CÁI CƯA VÀ CỔ HỌNG
Từ Thanh Trúc một đao chém vào sườn eo một binh sĩ Lưu Cầu, bị hoành đao sắc bén đâm xuyên mở ra một lỗ hổng, máu me từ bên trong như thác nước vậy dũng mãnh chảy ra. Theo hoành đao chảy đến trên tay Từ Thanh Trúc, dính dáp ẩm ướt. Nhưng tay của y vẫn như cũ ổn định nắm hoành đao, máu kia giống như biến thành bột nhão vậy kết dính tay của y và đao lại với nhau.
Một cước đá vào trên ngực binh sĩ Lưu Cầu kia, binh sĩ Lưu Cầu bị chặt đứt một nửa liền như cỏ dại bị lưỡi hái chém đứt vậy ngã xuống. Máu me nhầy nhụa nội tạng chồng chất ở bên cạnh hắn, có chút còn liền với thân thể hắn vẫn duy trì tại chỗ, mà có chút thì hoàn toàn giải phóng ra ngoài thân thể.
Trong không khí tràn ngập một mùi tanh hôi tiến vào trong lỗ mũi thật lâu không tán đi, đó là hương vị máu và đại tiểu tiện hỗn hợp cùng một chỗ. Người đang lúc sắp chết thường thường sẽ xảy ra hiện tượng không khống chế được việc đại tiểu tiện, mà tại chiến trường này cùng với đổ máu gần như giống nhau không có gì lạ. Nhưng cái này cũng không đại biểu bọn họ đều là người nhu nhược, bởi vì trên thế giới này có thể thản nhiên đối mặt tử vong cũng không có nhiều người, ít đến thương cảm.
Hơn nữa, ai cũng sẽ không cam đoan cũng không có thể xác nhận, nhân vật anh hùng ở lúc sắp chết liền nhất định sẽ không mất khống chế đại tiểu tiện. Đây là một loại phản ứng sinh lý bình thường, không có quan hệ gì với tinh thần.
Từ Thanh Trúc đã mang theo đội ngũ tiến công hình trùy đột tiến về phía trước ba mươi bước, ba mươi bước vô cùng đơn giản, nhưng vào lúc này mỗi một bước đều trở nên nặng như lưng đeo Thái Sơn vậy. Không tiến thêm trước một bước, trước người hoặc là phía sau của y đều đã ngã xuống một cỗ thi thể. Trước người ngã xuống chính là binh sĩ Lưu Cầu vẫn như cũ tử chiến không ngừng, mà phía sau ngã xuống là binh lính quân Hán dùng hết toàn lực che chở hai bên và phía sau y.
Hoành đao cứng rắn sắc bén trong khoảng cách ngắn ngủn ba mươi bước liền toác ra vô số chỗ hổng, đã không thể dễ dàng xé mở quần áo mỏng manh của người Lưu Cầu. Thoạt nhìn, hoành đao trong tay Từ Thanh Trúc càng giống như một thanh cưa. Cánh tay phải cầm đao đã sưng tấy giống như đầu khớp xương có vô số con kiến đang gặm cắn vậy, mỗi một lần giơ lên hoành đao Từ Thanh Trúc đều phải trả giá thể lực cực kỳ lớn. Y đã mệt nhọc, khoảng cách ba mươi bước, chí ít có hai mươi tên binh sĩ Lưu Cầu chết ở dưới đao y.
Nhìn gã tướng quân Lưu Cầu chỉ còn cách có vài chục bước ngoài xa đang trợn mắt nhìn mình, Từ Thanh Trúc hé ra cái miệng màu đỏ lộ ra răng nanh trắng hếu cười hì hì rồi lại cười, sau đó hoành đao khoa tay múa chân một động tác chém thấu.
- Đao đến!
Từ Thanh Trúc hét lớn một tiếng.
Thân binh phía sau y không chút do dự đem hoành đao của mình nhét vào trong tay Từ Thanh Trúc, mà tên thân binh kia thì tùy ý từ trên mặt đất nhặt lên một tấm chắn bộ binh có chút tổn hại che ở bên cạnh người Từ Thanh Trúc. Một cây trường mâu đột nhiên từ một bên đâm qua, người thân binh này gần như không chút chần chừ đem tấm chắn che ở sau lưng Từ Thanh Trúc. Trường mâu đâm vào trên tấm chắn phát ra một âm thanh trầm thấp, kích động tóe ra vô số hoa lửa và gỗ vụn.
Một tay nắm lấy trường mâu của binh sĩ Lưu Cầu kia, thân binh Từ Thanh Trúc vung lá chắn hung hăng nện ở trên mặt của binh sĩ Lưu Cầu. Phù một tiếng, trên mặt binh sĩ Lưu Cầu kia lập tức nổ tung những đóa huyết hoa thê lương. Tấm chắn thế lớn lực chìm nện ngay ở trên mũi, trực tiếp đập vỡ cái mũi của người binh sĩ Lưu Cầu này cũng đem hai viên tròng mắt từ trong hốc mắt ép ra ngoài. Cả khuôn mặt đều sụp đổ xuống, binh sĩ Lưu Cầu kêu hét lên một tiếng, thống khổ ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Thân binh Từ Thanh Trúc nhếch miệng cười cười, trong lòng tính toán giết được bốn kẻ địch là ghi công mấy đẳng đây? Trận trảm một người là sách huân một chuyển, chín chuyển ghi công một bậc, một bậc công lao có thể phân đến hai mươi mẫu ruộng tốt rồi. Hơn nữa dựa theo chế độ ban thưởng của Đại Hán, huân điền không cần nộp thuế má. Tích lũy hai cấp công lao, là có thể tấn thăng làm đội trưởng, lên tới đội trưởng chính là được đăng ký vào quan quân sách rồi, về sau người trong nhà đều tính vào quân hộ, vào quân hộ chẳng những miễn trừ thuế má hàng năm còn có thể được chia mười thạch lương thực.
Công lao tích lũy nhiều thêm một chút là hai mươi mẫu ruộng tốt đã tới tay rồi!
Thân binh Từ Thanh Trúc cong lên khóe miệng, trong lòng rất vui vẻ. Nhưng, ngay một khắc này vẻ mặt hắn đọng lại, một thanh khảm sơn đao chém ngay vào trên cổ của hắn. Thanh khảm sơn đao cũng không còn sắc bén ấy kẹt tại trong cổ của hắn, ngăn chặn mạch máu cũng ngăn chặn cổ họng, mặt mày thân binh nháy mắt biến thành màu xanh tím. Binh sĩ Lưu Cầu nắm khảm sơn đao ra sức rút đao ra, máu loãng lập tức phun ra. Một cỗ không khí thanh tân rốt cục lại tiến nhập vào trong phổi, thân binh Từ Thanh Trúc vừa lòng cười cười lập tức chậm rãi ngã xuống.
- Đao đến!
Lại tan vỡ một thanh hoành đao Từ Thanh Trúc la lớn, chỉ có điều chờ trong chốc lát lại không có được đáp lại. Y một cước đá bay một gã binh sĩ Lưu Cầu ra ngoài, quay đầu lại nhìn lên lại phát hiện phía sau của mình đã trống không một đoạn. Thân binh mặt sau đang ra sức một đao chém chết một gã binh sĩ Lưu Cầu, nghe được Từ Thanh Trúc la lên thân binh kia không chút do dự đem hoành đao của mình ném qua: - Tướng quân! Tiếp đao!
Từ Thanh Trúc giơ tay đón lấy hoành đao, thuận tay một đao quét qua cổ một gã binh sĩ Lưu Cầu. Suối máu như nước phun ra, bắn tung tóe khắp mặt Từ Thanh Trúc.
Không có đao thân binh gắt gao bóp cổ một gã binh sĩ Lưu Cầu, bởi vì dùng sức, ánh mắt của hắn và ánh mắt của gã binh sĩ Lưu Cầu sắp chết kia như lồi ra bên ngoài vậy, thoạt nhìn phá lệ dữ tợn kinh khủng.
Mắt thấy phòng tuyến đã bị quân Hán xé mở, Tịch Xích mạnh mẽ rống giận một tiếng giơ lên chuôi khảm sơn đao nặng hơn ba mươi cân của mình, từ trên sườn núi cao nhảy xuống lăng không một đao bổ về Từ Thanh Trúc ở ngoài bốn năm bước! Một đao kia độ mạnh rất cương liệt, mà ngay cả không khí đều không chịu nổi hung hăng bị phách mở.
Từ Thanh Trúc biết mình ngăn không được một đao kia, cho nên rõ ràng không đi tiếp mà là lắc mình tránh ra, sau đó tay phải cầm đao như rắn độc vậy dò xét ra ngoài, đâm thẳng cổ họng Tịch Xích.
Sau lưng Tịch Xích đội dự bị thấy chủ tướng đã giết lên đều đi theo vọt lên, hơn ngàn người đội dự bị ép đi lên, lỗ hổng quân Hán mới xé mở lại chậm rãi hợp lại. Quân Hán vốn là ít người, dựa vào binh lính thiện chiến và trang bị hoàn mỹ đè ép binh sĩ Lưu Cầu đến thở không được, nhưng Đằng Giáp quân cũng là một đội tinh nhuệ nhất trong binh sĩ Lưu Cầu, đội dự bị lại lên đến, áp lực của quân Hán trong khoảnh khắc trở nên phá lệ trầm trọng.
Một gã thám báo Lưu Cầu ẩn thân ở ngoài chiến cuộc nhanh chóng xoay người hướng tới mặt sau chạy ra ngoài, một đường bay nhanh tới chỗ đại quân Thượng Đỉnh Thiên đang mai phục.
- Báo! Bệ hạ, quân Hán thế công quá mạnh, Tịch Xích tướng quân đã mang theo đội dự bị giết lên rồi. Chỉ có điều... Chỉ có điều quân Hán quá mức mạnh mẽ, chỉ sợ Tịch Xích tướng quân cũng kiên trì không được bao lâu.
Thượng Đỉnh Thiên nhíu mày, phất phất tay nói: - Trẫm đã biết, có quân Hán đột phá phòng tuyến lại đến nói cho trẫm!
Cát Qua nghe được mệnh lệnh Thượng Đỉnh Thiên sau đó sắc mặt đổi đổi, hắn do dự trong chốc lát đi đến bên người Thượng Đỉnh Thiên hỏi dò: - Bệ hạ... Hay là mạt tướng mang theo năm trăm người đi trợ giúp một chút cho Tịch Xích? Kéo dài thêm nữa, mạt tướng chỉ sợ Tịch Xích hắn... Không về được.
Thượng Đỉnh Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Cát Qua một cái hỏi : - Ngươi đã quên... Lời nói trước đó của Trẫm?
Cát Qua trong lòng chấn động, lui ra phía sau một bước khom người nói: - Mạt tướng không dám quên!
Thượng Đỉnh Thiên đứng lên, nhìn sắc trời một chút nói: - Đã gần tối rồi, Tịch Xích đã thủ vững hơn nửa canh giờ, chỉ cần kiên trì nửa canh giờ nữa Lưu Lăng sẽ nóng vội, chỉ có chờ đến khi toàn quân Lưu Lăng lên tới trẫm mới mang binh đánh bất ngờ, vậy mới có thể đánh bại quân Hán. Trong đêm đen, người Hán xa không bằng chúng ta quen thuộc địa hình, Lưu Lăng chạy cũng chạy không được!
Y liếc mắt nhìn Cát Qua một cái nói: - Nhớ kỹ lời nói của trẫm, trước quốc gia xã tắc, cho dù là hy sinh một số người cũng là đáng đấy. Tịch Xích... Nếu là chết trận, trẫm sẽ truy phong hắn là quốc công!
Cát Qua cúi đầu không biết trả lời gì, chỉ có điều trong lòng của hắn có một âm thanh yếu ớt đang chất vấn Thượng Đỉnh Thiên, người đều chết hết, cho dù là phong hắn làm Vương còn có thể như thế nào?
Ngoài năm dặm chiến cuộc càng ngày càng thảm thiết, quân Hán tuy rằng trên nhân số thiếu ba thành, nhưng chiến thuật ba người phối hợp với nhau giết người quả thực chính là từng cỗ từng cỗ máy móc giết chóc vô tình, đã không có giáp mây hộ thân binh sĩ Lưu Cầu tuy rằng cũng là huấn luyện có tố chất, nhưng so về kinh nghiệm giết người phong phú thì vẫn là kém xa chiến binh quân Hán.
Một ngàn binh sĩ Lưu Cầu đội dự bị sau khi đi lên đã hóa giải áp lực phòng tuyến, quân Hán bị bức lui hơn hai mươi bước sau dần dần ổn định lại, song phương lại một lần nữa lâm vào trong giằng co chém giết.
Trên vai Từ Thanh Trúc bị khảm sơn đao trầm trọng của Tịch Xích sượt qua, tuy rằng khảm sơn đao cũng không rất sắc bén, nhưng thân đao trầm trọng và lực độ dũng mãnh của Tịch Xích vẫn là xé rách giáp trụ Đô Ti tinh chế của Từ Thanh Trúc, hai lớp giáp da đều bị xé mở, đồng thời bị xé mở còn có giáp da bao quanh bả vai. Lỗ hổng máu thịt dài chừng một thước lồi ra bên ngoài, thấp thoáng lộ ra xương cốt trắng phau bị cắt sâu.
Từ Thanh Trúc thân mình lay động một cái suýt nữa ngã quỵ, dựa vào một cây đại thụ mới miễn cưỡng ổn định thân mình. Hình thể y so sánh với Tịch Xích thật giống như đứa bé và người trưởng thành đối lập nhau vậy, Tịch Xích thật giống như một con gấu mỗi một đao đều là thế lớn lực chìm, trên hoành đao Từ Thanh Trúc đã bị nứt nẻ chằng chịt.
Hít một hơi thật sâu, Từ Thanh Trúc rất nhanh né ra đao thứ hai của Tịch Xích gần như không có dừng lại. Khảm sơn đao trầm trọng chém vào trên cây đại thụ, tước mất một khối lớn vỏ cây màu nâu xanh.
Biết mình ở trên khí lực tuyệt đối không phải đối thủ của Tịch Xích, Từ Thanh Trúc nhớ tới Vương gia trước đó đã từng nói một đoạn thoại. "Hắn không bằng ngươi, sẽ lấy lực đè ép, hai người tương đương, sẽ lấy dũng giành thắng, ngươi không bằng hắn, thì lấy khéo léo đối phó." Cái gọi là khéo léo, chính là linh hoạt! Đây là lý giải của Từ Thanh Trúc, y tin tưởng vững chắc lời nói của Vương gia không có sai!
Kéo thân mình còn đang chảy máu, Từ Thanh Trúc giữ vững tinh thần không ngừng xoay quanh Tịch Xích, nếu như nói Tịch Xích là một đầu gấu, Từ Thanh Trúc thì giống như là một con khỉ.
Chuyện xưa Tây Du ký nói cho chúng ta biết, hắc hùng tinh là đánh không lại Tôn Ngộ Không đấy.
Rốt cục, khi Từ Thanh Trúc cho là mình đã kiên trì không được nữa y lại tìm được một sơ hở của Tịch Xích, y từ sau lưng Tịch Xích nhảy lên tay trái ôm cổ Tịch Xích, hai chân giống như cây mây vậy gắt gao quấn ở lưng eo tráng kiện của Tịch Xích, cho dù Tịch Xích lay động như thế nào, Từ Thanh Trúc đều gắt gao đem mình cột vào lưng eo của Tịch Xích.
Tịch Xích mạnh mẽ nhảy dựng về phía sau vọt tới một cây đại thụ, lực va đập thật lớn khiến Từ Thanh Trúc phun ra một miệng máu lớn. Máu phun tại trên cổ và trên mặt của Tịch Xích, máu me ấm áp khiến Tịch Xích nao nao.
Từ Thanh Trúc cắn răng nâng lên hoành đao gác tới trước cổ của Tịch Xích, thanh hoành đao bị sứt mẻ hệt như một cái cưa bằng kim loại ở trên cổ Tịch Xích chậm rãi kéo qua.
Khi răng cưa cắt ở trên xương cốt, âm thanh vô cùng rõ ràng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận