LỄ QUỶ (2)
Ngày mười lăm tháng bảy Đại Thống Đại Hán năm thứ ba, Quỷ tiết.
Bùi Chiến có phần buồn bực phát hiện, rượu nho mang theo người chỉ còn lại một bình cuối cùng. Đêm ngày mười lăm tháng bảy mang theo quỷ khí, có vẻ u ám. Dưới ánh nến trong lều vải, bóng dáng người giương nanh múa vuốt chiếu rọi có vẻ rất dữ tợn. Gió bắt đầu thổi từ lúc chạng vạng, đèn gió khí tử bị gió thổi đong đưa trước cửa lều lớn, nhìn bất lực mà thê lương. Đưa mắt ra nhìn, càng giống như đèn lồng treo ngoài cửa khi nhà có tang.
Tâm tình Bùi Chiến không tốt, có lẽ vì nguyên nhân y sắp uống hết rượu, cũng có lẽ vì y không tìm thấy sơ hở quân Hán, tâm tình ảnh hưởng đến thân thể. Ngày mười lăm tháng bảy gió lùa theo khe hở chiếc mành trong lều lớn vào trong, khiến y cảm thấy rét lạnh. Nắm thật chặt áo khoác trên người, tầm mắt Bùi Chiến dừng lại trên chiếc chén rượu trên bàn, rượu ngon màu giống màu hổ phách, không biết tại sao lại bay đến mùi máu tươi.
Bùi Chiến mỉm cười tự giễu, đã lâu rồi không có cảm giác hốt hoảng thế này.
Khổng Tử không nói đến những điều kỳ quái, vũ lực, làm loạn và quỷ thần. Nhớ tới hôm nay là Quỷ tiết, tâm tình Bùi Chiến càng trở nên tồi tệ hơn. Trong đầu bỗng dưng nhớ tới từng cảnh từng cảnh tượng chiến tranh trước đây đã lâu, những bộ hạ của mình hoặc bị chặt đầu hoặc bị cắt tay chân, thân hình cứng nhắc từng bước một chậm rãi đi về phía mình.
Bị chính ảo ảnh của mình trong đầu làm hoảng sợ, Bùi Chiến chợt nhớ tới, có lẽ nên đốt chút tiền giấy cho những thuộc hạ đã chết của y. Trong đầu xuất hiện những ý nghĩ này, lòng y càng không an tĩnh được. Hô hai tiếng, thân binh đang canh gác ngoài cửa lúc này không biết tại sao không tiến vào, điều này làm cho sắc mặt Bùi Chiến thay đổi, cơn tức giận trào dâng trong lòng.
Y đứng lên, đi tới cửa vén mạnh rèm lên quát: - Đều chết hết đâu rồi!
Đập vào mắt y là xác chết đầy máu chất đầy ngoài cửa. Đây đều là những người chết, vẻ mặt cắt không còn giọt máu nhìn trừng trừng vào y. Một cái tay lạnh như băng trắng bệch cứng ngắc đột ngột đưa lên, bám chặt vào cổ họng y. Y không thể hít thở, sắc mặt càng ngày càng trắng.
- A!
Bùi Chiến sợ tới mức hét to một tiếng, tỉnh lại trong giấc mơ. Thân binh ngoài cửa xông vào, hoành đao sắc bén đã rời khỏi vỏ. Những thân binh nhanh chóng quét mắt một vòng, phát hiện trong đại trướng không có chuyện kinh khủng gì xảy ra, bọn họ cũng không tự chủ thở nhẹ một hơi. Bùi Chiến đang ngủ trên giường bật tỉnh dậy, dùng tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thấy nhóm thân binh đi vào cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Chiến chẳng những mưu lược địch vạn người, mà còn có công phu của vạn người. Những thân binh này hợp lại cũng không phải đối thủ của y, nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy những thân binh này canh gác ngoài cửa, trong lòng Bùi Chiến lần đầu tiên cảm thấy bên cạnh có người an toàn. Y xua tay áo, ra hiệu cho thân binh rút ra ngoài.
