DƯƠNG VÔ ĐỊCH
Vương phủ của Lưu Lăng ở Tấn Châu thật ra lúc trước chính là nha môn tướng quân của Tấn Châu Hữu Uy Vệ Đại Tướng Quân Mông Hổ, phủ của Hữu Uy Vệ Đại Tướng Quân Lưu Lăng sắp xếp làm viện Giám sát, nơi đó so với viện tử hiu quạnh của nha môn thì rộng lớn hơn nhiều, cũng xa hoa hơn nhiều, có điều Lưu Lăng vốn dĩ không thích chỗ náo nhiệt, lại thích ngồi ở những chỗ yên tĩnh xem sách hoặc là ở một hoa viên nhỏ tản bộ cùng với người phụ nữ của hắn.
Trong thành của Tấn Châu có ba nha môn, một là nha môn của đại tướng quân nơi gia quyến của Lưu Lăng đang ở, hai là nha môn châu phủ, ba là nha môn của tuần thành Binh mã ti. Trước khi thành Tấn Châu bị phá, quan viên Đại Chu nếu như có thể chạy thì đều chạy cả rồi, hiện nay quan viên của Tấn Châu có một bộ phận lớn là người trong quân của Lưu Lăng chọn ra, một phần là từ Đại Hán phái tới , còn có một phần là từ Tấn Châu chọn ra.
Lưu Lăng trở lại Tấn Châu, sau khi trăm quan hoan nghênh đón tiếp vào thành, theo hắn tới viện Giám sát, bởi vì nơi đó đủ lớn. Thực ra trừ một số quan viên chủ yếu ra, đại bộ phận quan viên sau khi đến viện Giám sát nghe Lưu Lăng trấn an mấy câu đều tản ra đến các ti nhận chức. Dù sao bây giờ Tấn Châu là trạm trung chuyển của Đại Hán, luận về tác dụng thì so với Lạc Dương Tây Kinh vừa mới đánh xuống còn quan trọng hơn nhiều, thậm chí so với Thái Nguyên cũng mạnh không kém. Tấn Châu đã trải qua mấy năm kinh doanh của Mông Hổ, phòng thủ thành kiên cố so với Thái Nguyên phủ cũng không kém một hai phần, nhưng luận về mức độ an toàn của địa vực thì so với Thái Nguyên phủ mạnh hơn nhiều lắm. Suy cho cùng Đại Đồng Tây Kinh của Đại Liêu cách Thái Nguyên rất gần, Đại Đồng Tây Kinh bây giờ có không dưới một trăm nghìn đại quân trú đóng.
Lần này Lưu Lăng đem Chu Diên Công và Hầu Thân điều đến Tấn Châu chính là vì việc trù bị dời đô. Thái Nguyên Phủ có thể làm một tòa quân sự trọng trấn, nhưng đã không thích hợp để làm Đế đô. Lưu Lăng trước đây có một cái ý nghĩ, bây giờ đã đến lúc thực hiện rồi.
Ở phòng khách lớn của viện Giám sát, Lưu Lăng ngồi ở trên cùng, uống một ngụm trà nóng hương thơm lượn lờ, cơ thể mệt mỏi cũng được vơi đi ít nhiều. Trà nấu vừa tới, thêm chút muối ăn và hương liệu chẳng những không làm mất đi hương vị vốn có của lá trà, trái lại khiến cho hương vị của trà càng thêm nồng nàn. Pha trà cũng là một thủ thuật, hoàn toàn không thể tùy tiện đun lên một bình nước là được .
- Chu Diên Công, Hầu Thân, cả hai ngươi nếu như đã đến Tấn Châu thì nhanh chóng xác lập cơ cấu của triều đình, việc dời đô đã như lửa cháy đến lông mày, sự việc cấp bách, hai ngươi không thể chậm trễ.
Hầu Thân khom người nói:
- Vương gia, Tấn Châu mặc dù thành trì kiên cố, nhưng lại quá nhỏ, hiện nay các nha môn của triều đình chưa dời lại đây thì đã có chút chật chội rồi, nếu như đợi triều đình đều dời đến chỉ sợ có chút không thể xê dịch. Vi thần đề nghị dời đô Lạc Dương, Lạc Dương từ Hán tới nay địa vị quan trọng thích hợp đóng đô hơn so với Tấn Châu.
Chu Diên Công nói: - Vi thần lại không có ý như vậy, Lạc Dương mặc dù là Đại Chu Tây Kinh cũng là cố đô của triều Tùy Đường, nhưng thành trì sớm đã cũ đã lâu chưa tu sửa. Nếu như vẫn thích hợp để làm thành đô, trung tâm quyền lợi của Đại Chu sẽ không đặt tại Khai Phong. Lạc Dương sớm đã hoang phế quá lâu, thành đô mới cần có khí tượng tốt, không thể cũ kĩ lỗi thời. Tấn Châu mặc dù nhỏ, nhưng làm thành đô bây giờ mà nói vậy là đủ rồi. Thần nghĩ... Vương gia sẽ không đặt thành đô ở nơi này quá lâu, con mắt của Vương gia, hẳn là nhìn xa hơn.
Lưu Lăng cười cười nói: - Tấn Châu cũng tốt, Lạc Dương cũng tốt, đều không phải kế lâu dài.
Lúc nói đến đây, hắn lại nhớ đến câu nói "Thiên tử thủ biên giới", trong lòng không khỏi rung động. Từ khi tên cặn bã đệ nhất Trung Nguyên - Thạch Kính Đường cắt mười sáu châu Yến Vân hiến cho người Khiết Đan, người Hán Trung Nguyên mất đi bình chướng Yến Vân, thì vùng đất lớn bằng phẳng Trung Nguyên đã rơi vào cảnh tiếp đón sự xâm lược của kỵ binh ngoại tộc mà bó tay không kế sách. Quân đội Trung Nguyên nhiều bộ binh, còn dân du mục phương Bắc nhiều kỵ binh, ở đất bình nguyên tác chiến, quân đội Trung Nguyên bị vây trong tình thế xấu. Lưu Lăng biết đế quốc Trung Nguyên hùng mạnh tất nhiên sẽ có kỵ binh dũng mãnh, dùng để đối phó với phương bắc đều là dân tộc du mục chưa thành thạo. Như Đại Hán Kiêu Kỵ, Đại Tùy Hổ Bí, Đại Đường Phi Hổ, thời Đại Minh thì có đệ nhất võ tướng Từ Đạt, thiên cổ đệ nhất tiên phong Thường Ngộ Xuân dưới tay đều có một đội kỵ binh thiện chiến.
Nhưng tổng thể mà nói Hán tộc Trung Nguyên ở trong giao phong cùng dân tộc du mục phương Bắc vẫn là ở thế kém hơn một chút. Từ lúc mười sáu châu Yến Vân đưa về bản đồ Khiết Đan, càng có thế kém hơn. Cho nên Lưu Lăng mới hạ quyết tâm tạo một đội quân kỵ binh hùng mạnh. Nhưng ước muốn tạo đội quân kỵ binh hùng mạnh ban đầu lại không phải là vì phòng ngự mà là vì có một ngày có thể đem mười sáu châu Yến Vân phồn hoa đó cướp về từ tay Khiết Đan.
Trên lịch sử, hoàn thành việc lớn này là Chu Nguyên Chương, từ khi Thạch Kính Đường đem mười sáu châu Yến Vân hiến cho người Khiết Đan cho đến bốn trăm năm sau, mới bị quân của Từ Đạt đoạt lại. Nhưng Lưu Lăng bây giờ không nghĩ sẽ giao nhiệm vụ này cho Chu lão đầu đi làm, mười sáu châu Yến Vân, hắn nhất định phải thu về. Lúc trước kỵ binh Yến Vân anh dũng thiên hạ vô song, Yến Vân Thập Bát Kỵ lấy mười tám người dương uy, quét ngang thảo nguyên, quỷ thần khó lường. Lưu Lăng muốn tái hiện lại cảnh huy hoàng này, khiến người thảo nguyên ỷ vào kỵ binh phải lạnh run trước vó sắt tinh nhuệ của người Hán.
Mấy trăm năm sau, Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân có thể quang minh chính đại dùng kỵ binh trên chiến trường đánh bại được đội quân Mông Cổ được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất, vậy Lưu Lăng vì sao không thể làm được điều này? Ngoài thành Thái Nguyên, Từ Đạt lấy năm vạn kỵ binh đánh với mười vạn kỵ binh của đệ nhất danh tướng Vương Bảo Bảo của Mông Cổ cuối thời nhà Nguyên, một trận mà đánh chiến thắng, uy vũ dữ dội như thế nào!
Mỗi lần nghĩ tới những việc này tâm trí Lưu Lăng đều bị cuốn hút.
Người Hán cũng không yếu, chỉ có điều trải qua trăm ngàn năm ách thống trị phong kiến nô tính trở nên mạnh mẽ. Dù vậy, người Hán lúc đối mặt với nguy cơ diệt vong, sức phản kháng vô cùng mãnh liệt. Lúc thiết kỵ Mông Cổ càn quét thiên hạ, diệt Tây Hạ dùng hai mươi hai năm, diệt Kim quốc thiên hạ đệ nhất đại quốc đương thời dùng hai mươi ba năm, còn diệt Nam Tống phải dùng hơn năm mươi năm. Này đã từng là nghi vấn mà giai cấp thống trị Mông Cổ nghĩ mãi vẫn không hiểu, trăm vạn kỵ binh Đại Kim có cơ thể cường tráng giống người Mông Cổ thì đơn đơn giản giản bị diệt quốc rồi, vậy tại sao thoạt nhìn người Hán tay yếu trói gà không chặt lại có thể có ý chí chiến đấu mạnh như vậy? Hơn nữa trong chiến tranh diệt Nam Tống người Mông Cổ còn tổn thất một vị Đại Hãn.
Người Hán không thiếu ý chí chiến đấu,nhưng cần có người thức tỉnh .
Lưu Lăng trong lòng sớm đã có nơi để đóng thành đô tốt nhất, làm sao lại có thể dễ dàng từ bỏ chứ?
Tấn Châu cũng tốt, Lạc Dương cũng tốt, Khai Phong cũng tốt, có điều đều là đặt chân tạm thời mà thôi. Lưu Lăng tin rằng một ngày nào đó sẽ có thể đích thân lĩnh đại quân bắc thượng, đem đất của mười sáu châu Yến Vân trù phú phì nhiêu cướp về từ tay Khiết Đan. Sau đó, khiến câu nói "thiên tử thủ biên cương" của vị thiên tử Vĩnh Lạc đại đế triều Đại Minh thành đồ sao chép chứ không phải là bản gốc nữa. Có điều Lưu Lăng cũng không xác định được thế giới hiện tại có liên quan gì tới thế giới trước, có lẽ đây chỉ là không gian song song? Hay có lẽ là bản thân chỉ là một con bướm vỗ cánh nhẹ nhàng bay đến, đã thay đổi nguyên bản của lịch sử.
Bất nói kể thế nào, cho dù đây không phải là thế giới mà bản thân quen thuộc, Lưu Lăng nghĩ, đã có thể có cơ hội sống tiếp một kiếp vậy tại sao không đem lý tưởng trong lòng để thực hiện chứ?
Lưu Lăng nói:
- Thống nhất Trung Nguyên là nhất định, thành đô bây giờ không thể tùy tiện định được, Tấn Châu có điều là tấm ván cầu mà thôi, Khai Phong là trạm tiếp nhưng không phải là điểm cuối. Lạc Dương thì không phải bàn, phải hao tổn rất nhiều nhân lực để tu sửa còn không bằng tiết kiệm lực để quyết chiến với quân Chu. Một khi quân Thành Đức của Triệu Thiết Quải và Định An quân của Bùi Chiến phân ra thắng bại, kế tiếp khẳng định sẽ đem mũi nhọn nhắm vào Đại Hán ta. Người Đảng Hạng và người Khiết Đan chiến tranh cũng sẽ không quá lâu, cho nên chúng ta không có thời gian đi phí sức phí thời gian xây dựng lại thành Lạc Dương.
- Thừa dịp người Khiết Đan và người Đảng Hạng còn chưa có cơ hội đến chiếm địa bàn Trung Nguyên, chúng ta nhất định phải nhanh chóng nắm được toàn cảnh Đại Chu. Ta dự định sau khi hai ngươi chuẩn bị tốt việc dời đô, thì sẽ để Trần Viễn Sơn mang Thần Phong doanh hộ tống Thái hậu, Hoàng Đế Bệ Hạ, cùng với văn võ bá quan tạm thời định đô Tấn Châu. Điều Kiến Hùng quân thu nạp trấn thủ Thái Nguyên để đối phó với Khiết Đan, như vậy ta cũng bớt đi nỗi lo về sau, cùng quyết chiến với quân Chu, sẽ không bị người Khiết Đan cản tay.
Hầu Thân nói: - Nền tảng của Tấn Châu vẫn còn kém, mặc dù lúc lâm thời làm thành đô cũng có nhiều bất tiện. Lục bộ Cửu khanh, Đại Lý Tự, Hồng Lư Tự, Phủ nha, Châu nha, đều cần nơi để an trí, hơn nữa Tấn Châu cũng không có Hành cung cho Hoàng đế, chỗ ở của Thái hậu và Hoàng đế bệ hạ cũng không có nơi để an bài.
Lưu Lăng nói: - Thực ra luận trên nền tảng mà nói, Lạc Dương mạnh hơn Tấn Châu nhưng Lạc Dương vẫn là Tây Kinh của Đại Chu, cho dù là Triệu Thiết Quải hay là Bùi Chiến, chỉ cần một khi rảnh tay thì sợ rằng việc đầu tiên muốn làm chính là đánh Lạc Dương thu phục Tây Kinh, Lạc Dương không yên ổn, cho nên trên nền tảng tốt một chút cũng không có tác dụng. Đừng nôn nóng, Tấn Châu là cái ván cầu lâm thời mà thôi, chỉ cần triều đình dời qua, ta tránh lo âu về sau, dùng không bao lâu thì Khai Phong sẽ là của Đại Hán ta rồi.
Lúc nói lời này, trên mặt của hắn thản nhiên tự tin, thuyết phục được mỗi người ở đó. Lúc này ở lại viện Giám sát đều là thân tín của Lưu Lăng, văn thần Chu Diên Công, Hầu Thân, võ tướng Triệu Đại, Mậu Nguyên, những anh tài này vốn dĩ có thể tập hợp cùng nhau là bởi vì tính cách hấp dẫn độc đáo của Lưu Lăng.
Triệu Đại cười to, hắn biết, chỉ cần Vương gia nghĩ được, thì nhất định có thể làm được. Trong thế giới hỗn loạn này có thể cùng một vị minh chủ như thế, cùng nhau khai sáng thế giới thịnh vượng còn có việc gì mà khiến người ta sôi sục nhiết huyết hơn thế? Viện Giám sát là một tay Lưu Lăng gây dựng, thân làm Chỉ huy sứ viện Giám sát, Triệu Đại biết, Lưu Lăng dành rất nhiều hi vọng cho mình. Hắn cũng không có phụ lòng hi vọng của Lưu Lăng, lần này dễ dàng chiếm được Lạc Dương như thế những mật điệp của viện Giám sát là có công đầu tiên.
khi Lưu Lăng đem ánh mắt nhìn chăm chú Khai Phong, Triệu Đại biết, viện Giám sát như một cái đao đã được lau sáng bóng, sẽ lại được rời khỏi vỏ rồi.
Khi bọn họ đang thảo luận chuyện dời đô, một thông tin tốt đã ở trên nửa đường tới.
Tướng quân Dương Nghiệp dẫn ba vạn binh ra Đường Châu hướng đông nam, thế như chẻ tre. Trong thời gian một tháng Lưu Lăng từ Đường Châu đến Lạc Dương lại từ Lạc Dương về Tấn Châu, ba vạn quân Hán với thế không thể đỡ đánh hạ Quang Châu, Hoàng Châu, Tân Châu, Thư Châu, liên tiếp bốn thành, từ đó danh tiếng Dương Nghiệp Vô Địch vang xa ở khắp vùng đông nam Đại Chu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận