Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 477: - (1): Ta vẫn còn chê ít.

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
Chuyện Lý Dục bí mật trù bị việc bắc phạt đã bị thủ đoạn có chút kiêu ngạo của Cơ Vô Danh nhiễu loạn đến mức phải bất đắc dĩ tuyên bố lùi lại, vẫn là lùi lại vô kì hạn. Hễ là nam nhân thân thể khỏe mạnh đều tưởng ba vợ bốn nàng hầu mà còn bên ngoài diễm ngộ không ngừng, hơn nữa còn nghĩ hùng phong chấn động bách điểu triều bái. Hễ là thanh lâu nữ tử cho dù có giả bộ đến cỡ nào cũng ngóng trông có nhiều khách nhân hơn, tốt nhất là có thể để cho các nàng kiếm đủ tiền đem bản thân chuộc ra ngoài, sau đó tìm một người gia cảnh đàng hoàng lấy chồng sinh con, hoặc là bao dưỡng nam nhân hoặc là bị nam nhân bao dưỡng. Phàm là thương nhân đều muốn một ngày kia có thể lũng đoạn toàn bộ các ngành sản xuất trong vũ trụ, nhỏ đến cây tăm lớn đến hàng không mẫu hạm đều được dán cái tên của mình lên mới tính công thành danh toại. Hễ là diễn viên đều muốn lấy hết các giải từ người sắt nhỏ đến người vàng nhỏ (giải Oscar), cuối cùng còn kiếm luôn được một giải thường cống hiến cho nhân loại. Hễ đã làm hoàng đế thì cho dù bình thường hắn sống phóng túng mặc kệ chính sự cả ngày chỉ biết chơi sáo, thổi tiêu cùng bị thổi tiêu đến cỡ nào thì tại một chớp mắt nào đó hắn cũng từng ảo tưởng bản thân sẽ trở thành thiên cổ nhất đế.
Lý Dục là một hoàng đế phong lưu, nhưng điều đó cũng không ngăn hắn muốn trở thành một trong vài vị hoàng đế đứng trên đỉnh cao nhất của lịch sử, thậm chí là duy nhất.
Hắn vốn định thừa dịp Hán Vương Lưu Lăng còn đang ở tại phương bắc xa xôi mà đoạt lại toàn bộ đất đai mười bốn châu bị Đại Chu Sài Vinh cướp đi trước kia, sau đó lại từng bước một đem lãnh thổ nước Đại Chu đều giẫm nát tại dưới chân. Một hơi ăn không thành mập mạp, hắn liền ăn nhiều vài miếng.
Hắn muốn trở thành huyền thoại, muốn dựng lại sự huy hoàng thời Thịnh Đường. Hắn muốn lãnh thổ quốc gia của hắn kéo dài mãi tới tận chân trời, thiết kị của đế quốc rong ruổi khắp chân trời góc biển. Hắn muốn cho dòng họ Lý này trở thành dòng họ được tôn vinh nhất thiên hạ.
Hắn có lý tưởng có khát vọng, thiên cổ nhất đế, so với Tần hoàng Hán Vũ còn muốn rạng rỡ hơn. Chỉ mới ngẫm thế đã khiến cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào rồi.
Nhưng điều kiện tiên quyết của nó chính là hắn nhất định phải còn sống, nếu không xuất sư chưa thắng người chết trước vậy còn có vinh quang nào để nói đâu?
Hắn rất bất đắc dĩ, càng tức giận hơn.
Cấm vệ trong nội viện hoàng cung cũng có mấy ngàn vì sao lại ngăn không được, bắt không được, nhìn không thấy cái tên thích khách kia? Không hề nghi ngờ, tên thích khách ấy chắc chắn là người Hán quốc do Lưu Lăng phái tới. Nhân vật như vậy vì sao không thể trở thành thủ hạ của hắn? Mà thủ hạ của hắn, vì sao không có một kẻ nào có thể được như vậy?
Nam Đường trọng văn mà khinh võ, cho dù Lý Dục có muốn thay đổi điều đó thì cũng không phải là việc cứ muốn là có thể thay đổi trong một thời gian ngắn được. Đầu tiên, bản thân hắn chính là một người không thích vũ lực. Tuy hắn muốn làm cho quốc gia của mình trở nên cường thịnh nhưng đối với chuyện quân sự hắn mười phần đều là dốt đặc cán mai. Bên hông hắn cũng thường đeo một thanh bảo kiếm hoa mỹ, cũng có một bộ khôi giáp tinh mỹ hoa lệ, rất giống như một tác phẩm nghệ thuật nhưng hai vật ấy thì một vật hắn chưa bao giờ rút nó ra một lần, vật còn lại chưa bao giờ được hắn mặc vào một nước.
Văn tự dưới ngòi bút của hắn uyển chuyển tuyệt vời, phàm là một cô gái cảm tính khi đọc thi từ của hắn chắc chắn cũng sẽ bị hắn làm cảm động.
Hắn chỉ cầm bút mà chưa bao giờ từng cầm kiếm.
Nam Đường mấy năm nay tuy rằng lưng đeo vô cùng nhục nhã, nhưng ngoại trừ một số ít các tướng quân còn nhiệt huyết thì những người còn lại đều đã lựa chọn tính quên đi sự sỉ nhục kia. Dù cho bị Đại Chu cướp lấy mười bốn châu, nhưng bây giờ bọn họ không phải vẫn cứ sống rất khá như cũ đó sao? Kim Lăng thật sự quá nguy hiểm, vì thế đem hoàng đô dời đến Nam Xương. Tuy đã không còn có thể nhìn thấy thuyền hoa trên sông nữa nhưng oanh ca yến hót cũng vẫn còn đang. Đại Chu dùng vũ lực thật mãnh mẽ cắt rớt một miếng thịt khỏi người Nam Đường, lúc đau thì đúng là xé ruột xé gan nhưng bây giờ khi vết sẹo đã liền thì cũng chả còn nhớ nỗi đau đó nữa.
Dân chúng phía nam Trường Giang không biết được nỗi đau của dân chúng tại phía bắc. Còn các đại thần ra vẻ đạo mạo này thì Kim Lăng có thể là hoàng đô, Nam Xương cũng có thể là hoàng đô, còn việc người ngồi trên long ỷ bên trong hoàng đô ấy có đau hay không, bọn họ mới chẳng quan tâm. Ca múa mừng cảnh thái bình, tửu sắc khuyển mã, Nam Đường thịnh thế.
Tuy nhiên không thể phủ nhận chính là, tại bên trong các quốc gia ở Giang Nam Giang Bắc tại vùng đất Trung Nguyên thì Nam Đường vẫn là quốc gia giàu có và đông đúc nhất.
Đàn ông không thích võ công, từ sau khi Tạ gia dần dần suy sụp, chốn võ lâm Giang Nam không còn có nhân vật kinh thái tuyệt diễm nào nữa. Trong loạn thế, võ lực mới là thứ có thể bảo đảm được cuộc sống. Lý Dục không phải thật ngu ngốc, hắn cũng không phải một kẻ ngu. Hắn biết nếu muốn quốc gia củng cố không hề bị ức hiếp nữa tất nhiên phải có một vũ lực hùng mạnh mới được. Sau khi đăng cơ, hắn áp chế sự phản đối mà tăng mạnh sự giúp đỡ cho quân đội, bốn phần thu vào của ngân khố quốc gia đều trở thành phí dụng cho việc mở rộng quân đội. Qua mấy năm hắn đăng cơ, quân đội Nam Đường từ ba trăm ngàn đã gia tăng đến gần bảy trăm ngàn. Bất kể là trang bị, binh khí hay là về chiến lực sĩ tốt, Nam Đường bây giờ đều là mạnh nhất từ lúc lập quốc đến nay.
Một quốc gia dân số chỉ có mấy trăm vạn mà đã có được đại quân bảy trăm ngàn thì thực lực của quốc gia đó đã có chút cố hết sức.
Hơn nữa Nam Đường và Đại Hán cũng khác nhau. Lưu Lăng là lấy chiến dưỡng binh, mà Nam Đường mấy năm nay lại là dốc hết quốc lực để nuôi quân. Quân tư trong tay Lưu Lăng đại đa số đều là đoạt được từ trong tay kẻ thù. Nhưng quân phí của Nam Đường đều là xuất từ ngân khố quốc gia. Cho dù Nam Đường có giàu có và đông đúc đến cỡ nào đi nữa thì việc nuôi bảy trăm ngàn đại quân cũng đã là cực hạn.
Một quốc gia thoạt nhìn có chút bất thường như thế kỳ thật đã tự làm rối loạn căn cơ của chính bản thân nó rồi.
Sau khi việc Lý Dục tuyên bố bắc phạt bị dời lại, hắn liền đem nơi làm việc của mình chuyển từ Ngự thư phòng dời tới Duệ An điện. Đây cũng không phải vì nơi đó được canh phòng còn nghiêm mật hơn Ngự thư phòng mà đơn giản là bây giờ Ngự thư phòng đã tạo cho hắn một chút cảm giác sợ hãi. Hắn sợ vừa vào cửa lại nhìn thấy một phong thư được đặt trên mặt bàn, như vậy hắn sẽ phát điên mất thôi.
Triệu tập mấy vị đại thần tâm phúc đến, Lý Dục hạ một lệnh thật liều mạng.
Trong thời gian ngắn nhất, phải tìm kiếm được cao thủ vào cung hộ giá.
Tin tức này tuy rằng phong tỏa có chút nghiêm mật, nhưng lấy thủ đoạn không chỗ nào không nhúng tay vào của Viện giám sát thì họ cũng đã biết rồi. Sau đó, trong lòng Cơ Vô Danh liền xuất hiện một ý tưởng rất táo bạo. Y đầu tiên là sử dụng con đường liên lạc của Viện giám sát đem ý nghĩ đó rất nhanh mang đến phương bắc trưng cầu ý kiến của Chỉ Huy Sứ đại nhân, sau đó y lại triệu tập nhân sự của Viện giám sát tại thành Kim Lăng tới bắt đầu thiết kế như thế nào để mình có thể không bị bất kì nghi ngờ nào mà được đưa tới làm thị vệ bên cạnh Lý Dục.
Hiện giờ trong thành Kim Lăng, chỉ cần Nhiếp công tử không làm khó dễ thì Cơ Vô Danh có thể nói là một mình độc bá.
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận