Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 317: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
THĂM DÒ CỦA TRIỆU ĐẠI
Vương Bán Cân hạ lệnh chia binh làm hai lộ, một lộ hơn một vạn người tiến vào trong thành Hoa Châu, đến thẳng bên kia từ bên trong phối hợp tác chiến với công kích của Trình Nghĩa Hậu. Một lộ khác có hơn hai vạn người, do Vương Bán Cân tự mình suất lĩnh quay người giết trở về, thẳng đến phía sau Vĩnh Hưng quân. Bởi vì y biết, bên cạnh Vương gia lúc này đã không còn binh có thể dùng rồi.
Gần hai vạn nhân mã kiên trì sau hơn ba canh giờ, chỉ còn lại chưa đầy bảy ngàn người. Hơn nữa, ngoài ba nghìn kỵ binh của Tu La doanh vẫn chưa phải dùng đến thì dường như ai nấy đều mang theo vết thương.
Nhìn thấy quân Hán tấn công cửa đông đại doanh điên cuồng cuốn qua, Tạ Tuấn thở dài một cái. Một bên chia binh chống cự, một bên thu hồi phần lớn binh lực, từ cửa bắc tiến vào trong thành Hoa Châu với ý đồ đem quân Hán tiến vào từ cửa đông giết ra ngoài. So việc giết Lưu Lăng và đoạt lại kho Hoa Châu, đâu nặng đâu nhẹ lúc này đã không khó quyết định. Nếu như nói trước đó Tạ Tuấn kiên trì tập trung binh lực công kích trung quân của Lưu Lăng là mạo hiểm, điều đó không còn nghi ngờ gì. Nếu như y thật sự có thể giết được Lưu Lăng thì tất cả khốn cục sẽ được giải quyết dễ dàng rồi. Ngặt nỗi tốc độ của y so với Vương Bán Cân chậm một nhịp, tất nhiên đây là y nghĩ vậy. Nếu như y từng chứng kiến chiến lực của Tu La doanh thì y sẽ hối hận khi mình không chọn giữ vững thành Hoa Châu.
Tổn thất một vạn ba nghìn nhân mã, dùng trận địa thảm khốc nhất liều mạng đánh rơi hơn ba vạn nhân mã của Chu quân, trận này quân Hán thắng cũng thảm.
Nhân mã của Tạ Tuấn vừa mới tiến vào cửa bắc thì cửa tây cũng bị quân Hán công phá. Trình Nghĩa Hậu suất lĩnh đại quân xông vào trong thành Hoa Châu, tiến thẳng đến nhà kho Hoa Châu. Rất nhanh, trong thành Hoa Châu, quân Chu và quân Hán đã triển khai trận đấu kịch liệt. Trên mỗi con đường đều có quân Hán với quân phục màu đen liều chết đấu với quân Chu mặc quân phục màu vàng. Cả thành Hoa Châu đều nhuốm màu đỏ máu, cùng với việc quân Hán tấn công ồ ạt vào trong thì quân Chu dần bị ép lui về sau.
Cuối cùng, lúc quân Chu bị ép ra khỏi Hoa Châu thì quân Chu từ cửa nam xông ra đã chưa đầy năm vạn người. Mười hai vạn đại quân, một trận chiến tổn thất hơn phân nửa. Nhưng đó cũng không phải là tổn thất lớn nhất, mà lớn nhất là quân Chu đã mất đi kho Hoa Châu. Tạ Tuấn chỉ huy năm nghìn nhân mã quay ngược về muốn cướp kho Hoa Châu, kể cả không thể đoạt lại nhưng cũng phải dùng mồi lửa đốt kho lương đi. Nhưng đáng tiếc là sau khi quân Hán chiếm lĩnh kho Hoa Châu thì lập tức giữ như thùng sắt vậy. Mặc cho quân Chu xông vào thế nào cũng khó mà tiến gần kho đó một bước. Năm nghìn nhân mã tổn thất hầu như không còn, Tạ Tuấn bất đắc dĩ suất quân ra khỏi thành, theo quan đạo trở về Ung Châu.
Vương Bán Cân suất quân từ phía sau truy sát một trận, lại chém được hơn nghìn người nhưng không dám ép quá gấp. Nếu như truy đuổi bại binh quân Chu quá gấp thì nếu như năm vạn quân Chu căm phẫn thì khó tránh trận ác chiến. Mục đích của quân Hán là kho Hoa Châu, trước mắt vẫn chưa có cách nào đánh bại hoàn toàn Vĩnh Hưng quân. Kể cả đại bại nhiều lần thì binh lực còn lại của Vĩnh Hưng quân cũng vẫn còn hơn mười vạn.
Sau khi tiến vào Hoa Châu, Lưu Lăng phái người kiểm kê số người thương vong. Trận này quá thảm, đặc biệt là trung quân mà Lưu Lăng suất lĩnh, tổn thất quá sáu phần, còn lại không quá bảy nghìn nhân mã, bị thương cũng chiếm đại đa số.
Sau khi trấn an dân chúng, trợ cấp thương vong, Trình Nghĩa Hậu trở lại doanh quân nhu rồi vẫn bận một vài việc. Còn Lưu Lăng thì nhìn số lượng thương vong thống kê được mà nhau mày. Mặc dù lần này đại thắng, nhưng tổn thất hơn hại vạn binh. Mặc dù tổn thất còn kém xa quân Chu nhưng hiện giờ binh mã quân Hán ở trong lãnh thổ Đại Chu chỉ có trên dưới mười lăm vạn. Một lúc mà tổn thất hai vạn nhân mã, Lưu Lăng vẫn là khó có thể chấp nhận.
Thở dài một cái, Lưu Lăng hạ lệnh hậu táng những binh sĩ chết trận, sau đó lệnh cho quan viên ở Tấn Châu, Giáng Châu, cả Ứng Châu và Thái Nguyên phủ trợ cấp ngân lượng, đồng thời phát cho gia quyến của những binh sĩ chết trận mười mẫu ruộng làm huân điền. Huân điền không cần nộp thuế, có thể nói, hoàn toàn là tài sản riêng.
Ngày hôm sau, tướng lĩnh kiểm kê kho Hoa Châu hồi báo, dựa vào lương thực tồn hiện giờ trong kho Hoa Châu kiểm kê được còn hơn ba trăm vạn thạch, đủ chi viện cho hai mươi vạn đại quân trong vài năm. Sau khi chiếm được kho Hoa Châu sẽ có trợ giúp rất lớn đối với chiến dịch sau này. Bất luận là tiếp tục tây tiến hay xuống phía nam quyết chiến Ung Châu với Vĩnh Hưng quân, hay đến thẳng Tây Kinh Lạc Dương thì cũng không phải lo cung ứng lương thực cho quân Hán nữa.
Sau khi sắp xếp phòng ngự xong xuôi, Lưu Lăng hạ lệnh đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn.
Lại qua mấy ngày có tin truyền từ Tấn Châu đến nói, ba vạn tân quân Hổ Đình Hầu Lưu Mậu huấn luyện đã đến Tấn Châu đang hội hợp với bốn vạn tân quân do Mậu Nguyên suất lĩnh. Đến nay quân Hán ở Tấn Châu đã lên đến hơn bảy vạn người. Như vậy, tổng binh lực quân Hán trong lãnh thổ Đại Chu đã gần được hai mươi vạn, đây đã là lực lượng cực hạn mà Đại Hán có thể điều động, còn trong gần hai mươi vạn đại quân, tân binh chiếm hai phần ba rồi.
Lưu Lăng hạ lệnh Mậu Nguyên tiếp tục luyện binh ở Tấn Châu, đồng thời chiêu mộ bách tính Đại Chu tòng quân, tranh thủ trong thành thị then chốt của Tấn Châu để bảo đảm có được mười vạn đại quân. Chỉ cần Tấn Châu chắc chắn kiên cố, kể cả quân Hán gặp khó khăn thì cũng có vị trí chắc chắn. Chỉ cần Tấn Châu đứng vững, bắc có thể trở về Đại Hán, nam có thể tiếp tục xâm lược Đại Chu. Tầm quan trọng của Tấn Châu không cần nói cũng biết, bất luận thế nào cũng không thể để mất. Tấn Châu tường thành cao lớn chắc chắn, lại có mười vạn đại quân, có thể nói phòng thủ vô cùng kiên cố.
Có thể nói, sau khi đánh hạ Hoa Châu, Lưu Lăng đã hoàn toàn đứng vững ở Đại Chu rồi. Phương bắc có Tấn Châu làm cửa nhà, nam có kho Hoa Châu, còn chiếm được Từ Châu, Giáng Châu, Đồng Châu, Giải Châu, Bồ Châu, chặn đứt quan hệ giữa triều đình Đại Chu và khu vực phía tây Đại Chu. Mà hiện giờ cả khu vực phía tây Đại Chu chỉ có một Tả Uy Vệ. Đợi sau khi giải quyết xong Vĩnh Hưng quân, cho quân tây tiến, đánh bại Tả Uy Vệ, toàn bộ phía tây Đại Chu hơn ba mươi châu, một phần ba giang sơn đã rơi vào tay Lưu Lăng rồi.
Phải biết rằng, toàn bộ Bắc Hán chưa đầy mười hai châu, vậy mà giờ Lưu Lăng khống chế vùng Đại Chu đã không hơn nắm giữ toàn Bắc Hán là bao. Nói cách khác, Lưu Lăng chỉ một mấy năm đã đánh được khu vực gần bằng Bắc Hán rồi.
Trong lúc tin chiến thắng truyền đến Thái Nguyên phủ của Đại Hán, Chỉ huy sứ của Giám Sát viện là Triệu Đại đang nói chuyện với Thái hậu Tô Tiên Lê. Triệu Đại ngồi ở trên xe lăn, đang cầm một ly trà thơm, nghiêng tai nghiêng người đọc tin thắng trận mà người đưa tin mang về, trên mặt có chút thản nhiên và thoải mái. Và Tô Tiên Lê cũng vậy, nàng dùng sức xoay chuyển quan hệ với Lưu Lăng mà không tiếc việc giam lỏng con của mình. Trong lúc nghe thấy Lưu Lăng đã dẹp xong kho Hoa Châu lớn nhất Đại Chu thì trong lòng vui mừng khôn xiết. Tất nhiên, trong sự vui mừng này cũng kèm theo nỗi u buồn khó nhìn ra. Nàng đang lo là sau khi Lưu Lăng tiêu diệt Đại Chu thì có vứt bỏ mẹ con nàng không?
- Hán Vương anh tài thiên hạ, không mất bao lâu mà tất cả thành trì Đại Chu đều treo quốc kỳ Đại Hán rồi.
Nàng cười nhạt, tư thế rất tao nhã uống một hớp nước chè xanh.
Nàng còn rất trẻ, rất đẹp, năm tháng cũng không để lại nhiều vết tích trên mặt của nàng. Mặc dù đuôi mắt cũng mơ hồ nhìn thấy vài nếp nhăn nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng. Vẻ đẹp của nàng là vẻ đẹp tao nhã, cao quý, ung dung, giống như đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ.
Triệu Đại cười, nói: - Vương gia từ khi lãnh binh đến nay, chưa từng thất bại. Bất kể là trên chiến trường hay ở những lĩnh vực khác.
Tay Tô Tiên Lê đang cầm chén trà bỗng run rẩy, lập tức cười nói: - Đại Hán ta có Hán Vương, lo gì không thể mở mang bờ cõi, đóng đô Trung Nguyên? Chỉ cần trong tay Hán Vương có quân có tướng, thiên hạ này chỉ sợ không ai là đối thủ của Hán Vương. Kể cả cường mạnh như Đại Liêu, Tây Hạ cũng sẽ không coi thường Đại Hán ta, chỉ có thể kết hảo mà không dám hưng binh.
Ý tứ trong lời nói của nàng không chỉ đơn giản ở mặt chữ.
Triệu Đại có được câu trả lời mình mong muốn nên nụ cười trở nên hiền hòa hơn: - Khi còn ở Tấn Châu, Vương gia còn nói với vi thần, nếu như tấn công tiêu diệt Đại Chu, chắc hẳn sẽ tấu mời Bệ hạ dời đô Khai Phong. Dù sao vị trí của Thái Nguyên không tốt lắm, cách Đại Chu quá xa, có người Khiết Đan làm hàng xóm khó tránh khỏi lo lắng. Ý của Vương gia là nếu đã không có khả năng đánh chết sói, vậy thì trước hết tránh sói. Đợi đến khi trong tay có vũ khí giết nó thì quay lại giết nó cũng được.
Trong lòng Tô Tiên Lê chấn động, nàng biết ý tứ ẩn giấu trong lời nói của mình đã đả động đến thuộc hạ mà Hán Vương tín nhiệm nhất. Nếu không thì Triệu Đại sẽ không nói ra những lời đó. Nếu như mình không thể đả động đến y thì kết cục của mình và tiểu Hoàng đế chưa thể biết được, hà tất phải dời đô? Điều này cho thấy, Hán Vương đối với mình và tiểu Hoàng đế vẫn còn chút tình cảm. Nếu không vậy thì Hán Vương chỉ cần chiếm Khai Phong, hà tất phải để tiểu Hoàng đế cùng mình sống?
Nàng dùng Đại Liêu và Đại Hạ làm ví dụ, ẩn ý mình không dám đối nghịch với Lưu Lăng. Nhưng Triệu Đại nghe ra ý của nàng thì lại biểu đạt thiện ý. Tô Tiên Lê rất hiểu, một khi mình và con mất đi sự che chở của Hán Vương thì rất nhanh sẽ bị sói đói trong loạn thế nuốt chửng. Dù sao nếu như Hán Vương muốn giết mình và tiểu Hoàng đế là một chuyện quá đơn giản. Kể cả Hán Vương không ra tay, hắn chỉ cần đem mọi tuyến phòng thủ rút khỏi Thái Nguyên, bất luận là người Khiết Đan hay người Đảng Hạng, chỉ sợ đều thèm chảy nước miếng với Thái Nguyên phủ thôi.
Về phần Lạc Phược của Kiến Hùng quân, mặc dù bề ngoài thoạt nhìn trung thành với Bệ hạ, trung thành với triều đình nhưng thực tế lại không dám đối nghịch với Hán Vương. Kiến Hùng quân chẳng qua cũng có năm vạn nhân mã, hơn nữa còn chia binh phòng ngự ở mấy nơi, dựa vào thực lực mỏng yếu này, y đâu dám làm trái ý của Lưu Lăng? Nếu như Lưu Lăng gật đầu, chỉ sợ Lạc Phược sẽ dám phái binh ngụy trang thành người Khiết Đan đánh vào Thái Nguyên, một hơi là có thể giết sạch Hoàng tộc Thái Nguyên.
Trong loạn thế như hiện giờ, tất cả đều lấy thực lực làm trọng. Mẹ con nàng mẹ góa con côi, ngoài dựa vào kẻ mạnh thì còn có lựa chọn nào nữa?
Nàng cũng không thể nào lo lắng Lưu Lăng sẽ đối với mẹ con nàng thế nào? Bao năm nay, nàng rất hiểu hắn. Hiện giờ rơi vào cảnh ngượng ngùng với Lưu Lăng như này, hoàn toàn là phu quân ép. Nếu như ban đầu phu quân không... Tô Tiên Lê cười khổ, bỗng nhiên nghĩ đến con trai mình. Tiểu Hoàng đế Lưu Lập mới tám tuổi, dường như chịu ảnh hướng quá sâu của phụ hoàng mình. Hiện giờ nó còn nhỏ, dục vọng đối với quyền lực vẫn chưa quá mãnh liệt. Nhưng khi tuổi ngày càng lớn, nàng thật không dám tưởng tượng nếu đứa con của mình sa vào dục vọng quyền lực thì sẽ có kết cục như thế nào?
Nàng không dám nghĩ, chỉ có thể dựa vào cố gắng của mình, cố gắng hết sức tránh chuyện đó xảy ra.

Bình Luận

0 Thảo luận