Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 206: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:38:52
MÂU THUẪN
Lưu Lăng ngồi trong thư phòng, sắc mặt có chút trầm xuống.
- Ngươi nói là, có ít nhất hai nhóm người muốn ra tay với ta sao?
Hắn hỏi hai huynh đệ Nhiếp Nhân Địch.
- Vâng! Nhóm người thứ nhất là từ dịch trạm ra, người của Ảnh Vệ nhìn rất kỹ, kẻ đến đó là thị vệ của sứ thần mà Ung Châu phái đến. Tối nay bọn chúng chắc chỉ đến dò đường thôi, còn về việc khi nào sẽ ra tay thì thuộc hạ cảm thấy chắc là trong ngày đại hôn của Vương gia.
Nhiếp Nhân Địch phân tích nói.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Ừm! Hôm đó người đông, hỗn loạn, ban ngày lại càng dễ ra tay hơn buổi tối. Nếu như ta là bọn chúng thì ta sẽ ở trong vương phủ tìm nơi không dễ dàng bị người khác chú ý để ẩn nấp, sau đó phóng hỏa dẫn đến hỗn loạn, thừa lúc mọi người hỗn loạn sẽ thích sát ta, tỉ lệ thành công sẽ rất cao. Dù sao lúc đó đám thị vệ sẽ bảo vệ Bệ hạ là hàng đầu.
Nhiếp Nhân Vương nói: - Mặc dù người mà phía U Châu phái đến không ít nhưng không đáng để lo nghĩ, thuộc hạ đã từng quan sát thân thủ của chúng rồi, nhiều nhất cũng tương đương với Bành Trảm thôi. Nếu như Ngân Y Ảnh Vệ kết trận phòng ngự thì cứ coi bọn họ có nhiều người đến nữa cũng không đến gần Vương gia được. Nhưng như vậy thì chuyện của Ảnh Vệ sẽ bại lộ, quan trọng là đến lúc đó chỉ e thuộc hạ và đại huynh muốn bảo vệ Vương gia cũng khó.
Lưu Lăng cười nói: - Ngươi đoán không sai! Kể cả mục tiêu của chúng là ta nhưng nếu như hiện trường lúc đó không khống chế được, vậy thì sự an nguy của Bệ hạ vẫn là trên hết. Hiện giờ cao thủ số một trong cung Trương Thiên Đấu đã tử trận rồi, nhóm đại nội thị vệ còn có thể bảo vệ tốt sự an nguy của Bệ hạ hay không thì không đoán trước được. Mấy tên Chỉ huy sứ của Hắc Kỳ Lân Quân đều là cao thủ nhưng bọn chúng dù sao cũng giỏi chiến mã chứ không phải là đánh gần. Nếu thật sự hỗn loạn thì huynh đệ các ngươi vẫn phải đi bảo vệ Bệ hạ.
Nhiếp Nhân Địch nhau mày nói: - Vương gia! Người của U Châu chỉ đứng sau thôi, lão già mà Nhân Vương gặp mới thật sự khiến người ta lo lắng. Nếu thật sự như Nhân Vương nói thì tu vi của người này cũng sàn sàn với Nhân Vương. Hai thị vệ chúng thuộc hạ đi bảo vệ bên cạnh Bệ hạ, như vậy thị vệ bên cạnh Vương gia có vẻ hơi mỏng một chút, không thể bảo đảm là đỡ được đòn của lão già đó. Hơn nữa, nói không chừng người đó giấu diện mạo, hôm đó xuất hiện với diện mạo nào thì chúng ta cũng không đoán trước được.
Lưu Lăng cười nói: - Không sao! Các ngươi chỉ cần bảo đảm sự an toàn cho Bệ hạ là tốt rồi. Ảnh Vệ tạm thời vẫn chưa cần xuất hiện, bên cạnh ta vẫn còn người có thể dùng.
- Người mà Vương gia nói là Quý Thừa Vân?
Nhiếp Nhân Vương hỏi.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Quý Thừa Vân thân thủ phi phàm, nếu như bảo vệ bên cạnh ta thì chắc sẽ không có chuyện gì.
Nhiếp Nhân Vương cau mày nói: -Tu vi của Quý Thừa Vân thì thuộc hạ hiểu! So với Bành Trảm, Trương Thiên Đấu thì cũng sàn sàn nhau, thuộc hạ sợ không đủ để bảo vệ được cho sự an toàn của Vương gia.
Lưu Lăng khoát tay áo nói: - Không sao! Không cần lo quá như vậy! Cứ coi như đối thủ có mạnh đến mấy thì trong phủ Vương gia chúng ta cũng là bên chiếm thiên thời địa lợi nhân hoà. Thị vệ của vương phủ không phải chỉ để bài trí, đối thủ muốn thoát cũng khó.
Nhiếp Nhân Địch nói: - Vương gia vẫn cẩn thận chút thì tốt hơn! Đối thủ định ra tay trong ngày đại hôn của Người, cũng là nhân thời cơ Bệ hạ ở đây.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Ừm! Ta hiểu chứ, quay về ta sẽ nói lại với Bệ hạ.
Hai huynh đệ Nhiếp Nhân Địch thấy dáng vẻ Vương gia như đã tính trước mọi việc nên cũng không khuyên thêm gì nữa rồi cáo lui.
- Bây giờ mới phát hiện ta là đối thủ? Không cảm thấy là quá muộn rồi sao? Đợi người đến cửa ám sát, đây vốn không phải là tính cách của ta. Nếu không đánh lại được chúng thì chẳng phải sẽ có lỗi với sự coi trọng của các ngươi sao?
Lưu Lăng cười, vẻ mặt thoải mái.
Tiên Duyên Nhân Gian.
- Tiểu thư, sự việc dường như rất khó giải quyết!
Lý Diên Phúc cười một cái, nếp nhăn trên mặt giống như khe rãnh trên sườn núi cao.
- Không ngờ thuộc hạ dưới trướng tên Hán Trung Vương kia lại có hai tên thị vệ mạnh như vậy. Đây là điều mà lão già ta thật sự không ngờ đến. Công phu của hai huynh đệ kia cũng sàn sàn như ta, lần này ra tay ta đoán, kể cả thành công thì cũng sẽ không bình yên vô sự mà lui đâu.
Lý Diên Phúc khoát tay áo ra hiệu Trần Tử Ngư không cần nói xen vào, lão cười tiếp tục nói:
- Lão biết tiểu thư có chút cảm tình với tên Lưu Lăng đó, vì vậy chuyện này tiểu thư không nhúng tay vào thì tốt hơn. Lão gia nếu đã cắn răng nhẫn tâm đưa tiểu thư ra, ban đầu là vì Bệ hạ bên đó ép quá vội, lần này Liêu quốc hưng binh khấu biên Bệ hạ rồi lại bắt đầu dùng lão gia, như vậy thì phán đoán ban đầu của lão gia cũng không chuẩn xác.
- Sau khi chuyện này chấm dứt, tiểu thư và Gia Nhi quay về Hưng Khánh Phủ đi. Nếu lão gia đã một lần nữa nắm binh quyền thì chứng tỏ thật sự Bệ hạ vẫn còn tín nhiệm lão gia. Lưu Lăng vừa chết, Hán quốc không còn có người nào có thể thống lĩnh đại quân, như vậy không đáng để lo nghĩ nữa. Sứ mệnh của tiểu thư ở Thái Nguyên cơ bản cũng coi như kết thúc rồi. Sau khi quay về Hưng Khánh Phủ thì sống những ngày thật sự, không cần đi ra ngoài nữa.
- Cửu gia gia, vì sao phải giết Lưu Lăng?
Gia Nhi bĩu môi hỏi.
Lý Diên Phúc nói: - Ý chỉ của Bệ hạ là như thế, lão cũng chỉ chấp hành thôi. Còn về tại sao lại muốn giết tên Lưu Lăng kia, hắn có đáng chết hay không thì việc này không phải việc ta nên suy nghĩ. Nhưng, nếu đã là ý chỉ Bệ hạ đích thân chỉ định, nói cách khác tên Lưu Lăng này đã uy hiếp đến lợi ích của Đại Hạ ta, vì vậy hắn phải chết.
Trần Tử Ngư trong lòng rất bộn bề. Nàng muốn khóc, nhưng lại cố kìm nén.
- Lưu Lăng cũng không làm những chuyện nhằm vào Đại Hạ mà?
Gia Nhi tiếp tục hỏi.
Lý Diên Phúc cười nói: - Thật sao? Vậy tại sao Liêu quốc lại tuyên chiến với Đại Hạ chúng ta? Hiện giờ đã liên tục có hai mươi mấy vạn quân Liêu tập kết ở biên giới Đại Hạ rồi. Quân Hắc Sơn Uy Phúc đã chết trận hơn vạn người, truy tìm nguyên do thì là tại sao?
Lão nhìn Trần Tử Ngư, hiền lành cười nói: - Tiểu thư! Gia Nhi! Thật ra trong lòng hai người đều hiểu được. Trước đó Hán quốc cống nạp cho Đại Liêu nghe nói là bị kỵ binh của Đại Hạ chúng ta cướp mất, chuyện này có thể là thật không? Cứ coi quân Kiến Hùng của Hán quốc không đủ thì cũng không đến mức cho hơn vạn kỵ binh vào biên giới Hán quốc mà không biết rõ tình hình chứ?
- Chuyện này, ngoài tên Lưu Lăng ra thì còn ai có thể làm được? Da Luật Hùng Cơ dấy cờ báo thù tấn công Đại Hạ ta, vì không muốn thể hiện mình yếu, Bệ hạ vẫn không thể giải thích phía đốt những cống phẩm kia căn bản không phải là nhân mã của Đại Hạ ta. Đòn này đánh có oan uổng không? Hàng vạn tướng sĩ chết trận, hiện giờ vẫn còn mấy trăm dặm núi sông bị người Liêu quốc chiếm đóng, tên đầu sỏ gây nên chuyện này có đáng chết không?
- Quan trọng là tên Lưu Lăng này đang đùa giỡn Liêu quốc và Đại Hạ chúng ta, còn Da Luật Hùng Cơ quốc chủ Đại Liêu rõ ràng biết chuyện có chút kỳ quái, nhưng để trấn an bách quan và dân chúng nên dẫn quân hơn mười vạn tấn công Đại Hạ ta. Bệ hạ của chúng ta rõ ràng biết đang gánh tội thay người khác nhưng nếu như giải thích chỉ có thể bị người khác cho rằng yếu thế hơn Liêu quốc nên đành phải dẫn quân chống cự. Bởi vì Lưu Lăng đang ở phía sau phá rối, hai nước gần bốn mươi vạn đại quân đều người ngựa ngã bại. Mấy trăm dặm đất đai của Đại Hạ chúng ta đều hoang vu, dân chúng không nhà để về, hắn có đáng chết không?
Lý Diên Phúc liên tục hỏi hai lần, "Hắn có đáng chết không?"
Mỗi lần hỏi, Trần Tử Ngư đều có thể trả lời chắc chắn "Hắn đáng chết". Nhưng Trần Tử Ngư đều không dám nói ra, thậm chí nàng ta không thể hận Lưu Lăng. Đứng ở những góc độ khác nhau mà nhìn nhận chuyện này thì Lưu Lăng có gì sai chứ? Những gì hắn làm chẳng qua cũng là muốn bảo vệ đất nước của mình và dân chúng, tất cả cũng chỉ muốn Hán quốc có thể có được những ngày yên bình. Nhưng đứng ở góc độ của một người Đại Hạ thì Lưu Lăng tội đáng chết vạn lần. Hắn không nên tính toán với Đại Hạ mà dẫn đến trận chiến này. Lần này Đại Liêu khí thế hung tàn, mặc dù một thời gian trước đó bị Quốc chủ Đại Hạ dẫn quân ngăn cản, đánh mấy trận đại bại nhưng viện binh của Liêu quốc vẫn không ngừng đến chiến trường. Trận chiến đánh đến cuối cùng có kết cục thế nào thì không ai có thể nói trước được.
Kể cả Đại Liêu không thể thắng được Đại Hạ, nhưng hơn mười vạn đại quân Đại Liêu trên đất Đại Hạ chà đạp mấy tháng thậm chí vài năm, quốc lực Đại Hạ sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Cứ coi như Đại Liêu phát động tấn công, nếu như sau khi trận này đánh xong tổn thất bao nhiêu thì không ai đoán trước? Một khi hai bên đều 'cưỡi hổ khó xuống' thì trận này đúng là đánh đến mức năm rộng tháng dài, đến lúc đó thực lực của hai đại quốc đều giảm nhiều. Đại Chu ở phía nam đang quan sát, bất luận Đại Liêu ai thắng ai thì cuối cùng vẫn đều tổn thất. Đại Chu đều có thể thừa cơ phát binh đoạt lại lãnh thổ mình bị cướp mất.
Còn Hán quốc? Nếu trận chiến này đánh lên hai ba năm thì Hán quốc sẽ là nước được lợi. Với năng lực của Hoàng đế Hán quốc, với thủ đoạn của Lưu Lăng, qua ba năm tu dưỡng sinh khí tuyệt đối có thể nâng quốc lực của Hán quốc lên vài lần. Đại Hạ và Đại Liêu càng đánh càng yếu, còn Hán quốc thì nhân cơ hội kiêu ngạo làm cao, đến lúc đó cũng không cần phụ thuộc gì nữa, cũng không cần nghe theo hiệu lệnh của Đại Liêu. Đây là một tính toán tuyệt vời.
Đầu tiên Lưu Lăng cấp cho Đại Liêu mười liên phát hỏa tiễn, dựa vào lợi khí chiến tranh mạnh như này mà trong mấy trận gần đây Đại Liêu đều chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Mắt thấy đội quân của Đại Hạ bị áp chế không có cách nào đánh trả, lúc quân Liêu đã nhìn thấy hy vọng thắng lợi thì Lưu Lăng lại phái Chu Diên Công đi bàn luận điều kiện với Đại Hạ. Với ba nghìn chiến mã đổi mười liên phát hỏa tiễn thì đây không phải là lửa đổ thêm dầu sao?
Đến lúc đó Đại Hạ chiếm được liên phát hỏa tiễn, trận chiến trở về cục diện của nó. Liêu và Hạ lại vô cùng lo lắng, không ai làm gì được ai. Bất luận là Liêu muốn tiếp tục xâm chiếm quốc thổ của Hạ hay là Hạ muốn đuổi Liêu về thì đều phải trả những cái giá đắt. Còn Lưu Lăng thì có thể thừa dịp hai bên không có thời gian để ý tới Hán quốc mà huấn luyện ra đội quân ngày càng hùng mạnh.
Lưu Lăng đang khiêu khích chiến tranh giữa Liêu và Hạ, hơn nữa hắn không hy vọng chiến tranh mau chóng chấm dứt. Cho dù Hoàng đế Đại Liêu Da Luật Hùng Cơ nhìn thấy Hạ Quốc cũng có liên phát hỏa tiễn nên giận lây sang Lưu Lăng thì hắn cũng hoàn toàn có thể tùy ý nghĩ ra một lời nói dối để ứng phó. Còn đợi đến khi Đại Liêu ra tay hỏi tội thì nói không chừng Hán quốc đã có thiết kỵ để chống lại rồi.
Tất cả những điều này Trần Tử Ngư đều biết rõ. Nàng biết, sự tồn tại của Lưu Lăng là nỗi uy hiếp lớn với Đại Hạ. Một khi người này không chết thì Bệ hạ cũng sẽ không an tâm. Chỉ cần giết hắn mới có thể ngăn cản được việc hắn tiếp tục nghĩ ra các cách khác khiêu khích sau lưng trận đấu. Chỉ cần một ngày hắn vẫn chưa chết thì không ai biết hắn còn nghĩ ra cách gì để khiến dân chúng Hạ và Liêu căm thù nhau?
Nàng đều hiểu nên mới đau lòng.
Bởi vì nàng không tìm được lý do Lưu Lăng không thể chết, nàng không tìm được.
- Cửu gia gia! Người chỉ cần quan tâm đến việc ngăn chặn thị vệ của Lưu Lăng là được, còn giết hắn thế nào thì ta và Gia Nhi sẽ ra tay!
Trần Tử Ngư cắn môi, nói như đinh đóng cột.
Nàng đứng lên, xoay người rời đi, không để Lý Diên Phúc và Gia Nhi nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng và những giọt nước mắt không thể kiềm chế được của mình.
Vì thiên thu muôn đời của Đại Hạ, giang sơn như họa, hy sinh một tấm lòng nhi nữ của nàng thì có đáng gì?

Bình Luận

0 Thảo luận