Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 393: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
CỐ NHÂN
Cơ Vô Danh cảm giác máu trên người mình đã sắp hết rồi, hai chân của hắn càng ngày càng trở lên vô lực, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ. Hắn biết nhất định mình phải dừng lại tìm một chỗ xử lý miệng vết thương, cũng biết rằng nếu như mình lại tiếp tục trốn đi như vậy, chẳng bao lâu nữa sẽ như dầu hết đèn tắt. Nhưng hắn không cách nào dừng lại, hắn biết một khi mình dừng lại sẽ rơi vào tay đám thái giám kia. Hắn cũng nhất định không đi liên hệ với người của Viện giám sát, hắn biết đám thái giám này sau khi không thấy mình đi liên hệ với người khác tất nhiên trước khi mình chết sẽ bắt mình lại, sau đó ép hỏi cho ra tin tức mà bọn họ muốn.
Hắn là một trong mười hai kim y của Viện giám sát, là mười hai người có võ công mạnh nhất ở Viện giám sát, hắn sao có thể chịu được sự vũ nhục như vậy?
Ánh mắt Cơ Vô Danh ngày càng ảm đạm, nghĩ đến có chút tự giễu, lúc mình xuất thủ với Vũ Tiểu Lâu, trong lòng hẳn là rất tự tin a?
Vũ Tiểu Lâu, vì sao lại lợi hại như thế?
Cái tên thái giám Lâm Cẩm Thành một mắt kia, chính là vì khinh địch mà bị mình giết chết đấy. Mà bản thân mình, cũng bởi vì khinh địch mà bị Vũ Tiểu Lâu một chiêu đả thương. Mật điệp Viện giám sát từ trước đến giờ chưa từng trải qua thiệt thòi lớn như vậy, lần đầu tiên đối mặt với kẻ địch mà không hề biết chút gì về đối phương. Hắn biết cái tên thái giám Vũ Tiểu Lâu kia, bởi vì sau khi đến Khai Phong đã nghe nói qua về tên thái giám mang chút màu sắc huyền thoại này. Nhưng ở trong lòng hắn vẫn luôn cho rằng, một tên thái giám có thể có điều gì đáng chú ý. Bất quá là hoạn quan mà thôi, có thể có bản lĩnh gì?
Cơ Vô Danh phát hiện mình sai lầm rồi, giá phải trả rất nghiêm trọng. Nếu như nói lúc hắn mới trốn ra, là ôm niềm tin đem chút tin tức truyền lại ra bên ngoài, nhưng hiện tại, niềm tin của hắn chỉ là không được chết trong tay bọn thái giám ghê tởm kia. Mặc dù cho tới hiện tại, trong lòng hắn vẫn như cũ khinh thường đám hoạn quan. Cơ Vô Danh biết, nếu như mình không khinh địch mà nói, Vũ Tiểu Lâu cũng sẽ không dễ dàng đả thương chính mình như vậy. Nhưng chuyện đã xảy ra không giống như nếu như nữa, đánh bại chính là đánh bại.
Cơ Vô Danh đã chạy trốn hơn một canh giờ, máu tuy rằng lưu thông chậm một chút, nhưng đó cũng không phải tin tức tốt gì, bởi vì... Đó là dấu hiệu máu sắp chảy khô rồi.
May mắn, màn đêm đến rồi.
Cơ Vô Danh núp trong bóng tối cảnh giác nhìn chung quanh một lần, xác định kẻ đuổi giết mình không có theo tới, hắn nhìn tường viện phía sau, rất cao lớn, phủ đệ này hẳn là tòa nhà của một quan lại quyền quý. Cơ Vô Danh không muốn chết, cũng không muốn tin tức về Vũ Tiểu Lâu bị chặn không thể truyền ra bên ngoài, cho nên trước hết hắn phải điều trị vết thương.
Kế tiếp, hắn làm một loạt những chuyện không thể tưởng tượng.
Hắn cũng không tiến vào trong đại viện có tường cao kia, mà là dùng chút nội lực cuối cùng nhắm phía trước bay nhanh ra ngoài, đồng thời, ép miệng vết thương, khiến máu lưu thông nhanh hơn một chút. Trên đường phía sau hắn, máu rơi xuống nhiều thành một vệt. Hắn vẫn chạy như điên về phía trước tầm ba dặm, sau đó từ trong ngực lấy ra một chút kim sang dược vẫn luôn giữ bên mình thoa lên miệng vết thương để cầm máu, kéo áo xuống bọc lấy miệng vết thương, sau đó lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng, thuốc vào miệng lập tức tan, biến thành một dòng ấm áp chảy vào trong bụng, mệt mỏi và đau đớn trên người lập tức nhẹ bớt.
Viên thuốc này không phải là thuốc tiên chữa bệnh gì cả, mà là thuốc do Viện giám sát bí mật chế để kích thích tiềm lực thân thể con người phát tác, nói một cách khác, chính là thuốc kích thích. Cơ Vô Danh cảm nhận thân thể khôi phục một chút thể lực, sau đó mạnh hơn một chút, bay nhanh theo hướng ngược lại ra ngoài. Hắn không dám đi cùng một con đường, mà là chém xéo một đường lẻn vào trong bóng tối. Khi được nửa đường, hắn có thể cảm giác được không ít cao thủ ở cách đó không xa đang dọc theo vết máu của hắn đuổi tới, mỗi lúc vậy, hắn lại ngừng thở đứng bất động tại chỗ. Thân là một trong mười hai kim y của Viện giám sát, tu vi của hắn vốn là cực cao. Né tránh màn truy sát này, mặc dù bị thương nặng, nhưng cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Chỉ có điều nếu hắn không thoát thành công, sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm được. Cho nên Cơ Vô Danh nhất định phải nắm chặt thời gian chữa trị vết thương, nhất định phải sống sót. Hắn về tới bên ngoài tòa đại viện kia, cẩn thận quan sát một chút, sau khi xác nhận không ai có thể phát hiện mình, liền nhảy lên đầu tường, sau đó lướt nhanh vào trong viện.
Trong thành Khai Phong nhiều nhất chính là quan lại quyền quý, tuy rằng lúc trước bị La Húc và Bùi Chiến tắm máu hai lần rồi, nhưng là giới hạn trong thân thuộc của Bùi gia và La gia. Những nhà giàu có quyền quý khác Bùi Chiến không dám động, hoặc nói là không thể động, bởi vì người chết hết ai làm quan cho hắn đây? Trên triều đình luôn phải giữ lại một nhóm người ở xung quanh mình. Tòa nhà này tuy rằng rất lớn, nhưng cũng không rộng lớn, Cơ Vô Danh phán đoán nếu như chủ nhân tòa nhà này là quan, cũng sẽ không phải là quan quá lớn, có lẽ, khả năng là một phú thương sẽ lớn hơn một chút.
Người thân phận như vậy, mặc dù trong nhà sẽ có rất nhiều hộ viện, nhưng khẳng định hộ viện trong này thân thủ tu vi không cao. Muốn trốn bọn người trong viện tìm một chỗ chữa thương, cũng không khó. Ngược lại là trong phủ đệ vương hầu, chỉ cần có thể lẻn vào có lẽ sẽ an toàn hơn một chút, nhưng tất nhiên trong phủ đệ sẽ có cao thủ trấn thủ, lấy tình trạng hiện giờ của Cơ Vô Danh mặc dù rất nhiều người tu vi không bằng hắn, nhưng cũng có thể giết hắn.
Rất nhẹ nhàng lọt vào trong viện, Cơ Vô Danh vừa muốn lẻn vào sân sâu bên trong, bỗng nhiên ngơ ngẩn, một cỗ sát khí lạnh như băng đến cực điểm xuất hiện từ phía sau hắn, hơn nữa, cách nơi hắn rất gần. Hắn chưa quay thân trở lại, không gian phía sau lưng hắn lúc này đều bị ngưng đọng, chỉ cần hắn vừa động, sẽ ngay lập tức lộ ra một sơ hở lớn hơn nữa. Một thanh kiếm chậm rãi từ sau lưng hắn đâm qua, đặt ở sau đầu hắn. Kiếm kia cách sau ót hắn không đủ hai mươi centimet, thật giống như một con rắn độc chờ phát động, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn một miếng ngay sau ót hắn vị trí trí mạng đưa độc tố vào trong đầu hắn.
- Ta biết ngươi nhất định sẽ trở về.
Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía sau vang lên, âm thanh không lớn, nhưng lại khiến cho lòng Cơ Vô Danh chấn động đến tột đỉnh. Hắn vốn tưởng rằng, mình làm ra bộ dạng ngụy trang này có thể trốn đám truy binh, ai biết, lại hoàn toàn nằm trong kế hoạch của người ta.
Cơ Vô Danh thở dài, từ từ giơ tay lên, động tác rất thong thả, thời điểm tay đến gần đai lưng dừng lại một chút rất khó nhìn thấy. Tay của hắn nâng lên, giống như muốn lau đi mồ hôi trên trán.
- Đừng nóng vội uống thuốc độc, những kẻ gian tế Hán quốc các ngươi đều giống nhau thích dùng chiêu thức này? Nếu như ngươi chết ở trong viện tử này, chủ nhân nhà ta thật sự là rất đau đầu đấy.
Cơ Vô Danh sửng sốt, lập tức từ từ xoay người nhìn người đứng ở phía sau.
- Ngươi là ai?
Người trước mặt Cơ Vô Danh, là một người trẻ tuổi rất gầy có chút tuấn lãng, dưới ánh trăng mông lung, trên mặt hắn còn mang theo chút thản nhiên cùng ý cười giảo hoạt. Giống như... Giống như rất thích thú với bộ dạng chật vật của Cơ Vô Danh.
Người trẻ tuổi cười cười nói: - Ngươi hỏi ta là ai? Ngươi xông vào trong viện của chủ nhân nhà ta ngược lại còn hỏi ta là ai? Ngươi cái người này thật biết điều.
Cơ Vô Danh chợt phát hiện ra người thanh niên này rất đáng yêu, cười rộ lên bộ dạng cũng rất vô sỉ: - Ngươi biết thân phận của ta, nhưng ta lại không biết ngươi là ai, lẽ nào cũng không thể hỏi?
Người trẻ tuổi vẫn duy trì bộ dạng đáng ghét tươi cười, bĩu môi nói: - Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là, chủ nhân nhà ta, là một vị cố nhân của Vương gia nhà các ngươi.
Tuy rằng thoạt nhìn Cơ Vô Danh rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã giống như sông cuộn biển gầm. Hắn thực sự không thể tưởng tượng được cũng nghĩ không thông, Vũ Tiểu Lâu quan sát mình thật lâu mới tra ra thân phận của mình, nhưng người thanh niên này là ai? Vì sao biết mình là mật điệp Đại Hán? Chẳng lẽ hắn ta cũng đang quan sát chính mình? Nhưng thật sự hắn ta không giống như người có địch ý. Còn có, hắn ta nói chủ nhân của hắn ta là một vị cố nhân của Vương gia điện hạ, là ai?
Người trẻ tuổi kia nói: - Có nghi vấn? Đừng cảm thấy ta nói chủ nhân nhà ta cùng Vương gia nhà các ngươi là cố nhân liền thấy không có gì nguy hiểm. Cố nhân có hai loại, một loại là bằng hữu, một loại là kẻ thù. Chuyện rất không may, lúc đầu ở Thái Nguyên chủ nhân nhà ta đã bị Vương gia nhà các ngươi bức đến đường cùng. Đêm hôm đó, có vô số huynh đệ của ta chết dưới đao của kỵ binh dưới trướng Vương gia nhà các ngươi, không thể ngờ vài năm sau thủ hạ của hắn sẽ rơi vào trong tay ta, đây... Có tính là thiên lý tuần hoàn?
Thái Nguyên? Đêm hôm đó?
Trong đầu Cơ Vô Danh chợt lóe sáng một đường, dường như nhớ ra cái gì đó.
- Đi thôi, có lẽ chủ nhân nhà ta sẽ thật cao hứng người có cừu oán lại tự mình đưa đến cửa, vẫn là câu nói kia, đừng vội chết, nói không chừng, chủ nhân nhà ta cũng không muốn giết ngươi thì sao?
Cơ Vô Danh thở dài nói: - Bạch Liên Giáo các ngươi vốn là ưa thích giả thần giả quỷ như vậy?
Lần này đến lượt người trẻ tuổi kia có chút hơi kinh ngạc, hắn lập tức cười nói: - Ta thích người thông minh, tim của người thông minh luôn luôn là tinh tế, chiên lên sẽ rất thơm.
Cơ Vô Danh đưa tay ra nói: - Dẫn đường đi, nếu Di Lặc Bồ Tát nghe được những lời này sẽ tức giận đấy.
Ai ngờ người trẻ tuổi kia cũng không để ý, vừa đi phía trước vừa nói: - Ta chỉ là bảo tiêu của chủ nhân nhà ta thôi, nhưng ta... Lại cũng không tin Di Lặc. Nói đến vì dân chúng tạo phúc, ngược lại là vị Hán vương điện hạ trên tay dính đầy máu kia của ngươi làm còn tốt hơn một chút. Tuy rằng, hắn là ác ma giết người không chớp mắt.
Cơ Vô Danh cứng lại, cười khổ một tiếng.
Tòa nhà này thật không nhỏ, đi theo người trẻ tuổi kia bảy tám vòng mới tới hậu trạch. Dừng lại ở trước một tòa tiểu viện độc lập, người trẻ tuổi kia dừng lại nện bước nói:
- Người có tư cách tiến vào ngôi nhà này không nhiều lắm, mặc dù là bên trong thành Khai Phong này không thiếu gì những quan lại quyền quý vương hầu tướng quân, nhưng nếu chủ nhân nhà ta không vui hắn cũng không vào được, bởi vậy có thể thấy chủ nhân nhà ta vẫn là rất nhớ chuyện cũ đấy, đối với cố nhân luôn đỡ hơn người khác một chút.
Cơ Vô Danh ừ một tiếng, đi về phía trước hai bước sau đó xoay người lại nói với người trẻ tuổi kia: - Ta cũng thích người thông minh, nhưng nếu một người thông minh mà đặc biệt nói nhiều lời, còn có điểm đáng ghét.
Người trẻ tuổi sửng sốt, sờ sờ cái mũi nói: - Ngươi cũng không đáng yêu.
Đứng ở cửa, Cơ Vô Danh vừa muốn gõ cửa chợt nghe từ trong một tiếng nói trong trẻo lạnh lùng: - Vào đi.
Thanh âm rất êm tai, giống như truyền đến từ bầu trời. Thanh âm này không có chút cảm tình nào ở bên trong, rất bình thản. Cơ Vô Danh từ cái âm thanh duy nhất này có thể cảm giác được, nữ nhân này nhất định là rất xinh đẹp. Theo bản năng hắn nghĩ đến sửa lại chút y phục của mình, lúc cúi đầu xuống mới chú ý thấy, mình như thế nào lại chật vật đến mức không chịu nổi. Vô cùng bẩn, máu chảy đầm đìa, không có một chút gọi là phong độ đáng có của nam nhân?
Đẩy cửa ra đi vào bên trong, ngọn đèn dịu dàng khiến cho lòng Cơ Vô Danh ấm áp.
Một người phụ nữ thanh lịch trang nhã ngồi trên ghế, khuôn mặt bình tĩnh, xinh đẹp giống như không phải người thường.
- Ngồi đi.
Nàng nhẹ giọng nói ra.
- Ta gọi là Tú Ninh, ngươi nên biết ta.

Bình Luận

0 Thảo luận