KHÔNG MUỐN ĐI
Đại Hán Đại Trị năm hai đầu tháng năm.
Thủ lĩnh Hắc Thủy Mạt Hạt Ô Cốt Thu bị Lý Tú nhữ tới đàm phán ở đại doanh Đại Hán, Ô Cốt Thu bị giết, quân Hán lập tức phát động tiến công. Hơn vạn sĩ binh thuộc Hắc Thủy Mạt Hạt đều tử trận, quân Hán liền bình diệt bộ tộc lớn nhất của Liêu Đông. Mười ngày sau, thủ lĩnh bộ tộc Thất Vi Tha Liệt Cai tử trận, quân Hán tiêu diệt bộ tộc Thất Vi.
Các tộc Liêu Đông hoảng sợ, liền phái người tới chỗ quân Hán cầu kiến chủ soái La Húc. Các bộ tộc đều tỏ ý nguyện thần phục Đại Hán, tuyệt không có dị tâm.
Và vào lúc này, đại quân do Lưu Lăng đích thân xuất lĩnh đã trở về từ Lâm Hoàng phủ Thượng Kinh Liêu Quốc.
Lúc đến, phong cảnh không có biến đổi quá nhiều, chỉ là trong lòng mỗi người đều có chút tiếc nuối. Xuất binh Thượng Kinh, đại quân trở về đi trên thảo nguyên mênh mông hơn hai tháng rồi, nhưng không có đánh một trận với người Khiết Đan. Có người trong lòng vui mừng, không cần ra trận chém giết bất kể thế nào cũng là một chuyện khiến người ta vui mừng. Cũng có người không cam lòng, cho rằng chưa thể giết tận người Khiết Đan, nói chung là để lại hậu hoạn.
Lâm Hoàng phủ Thượng Kinh đã bị người Khiết Đan rời bỏ, bá tánh đều di dời vào vùng sâu của thảo nguyên. Còn binh lực tàn dư của Khiết Đan và tân đế của Liêu Quốc, Tiêu thái hậu và những người còn lại thì đưa ra một quyết định khác.
- Tiểu Triều theo quân Liêu đi rồi, hắn để lại cho thuộc hạ thuốc và thực phẩm, tử sĩ dưới trướng thuộc hạ vốn còn vài người, chỉ là lo an nguy của Tiểu Triều, thuộc hạ đều phái họ cho Tiểu Triều rồi.
Xe ngựa lắc lư, Thiết Lão Lang nhẹ giọng nói sắc mặt vẫn còn rất tệ. Y lần này đã đi một vòng ở Quỷ Môn Quan, hôn mê bảy ngày, cuối cùng đã tỉnh lại. Nếu không phải thể chất của y vốn khỏe mạnh hơn người thường, cộng thêm chỉ đơn giản xử lý vết thương, chỉ e lần này khó thoát kiếp nạn. Y ở Kim Trướng đại điện đợi Lưu Lăng mười mấy ngày rồi mới từ từ không chống đỡ được, những lương thực mang đi sớm đã ăn hết. Sau khi lửa tắt, những con quạ xem y là tử thi định bay xuống mổ y, ngược lại bị y giết đi mười mấy con, mấy ngày cuối cùng, y chỉ nhờ vào uống máu chim, ăn thịt chim sống để sống sót.
Vết thương nặng nhất là ở ngực, nếu nhát đao bị thân vệ của Ngôi Danh Nẵng Tiêu chém vào thêm sâu một chút, y cũng sẽ mất mạng tại chỗ. Thừa cơ loạn lạc đánh lén Ngôi Danh Nẵng Tiêu, thật sự những chuyện sau đó Thiết Lão Lang không biết tường tận. Quân Liêu bao vây binh mã Tây Hạ, sau khi Ngôi Danh Nẵng Tiêu chết binh Tây Hạ nhất thời đại loạn, người Khiết Đan gần như giết sạch hai mươi vạn binh Tây Hạ, tuy có không ít người chạy thoát, nhưng họ không có tiếp viện, tin chắc cũng chạy không khỏi thảo nguyên mênh mông.
Thiết Lão Lang bị thị vệ của Ngôi Danh Nẵng Tiêu đả thương vài chỗ, y dưới sự bảo vệ của tử sĩ giết ra ngoài vòng vây. Triều Cầu Ca dẫn người đưa y đem giấu ở một khu dân cư, sau đó Triều Cầu Ca liền vội vã rời đi. Thương thế quá nặng, Thiết Lão Lang chỉ có thể ở trong nhà chờ đợi Triều Cầu Ca trở về. Nhờ thân binh của mình từ cửa sổ để quan sát tình hình bên ngoài để phân tích chiến cục, khi đêm đến, khi nhìn thấy đại đội người Khiết Đan trở về Lâm Hoàng phủ trong thành, Thiết Lão Lang phỏng đoán binh Tây Hạ đã bị giết sạch.
Buổi tối, Triều Cầu Ca một mình lặng lẽ tới chỗ ẩn thân của Thiết Lão Lang, nói cho Thiết Lão Lang biết Tiêu thái hậu quyết định bỏ thành mà chạy, y vẫn còn sứ mệnh chưa hoàn thành, cho nên cũng phải theo đại quân Khiết Đan rút lui. Thiết Lão Lang khuyên ngăn, Triều Cầu Ca vẫn không nghe, tự tay giúp Thiết Lão Lang băn bó vết thương, giúp y thay xong bộ y phục Triều Cầu Ca đã rời khỏi. Y nói Tiêu thái hậu đã hạ chỉ, sau trận chiến người Khiết Đan còn lại không tới bốn vạn người mệt mỏi hộ tống tân đế rời khỏi Thượng Kinh di dời tới nơi khác, y không thể ở lại lâu. Để lại một ít thức ăn, dược phẩm, Triều Cầu Ca nói với Thiết Lão Lang một tiếng trân trọng.
Vài trăm tử sĩ của Thiết Lão Lang trong lúc bảo hộ y giết ra khỏi vòng vây gần như toàn bộ đã tử trận, chỉ còn lại hơn bốn mươi người, Thiết Lão Lang để lại hai người, những người còn lại đều phái cho Triều Cầu Ca. Triều Cầu Ca vốn không chấp nhận, Thiết Lão Lang khuyên nhủ: - Cho dù không vì an nguy của chính bản thân ngươi, thì xem như ta vì bảo vệ ngươi mà ép ngươi đi, như vậy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ trong viện đã giao cho ngươi. Ngươi sống, đại quân có sự chỉ huy của ngươi sớm muộn cũng có thể tìm được người Khiết Đan, nếu ngươi chết, ai làm người dẫn đường cho đại quân?
Triều Cầu Ca lau sạch vết máu trên tay còn lưu lại khi giúp Thiết Lão Lang băng bó vết thương, gật đầu nói: - Được, ta đáp ứng ngươi.
Y nhìn vết thương trên bả vai Thiết Lão Lang, là do loan đao của y để lại.
- Xin lỗi.
Triều Cầu Ca há há miệng, sau đó chỉ ra hai chữ.
Thiết Lão Lang cười cười nói: - Sớm muộn cũng sẽ trả lại cho ngươi là được.
Triều Cầu Ca cũng cười, vỗ vào ngực mình: - Cái thân thể này để lại cho ngươi chém, chờ ta trở về, ngươi có thể chém lại gấp mười gấp trăm lần cũng được.
- Bảo trọng!
Y hạ giọng nói hai chữ, lập tức đi ra phòng.
- Phải sống!
Thiết Lão Lang nhìn theo bóng dáng của Triều Cầu Ca nói hai chữ, thanh âm rất thấp, nhưng vẫn truyền vào trong lòng Triều Cầu Ca.
- Nhất định.
Triều Cầu Ca không quay đầu lại, mang theo những thuộc hạ của Thiết Lão Lang rời khỏi khu dân cư. Đêm đó, đại quân Khiết Đan liền thâu đêm rời khỏi Lâm Hoàng phủ, sau khi đội quân rời khỏi những bá tánh loạn thành một khối. Đồn đại quân Hán sắp giết tới, những bá tánh không có quân đội bảo vệ ắt tự biết chỉ có đường chết, thế là cả Lâm Hoàng phủ đều trở nên hỗn loạn, bá tánh thu thập đồ đạc xong, cũng liền thâu đêm chạy khỏi đây. Thiết Lão Lang ẩn trong khu dân cư ba ngày, thức ăn hết sạch. Hai thân binh của y ra ngoài tìm kiếm thức ăn, bởi vì trên người mang theo vũ khí, bị loạn dân Khiết Đan vây công đánh chết.
Thiết Lão Lang cố nhịn cơn đau, đợi sau khi ngoài đường dần dần trở nên bình lặng mới đi ra khỏi nơi ẩn náu. Trên đường vừa đi vừa ẩn thân đi về hướng hoàng cung Thượng Kinh, nửa đường gặp phải mấy người Khiết Đan chưa rời khỏi Lâm Hoàng phủ, những người đó muốn cướp lấy binh khí của Thiết Lão Lang, bị Thiết Lão Lang từng người một chém chết, ngược lại đoạt được một ít thức ăn, chỉ là ẩu đả khiến vết thường rách ra, dược phẩm trên người y lại dùng hết.
Khi tới Kim Trướng đại điện, Thiết Lão Lang ở trong hoàng cung ẩn thân mấy ngày, dự đoán đại quân Hán Vương cũng sắp đến rồi, thế là trước hết y đem thức ăn còn sót lại ném lên nóc đại điện, sau đó ở thắt lưng đeo một cái lò đồng, đựng đầy than củi, dùng dây thừng cố định ở mái hiên đại điện rồi trèo lên nóc.
Khi đợi, là đợi tới mười mấy ngày.
- Người Khiết Đan đi đâu rồi?
Lưu Lăng đặt chén thuốc trong tay xuống, sau đó dùng khăn tay lau lau thuốc dính trên khóe môi của Thiết Lão Lang. Thiết Lão Lang hồi phục không nhanh lắm, thân thể vẫn cứ suy yếu không thôi. Chỉ là y còn có thể sống sót đã là một kỳ tích rồi, ngay cả y quan ngũ xử cũng đã tuyên bố y đã tử vong, ai ngờ được y cư nhiên có thể chống đỡ qua khỏi, vết thương tuy liền lại rất chậm, nhưng sốt đã hạ rồi, thịt thối bị cắt đi, chảy ra màu máu tươi đỏ, có y quan ngũ xử, tiếp theo y chỉ cần tĩnh dưỡng khôi phục là được.
- Lúc Tiêu thái hậu đi cũng không có nói rõ, chỉ là hạ lệnh cho đại quân ngày đêm xuất phát. Ngay cả mấy người Tiêu thái hậu tin tưởng nhất, như Tiểu Triều cũng không biết ả định đi đâu. Hoặc là chỉ có Da Luật Phi Dương và Hàn Tri Cổ hai người mới biết cụ thể cách nghĩ của Tiêu thái hậu, nhưng Tiểu Triều phỏng đoán... Chắc là đi hướng Tây.
Thiết Lão Lang thoáng nhích thân mình, để mình có thể nằm thoải mái hơn một chút. Vết thương trên người đếm không xuể, lớn thì còn chảy máu, vết thương nhỏ chút thì cũng đã khép lại. Có chỗ đau, có chỗ ngứa, cảm giác đã hoàn toàn rối loạn, y cũng không biết thân thể của mình có còn thuộc về bản thân hay không.
- Đi tìm Ly Yêu Na Nhan!
Thiết Lão Lang nói vài chữ, tin tức này tuy vẫn chưa được xác nhận. Nhưng nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến vô số người kinh ngạc không ngậm miệng được.
- Ly Yêu Na Nhan?
Lưu Lăng lặp lại một lần, gật gật đầu.
Đây là một cái tên đã biến mất hơn một năm, kia từng là tướng quân thanh niên tuấn mỹ, dẫn theo hai vạn nhân mà dứt khoát kiên quyết rời đi Đại Liêu, với ý đồ ở phía Tây vì người Khiết Đan đánh hạ mảnh quốc thổ thứ hai. Mật điệp của viện giám sát vẫn không đi được tới vùng đất cực Tây, chỉ là thu thập không ít truyền thuyết. Ở trong Tây Hạ Quốc có lưu truyền một câu chuyện, nói tướng quân Khiết Đan kia dẫn hai vạn lang kỵ đi về phía Tây, ở phía tây dựng một mảnh giang sơn không nhỏ. Cũng có người nói, đội ngũ của Ly Yêu Na Nhan trong lúc chinh phạt Ba Tư bị bao vây, huyết chiến nhiều ngày toàn quân bị diệt.
Chỉ là, bất kể câu chuyện này kết cục như thế nào, bất kể truyền kể câu chuyện này là kẻ địch hay là bằng hữu của người Khiết Đan, trong lúc đề cập tới tên của tướng quân tàn tật kia, trên mặt mỗi người đều mang theo vài phần tôn kính.
Đường y đi là một con đường khác, lúc đầu có rất nhiều người mắng y nguyền rủa y, cho dù hoàng đế Khiết Đan Da Luật Hùng Cơ tuy gia phong quan tước của y, nhưng lại tìm một cái cớ để chém toàn bộ đầu người của người nhà Ly Yêu Na Nhan. Lúc đầu trong mắt mọi người là phản đồ, nhược phu, đồ vô sĩ, nhưng giờ lại trở thành hy vọng mới của người Khiết Đan?
Lưu Lăng cười cười, hắn không có hạ lệnh đại quân truy kích dựa theo phương hướng di chuyển của người Khiết Đan.
Đó là một con đường đầy chông gai, người Khiết Đan nếu có thể vượt qua, có lẽ sẽ khai triển một phương trời mới, phục hưng, con cháu của Sói Bạc không có chọn huyết chiến tới cùng, nhưng chắc chắn, lựa chọn này, so với tử trận càng khiến người ta tôn kính.
Tiếp viện của đại quân cũng vừa đủ để trở về U Châu, không có gì giàu có. Trong tình trạng không rõ đường đi phía trước, suất lĩnh sáu vạn chiến binh một vạn phụ binh giết vào vùng sâu thảo nguyên, Lưu Lăng không muốn mạo hiểm như vậy. Cho dù lương thảo sung túc, Lưu Lăng cũng sẽ không hạ cái lệnh này. Hắn vốn không muốn diệt tận người Khiết Đan. Kết quả hiện nay, thật sự tốt hơn chút so với dự tính của hắn. Chư quốc Tây vực mọc lên như rừng, Ly Yêu Na Nhan rốt cuộc là tử trận rồi, hay là thật sự đã đánh ra một phương trời mới cái này thật sự không quan trọng, quan trọng là, trong vòng một trăm năm người thảo nguyên không còn hơi sức để phát động chiến tranh.
- Ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, còn khoảng mười ngày nữa là có thể nhìn thấy Trường Thành.
- Lưu Lăng cười với Thiết Lão Lang: - Tiếp theo, ngươi có thể tìm một nơi mình thích để tĩnh dưỡng, trong hai năm cũng sẽ không có nhiệm vụ cho ngươi, ta phái người đưa ngươi đến nơi ngươi muốn.
Thiết Lão Lang cảm kích cười cười, đột nhiên hỏi một vấn đề: - Vương gia, Hưng Khánh phủ đã chiếm được chưa?
Lưu Lăng hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu ý của Thiết Lão Lang.
- Cuối tháng trước, binh của Vương lão tướng quân đã công phá Thiên Nga thành, đại quân hiện giờ đã đanh tới Hạ Lan Sơn. Nhân mã Mậu Nguyên và nhân mã của Trình Nghĩa Hậu lão tướng quân đã công vào trong Tây Hạ Quốc, Triệu Nhị tướng quân dẫn theo nhân mã cũng đã tiến vào trong cảnh nội của Tây Hạ, đội ngũ đột tiến nhanh nhất cự ly cách Hưng Khánh phủ không tới trăm dặm.
Lưu Lăng khẽ cười cười: - Nếu ngươi đi Hưng Khánh phủ xem xem, ta sắp xếp người trong viện đưa ngươi đi.
Thiết Lão Lang lắc lắc đầu: - Không phải muốn đi chỗ đó, chỉ là muốn biết nỗ lực của thuộc hạ không bị phí công.
- Có bản đồ ngươi gửi về, đại quân thế tựa chẻ tre, nỗ lực của ngươi sao có thể phí công được?
Lưu Lăng cười nói.
Thiết Lão Lang mỉm cười, nụ cười trên mặt vô cùng rạng rực tựa ánh mặt trời rất rạng rỡ.
- Hưng Khánh phủ cái nơi đó thuộc hạ không muốn đi nữa, quê hương thuộc hạ ở Kinh Môn, từ nhỏ lớn lên ở Mông Sơn.
Thiết Lão Lang nhìn về phía Lưu Lăng, như là tán dương, hoặc như hồi ức lại: - Nơi đó non xanh nước biếc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận