Lê Viễn Triều mặt tê mày tái cưỡi ngựa chậm rãi tiến bước, tiết trời vẫn giá lạnh tới mức có thể làm đóng băng nước mũi nhỏ từ trên mũi xuống, nhưng trông y vẫn không có chút thần sắc, ngay cả chiến mã của y cũng cúi đầu xuống, buồn chán tới nỗi cứ phì khí ra từ trong miệng.
Sau lưng của y, là 1000 kỵ binh trông cũng ủ rũ mặt mũi y như vậy, chán nản, suy sụp, hoàn toàn không còn đấu chí.
Tốc độ tiến bước chậm rãi trên thảo nguyên trong gió bắc của đội kỵ binh này, làm cho họ trông rất bất lực và thê lương. Đây là một đội quân mất đi linh hồn? Đúng vậy. Bởi vì không cần phải quan sát kỹ bạn cũng sẽ phát hiện. Đây là một đội quân không có quân kỳ. Một đội gồm hơn 1000 người cưỡi ngựa thế nào cũng sẽ phát ra âm thanh ồn ào, nhưng đội quân đang tiến bước lại khiến cho người ta có cảm giác tĩnh lặng tới đáng sợ. Một đội quân mà ngay cả quân kỳ cũng làm mất, có khác gì một con người mất đi linh hồn chứ.
Bất cứ ai nhìn thấy đội quân này, ấn tượng đầu tiên cũng sẽ như vậy, chung quy là vì 4 chữ: tử khí ngập tràn.
Nhưng mà!
Nếu bạn quan sát đủ kỹ, thì sẽ phát hiện hơn 1000 kỵ sĩ này tuy trông chật vật không thôi, nhưng không một ai bỏ vũ khí xuống. Có người thì ngồi trên ngựa cúi đầu lau đi lau lại thanh hoành đao trong tay, lưỡi đao sáng bóng chói mắt như tia điện trong màn đêm tĩnh mịch. Thậm chí mỗi người đều đèo một cây cung trên lưng, hũ tên cũng cắm đầy tên, ở nơi tay lấy tiện nhất, còn có một thanh mã giáo nhọn hoắc có thể dễ dàng xuyên thủng 2 lớp giáp da.
Không có quân kỳ, nhưng vũ khí trang bị của họ lại đầy đủ tới mức kinh ngạc!
Đúng vậy. Sự suy sụp của họ, sự mất tinh thần của họ đều chỉ là ngụy tạo. Đương nhiên, trong đội quân hơn 1000 người này chỉ có 1 người thật sự thê lương, thật sự sa sút tinh thần. Đó chính là Lê Viễn Triều. Bởi vì hơn 1000 kỵ binh này, hoàn toàn không phải lính y đem từ núi Thanh Phong về!
Hoa Tam Lang cưỡi ngựa đi bên cạnh Lê Viễn Triều. Y cắm lại thanh hoành đao được lau sáng bóng về lại bao đao, liếc mắt nhìn Lê Viễn Triều đang cúi đầu không ngừng thở dài, rồi bị sự bất đắc dĩ tới mức như cúi đầu trước số phận của đối phương làm cho mắc cười. Nhưng nụ cười chỉ ngừng lại trên mặt y trong nháy mắt thì đã biến mất, trên mặt y lại khôi phục biểu tình “mặt than” một cách buồn bã của mình.
Thoạt nhìn, trông họ cứ y như một đội bại binh bại trận, ngay cả chiến kỳ cũng vứt bỏ mà chạy thoát về đây.
Lưu Lăng cho Lê Viễn Triều cơ hội lựa chọn. Nhưng lại chỉ có duy nhất một đáp án, tất cả mọi lựa chọn giành cho y đều chỉ thể hiện một ý nghĩa, đó chính là phục tùng. Nếu Lê Viễn Triều lựa chọn phản kháng, vậy thì kết cục định sẵn chỉ có 1 cái. Cũng giống như câu hỏi ngược mà Lưu Lăng hỏi Trình Nghĩa Hậu. Ta là thiện nhân sao? Người đó không phải một ác nhân, nhưng cũng không phải một thiện nhân. Lê Viễn Triều, rốt cuộc cũng không quá ngốc, y biết rằng nếu muốn sống sót thật ra chỉ có 1 con đường có thể đi.
Đối thủ của y trong Hắc Kỳ Quân, Trình Kiệt, đã chọn một đáp án khác, vì thế Trình Kiệt chết rồi. 20 ngàn nhân mã cơ hồ như bị quân Hán san bằng. Lúc Lê Viễn Triều đi tới bờ sông Đại Thương, những binh sĩ dưới trướng Trình Kiệt mà còn sống, đều bị cột chặt như bánh chưng ném thành đống trong lều. Lúc Lê Viễn Triều sải bước đi ra khỏi đại trướng trung quân, y nhìn thấy từng đội từng đội quân Hán áp giải tù binh Hắc Kỳ Quân đi về phía sông Đại Thương.
- Phục tùng, hoặc là chết!
Một đám tù binh bị đẩy ra bờ sông, sau đó một Tướng quân của quân Hán đi tới đứng trước mặt họ lớn tiếng hỏi: phục tùng, hoặc là chết. Những người quật cường, cao ngạo vẫn đứng đó, còn ngẩng cao đầu nữa; những người chấp nhận số phận, yếu đuối thì quỳ xuống, dùng hành động thể hiện sự thuần phục của mình. Sau đó, những cái đầu ngẩng cao bị chém, nhanh gọn lẹ, không hề có chút xót thương thông cảm.
Hơn 6000 tù binh, ngoại trừ tốp đầu tiên chọn cái chết, những người còn lại đều run cầm cập quỳ xuống, cúi gập người, trán đụng vào cả mặt đất lạnh giá.
- Thật ra cũng chẳng cần các ngươi làm gì, chỉ cần các ngươi phục tùng thôi.
Tướng Quân quân Hán hạ lệnh giết người đó ung dung nói câu.
Dường như, mấy trăm cái xác không đầu bên bờ sông không hề ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của y.
- Các ngươi đều sẽ có được tự do. Toàn bộ!
Y nhìn những tù binh Hắc Kỳ Quân lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, mỉm cười nói: - Các ngươi nhớ lấy, sở dĩ các ngươi có thể sống sót một cách dễ dàng như thế, là vì các ngươi lựa chọn phục tùng mệnh lệnh của ta, vì thế ta cho các ngươi cơ hội sống sót. Đương nhiên, các ngươi vẫn có thể quay trở lại Hắc Kỳ Quân, quay về làm lính của Tiêu Phá Quân lại lần nữa cầm vũ khí lên phản kháng, nhưng ta đảm bảo, kết cục của các ngươi nhất định là chết, chết một cách rất thê thảm.
Giọng điệu lúc y nói những lời này rất bình thản, nhưng trong cái bình thản lại chứa một niềm tin mãnh liệt.
Không một ai nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của y. Vì tất cả những người đang phủ phục dưới đất đây, mới không lâu trước đây vừa đích thân trải qua một trận chiến bại khắc cốt ghi tâm. Quân Hán chỉ dùng 2000 kỵ binh. 2000 thôi, là đã đánh cho Hắc Kỳ Quân tơi bời hoa lá. 30 ngàn quân Hán liệt trận ở phía trước, vậy mà từ đầu chí cuối chỉ có 2000 nhân mã tham chiến!
Những con chiến mã nhanh như tia chớp, những thanh mã giáo bén nhọn cực kỳ, những ánh nhìn lạnh băng đằng sau diện giáp, và còn những thủ đoạn giết người chính xác như những cái máy.
2000 ngàn kỵ binh lạnh lùng như gió bắc đó, quả thật là những ác ma tới từ địa ngục miệng phun lửa của địa ngục!
20 ngàn Hắc Kỳ Quân, ở trước 2 ngàn Hán Kỵ, yếu đuối cứ như là những tượng đồ chơi bằng băng, chỉ cần đụng nhẹ, thì lập tức biến thành một đống vãi vụn dưới đất. Chỉ huy của Trình Kiệt không tốt cũng không xấu, không có bất cứ sai sót chí mạng nào. Nhưng cho dù như thế, sau một loạt những chiến lượt khiến người tuyệt vọng: xen vào, bao vây, phân tách, tiêu diệt của quân Hán, binh sĩ của Hắc Kỳ Quân cũng không còn dũng khí chiến đấu tiếp nữa.
Vì thế, họ biết, cho dù họ có cầm vũ khí đứng lên phản kháng lần nữa, kết cục vẫn chỉ có một.
Tướng Quân quân Hán đó phủi phủi tay, các binh sĩ quân Hán bắt đầu cởi trói cho những tù binh Hắc Kỳ Quân này.
- Ta sẽ thả các ngươi ra, bất luận các ngươi quay về Hắc Kỳ Quân hay cao chạy xa bay, các ngươi chỉ cần làm một chuyện, tung tin, cứ nói Trình Kiệt đã đầu hàng quân Hán rồi!
Nói rồi, Tướng Quân này cũng không quan tâm tới những ánh nhìn kinh ngạc của tù binh Hắc Kỳ Binh, mà xoay người bỏ đi. Sau đó, sau khi cởi trói cho họ xong, lần lượt từng đội quân Hán quay người rời đi, chỉnh đội, sải những bước chân đồng đều quay về đại doanh, tòa đại doanh đã từng thuộc về bọn họ.
Nhìn thấy cảnh này Lê Viễn Triều cảm thấy mất hết hi vọng.
Y biết, quân Hán thả những tù binh đó, kêu họ tung tin Trình Kiệt đã đầu hàng quân Hán, thật ra không phải muốn Tiêu Phá Quân tin rằng Trình Kiệt đã hàng, mà là dùng cách này để đả kích sĩ khí của Hắc Kỳ Quân. Tin đồn, tin đồn chính là thế đáng sợ nhất. Khi tin toàn quân phục diệt và tin Trình Kiệt đầu hàng nửa thật nửa giả lưu truyền ra ngoài, sĩ khí vốn đã yếu ớt của Hắc Kỳ Quân còn có thể duy trì được bao lâu?
Lúc này, Tả Úy Vệ chắc đã tới dưới thành Giáng Châu rồi. Nói tới quân số, Tả Úy Vệ không ít hơn nhân mã hiện có của Tiêu Phá Quân là bao nhiêu. Nói về sức chiên đấu, binh sĩ Tả Úy Vệ đấu với binh sĩ của Hắc Kỳ Quân, 1 có thể chọi 2, 2 có thể chọi 4, 5 người thôi là có thể chọi lại 20 người rồi! Đây không phải là Lê Viễn Triều tính sai, y từng thấy qua cách thức giết người 5 người 1 nhóm phác đao thủ của Tả Úy Vệ trên núi Thanh Phong. Trận pháp giết người xoay chuyển như cái chong chóng đó, 20 binh sĩ của Hắc Kỳ Quân cùng xông lên chắc chắn không ai sống sót.
Trong lúc này, nếu còn truyền về tin tức quân Hán đánh bại Trình Kiệt, sông Đại Thương thất thủ, quân Hán chỉ cần 2 ngày là có thể xông tới thành Giáng Châu, liệu Hắc Kỳ Quân còn bao nhiêu người muốn tiếp tục đánh? Quân Hán cho những tù binh Hắc Kỳ Quân lan truyền tin giả Trình Kiệt đầu hàng, không phải muốn giấu thực lực của mình, mà ngược lại, chúng chính là muốn dùng miệng của những tù binh này tuyên truyền sự lớn mạnh của quân Hán!
Lê Viễn Triều nhìn những tù binh Hắc Kỳ Quân đem theo niềm vui sống sót dưới lưỡi hái thần chết dần dần tản đi, lòng của y bình yên vô cùng. Lúc này, y đã xác định, Hắc Kỳ Quân thua chắc rồi, Tiêu Phá Quân thua chắc rồi. Y còn có thể quay về sao? Quay về chết chung với Tiêu Phá Quân? Không sai, Tiêu Phá Quân có ân với y, nhưng vẫn chưa tới mức dùng mạng báo đáp. Những tiểu ân tiểu huệ đó không đáng để y chết uổng!
Ai cũng có quyền được sống.
Lê Viễn Triều biết tại sao trên mặt Lưu Lăng lại có sự tự tin chắc chắn mãnh liệt như thế rồi, vì người đó đã đoán chắc rằng y không còn đường nào để đi!
Vì thế, y quay lại, về tới trong cái lều to khiến y tâm kinh đảm chiến. Nghênh đón y, vẫn là nụ cười trên khuôn mặt của Lưu Lăng. Chỉ là, y vẫn thấy rất rõ một trái tim giá lạnh vô tình ẩn giấu đằng sau nét cười đó. Bắt đầu từ hôm nay, y tin chắc vào một điều. Đại Chu, Đại Chu của bây giờ, không chống đỡ nổi Hán Trung Vương sáng chói như mặt trời không còn bị thứ gì ràng buộc nữa.
1000 kỵ binh dưới trướng y đã bị nhốt trong đại doanh. Đội quân đang theo sau y bây giờ, chính là Hán Kỵ tinh giáp ngụy trang thành bại binh Hắc Kỵ Quân. Lần này họ theo Lê Viễn Triều quay về đại bản doanh của Hắc Kỳ Quân, chỉ cần làm một chuyện thôi.
Lưu Lăng nói, hành động lần này gọi là, hành động Trảm Thủ.
Trảm có nghỉa là giết; Thủ có nghĩa là thủ lĩnh. Lê Viễn Triều hiểu rõ.
Vì thế, cố gắng đi chậm một chút, đã là điều duy nhất Lê Viễn Triều có thể làm cho Tiêu Phá Quân rồi. Y biết là vẫn còn ít nhất hơn 4000 lính nội doanh tinh nhuệ dưới trướng Tiêu Phá Quân. Nhưng cái “tinh nhuệ” ở đây chỉ là so với binh sĩ thông thường của Hắc Kỳ Quân thôi. So với Tả Úy Vệ, so với quân Hán, cái “tinh nhuệ” này không đáng nói tới.
Lê Viễn Triều chỉ có một điều duy nhất không hiểu chính là, tại sao Lưu Lăng lại đặt mục tiêu vào Hắc Kỳ Quân, mà không phải quân chính quy Tả Úy Vệ của triều đình Đại Chu? Nên biết rằng Lưu Lăng tới để xâm lăng lãnh thổ Đại Chu, kẻ địch lớn nhất chính là quan quân Đại Chu chứ không phải một nhánh nghĩa quân lục lâm như Hắc Kỳ Quân. Cho dù đánh bại Hắc Kỳ Quân, e là Tả Úy Vệ chỉ sẽ vỗ tay cười to, cảm tạ thiện cử của quân Hán chăng? Lưu Lăng làm thế, mục đích là gì?
Y không dám hỏi, vĩnh viễn cũng không dám.
Từ đây đã có thể nhìn thấy thành Giáng Châu ở phía xa xa, và còn nghe tiếng kêu giết ẩn hiện nữa.
Trên một gò đất cao, Lê Viễn Triều ghìm cương ngựa lại, chăm chú nhìn ra phía trước, bỗng nhiên bị cảnh tượng thảm thiết trước mắt chấn động tới không kịp phản ứng. Đại chiến, một trận đại chiến thật thật sự sự!
Mấy mươi ngàn đại quân giằng co với nhau, bên màu vàng đất chính là đại quân Tả Úy Vệ dũng mãnh thiện chiến, một trong 12 Vệ Chiến Binh của triều đình Đại Chu. Còn một bên, màu sắc hỗn độn, là Hắc Kỳ Quân cũng quân số đông đảo.
Lê Viễn Triều thật sự là không ngờ, y mới quay về, lại vừa gặp đúng một trận đại chiến kích liệt như thế. Y dừng ngựa trên gò đất cao, ngẩn người nhìn cảnh tượng đại chiến bên dưới, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Hoa Tam Lang thúc ngựa đi tới bên cạnh y, trêu câu: - Sao, đang lo cho Đại Soái nhà ngươi à?
- Không.
Lê Viễn Triều lắc đầu:
- Tôi đang nghĩ, nếu bây giờ chúng ta xông xuống dưới đánh bại nhân mã Tả Úy Vệ đang tấn công cánh trái của Hắc Kỳ Quân, Tiêu Phá Quân nhất định sẽ rất mừng, và cũng sẽ không trách tội tôi quá nhiều việc làm núi Thanh Phong thất thủ. Và khi hắn đang vui mừng, nếu chúng ta đột nhiên tấn công, kế hoạch Trảm Thủ của Vương gia có dễ dàng hơn không?
Y dùng 2 chữ “chúng ta”, khiến Hoa Tam Lang có một cách nhìn mới về y.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận