Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 259: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
KHÔNG THỂ NGĂN CẢN
- Đã tấn công hơn mười ngày rồi, tuy rằng quân phòng thủ của địch bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, nhưng phía quân ta cũng tổn thất mất mấy trăm người và ngựa rồi, nhìn cơ bản mà nói còn tiếp tục đánh như vậy hình như là mất còn nhiều hơn được.
Đỗ Nghĩa chau mày nói.
Lưu Lăng cười cười nói: - Không khác biệt là mấy, lính trinh sát báo tin, Mông Hổ hai ngày trước chủ động phát động công kích và đánh quân Hắc Kỳ của Tiêu Phá Quân một trận tơi bời, đem quân Hắc Kỳ đẩy lùi hơn mười dặm và giết được mấy ngàn người. Nếu ta đoán không lầm, màn kịch này là do Mông Hổ bày ra, hắn cố làm ra vẻ hòng che mắt sau đó chạy trở về. Sông Đại Thương có Hoa Linh và Triệu Nhị đang chờ hắn, Tiêu Phá Quân còn ở phía sau cắn hai miếng, khi Mông Hổ trở về Tấn Châu trong tay sẽ còn không quá ba nghìn binh mã, cùng ba nghìn tàn binh hồi viện Tấn Châu, ta chính là cần hắn tới để chấn nhiếp quân tâm, không vội không vội, ngày mai sẽ không cần tấn công thành nữa rồi chỉ còn chờ Mông Hổ cái con hổ bệnh này tự tìm đến cái chết mà thôi.
Đỗ Nghĩa cười hỏi: - Vương gia, người phát minh ra thứ vũ khí lợi hại đó rồi tại sao lại không cần nữa?
Lưu Lăng cười nói: - Vẫn là đợi dùng khi đánh Lạc Dương, hoặc là Khai Phong thì sẽ tốt hơn, dùng đến quá sớm cũng không tốt, cũng không phải là cái gì thần bí lắm, một khi Chu quân cũng biết thì không biết chừng sẽ không còn hiệu quả thần kì nữa.
Đỗ Nghĩa gật đầu: - Tên Tiêu Phá Quân này cũng coi như là một nhân vật lớn, không ngờ nhanh như vậy đã quyết định cùng với vương gia liên kết để đối phó với Mông Hổ. Chỉ có điều lúc này trong tay hắn có đến tám vạn nhân mã, chúng ta không thể không đề phòng.
Lưu Lăng nói: - Tiêu Phá Quân nếu là thức thời mà nói, ta sẽ theo đúng lời hứa cho gã mấy cái huyện để tu dưỡng, nếu không thức thời, ta liền tiêu diệt Hắc Kỳ quân này của hắn, ngại gì chứ!
Đỗ Nghĩa cười nói: - Tiêu Phá Quân nhãn pháp đương nhiên không thể bằng Vương gia, chỉ có điều nếu đem Hắc Kỳ quân diệt... e rằng sẽ khiến cho vô số các lục lâm hào kiệt trong Chu quốc nổi lên phản đối. Vương gia, mục đích của người là toàn bộ Đại Chu chứ không phải chỉ là một Tấn Châu nhỏ bé này, việc này cũng nên xem xét kĩ lưỡng chút!
Lúc không có ai, Đỗ Nghĩa và Lưu Lăng nói chuyện với nhau hết sức thoải mái, cũng không quá gò bó và đặt nặng cấp bậc lễ nghĩa. Ban đầu, Đỗ nghĩa ở Ngọc Châu là cấp dưới của Lưu Lăng, đối với Lưu Lăng cũng hiểu biết ít nhiều. Biết Vương gia không thích những lễ nghi phiền phức, lại càng ưa nói chuyện thẳng thắn.
Lưu Lăng gật đầu: - Ta biết, nhưng một mặt cầu hòa, sẽ chỉ làm cho đám lục lâm này ngày càng tự đại hơn, không chỉnh bọn chúng, chỉ là hứa hẹn lợi ích thì e rằng bọn chúng sẽ không biết điểm dừng mà ngày càng tham lam hơn.
Hắn bỗng nhiên cúi đầu xuống, nói nhỏ với Đỗ Nghĩa: - Nói cho ngươi biết một tin tốt lành.
Tâm tình của Vương gia tốt như vậy, Đỗ Nghĩa không khỏi có chút hiếu kì.
- Chuyện gì mà Vương gia có vẻ thần bí như vậy ạ?
Lưu Lăng thấp giọng nói: - Trung Nghĩa Hầu lấy được Từ Châu rồi.
Đỗ Nghĩa có chút sửng sốt rồi bật cười ha hả, trong lòng vui sướng vô cùng. Hóa ra Vương Bán Cân được Vương gia nửa đường cử đi cũng đã tới Ứng Châu rồi, từ thuộc hạ dưới trướng của Ứng Châu Lưu Mậu mượn năm nghìn binh lính cả mới cả cũ, vượt qua Tấn Châu, ngày nghỉ đêm đi, hôm qua lại đột nhiên xuất hiện ngoài thành Từ Châu, không cần đánh vẫn thắng chiếm được tòa thành trống Từ Châu.
- Như vậy mà nói Từ Châu, Tấn Châu đã nối liền với nhau và vững như bàn thạch rồi.
Đỗ Nghĩa cười toe toét, lại càng khâm phục Lưu Lăng hơn.
Mà lúc này, Mông Hổ mang theo hơn một vạn hai nghìn nhân mã kỵ binh Hữu Uy Vệ, vừa đuổi tới bờ Nam của sông Đại Thương. Sở dĩ mấy ngày trước gã chủ động phát động tiến công Hắc Kỳ quân, vừa mới đại thắng một hồi đem quân Hắc Kỳ buộc lui mười mấy dặm, chính là vì che giấu tai mắt người đời mà thôi. Gã không ngờ quân mình lại đại thắng và nhanh chóng rút lui đến vậy, ngựa chạy về Tấn Châu không ngừng vó. Chiến thuật như vậy không phải là do gã phát minh ra, chỉ cần xem cục diện là hiểu ngay, bất quá chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Tiêu Phá Quân mặc dù không được Lưu Lăng chỉ điểm, nhưng làm sao lại nhìn không thấy chút thủ đoạn ấy của gã chứ?
- Đại tướng quân, cách phía trước năm dặm chính là sông Đại Thương, sông không bị đóng băng, tuy nhiên thám báo trở về nói, không biết tại sao mấy ngày nay mực nước không ngừng giảm xuống, hiện giờ không chống được thuyền qua sông, mực nước không được như lúc trước, đứng chỉ tới thắt lưng.
Tôn Lý, một viên đại tướng tâm phúc dưới trướng Mông Hổ nói.
Về bối phận Tôn Lý chính là cháu của Nguyên soái binh mã Đại Chu Tôn Huyền Đạo, thuở nhỏ chịu ảnh hưởng của nề nếp gia đình, đọc đủ thứ binh thư, lại luyện được một thân võ nghệ tuyệt hảo, bất kể là trên lưng ngựa hay trên đất đều là một viên mãnh tướng, rất được Mông Hổ coi trọng. Chỉ có điều sau khi Tôn Huyền Đạo chết, địa vị Tôn gia cũng đi xuống không phanh, nếu Tôn Huyền Đạo còn sống, hậu bối xuất sắc như y đã sớm được an bài đến bên người có kinh nghiệm từng trải rồi, không quá vài năm sẽ thành danh. Hiện tại chỉ đành khuất phục làm một Lang tướng ở dưới trướng Mông Hổ, bất quá cũng chỉ là viên quan tòng ngũ phẩm mà thôi.
- Trước đó mưa ít, khi mùa đông bắt đầu lại không có tuyết rơi, mực nước sông Đại Thương có giảm xuống cũng là bình thường, xem ra ông trời cũng đứng về phía Mông Hổ ta, chỉ cần vượt qua sông Đại Thương là vùng đất bằng phẳng, chúng ta đều là kỵ binh, gia tăng tốc độ, một ngày đi khoảng một trăm năm mươi dặm, không tới hai ngày có thể tới được thành Tấn Châu.
Mông Hổ cười cười nói: - Ta chỉ là đang cười Lưu Lăng, trên lưng cõng theo danh hiệu Thường Thắng, không ngờ dụng binh lại khinh suất thế. Ngăn cản ta tới Tấn Châu, chuyện quan trọng như vậy lại giao cho con chó điên Tiêu Phá Quân, hắn làm sao không chịu suy nghĩ, bên Tiêu Phá Quân đó tổng cộng mới có mấy thớt ngựa, như thế nào có thể đuổi kịp một vạn hai ngàn kỵ binh của ta.
Mấy ngày trước mới cùng quân Hắc Kỳ đại chiến một hồi, tuy rằng giết được sáu bảy nghìn người, nhưng kỵ binh Hữu Uy Vệ cũng tổn thất tới hơn một nghìn người, lại phân cho Địch Vệ một ngàn năm trăm người ở lại phía sau cản địch, cho nên hiện tại dưới trướng Mông Hổ cũng chỉ còn lại khoảng một vạn hai nghìn người thôi. Chỉ có điều, Mông Hổ đối với kỵ binh dưới trướng của mình có chút tin tưởng, hơn một vạn kỵ binh đạp phá liên doanh quân Hán bao vây Tấn Châu gã không cho rằng đó là khó khăn quá lớn. Mà Lưu lăng không ngờ không có mai phục, dọc đường bình an chạy tới sông Đại Thương, điều này làm cho Mông Hổ đối với việc dùng binh của Lưu Lăng có vài phần xem thường.
- Đai tướng quân, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, tên Lưu Lăng kia từ trước đến nay quỷ kế đa đoan, hắn không thể không giở trò.
Đối với thái độ của Đại tướng quân như vậy Tôn Lý không thể nào tán thành, y có cảm giác không an toàn, cảm thấy Lưu Lăng là nhân vật không đơn giản như vậy. Nếu như có thể bắt được liên lạc với Tiêu Phá Quân kia, thì nên phái binh xuống phía Nam ngăn cản kỵ binh Hữu Uy Vệ hồi Tấn Châu mới đúng, nam bắc cùng tấn công, liền đem kỵ binh Hữu Uy Vệ đánh bại, lúc này Tấn Châu sẽ biến thành một tòa cô thành, sớm muộn gì cũng bị đánh bại.
- Không sao hết, ta đây hiểu rõ tâm tư của Lưu Lăng, hắn chỉ đang tính toán việc thừa dịp một nửa đại quân ta qua sông mà đánh thôi. Hiện tại nước sông nông như vậy, kỵ binh qua sông cũng không mất bao lâu, hắn sẽ không có lấy một nửa ưu thế để đánh, vậy ta có gì phải sợ?
- Truyền lệnh xuống dưới, đại quân tăng tốc đi tới, tranh thủ nội trong hai canh giờ toàn bộ phải vượt qua sông Đại Thương, chớ có tiếc rẻ sức ngựa, chờ qua sông thuận lợi rồi chúng ta sẽ nghỉ ngơi.
Mông Hổ hạ lệnh.
Tin theo lính liên lạc không ngừng được truyền xuống dưới, kỵ binh Hữu Uy Vệ ầm ầm tăng tốc. Hơn một vạn lính kỵ binh nhìn không khác nào một con sông lớn, ùn ùn hướng về phía sông Đại Thương mà lao tới. Một nhóm thám báo đi trước dò đường đã qua sông, sau đó hồi báo tin tức nói rằng quả nhiên trên núi ở bên bờ Bắc Đại Thương thấy thấp thoáng cờ xí của quân Hán. Xem ra đúng là bọn hắn đang tính toán thừa dịp lúc đại quân Hữu Uy Vệ qua sông mà phát động tấn công. Đối với cái dạng mai phục quá lộ liễu trắng trợn này Mông Hổ cũng không có quá để ý.
Sông Đại Thương tuy rằng chiều rộng chừng hơn trăm trượng, nhưng hiện tại nước sông nông như vậy, lòng sông cũng không phải có nhiều bùn cát có thể lấp vó ngựa mà phần lớn là đá tảng, cho nên kỵ binh xông tới cũng không mất bao lâu. Chỉ cần qua sông được hai nghìn binh mã rồi, Mông Hổ sẽ không sợ quân Hán kia, nhìn lại cũng thật mắc cười, thực hiện "bán độ nhi kích" y bản như đọc thuộc lòng binh thư vậy.
Một trăm kỵ binh canh gác đi trước qua sông, sau khi dò xét phía trước khoảng năm dặm, liền phái người hồi báo nói phát hiện ra tung tích của quân Hán. Mông Hổ đối với tin tức này thì hết sức khinh thường, chỉ có điều gã thúc giục kỵ binh gia tăng thêm tốc độ. Chẳng mấy chốc, hơn một nghìn kỵ binh đã đến bờ nam của sông Đại Thương, thúc giục chiến mã lội nước, phát hiện nước thực sự rất cạn, lòng sông tương đối thấp, hầu như đều có thể trực tiếp lội nước qua.
Mông Hổ ra lệnh một tiếng, chỉ thị tiền quân nhanh chóng qua sông, sang đến bờ bắc thì bày binh bố trận chờ đợi quân Hán, yểm hộ đại quân đến tiếp sau qua sông. Mông Hổ tin tưởng rằng, chỉ cần một nghìn kị binh qua sông trước thì có thể chiếm được thế thượng phong, chỉ cần thời gian là một nén nhang thì sẽ có nhiều kỵ binh đi qua sông Đại Thương hơn.
Nhận được mệnh lệnh, tiền quân nhanh chóng qua sông, không bao lâu sau một ngàn kỵ binh đã qua sông Đại Thương một cách an toàn. Một nghìn nhân mã đã qua sông tạo một khoảng cách vài trăm mét để tiếp theo đó đại quân lên bờ. Sau đó bày binh bố trận, chỉ chờ quân Hán đến là đánh.
Thời điểm mà Mông Hổ chỉ huy trung quân tới bờ Nam của sông Đại Thương, thì một nghìn kỵ binh sang trước đã bày binh bố trận xong xuôi rồi. Mông Hổ hết sức vui mừng, bèn hạ lệnh đại quân nhanh chóng qua sông. Vốn trong lòng gã có chút hoài nghi, nhưng nhìn sang bờ bên kia thấy cờ xí của quân Hán xuất hiện thì bao nhiêu cũng tiêu tan sạch.
Quả nhiên là chờ mình nửa chừng sang sông rồi tập kích bất ngờ, Mông Hổ không khỏi cảm thấy Lưu Lăng chỉ là tướng quân vô năng, hữu danh vô thực mà thôi, nếu lấy đại quân bày trận ở bờ bắc mà nói, tuy rằng mục tiêu bị bại lộ nhưng đại quân Hữu Uy Vệ muốn qua sông, ngược lại càng khó. Chém giết là khó tránh khỏi, đao kiếm vô tình, không ai biết trước được sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng bên bờ sông Đại Thương này. Cố tình đem binh lính đến mai phục ở những ngọn núi thấp, chẳng những bị lộ dạng trước, chờ bọn hắn từ trên núi thấp vọt tới sông Đại Thương, chỉ sợ đại bộ phận kỵ binh Hữu Uy Vệ đã qua sông rồi.
Nhìn thấy cờ xí của quân Hán, Mông Hổ tuy có tự tin nhưng cũng không dám chậm trễ, hạ lệnh trung quân hỏa tốc qua sông, trợ giúp tiền quân.
Gã được người dắt ngựa chiến dắt qua sông, vẫn còn đang tính toán xem mất bao lâu đánh bại quân Hán đến ngăn chặn. Cần dùng bao nhiêu binh lính để phá địch, sau khi đánh thắng thì truy kích như thế nào, gã đều suy nghĩ cả rồi. Đang đi giữa lòng sông, chợt nghe phía thượng du truyền đến tiếng vang chấn động như sấm rền, càng nghe lại càng thấy giống như thanh âm vó ngựa của thiên quân vạn mã. Mông Hổ nhíu mày, hướng phía trên nhìn lên. Từ rất xa đã nhìn thấy một vệt xám xịt đang hướng về phía bên này với tốc độ nhanh kinh người, và tiếng sấm rền kia đúng là được truyền tới theo hướng này.
Mông Hổ nhìn chằm chằm vào vệt xám xịt kia sửng sốt, trong chốc lát, mặt liền biến sắc.
- Mau! Khẩn trương qua sông! Đỉnh lũ đã đến! Mau!
Gã lớn tiếng kêu to, trong giọng khàn khàn còn lộ ra sự sắc bén, hòa cùng với tiếng sấm rền tạo thành một thứ âm thanh làm cho người ta nghe cũng cảm thấy vô lực.
Hồng thủy cuồn cuộn, không thể ngăn cản được.

Bình Luận

0 Thảo luận