- Gọi Khúc Thắng tới.
Y phân phó một tiếng, sau đó lấy chén rượu trên bàn uống một hớp. Uống một hơi cạn sạch, đặt chén rượu xuống lúc này y mới nhớ ra, hóa ra, đây thật sự là chén rượu nho cuối cùng rồi. Nhớ tới giấc mơ đáng sợ vừa rồi, Bùi Chiến bất giác rùng mình một cái. Chợt nhớ trong giấc mơ mình đốt giấy tiền cho thuộc hạ của mình vào ngày này, Bùi Chiến cau mày.
- Người đâu!
Y ngồi thẳng người, khoác thêm áo vào.
Hai thân binh vén rèm lên khom lưng tiến vào nói: - Điện hạ có gì phân phó ạ.
Bùi Chiến mở miệng, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Y chợt nhớ ra, trong quân doanh đốt vàng mã là chuyện rất không thông minh. Mặc dù mình không tin quỷ thần, nhưng nếu kiêng kị được vẫn nên chú ý một chút.
- Lấy nước đến, cô muốn rửa mặt.
Thân binh đáp lời, chạy đi lấy nước. Hai thân binh vừa mới đi ra ngoài, thì Khúc Thắng vén rèm lên nhanh chóng đi vào.
- Điện hạ gọi ty chức đến, có việc gì cần sai bảo?
Bùi Chiến chỉ ghế dựa bên người, nói: - Đến đây, bồi cô uống rượu. Mơ một giấc, tỉnh lại cảm thấy mình hơi lạnh, uống chén rượu làm ấm người.
- Ty chức tuân mệnh.
Khúc Thắng sai thân binh đi chuẩn bị rượu và thức ăn, sau đó kiễng người ngồi xuống ghế. Bùi Chiến cười cười nói: - Bảo ngươi ngồi ngươi cứ ngồi, còn định làm thế nào? Lúc này trong trướng chỉ còn cô và ngươi hai người, không cần gò bó như vậy.
Y day day đầu mày: - Hiện tại là giờ gì?
- Sắp đến giờ hợi rồi.
Khúc Thắng đáp.
Bùi Chiến ừ một tiếng, trong lòng bỗng nhiên thoải mái một chút. Giờ hợi rồi, hơn một canh giờ nữa Quỷ tiết chết tiệt này sẽ trôi qua. Tại sao gió thổi bên ngoài khiến lòng người phiền đến vậy? Vì sao tiếng gió nghe giống tiếng gào khóc thảm thiết vậy? Vậy rốt cuộc là gió thổi, hay đúng là quỷ đang khóc? Quỷ tại sao phải khóc? Là có oán khí sao?
Không bao lâu, nhóm thân binh bưng cái khay lên, đặt rượu và thức ăn trên bàn. Bùi Chiến không bảo đám thân binh sai nhà bếp dậy nấu cơm, chỉ bảo cắt một ít các thực phẩm chín như thịt bò chín, thịt hươu sấy khô. Mặc dù hơi lạnh, nhưng cũng may rượu có thể làm ấm người. Bùi Chiến không quen uống rượu trắng, tuy nhiên không còn cách nào, ly rượu nho cuối cùng đã được y uống ừng ực khi tỉnh lại, thậm chí ngay cả mùi vị cũng không biết ra sao.
Rượu rất nồng, uống vào miệng rất thơm.
Hai mắt Bùi Chiến lóe sáng: - Đây là rượu gì?
Khúc Thắng đặt chén rượu xuống ngồi thẳng người trả lời: - Là Đỗ Khang, rượu ủ qua bí pháp, cho nên rất nồng.
Bùi Chiến cười cười nói: - Chính là rượu Đỗ Khang là Tào A Man nói dùng để giải sầu? Khó trách, xem ra cô không lộc ăn, không ngờ hôm nay mới được uống rượu này lần đầu.
Nói xong y bỗng nhiên cau mày, sắc mặt cũng lập tức biến đổi. Đúng lúc Khúc Thắng cúi đầu rót đầy rượu cho y nên không nhìn thấy sắc mặt y thay đổi. Bùi Chiến chỉ bỗng nhiên nhớ tới, bài thơ Tào A Man say rượu cao hứng đọc, không bao lâu đã bị Gia Cát Khổng Minh và Chu Công Cẩn dùng một mồi lửa đốt cho thất bại thảm hại, tám trăm ngàn đại quân thành tro bụi, trôi theo nước sông cuồn cuộn chảy về phía đông không để lại cái gì. Tại sao hôm nay lại luôn nhớ tới chuyện xấu vậy?
Bùi Chiến cười khổ lắc lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: - Công việc phòng ngự, đã sắp xếp thỏa đáng chưa?
Khúc Thắng rót đầy chén rượu cho Bùi Chiến, sau đó dùng con dao nhỏ cắt thịt hươu sấy khô thành miếng, đặt vào chiếc đĩa nhỏ của Bùi Chiến, nói: - Đã sắp xếp xong xuôi, bởi do hôm nay gió lớn, ty chức hạ lệnh cho lính tuần tra tăng lên gấp đôi. Binh lính ngủ không thể tháo giáp, binh khí không thể rời khỏi người.
Bùi Chiến gật đầu nói: - Ừ, làm tốt lắm. Lát nữa phân phó với bên dưới, bên đường thủy cũng để ý chút, đừng cho quân Hán thừa dịp gió lớn đẩy thuyền đến bên bờ quấy nhiễu đại doanh.
Khúc Thắng không biết Chu Vương điện hạ tại sao hôm nay lại để ý như vậy, bên đường thủy hẳn là không có vấn đề gì. Thủy quân quân Hán không có thuyền lớn, điều này khi quân Hán tấn công Hoạt Châu đã xác nhận. Thủy quân quân Chu ở Hoạt Châu ngược lại có hai mươi mấy chiếc thuyền lớn, nghe nói cũng bị quân Hán cho một mồi lửa đốt. Hơn nữa giữa kênh nước và đại doanh cách nhau một vũng bùn, quân Hán mặc dù có lên bờ nhưng cũng không thể qua. Nhưng y không nghi ngờ mệnh lệnh của Bùi Chiến, đứng lên đi ra khỏi lều lớn phân phó thân binh đi truyền lệnh.
Khúc Thắng từ ngoài trướng đi vào, gió thổi cát bụi vào trong miệng, oán giận nói:
- Cái thời tiết quỷ quái này!
Thời tiết quỷ quái! Bốn chữ này không khỏi dọa Bùi Chiến giật mình.
Cũng trong lúc đó, ở trong đại doanh quân Hán ngoài mười dặm, Hoa Linh nhìn lá cờ thêu hỏa long trong đại doanh bị gió thổi phần phật, thấp giọng mắng một câu: - Cái thời tiết quái quỷ!
Triệu Nhị cũng giận dữ nói: - Nếu gió không ngừng, sắp xếp của Vương gia không thể thực hiện được. Đến lượt Định An quân gặp may rồi, tối nay không ngờ gió lại nổi lớn như vậy.
Nhìn theo ánh mắt của Hoa Linh, chỉ thấy một ngọn đèn cũng không sáng trong đại doanh, mờ mờ ảo ảo, mấy vạn đại quân đã tập kết xong, liền đứng trong gió, cùng đợi một tiếng mệnh lệnh của chủ tướng sẽ toàn quân phát động tấn công.
Trên kênh Phúc Duyên, cách đại doanh quân Chu sáu bảy dặm, mười mấy chiếc thuyền lớn hình dạng kì quái đang neo đậu. Thuyền này thoạt nhìn tạo hình rất quái dị, giống như con mãnh thú, nằm ở bờ sông, bất cứ khi nào cũng có thể vùng lên đả thương người. Theo ánh trăng trong gió, có thể mơ hồ nhìn thấy rõ ràng, thuyền lớn kì quái kia, chính là hai chiếc thuyền dùng tấm ván ghép lại với nhau, hợp hai chiếc thuyền lại làm một, boong tàu thuyền làm thành một đài cao bằng phẳng, trên đài cao đặt một thứ giống như cánh tay khổng lồ, nhìn kĩ, có thể nhìn ra, hóa ra không ngờ là xe ném đá.
- Người tính không bằng trời tính.
Lưu Lăng ngồi trong khoang thuyền nghe âm thanh gào thét, có chút thất vọng thở dài: - Đợi hai canh giờ nữa, nếu gió không ngừng thì nhổ neo trở về đi.
Triệu Bá lên tiếng nói: - Cái thời tiết quỷ quái này!
Lưu Lăng cười khẽ một tiếng, nói: - Hôm nay là ngày hội quỷ hồn, bọn họ đang chúc mừng với nhau. Vốn định trong Quỷ tiết hôm nay cho Bùi Chiến một phần hậu lễ, xem tình hình gió này, tối nay có lẽ sẽ không dừng. Hai canh giờ nữa nếu gió không ngừng, phái người đến sườn núi Phi Long bảo với Hoa Linh, cho binh sĩ nghỉ ngơi đi, đứng trong gió to, cũng vất vả cho các huynh đệ rồi.
Từ Thắng không cam lòng đến ngoài khoang thuyền, nhìn chằm chằm vào cờ xí trên cột buồm, mắt cũng không nháy.
Bùi Chiến lấy thanh dao găm sắc bén trong tay Khúc Thắng, cắt một miếng thịt thỏ bỏ vào trong miệng, mặc dù đã hơi nguội, nhưng hương vị coi như cũng không tệ. Cắt thêm một miếng nữa, bỗng nhiên trên ngón tay cảm thấy tê rần, cúi đầu nhìn, phát hiện trên ngón tay đã bị lưỡi dao sắc bén cứa vào thành một vết nhỏ, máu nhuộm vào thịt thỏ, màu sắc có chút quái dị.
- A?
Khúc Thắng thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài trướng, cũng không nhìn thấy ngón tay bị cắt phải của Bùi Chiến: - Hình như gió ngừng rồi.
Bùi Chiến cười cười, đưa ngón tay bị thương vào trong miệng mút: - Ngừng là tốt rồi, gió thổi ngủ cũng không yên.
Y đứng lên đi tới của trướng, vén tấm rèm lên nhìn con đường nhỏ: - Ngươi nói xem, quân Hán tại sao không thừa dịp gió nam này đến tập kích ban đêm? Cơ hội tốt như vậy, nếu như một trận hỏa tiễn bắn lại đây, mặc dù không công phá được đại doanh chúng ta, nhưng cũng đủ khiến chúng ta bối rối.
Khúc Thắng nói: - Gió đông nam, quá lớn, quân Hán từ phía tây nam đến, tiễn sẽ bị gió thổi làm lệch hướng, cát bay đá lăn, cung tiễn thủ cũng không cách nào xác định được phương hướng. Đến cả mắt cũng không mở ra được, nếu gió nhỏ hơn một chút, thật ra đây là cơ hội tốt để tập kích đêm.
Bùi Chiến gật đầu nói: - Gió nhỏ rồi, đi, gọi binh lính dậy chuẩn bị nghênh địch.
Y xoay người, khẽ cười nói: - Nói không chừng quân Hán cũng đang chờ gió ngừng, lý do ngươi nói cũng có lý, nhưng ngươi suy nghĩ một chút, gió lớn như vậy, tiễn của chúng ta ngược chiều gió có thể bắn xa bao nhiêu? Cô vẫn cảm thấy quân Hán không thừa dịp gió to tập kích ban đêm, nhất định là có âm mưu gì đó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận