiếm lĩnh Vệ Châu, chuyện đầu tiên Lưu Lăng làm chính là hạ lệnh san bằng đại doanh quân Chu thành đất bằng, sau đó triệu tập công tượng xây dựng một từ đường, trên bàn đặt bảy linh vị.
Miếu Thất Sĩ, chôn cất thất sĩ.

Bình Luận

0 Thảo luận